XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG


Chu Minh Phong đối với Khương Tân Tân đặc biệt kiên nhẫn.
Làm cho Chu Diễn ở một bên có một trải nghiệm mới: Ba ba cậu đích thật nặng vợ nhẹ con.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thấy ba ba kiên nhẫn với cậu như vậy.
Chu Minh Phong phổ cập một chút kiến thức về tiệc tối này cho Khương Tân Tân, trên cơ bản các món đồ Tịch gia đấu giá đều là đồ vật trân quý, đồ trang sức châu báu hoặc là tranh chữ cổ, người trả giá cao sẽ nhận được, đồng thời Tịch gia cũng sẽ đem số tiền này quyên tặng cho người cần giúp đỡ.

Bởi vậy tiệc từ thiện này có ý nghĩa nhất định, nhưng Chu gia với Tịch gia không có mối quan hệ làm ăn, cũng không cạnh tranh.

Dù sao một buổi đấu giá như vậy đều có một vài thứ khác nữa, hôm nay cũng có rất nhiều người tham gia.

Nếu như không đấu giá thành công, cũng có người nguyện ý quyên tặng riêng một phần tâm ý của mình, cái này không theo tính chất ép buộc.
"Vậy kế hoạch của anh đâu?" Khương Tân Tân hỏi.
Chu Minh Phong lắc đầu: "Không có kế hoạch."
Anh bổ sung một câu: "Như tôi vừa nói, công ty mình với Nguyên Thịnh không có quan hệ, tới cổ động là được rồi."
Khương Tân Tân hiểu rồi.
Cho nên thật ra lần này là theo tâm ý của cô.

Cô muốn là muốn, bất luận giá cả đắt cỡ nào, anh đều sẽ trả cho cô.

Cô cũng không có quan hệ gì, không ảnh hưởng gì là tốt nhất.
Cứ như vậy, Khương Tân Tân an tâm.
Ba người đi vào sân tiệc tối, tập đoàn Nguyên Thịnh đại tài khí thô, lần này tiệc tối được tổ chức ở một trang viên.

Khương Tân Tân mặc môt chiếc đầm dạ hội màu trắng hở vai, đeo một chiếc vòng cổ kim cương, không quá khoa trương cũng không đoạt sự nổi bật của người khác, cũng không quá đơn giản.

Sau khi xuống xe, cô quả quyết nắm khuỷu tay Chu Minh Phong, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cảm thấy đêm nay mình thật xinh đẹp, không phải bởi vì bộ lễ phục của cô đẹp, cũng không phải bởi vì cô đeo kim cương, mà vì cô có hai người bảo hộ, thật sự quá cho cô mặt mũi mà.
Bề ngoài Chu Minh Phong với Chu Diễn đều rất ưu tú.
Tổ hợp quái dị gồm ba người đồng thời xuất hiện, đích thật rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Dù sao đây được coi là lần đầu Chu Minh Phong cùng vợ với con trai tham gia mấy bữa tiệc kiểu này.
Khương Tân Tân cũng không nghĩ tới, thế mà ở chỗ này gặp được người quen nhưng lại không quen lắm —— Vân Hinh.
Vân Hinh so với Khương Tân Tân còn kinh ngạc hơn, cô nàng sẽ không bao giờ nghĩ tới, hôm nay Chu Diễn cũng đến!
Chu Minh Phong với Vân Á Hoa cũng coi là bạn tốt, ở chỗ này chạm mặt nhau, thì tất nhiên sẽ chào hỏi, Khương Tân Tân cười nhẹ kéo tay Chu Minh Phong, Chu Diễn cũng đi bên cạnh Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân không có xem nhẹ cái biểu cảm kinh ngạc tới cực điểm của Vân Hinh.
Sau một phen hàn huyên, Vân Á Hoa nhìn về phía Chu Diễn: "A Diễn cũng đến sao? Xem như là lần đầu đi."
Chu Minh Phong nhìn Khương Tân Tân một chút: "Ân, nó là nghe cô ấy, tôi mà bảo nó đi, thì chắc chắc nó sẽ không đến."

