XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Xe của trưởng công chúa được đi thẳng vào nội cung, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào cung, xa xa chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa giẫm lên đá nghe lẹt xẹt.

Tô Linh thật lâu chưa lấy lại tinh thần, Xuân Hi đứng sau lưng, khẽ gọi:

– Tiểu thư, người sao vậy, đến lượt phủ Thượng thư tiến cung rồi.

– Không sao- Tô Linh chạm lên chỗ ngực khác lạ ban nãy, lắc đầu- Chúng ta vào thôi.

Tuy gần vào đông, nhưng trời đẹp, sắc trời hôm nay không tệ, lúc mặt trời mọc còn sương mù dày đặc, nhưng đến buổi chiều mặt trời chói chang, chiếu lên người khoan khoái hẳn, nhưng Tô Linh không làm sao phấn chấn nổi.

Bên trong Thọ Khang cung, các cung nữ nội thị qua lại, chuẩn bị những thứ cần thiết cho yến hội đâu vào đấy. Gia quyến các phủ lục đục tiến vào, đại cung nữ dẫn tốp người ngồi theo thứ tự, văn võ phân biệt, Tô gia là gia quyến văn thần, vì vậy ngồi ở chủ vị bên trái, còn chủ vị bên phải là của võ tướng.

Tô Linh vừa mới ngồi xuống, đã thấy Dương Dung ngồi ở bàn tiệc đối diện vẫy tay với mình, bị đại ca Dương Độ của nàng ta cản lại, nàng ta cười ngượng ngùng, Tô Linh cũng cười nhẹ chào lại Dương Dung, ánh mắt dời lên một chút, đúng lúc trông thấy Tạ Phương Tung ngồi trong đám người Tạ gia, ánh mắt hắn sáng ngời, không nhanh nhảu như Dương Dung, nhưng cứ nhìn cô không chớp mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười,  cô không đáp lại, dời mắt đi.

Tạ Phương Tung thấy cô dời mắt đi, nhướng mày, Tạ Phương Tư ngồi cạnh đưa khăn tay lên che miệng, cười ưu nhã.

– Đại tỷ, tỷ cười gì vậy?- Tạ Phương Tung bất mãn nhìn tỷ tỷ nhà mình, hắn bị người ta phớt lờ, tỷ ấy còn cười, còn là chị em ruột sao?

– Tỷ cười đệ quá mức trắng trợn, ở trước mặt mọi người thế này, nhiều người nhìn vào như vậy, đệ nhìn chòng chọc vào con gái người ta như thế, người ta ngượng ngùng lắm- Tạ Phương Tư thả tay xuống, chậm rãi giải thích.

– Nhưng đệ muốn nhìn nàng ấy. Đại tỷ, hằng năm trên thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, bất luận là nam hay nữ, nếu biểu diễn tài nghệ được đứng nhất, thì có thể cầu một tâm nguyện với Thái hoàng Thái hậu, tỷ nói xem nếu năm nay đệ đứng nhất, sau đó xin Thái hoàng Thái hậu ban hôn, cưới nàng ấy về thì có được không?- Tạ Phương Tung ngẫm lại cảm thấy việc này có thể làm được, đúng lúc nàng cũng đã hủy hôn với Sở Bạch, có thể tìm mối hôn sự khác, nếu hắn cầu Thái hoàng Thái hậu, Người yêu thương hắn như thế, chắc chắn sẽ đồng ý.

Tạ Phương Tư thấy bộ dạng hớn hở của hắn, liền biết hắn không nói đùa. Mặc dù vừa rồi nàng có đi tìm hiểu thực hư về vị Tô tam tiểu thư kia, quả thực rất khác với lời đồn, nhưng nếu lấy nàng ấy về nhà, đừng nói mẫu thân không đồng tý, chắc hẳn toàn bộ Tạ gia không có mấy người tán đồng đâu.

Tô thượng thư này năm đó không xuất thân tiến sĩ, chỉ là một tri huyện thất phẩm nhỏ nhoi, không phải làm ra được thành tích nổi bật gì mà lên chức, mà vì chuyện Nguyên phi, được Thái hậu ủng hộ mà lên được chức này, loại người như thế, phụ thân và tổ phụ không thích, nữ nhi Tô gia, Tạ gia đương nhiên không hài lòng, dù nàng ta khác xa với lời đồn thì thế nào, phụ thân trong lòng mang thành kiến, có bao giờ nói buông xuống là buông xuống được đâu.

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Phương Tư nghiêm túc hơn:

– Nhị đệ, hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, là lời của mai mối, đệ không được làm loạn, cần phải bàn bạc với mẫu thân nhiều hơn.

