– Cút!- Chén trà trong tay bị ném mạnh xuống, vỡ nát.
Tô Linh sững sờ tại chỗ, đáng sợ quá, thật sự cô cũng muốn tránh, thế nhưng chân không nghe lời, không cất nổi bước.
Từng cảnh tượng quanh quẩn trong đầu đều là hắn sau này bị “hắc hóa”, mưu hại Thượng Thư Tô Hoài Viễn thông đồng với địch b*n n**c, Long nhan nổi trận lôi đình đã lệnh cho Thiếu Khanh Nghiêm của Đại Lý Tự tra án này, nhất định phải mang chứng cớ về đây. Sở Bạch nhốt hết một trăm tám mươi chín nhân khẩu của Tô phủ vào trong bãi săn đầy rắn rết công trùng độc, nhìn rắn quấn lên cổ họ, xem rết chui vào mũi vào miệng họ, thấy chuột phá bụng họ bò ra ngoài, ngắm họ vì để giữ mạng mà giết hại lẫn nhau.
Thượng Thư phu nhân, Từ thị, thậm chí còn chưa chờ được kết cục xử trảm, đã bị loài mối kịch độc cắn chỉ còn lại trơ xương.
Hắn ngồi trên cao, hệt như chúa tể Tu La định đoạt sống chết, nhìn cảnh tượng la liệt thảm thiết dưới chân mình, hắn sảng khoái cười to: “Xuân Đào, gia đã báo thù được cho ngươi, trên dưới trăm tám mươi chín người của Tô phủ đều chôn cùng ngươi, ngươi hài lòng rồi chứ? Chỉ là ả cầm đầu kia vẫn chưa thể đến cùng ngươi, tội của ả, không phải chết là có thể chuộc được, ngươi phải chờ một chút”.
Kẻ cầm đầu đó, chẳng phải là cô sao!
Toàn thân Tô Linh phát run, chân mềm ngoặc, quỳ rạp xuống đất.
Tôi tạo nghiệp gì đây, sao lại viết ra được nhân vật còn hung ác tàn nhẫn hơn cả Diêm La Vương thế này.
Không được, tôi phải tự cứu mình. Tôi là tác giả “mẹ ruột” cơ mà! (Nội tâm Sở Bạch đang gào thét: cô rõ ràng là “mẹ kế”!!!) Đối với nhân vật trong tiểu thuyết có thể nói là một dạng tồn tại như Đấng Cứu Thế, nhất định sẽ có cách!
Sở Bạch cuối cùng dù có “hắc hóa”, sâu thẳm tận đáy lòng, vẫn có một tia thuần khiết mà, hắn nhớ lúc hắn còn nhỏ Xuân Đào bảo vệ hắn như chị gái như mẹ ruột, cho nên đã báo thù cho cô.
Văn Xương công chúa ngay lúc hắn suy sụp nhất đã vươn tay cứu hắn, dù chỉ là lợi dụng hắn, nhưng lúc hắn xua quân đánh hạ kinh đô của nước Lê, vẫn giữ lại tánh mạng cho cô.
Nữ chính Cố Nguyễn chỉ vì cho hắn nụ cười rạng rỡ khi người ngoài dèm pha hắn, sau lưng thầm mắng hắn là “trai bao” của công chúa, hắn liền ngày nhớ đêm mong, dần dần trầm luân, cuối cùng khi có thể nắm quyền thống trị thiên hạ, lại cam lòng buông tay đổi cho cô một đời phồn hoa.
Hồi tưởng lại cuộc đời của Sở Bạch, nửa đời trước tận mắt nhìn thấy cung đình chèn ép, mẫu thân bị cưỡng bức, ăn nhờ ở đậu, bị đuổi ra đường, địa vị cùng cực thấp kém, lấy sắc hầu hạ người, chà đạp tôn nghiêm đấng nam nhi dưới lớp bùn nhơ bẩn thỉu, nửa đời sau giương đao cưỡi ngựa, chỉ để đưa những người đã từng sỉ nhục hắn, chà đạp hắn vào địa ngục, hắn thành công, nắm giang sơn dễ như trở bàn tay, cuối cùng lại cam nguyện chắp tay nhường cho người khác.
Cả đời Sở Bạch long đong, hắn cố chấp cho rằng chỉ có một mình Cố Nguyễn là hiểu hắn, thật lòng không biết Cố Nguyễn chẳng qua được “trọng sinh” (sống lại) một kiếp, biết được tương lai hắn sẽ thống nhất thiên hạ, mới có thể ban cho hắn nụ cười rạng rỡ nhất vào lúc hắn mất sạch tôn nghiêm.
Cho nên căn cứ vào tình tiết của kiếp trước, Sở Bạch sẽ trở thành một bá chủ hệt như Tần Thủy Hoàng, nhưng sau khi nữ chính trọng sinh lại cảm thấy Sở Bạch xưng đế mà nói với bách tính không phải chuyện tốt gì, dùng “ngón tay vàng” của bản thân phò trợ người đàn ông của cô- cũng chính là nam chính Lý Chiêu, nhân vật ngang hàng với Sở Bạch- giành được thiên hạ.
Càng nghĩ càng thấy Sở Bạch quả thật thê thảm đáng thương, lại nghĩ đến toàn bộ do bàn tay cô viết nên, toàn thân Tô Linh bị cảm giác áy náy bao trùm.
– Xin lỗi huynh- Tôi chỉ muốn tiểu thuyết kịch tính hơn thôi mà, không biết anh là người sống sờ sờ ra đây.
