XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

– Dạ- Xe ngựa khẽ động, chắc Thạch Duy Giai nhảy xuống, Tô Linh nhìn Sở Bạch, chân thành nói cảm ơn:

– Đa tạ biểu ca.

Sở Bạch nhíu mày, vẻ mặt hơi bất mãn:

– Ở trong lòng nàng, tên Mạnh Dung đó quan trọng thế à?

Tô Linh gật đầu mà không chút nghĩ ngợi, đuôi mắt lại thấy sắc mặt Sở Bạch dường như khó coi hơn mấy phần, liền sửa miệng:

– Cũng có chút chút thôi, tại vì lúc học ở thư viện, huynh ấy đã giúp đỡ muội, con người muội có ơn tất báo, giờ huynh ấy gặp nạn, muội đâu thể khoanh tay đứng nhìn.

Sắc mặt Sở Bạch có chút tốt hơn:

– Vậy nàng muốn giúp y thế nào?

Tô Linh nghĩ nghĩ, quyết định nói rõ sự thật:

– Thực ra muội đã từng nhìn thấy thanh kiếm đó của Mạnh Dung rồi, cho nên muội nghe nói Mạnh đại thống lĩnh tìm được con trai thất lạc, tín vật nhận người cũng là một thanh kiếm, cho nên muội hơi nghi ngờ, Mạnh sư huynh mới là con trai ruột của Mạnh đại thống lĩnh, biểu ca cũng từng gặp cả hai người họ rồi, có phát hiện ra giữa họ có ba phần tương tự hay không, không biết Mạnh đại thống lĩnh đó có bị ngốc không, con trai ruột mà cũng không nhận ra, tên Mạnh Minh kia mặt mũi gian xảo, có điểm nào giống ông ta, khó trách Mạnh sư huynh chẳng thèm đến Mạnh phủ đối chất, mà trực tiếp đi giết Mạnh Minh, tên này quá đê tiện, dám đào mộ của mẫu thân huynh ấy, là con người thì sẽ không thể chịu đựng nổi chuyện này.

– Thời gian này nàng luôn ở Thập Bát Nhai, tin tức lại nhanh nhạy như thế- Giọng Sở Bạch nhàn nhạt, nhưng Tô Linh nghe có mùi thăm dò, không nên nha, hắn không thể biết được thân phận của cô, dù sao cũng quá hoang đường, hắn không thể nào đoán ra được, nghĩ đến đây, lá gan Tô Linh tự nhiên lớn hơn, nói:

– Biểu ca không cho muội ra ngoài, nhưng Xuân Hi được đi mà, Xuân Hi sợ muội buồn, cho nên ra ngoài nghe ngóng được gì là trở về kể cho muội nghe.

Sở Bạch nhìn cô, không nói lời nào, Tô Linh lại thấp thỏm không yên, cũng may Thạch Duy Giai mau chóng trở lại, từ bên ngoài đưa tờ lệnh truy nã vào, Tô Linh đón lấy, xem xét, quả nhiên là Mạnh Dung, Tô Linh nhíu mày, ngẫm nghĩ bây giờ nên xử lý thế nào.

Thân phận của cô hiện tại là một người chết, nếu như đột nhiên xuất hiện tại phủ đại thống lĩnh, chỉ sợ sẽ gây ra vài phiền phức không đáng có, vả lại Sở Bạch cũng sẽ không đồng ý.

– Nàng muốn làm thế nào?- Giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, Tô Linh ngẩng đầu nhìn Sở Bạch, vẻ mặt y thản nhiên- Với tính cách của nàng, muốn làm gì, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách đi làm, cản nàng, kết cục không biết lúc nào nàng sẽ lén trốn đi, chi bằng ta đích thân trông chừng nàng, hoàn thành tất cả mọi chuyện nàng muốn làm, thì nàng sẽ yên tâm đi với ta về nước Tề.

Trong lòng Tô Linh tự nhủ, ngài đúng là hiểu ta, ngoài miệng lại nói:

– Vậy thì đa tạ biểu ca, muội muốn hỏi một chút, bây giờ có phải muội tuyệt đối không được lộ diện không?