Chu Diễn: "...?"
Bất quá Chu Diễn cũng không phủ nhận.
Vân phu nhân vui hớn hở nói: "Con trai lớn, cũng nên gặp mặt các trưởng bối một chút, học trong sách vở không có kiến thức này đâu, a Diễn, vừa vặn cháu ngồi một chỗ với Vân Hinh đi? Hai đứa chắc sẽ có chủ đề để nói chuyện.

Chúng ta đều chắc bọn cháu cả một thế hệ."
Câu tiếp theo đó là Vân phu nhân nói với Khương Tân Tân.
Trên mặt Khương Tân Tân vẫn mỉm cười.
Vân Hinh mong đợi nhìn về phía Chu Diễn.

Cô cảm thấy loại trường hợp này cũng không có ý gì, chẳng qua nếu như có thể ngồi cùng một chỗ với Chu Diễn...
Chu Diễn lại nhìn về phía Khương Tân Tân: "Cô không phải không thoải mái sao? Tôi đi theo cô sẽ tốt hơn."
Khương Tân Tân: "??"
Tên nhóc này trù cô sao?
Chu Diễn lại nhìn về phía Vân phu nhân, mặc dù cậu là người cuồng khốc, nhưng đối với trưởng bối vẫn rất có lễ phép, cậu gật đầu giải thích: "Ba đưa cháu đi là để chiếu cố cô ấy, nên đi không được.

Thật xin lỗi ạ."
Khương Tân Tân minh bạch, Chu Diễn đây là để cô cõng nồi hộ cậu đây mà.
Cậu không muốn ngồi cùng một chỗ với Vân Hinh, liền tìm lý do là cô.
Sở dĩ Khương Tân Tân không phá hủy sân khấu của cậu, ngoại trừ với lý do là người một nhà, đó chính là trên mặt Vân Hinh đầy sự lấy lòng cô.
Lời này của Chu Diễn vừa nói ra, người xung quanh nghe được đều âm thầm kinh ngạc.
Đều đang kinh ngạc vì vợ của Chu Minh Phong rất tài năng nha, thế mà có thể thu phục được cha con Chu gia ngoan ngoãn như vậy.

Lời nói lúc nãy của Chu Diễn, có thể nghe được trong giọng nói không có nửa điểm không tình nguyện.
Vân phu nhân kinh ngạc sau đó vừa cười vừa nói: "Vậy thì tốt, a Diễn vẫn luôn là đứa bé hiếu thuận hiểu chuyện."
Chu Minh Phong đem hết thảy chuyện này thu vào mắt, nhưng vẫn chỉ cười không nói.
Khương Tân Tân vì muốn cậu nhóc diễn xuất tốt hơn, nên lúc đi qua người Vân Hinh cố ý nói với Chu Diễn: "Tiểu Diễn, tôi giống như bị tuột huyết áp vậy, cậu giúp tôi lấy bánh ngọt đi, đúng rồi, tôi không ăn sô cô la."
Trong mắt Chu Minh Phong đè nén ý cười.
Chu Diễn cảm giác tê cả cả da đầu: Tiểu Diễn là cái quỷ gì??
Bất quá mặc dù như thế, Chu Diễn cũng không thể không phối hợp theo cô, nhẫn nại gật đầu: "Được."
Sau đó ngoan ngoãn đi đến khu vực tự phục vụ.
Khương Tân Tân nhìn Vân Hinh một chút, chỉ thấy tiểu cô nương này phảng phất như sắp lung lay sụp đổ, thần sắc yếu ớt.
Cô là người tương đối hẹp hòi.
Hoặc chắc là cô có thể cảm nhận được Vân Hinh đối với cô có loại vi diệu kia, phảng phất như cô là mẹ kế ác độc giết hại Chu Diễn vậy.

Người khác nghĩ như thế nào, cô không xen vào, tựa như Nghiêm Chính Phi cà lơ phất phơ, lúc gặp cô thì cười cười nói nói, nhưng chẳng ai biết liệu Nghiêm Chính Phi có suy nghĩ giống như Vân Hinh hay không? Suy nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao cô không phải là người có thể nghe được tiếng lòng của người khác, nhưng cũng không nên quá phận a?