– Biểu ca, mặc kệ huynh có tin hay không, muội là thật lòng muốn nói xin lỗi huynh, về sau muội nhất định sẽ cố gắng bảo vệ huynh, không để huynh phải chịu bất cứ tổn thương nào- Cũng sẽ dốc hết khả năng của tôi, cho anh một kết cục viên mãn.
Tô Uyển Linh lại đi xin lỗi hắn?!
Sở Bạch nhíu mày, trên mặt không rõ vui hay giận, trên đời này bỗng nhiên lại có một người mà hắn không nhìn thấu được.
Tô Uyển Linh, rốt cuộc cô quá biết diễn kịch, hay là não bị úng nước rồi.
Miễn đi!
– Ngươi đỡ ta- Sở Bạch thấp giọng nói.
– Vết thương của huynh mới được đại phu thoa thuốc xong, cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng, không được đi lung tung- Tô Linh không biết đột nhiên hắn muốn xuống giường làm gì, tốt bụng khuyên nhủ, hắn lãnh đạm nhìn cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn bước tới dìu hắn, vừa đỡ vừa như hiểu ra:
– Chẳng lẽ biểu ca muốn đi tiểu? Để muội đi lấy bô.
Sở Bạch vịn cô xuống giường, nghe vậy liền lảo đảo.
Một cô nương chưa xuất giá, vậy mà không biết xấu hổ, nam nhân đi tiểu cũng nói ra được, còn định đi lấy bô, không lẽ muốn giúp hắn đi tiểu luôn hay sao.
Tô Linh thấy hắn nhìn sang, trên mặt còn hơi ửng đỏ, cô thấy khó hiểu, nghĩ ngợi, mới giật mình có lẽ hắn đang thẹn thùng. Chuyện này có gì mà mắc cỡ nhỉ, con người có ba cái gấp, huống chi cô chỉ là mang bô đến giúp hắn thôi mà. Có lẽ bởi vì Sở Bạch tiếp nhận nền giáo dục phong kiến “nam nữ thụ thụ bất thân”, cho nên mới e dè như vậy.
– Biểu ca không cần mắc cỡ, chúng ta chẳng phải có hôn ước à, cũng không phải người ngoài, cùng lắm thì muội không nhìn đâu- Vì để hắn thoải mái tinh thần, ngay cả hôn ước Tô Linh cũng mang ra nói.
Sở Bạch lúng túng tằng hắng hai tiếng, hóa ra ngay từ đầu cô còn định xem hắn đi tiểu nữa.
Không đúng, hắn không muốn đi tiểu, nhìn cô xoay người định đi vào “cung phòng” (chắc là nhà xí), liền gọi cô lại:
– Quay lại đây, ta không muốn đi tiểu, ngươi dìu ta đến thư trác đi (bàn đọc sách).
Tô Linh dừng bước, thầm nghĩ cô có viết nhân vật Sở Bạch rất thích đọc sách, nhưng cũng không thể yêu sách thành cuồng như vậy nha? Tuy nghi ngờ, nhưng vẫn đỡ hắn từ từ đi tới thư trác, thấy hắn một tay cầm bút, một tay chật vật chống lên bàn, sắc mặt trắng bệch như con ma, hình như muốn viết chữ, cô tranh thủ mài mực giúp hắn.
Chữ của hắn rất đẹp, chữ viết như rồng bay phượng múa, bút phong cứng cáp, chữ đẹp hiếm có, chỉ là hắn viết gì cô đọc không hiểu hết được.
Mười lăm phút trôi qua, hắn viết xong hai phong thư đưa cho cô, Tô Linh không rõ nội dung bên trong, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy:
– Cho muội à?
– Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, há chẳng phải để có được thư từ hôn hay saog? Ta đáp ứng ngươi, hai phong thư này, một cái là cho Tô phủ các người, cái còn lại trình lên thái hậu, bây giờ thân phận của ta không có tư cách tiến cung, kêu mẫu thân ngươi cùng quý phi trình lên thái hậu đi, từ nay về sau hai ta không còn liên quan nữa, sau này ngươi không cần đến chỗ của ta. Ngươi biết ta không muốn gặp ngươi mà, hôm đó bên hồ, ta thật sự muốn tự tay ấn ngươi xuống nước- Ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi vào người cô, lời nói tuôn ra thật khiến Tô Linh như rơi xuống hầm băng.
Cái gì gọi là không liên quan nữa? Ý của hắn là, hắn không chịu tha thứ cho cô?
Không chỉ có không chịu tha thứ, hắn còn muốn đích thân giết cô.
Đây chính là ý muốn ân đoạn nghĩa tuyệt?
Đúng thôi, thật sự giữa hai người họ không hề có ơn, chỉ có thù.
Nhưng vậy thì không được nha, cô dự định hằng ngày sẽ bồi dưỡng hảo cảm mà, làm hết mọi việc mà Xuân Đào, Văn Xương, Cố Nguyễn sẽ làm, ngay thời điểm hắn cần nhất liền xuất hiện bên cạnh hắn, giúp hắn vượt mọi chông gai leo lên hoàng vị cưới được vợ yêu, Cố Nguyễn thì không được, cô ta có thành kiến với Sở Bạch, bất luận Sở Bạch tốt với cô ta bao nhiêu, thích cô ta bao nhiêu, từ đầu tới cuối cô ta không hề yêu Sở Bạch, cho nên cô quyết định sẽ tạo ra một nữ tử hiền thục dịu dàng trong vô vàn nữ quyến để hắn chọn, để hắn được hạnh phúc mỹ mãn cả đời.
Sau đó… Có lẽ… Không chừng cô có thể thoát khỏi đây!
Cho nên nói gì, nhất định cũng không thể cắt đứt quan hệ, không chút liên quan được.