– Ừm- Sở Bạch lời ít ý nhiều, Tô Linh thở dài, Sở Bạch thấy mặt mũi cô thất vọng, dừng một chút, lại nói- Không lâu sau, tin tức Nhị hoàng tử và Thần quý phi chết trên đường đi đến đất phong sẽ truyền đến kinh thành, mọi chứng cứ sẽ chỉ về phía Tam hoàng tử, thi thể của hai ta cũng sẽ được phát hiện dưới mật thất của lầu Vọng Hoa, toàn bộ âm mưu của Tam hoàng tử sẽ bại lộ. Nếu bây giờ nàng xuất hiện, bị Lý Đản phát giác thì sẽ khiến hắn đề phòng.

Trong mắt Tô Linh toàn là khiếp sợ, Nhị hoàng tử và Thần quý phi sắp chết trên đường, mà còn là không lâu sau, Sở Bạch dám nói vậy, còn nói chắc nịch, không chừng chuyện này là do hắn làm, mà hắn nói không lâu sau, cô đoán chắc đang đợi đến mười lăm tháng hai, sau đại hôn của Lý Đản và Nhiếp Tịnh Xu.

Đợi đến khi Nhiếp Tịnh Xu và Lý Đản hoàn thành hôn sự, Nhiếp gia và Lý Đản coi như chính thức liên minh với nhau, dù sao Nhiếp Tịnh Xu xảy ra chuyện lần đó, nếu Lý Đản không so đo chuyện đội mũ xanh trên đầu, thật lòng đối đãi với Nhiếp Tịnh Xu, cho dù là giả vờ, Nhiếp Chiêu Minh cũng sẽ vô cùng cảm kích Lý Đản.

Nếu ngay lúc này Lý Đản gặp chuyện, Nhiếp Tịnh Xu không chỉ đơn giản là sống một mình thờ chồng chết, chỉ e sẽ bị liên lụy vào cùng. Con người Lý Đản há lại tùy tiện nhận thua người khác, bị ép đến mức này, hắn sẽ làm gì? Tô Linh không cần nghĩ cũng biết, nước Lê sắp xảy ra nội loạn, trận nội loạn này, sẽ khiến sức mạnh quốc gia bị suy yếu ít nhất mười năm.

Mưu đồ lớn như thế, vì để phô trương quay về nước Tề, có năng lực đấu với thái tử Tiêu Duệ, Tiêu Duệ dù là con chính thất, nhưng lại là kẻ vô tích sự, mấy năm nay bởi vì có mẫu hậu hắn đứng sau bày mưu tính kế, nên chẳng có một hoàng tử nào chống lại hắn được, hắn đã sớm buông lỏng phòng bị, cả ngày chỉ biết uống rượu mua vui, trên triều lại càng không đưa ra được bất cứ đề xuất hữu dụng nào, thỉnh thoảng còn gây ra không ít trò cười, nếu không phải Tần hoàng hậu giúp hắn đề phòng, hắn đã sớm bị Tề đế phế truất rồi.

Tuy Sở Bạch là con trai mà Tề đế yêu thương nhất, nhưng đến cùng chỉ là con thứ, thái tử mặc dù bất tài, nhưng chỉ cần không vô đức, thì phần lớn Tề quốc sẽ ủng hộ chính thất, hắn lại lưu lạc bao năm bên ngoài, mẫu thân cũng không xuất thân từ nước Tề, có thể nói bên ngoài không thân không thích, bên trong không có hậu thuẫn, không có gốc rễ, dù Hoàng thượng mắc nợ hắn, cũng không có cách gì vì thái tử không có tài mà phế trưởng lập thứ, cho nên hắn nhất định phải tạo dựng một cơ nghiệp lừng lẫy, ít nhất phải để những lão già ở Tề quốc nhìn thấy, biết hắn thích hợp làm chủ nhân tương lai của Tề quốc hơn, thì sau này nếu thái tử lầm đường lỡ bước, mấy lão già đó sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên.