Tốt.
Chạm đến là được rồi, cũng không cần quá kích thích tiểu cô nương.
Nhân viên đang dẫn bọn họ tiến vào hội sảnh đấu giá.

Chạm mặt với một người phụ nữ mặc đồ màu đen.

Đây là một người phụ nữ có khí chất mà Khương Tân Tân cảm nhận được, đi đường mang gió, lúc người phụ nữ này nhìn thấy Chu Minh Phong, trên mặt tươi cười nhiều hơn, cô ấy đi tới, đương nhiên sẽ không xem nhẹ Khương Tân Tân bên cạnh Chu Minh Phong.
Không biết có phải là ảo giác của Khương Tân Tân hay không.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt người phụ nữ này nhìn cô có chút không đúng lắm.
Trong lòng cô còn đếm một chút, người phụ nữ này nhìn cô năm giây.
Chu Minh Phong nói nói cười cười: "Tịch tổng."
Lúc này Khương Tân Tân mới kịp phản ứng, nguyên lai là người xử lý em trai mình trong truyền thuyết–––––Tịch tổng Tịch Chỉ Nghi.
Khó trách lại có khí thế như vậy
Tịch Chỉ Nghi đi tới vươn tay ra, sau khi nắm tay Chu Minh Phong một cái liền buông ra, cô nhìn về phía Khương Tân Tân.
Chu Minh Phong vươn tay ôm eo Khương Tân Tân, tư thế thân mật, ngữ khí thậm chí có một chút cưng chiều: "Tân Tân, đây là Tịch tổng."
Tịch Chỉ Nghi hơi ngừng lại, trong mắt lướt qua một tia lo nghĩ, kinh ngạc.

Dù sao trên thương trường cô cũng là một nhân vật nghe thấy tên đã sợ mất mật, lòng dạ tâm cơ thậm chí không thua gì Chu Minh Phong, biểu tình của cô có chút biến hóa, cơ hồ không ai có thể thấy được, ngoại trừ Chu Minh Phong.
"Tịch tổng, cô tốt." Thái độ Khương Tân Tân hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti.
"Tịch tổng, đây là phu nhân của tôi." Chu Minh Phong liếc nhìn Tịch Chỉ Nghi, hai con mắt giấu trong cặp kính gọng vàng mang theo sự ôn hòa nội liễm.
Tịch Chỉ Nghi có cái gì không hiểu nữa đây.
Cô vươn tay, tựa như là lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tân Tân: "Chu phu nhân, cô tốt."
Nắm lấy đôi bàn tay, rất nhanh liền buông ra.
Trên mặt Tịch Chỉ Nghi biểu lộ sự ung dung: "Chu tổng, cảm tạ ngài cùng phu nhân đã đến đây ủng hộ, nếu như tôi tiếp đón không chu đáo, xin hãy tha lỗi."
"Tịch tổng khách khí." Ngữ khí Chu Minh Phong bình thản: "Chúc buổi từ thiện của Tịch tổng diễn ra thuận lợi."
Đúng lúc có nhân viên tới đưa rượu vang.
Chu Minh Phong với Tịch Chỉ Nghi cùng nâng ly.
Khương Tân Tân cũng nâng ly với Tịch Chỉ Nghi, Tịch Chỉ Nghi cười một tiếng: "Chu tổng, Chu phu nhân, tôi còn có khách, xin lỗi không tiếp hai người được nữa."
"Ân, Tịch tổng ngươi đi giúp."
Khi Tịch Chỉ Nghi cùng trợ lý rời đi sau, Khương Tân Tân vẫn còn nhìn bóng lưng của cô ấy.
Chu Minh Phong cầm ly rượu vang trong tay cô đi, cô mới phản ứng lại, hạ giọng nói: "Vừa rồi cô ấy nhìn tôi rất lâu."
Chu Diễn ở một bên làm nền cũng thật lâu, lúc này nhịn không được lên tiếng: "Nào có thật lâu.