Nhưng cái lầm đường lỡ bước này, chính là mục đích hắn trở về Tề quốc, hắn muốn báo thù, hắn muốn khiến những người hại mẫu phi hắn, chết không chỗ chôn thân. Tần hoàng hậu hao tâm tổn trí, nhân lúc Tề đế không ở hoàng cung, không tiếc phóng hỏa đốt cháy cung Khinh Mộng, chính là để con trai bà ta leo lên vị trí tối thượng kia, sao hắn có thể để bà ta được toại nguyện chứ.

Cho nên trận này nước Lê nội loạn, là đại lễ hắn mang về dâng lên cho Tề đế, cũng là chiến thư hắn quay trở lại tuyên chiến với Tần hoàng hậu.

Chuyện quan trọng thế này mà hắn lại nói cho cô biết? Tin tưởng cô như vậy, tốt xấu gì trê danh nghĩa cô cũng là người nước Lê, không sợ cô tiết lộ kế hoạch của hắn ra ngoài sao?

Thạch Duy Giai ngồi bên ngoài xe ngựa nghe mà kinh hãi, mặc dù y biết thiếu chủ thích cô nương này, nhưng nữ nhân này dù sao cũng là người nước Lê, nếu cô ta tiết lộ nửa phần, chỉ e thiếu chủ còn chưa ra khỏi nước Lê đã bị trên dưới nước Lê dốc toàn lực đuổi giết, một tốp người của họ bây giờ đi Khâm Châu chặn giết Nhị hoàng tử và Thần quý phi, chỉ để lại mười mấy kẻ tinh nhuệ bên cạnh thiếu chủ, nếu cả nước Lê toàn lực truy sát, cơ hội để họ thoát thân vô cùng mong manh, y ghìm chặt dây cường, ánh mắt dần dần u ám.

Tô Linh quả thực rất muốn giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì, nhưng giọng hắn dù rất nhỏ, lại kề rất gần, trừ phi cô là kẻ điếc, mới có thể không nghe, Tô Linh khóc không ra nước mắt:

– Biểu ca, muội chỉ thuận miệng hỏi thôi, huynh không cần nói kỹ càng như vậy đâu.

Ta không muốn biết gì đâu nha, thật sự không muốn, ngài đang ép ta không được đứng ngoài cuộc, nhưng người của ngài sẽ không nghĩ vậy đâu.

– Giờ nàng dự định làm thế nào?- Sở Bạch lại xem nhẹ.

Tô Linh nghĩ đến một người:

– Nếu chúng ta không thể ra mặt, vậy thì tìm một người hay bênh vực kẻ yếu, lại tình nguyện giúp đỡ Mạnh sư huynh đi.

– Dương Dung- Hắn không phải dùng câu hỏi, mà là câu khẳng định, Tô Linh không khỏi gật đầu.

– Không sai, chính là nàng ta, con người Dương đại tiểu thư rất nghĩa hiệp, lúc ở thư viện, mặc dù nàng ta hay cãi nhau với Mạnh sư huynh, còn thường xuyên giận huynh ấy, nhưng thật sự xem huynh ấy là bạn tốt, nếu như biết huynh ấy bị oan, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

– Vậy nàng định thông báo với nàng ta thế nào?

– Viết một phong thư đi- Tô Linh nói xong, nghĩ đến chữ viết của mình vô cùng xấu, e rằng Dương Dung vừa nhìn đã biết do mình viết, đang không có cách nào, bỗng nhiên nghĩ đến người bên cạnh, hình như Dương Dung chưa từng gặp qua Sở Bạch nhỉ.

– Biểu ca- Cô đột nhiên lấy lòng, cười đến mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt, Sở Bạch nhìn quét qua cô, không nói lời nào.

Tô Linh thấy hắn không nhúc nhích, kéo ống tay áo của hắn lay lay:

– Biểu ca, huynh biết mà, chữ viết của muội khó coi lắm, mà Dương Dung cũng từng nhìn thấy chữ của muội rồi, vừa nhìn là nhận ra ngay, cho nên biểu ca à, vì để không bị phát hiện, huynh giúp muội một tay đi.

Tô Linh cầu xin một hồi, hắn im lặng nãy giờ, không từ chối cũng không phủ nhận, tay nắm tay áo của hắn chỉ đành từ từ buông ra, đang nghĩ cách khác, lại nghe tiếng nói chậm rãi của hắn truyền đến:

– Muốn ta giúp nàng cũng được, kể từ hôm nay, nàng không được ra ngoài, ngày ngày ở nhà luyện chữ, mỗi ngày ta đều kiểm tra, khi nào luyện được, thì lúc đó mới được ra ngoài.

– Hả!- Giọng Tô Linh cao vút, đây là chữ bút lông, không phải bút máy cũng chẳng phải bút bi, rất khó điều khiển, còn khó khống chế hơn cả kiếm, nói thế nào ở hiện đại cô cũng từng học hành gian khổ suốt hai mươi năm, theo cách nói của người xưa cũng xem như là người có học thức, vậy mà ở chỗ này, đọc sách viết chữ lại dở tệ, chữ bút lông này, đâu phải một sớm một chiều là luyện ra được, lúc nào luyện thành thì lúc đó được ra ngoài, mà cái luyện thành này lại không có tiêu chuẩn rõ ràng, mà do Sở đại boss nói thế nào thì là thế ấy, nghĩ đến đây, cô cảm thấy vụ mua bán này vô cùng lỗ lã.

– Nàng không đồng ý?

Tô Linh ấm ức nói:

– Luyện được này lại chẳng có tiêu chuẩn đánh giá, nếu muội luyện được, nhưng huynh lại nói chưa được, vậy chẳng phải cả đời này muội sẽ bị huynh giam cầm, muội thấy thôi cứ để muội nghĩ cách khác vậy.

Sở Bạch cười lạnh:

– Cũng biết nghĩ xa đấy, được, ta tìm cho nàng một bản chữ mẫu, nếu nàng có thể luyện giống chữ mẫu khoảng bảy tám phần, thì coi như luyện được.

Không phải giống tuyệt đối, mà chỉ giống bảy tám phần, vụ mua bán này nghe được đấy, chữ bút lông mặc dù không luyện thành trong ngày một ngày hai, nhưng nếu cô chăm chỉ khổ luyện vài tháng, kiểu gì cũng sẽ có chút thành tựu, cô cũng khá giỏi bắt chước chữ viết, dù sao hồi bé cô cũng từng luyện viết bút máy, cho nên chữ viết của cô không tệ, chỉ là không quen dùng bút lông mà thôi, có cam đoan này, Tô Linh sảng khoái đồng ý, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:

– Vậy đa tạ biểu ca.

Sở Bạch ừ một tiếng, dặn Thạch Duy Giai đánh xe về, lại ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi trở về, xe ngựa vào bằng cửa sau, Cao Kiệt luôn canh gác ở đó, trông thấy cô bước xuống xe ngựa, cặp mắt trừng to như chuông đồng, sáng quắc như tia chớp, úi chà, làm người ta kinh hãi thật đấy, trong đầu ông đặt dấu chấm hỏi to đùng, nghĩ thế nào cũng không ngờ mình giăng thiên la địa võng, đằng trước có Trương Tiềm phía sau có chó dữ, cửa sau thì mình đích thân canh gác, vẫn để nha đầu này trốn thoát, hơn nữa còn gặp phải thiếu chủ, ông xấu hổ cúi gầm mặt xuống:

– Xin thiếu chủ trách phạt.

Sở Bạch xua tay:

– Đứng lên đi, kể từ hôm nay, ông không cần canh gác ở đây nữa.

Cao Kiệt giật mình, tưởng bản thân bị đuổi đi, lập tức thỉnh tội:

– Thiếu chủ nếu muốn trách phạt, mạt tướng cam nguyện chịu phạt, chỉ xin thiếu chủ đừng đuổi mạt tướng đi.

Sở Bạch đứng cách đó không xa, nói:

– Mấy ngày tới ta sẽ đích thân trông chừng nàng ấy, chuyện bên ngoài ta tạm thời không ra mặt, ông đi dò la đi, có chuyện gì thì đến báo lại.

Cao Kiệt thở phào, giờ mới biết mình hiểu sai ý, vội vàng nói:

– Vâng, mạt tướng đi làm ngay.