Nhìn thoáng qua thôi mà."

Khương Tân Tân nghiêng đầu sang chỗ khác: "Hôm nay cậu không thích sống thoải mái với tôi đúng không?"
Chu Diễn: "Ai bảo cô gọi tôi như vậy."
Chu Minh Phong còn ôm Khương Tân Tân, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng giải thích nói: "Đại khái vì cô ấy chưa từng gặp cô, cho nên có chút hiếu kỳ."
"Thì ra là vậy." Khương Tân Tân nhớ lại một chút, hoàn toàn xác định Tịch tổng không nhìn cô thật lâu.
Kỳ thật bữa tiệc này, tùy tiện chọn một người cũng có thể thấy họ nhìn cô chằm chằm thật lâu.
Chủ yếu vẫn là do Chu Minh Phong quá nổi tiếng, hôn lễ cũng làm rất đơn giản.

Rất nhiều người đều chưa từng gặp cô lần nào.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Tân nói: "Đó là vấn đề của anh."
Chu Minh Phong lấy lại tinh thần, mỉm cười gật đầu: "Cô nói đúng."
Buổi đấu giá bắt đầu.
Khương Tân Tân ngồi ở giữa, Chu Minh Phong ngồi bên trái cô, Chu Diễn thì ngồi bên phải cô, cái này làm cô cảm thấy an tâm.
Đồ vật bán đấu giá, quả nhiên giống như Chu Minh Phong đã nói.

Phần lớn đều là đồ trang sức châu báu cùng với tranh chữ, mọi người đến đây ủng hộ, đương nhiên sẽ không keo kiệt, Khương Tân Tân trơ mắt nhìn một bộ tranh chữ có giá khởi điểm 400 vạn, sau khi trải qua một vòng cạnh tranh, khi đạt đến giá trị 800 vạn, thì vẫn còn có người đang ra giá.
Sau khi nhìn một màn này, Khương Tân Tân chỉ muốn nói thế giới của người có tiền cô thật sự không hiểu nổi.
Cho nên, cô lấy điện thoại di động ra, nhắn tin Wechat với Chu Minh Phong: 【 Cái đó rất có giá trị sưu tầm sao? 】
Cô vừa rồi cũng điều tra, tác giả vẽ bức tranh chữ này không được coi là quá nổi tiếng
Chu Minh Phong nhìn cô, ngón tay thon dài gõ chữ trên điện thoại di động: 【 Còn tốt, tác giả này vẫn còn khoẻ mạnh.


Khương Tân Tân xém chút cười ra tiếng: 【?? 】
Chu Minh Phong: 【 Thực sự khách quan.


Đây là muốn đánh cược.
Khương Tân Tân: 【 Cho nên 800 vạn thua thiệt không lỗ? 】
Chu Minh Phong: 【 Nếu đối với người thích mà nói, thì không lỗ.


Khương Tân Tân: 【 Tốt, tôi không phải rất thích.


Hai người câu được câu không giao lưu trên Wechat.

Ngược lại Khương Tân Tân xuất phát từ tâm thái "Đến đây", nhưng nhìn thấy giá cả càng ngày càng cao, cô liền lười nhác giơ.

Buổi từ thiện này đối với người khác mà nói thì có ý nghĩa rất lớn, nhưng đối với Chu Minh Phong mà nói, chỉ là một bữa tiệc mà thôi.

Cho nên, vẫn nên để mấy người thích tạo mối quan hệ với tập đoàn Nguyên Thịnh cạnh tranh đi, bọn họ coi như là bảo bối nên chạy theo.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện hăng say, đột nhiên MC giới thiệu nói: "Tiếp theo."

Rõ ràng MC này dừng lại một chút, giống như là phát hiện ra có chuyện gì đó đột nhiên xảy ra.
Bầu không khí cũng đột nhiên yên tĩnh.
Khương Tân Tân tắt điện thoại di động đi, ngẩng đầu lên nhìn về phía khán đài.
Thật may MC có năng lực làm việc tốt, rất nhanh liền phản ứng kịp: "Đây là bức tranh do tiên sinh Tịch Thừa Quang vẽ, nếu như tôi nhớ không lầm, bức họa này là bức giúp ngài ấy nhận được giải thưởng, tiên sinh Tịch Thừa Quang rất nổi tiếng, kỹ thuật vẽ tranh tuyệt vời..."
Khương Tân Tân nghe được người ngồi phía sau nhỏ giọng thảo luận nên bị hấp dẫn lực chú ý.
Đằng sau cũng là một đôi vợ chồng.
"Cái này tại sao lại đấu giá tranh của Tịch Thừa Quang? Không nên nha, ngài ấy đã mất, tất cả di vật đều rất trân quý, làm sao Tịch gia lại lấy ra đấu giá, có ý tứ gì nha?"
"Ai biết.

Xem ra bức họa này chính là sự kiện quan trọng nhất, chúng ta có muốn hay không?"
"Nhìn tình huống đi, nhìn Tôn tổng có muốn hay không, bất quá hôm nay Tịch gia mà xảy ra chuyện gì a? Thật kỳ lạ mà, thật sự không nghĩ ra được."
Khương Tân Tân vẫn còn cố gắng vểnh tai nghe bát quái.
Lúc này mới phát hiện, bầu không khí đột nhiên quái dị, nguyên lai tác giả bức họa được bán đấu giá là em trai đã mất của Tịch tổng?
Đây quả thật là chuyện rất kỳ lạ.
Cô quá mức chuyên tâm muốn nghe "Bát quái hào môn" một chút, lại thêm ánh đèn trong phòng hơi mờ, vậy nên cô không thấy được ánh mắt lạnh lùng của Chu Minh Phong.
Lúc cô quay đầu lại nhìn bức họa trên khán đài, thì Chu Minh Phong đã khôi phục lại thần sắc trước đó, chỉ là bàn tay tùy tiện đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Bình tĩnh mà xem xét, với ánh mắt thẩm mỹ của Khương Tân Tân, quả thật bức tranh rất đẹp.
Nhìn ra được, tâm tình người vẽ bức tranh này rất tốt, màu sắc tươi tắn, ăn khới với nhau.
Bức tranh vẽ trời xanh biển rộng cùng bãi cát.
Vậy mà giá khởi điểm là 200 vạn.
Khương Tân Tân muốn giơ bảng, nhưng lại không muốn giơ
Chu Minh Phong nhìn ra do dự của cô, lần này anh không nhắn tin nữa, mà trực tiến tới tới, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Thích?"
Khương Tân Tân cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nếu nói suy nghĩ trong lòng cô ra, vậy cũng không tốt.
Thế là cô lại mở điện thoại, lúc người khác cạnh tranh, cô cúi đầu nhắn tin: 【 Cái này rất có giá trị sưu tầm sao? 】
Chu Minh Phong có chút dừng lại: 【 Không cần phải để ý đến cái này, cô thích không? 】
Khương Tân Tân: 【 Thích.


Chu Minh Phong nhìn hai chữ "Thích" trên màn hình điện thoại, đôi mắt có chút thâm thúy.
Anh hơi dừng lại, sau đó nhắn lại "Vậy thì mua"...
Không đợi tin nhắn anh gửi đi,t thì tin nhắn của cô lại đến: 【 Bất quá, vượt qua bốn chữ số mà nói, tôi không muốn mua.


Có khả năng cô thật sự không có tế bào thưởng thức đi.
Bức trang đó quả thực không tệ, nhưng giá đã vượt qua bốn chữ số, vậy nên quên đi.
Cô quá tục, luôn cảm thấy mấy món đồ hơn mấy triệu thậm chí ngàn vạn không có ích, mua phòng nhỏ nó không thơm sao?
Chu Minh Phong ngơ ngẩn, nhìn tin nhắn này, trong lúc nhất thời biểu lộ vui vẻ đến cực hạn.
Chu Diễn thăm dò nhìn sang, rồi cảm thấy buồn bực: Hai người kia dính nhau không ngán sao, không biết nói chuyện gì mà cao hứng như thế??.


Bình luận

Truyện đang đọc