Sở Bạch ừ một tiếng, thấy cô đang thất thần liền nói:

– Nàng còn đứng đó làm gì, vào thôi, nàng phải nói cho ta biết cần viết những gì chứ.

Tô Linh ờ một tiếng, nhanh chân đuổi theo, Thạch Duy Giai dừng xe ngựa xong, nhìn theo thiếu chủ và Tô Linh đi xa dần, thiếu niên đi trước dáng người đĩnh đạc, cao quý, cô nương đi sau vô cùng lanh lợi, dáng vẻ ngây thơ mơ mộng, không khỏi nhíu mày, chắp tay nói với Cao Kiệt:

– Đại nhân, ti chức có chuyện cần bẩm báo.

– Chuyện gì?- Thạch Duy Giai là người của ông, mấy năm nay vào nam ra bắc, là một trong những thân tín của ông, cho nên ông mới để hắn đi theo thiếu chủ, hắn nói có việc bẩm báo, nhất định là chuyện quan trọng.

– Bẩm đại nhân, thiếu chủ quá mức sủng ái Tô cô nương, không chỉ dung túng mọi điều, còn nói kế hoạch của chúng ta cho cô nương ấy biết, ti chức lo lắng, Tô cô nương dù sao cũng là người nước Lê, cô ta sẽ trơ mắt đứng nhìn quốc gia mình rơi vào nội loạn hay sao? Nếu cô ta thật sự không màng chuyện quốc gia nội loạn, loại người thế này, ngay cả lòng yêu nước cũng không có, càng không thể giữ lại bên cạnh thiếu chủ.

Cao Kiệt nheo mắt, sao ông không biết nữ nhân này không thể giữ lại chứ, thiếu chủ là nhị hoàng tử Tề quốc, thân phận tôn quý, một tiểu thư phủ Thượng thư nước Lê nho nhỏ sao có thể xứng đôi với người, chờ đến khi về Tề quốc, nữ nhi Tề quốc vô số, danh môn khuê tú dạng gì cũng có mặc sức lựa chọn, nhưng nếu dẫn theo người nước Lê bên cạnh, hơn nữa còn sủng ái như vậy, chỉ e mấy quý tộc kia không dễ dàng đồng ý gả nữ nhi cho thiếu chủ, như vậy sẽ vô cùng bất lợi với đại kế tương lai của thiếu chủ.

Thế nhưng thiếu chủ bảo vệ nàng ta nghiêm ngặt như vậy, nếu lúc này tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ khiến thiếu chủ bất mãn, khiến thiếu chủ nghĩ họ không có lòng trung thành, cho nên lúc này không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ mưu tính, chờ thời cơ tốt nhất.

– Chuyện này ta tự có tính toán, ngươi tiếp tục đi theo thiếu chủ, nhất cử nhất động của nữ nhân kia phải bẩm báo chi tiết cho ta, nhớ lấy, không thể để thiếu chủ phát hiện ra bất cứ sơ hở gì- Trong mắt Cao Kiệt mang theo tàn nhẫn vô tận.

Thạch Duy Giai chắp tay nói:

– Dạ.

Tất cả mọi việc ông làm đều là vì nước Tề, vì bệ hạ, hậu thuẫn Tần gia rễ sâu cây lớn, lại kết minh cùng hữu tướng Tiết gia, mấy năm nay ngoại thích tham gia chính sự, Hoàng thượng đã sớm có lòng muốn nhổ bỏ tận gốc cây đại thụ này. Năm đó vụ án của Mộng quý phi, trong cung máu chảy thành sông, giết chết nhiều cung nữ thái giám như thế, nhưng lại không thể không tha cho Tần hoàng hậu, mấy năm nay bệ hạ một bên sai ông âm thầm tìm kiếm Nhị hoàng tử, một bên bồi dưỡng thế lực chống lại Tần gia trong triều, ngoài gia tộc Nam Cung ra, còn có một đám thần tử can gián ở thế trung lập.

Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ đợi nhị hoàng tử về nước. Liên hệ trọng đại, không thể xảy ra sơ suất được.

Cho nên nữ nhân này, nhất định không thể giữ lại.

Bình luận

Truyện đang đọc