– Mẫu thân có ý kiến với nàng ấy nhiều như vậy, hoàn toàn không đồng ý, một lòng muốn cưới nha đầu Dương gia kia vào cửa, đệ không thèm bàn bạc với mẫu thân đâu. Đại tỷ, tỷ là người thương đệ nhất, đừng nói với mẫu thân- Tạ Phương Tung nhớ đến mẫu thân nhà mình vừa nghe tới Tô Uyển Linh liền nhăn nhó mặt mày, y liền không muốn bàn bạc với mẫu thân, nếu để mẫu thân biết, người nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản.

Tạ Phương Tư thấy hắn quyết tâm, liền biết nhị đệ lần này động tình thật sự, nhưng quả thực việc này khó mà thành, nếu hôm nay hắn cầu ban hôn với Tô Uyển Linh trên tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, lúc đó cả hai nhà sẽ ầm ỹ không vui, bởi vì phụ thân tuyệt đối sẽ không để nhị đệ cưới nữ nhi của Tô gia, Thái hoàng Thái hậu dù có thương y, thì cũng là người của Tạ gia, vẫn sẽ hy vọng Tạ gia hòa thuận thịnh vượng, cưới thê tử cho cháu trai, người làm bà sẽ cân nhắc, đến lúc đó sẽ làm Tô tam tiểu thư khó xử lắm.

Cùng là nữ tử với nhau, nàng không hy vọng vị Tô tam cô nương kia rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy.

– Nhị đệ, đệ tuyệt đối không được lỗ mãng. Dù không suy nghĩ cho mẫu thân, thì đệ cũng nên nghĩ lại cho Tô tam cô nương, dù hôm nay đệ xin được ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu, coi như thật sự được như ý nguyện của đệ, nhưng đệ có từng nghĩ tới, mẫu thân sẽ thật lòng tiếp nhận cô nương ấy sao? Con dâu không được lòng mẹ chồng, cuộc sống sau này có bao nhiêu giày vò, đệ hẳn phải rõ ràng hơn ai hết, ấm ức của tam thẩm đệ cũng biết mà, đệ thật sự muốn để Tô tam cô nương nếm trải chuyện này sao?

Mắt Tạ Phương Tung ảm đạm đi mấy phần, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:

– Nhưng mà đại tỷ, đệ không muốn cưới cô nương nào khác, nếu không phải nàng, thì thành thân hữu có ý nghĩa gì.

Đúng vậy, nếu không phải người đó, thì có ý nghĩa gì!

Tinh thần Tạ Phương Tư bay đến nơi xa, trong đầu hiện ra bóng dáng người kia, một thân áo giáp, thúc ngựa mà đến, đứng dưới cửa thành, ngước lên nhìn nàng, hắn không nói gì, nhưng nàng hiểu hết.

Phương Tư, chờ ta khải hoàn trở về, sẽ khiêng kiệu lớn tám người, hồng trang mười dặm, đến cưới nàng vào cửa.

Ta đang chờ chàng đây, thế nhưng sao chàng vẫn chưa về, vì cái gì mà vẫn chưa trở về.

Tạ Phương Tung thấy nụ cười trên mặt đại tỷ biến mất, trong mắt đều là thương nhớ, liền biết mình đã khơi lên vết sẹo không thể chạm vào nhất trong lòng tỷ tỷ.

– Đại tỷ, xin lỗi, đệ không phải cố ý.

Tạ Phương Tư gượng cười, sờ đầu hắn:

– Không sao, chỉ là ta không ngờ lời như vậy lại thốt ra từ miệng của Hỗn thế ma vương nhị đệ, mà còn là chuyện trịnh trọng như thế, tỷ tỷ cảm thấy rất vui mừng.

Tạ Phương Tung có chút ngượng ngùng tránh đi tay của đại tỷ:

– Đại tỷ, đệ lớn rồi, không muốn bị xoa đầu đâu, với lại giờ đệ đã không còn là Hỗn thế ma vương rồi.

– Ừm, nhị đệ của tỷ ngoan rồi- Tạ Phương Tư rút tay về, không khỏi nhìn Tô Uyển Linh ở đối diện, cô nương nọ lặng yên ngồi ở chỗ của mình, môi đỏ khẽ mở khẽ khép dịu dàng ngoan ngoãn nói chuyện với mẫu thân mình, trông cũng có mấy phần đẹp đẽ không màng danh lợi.

Nếu Tô tam cô nương không phải người Tô gia, haizzz, Tạ Phương Tư lắc đầu, không có khả năng này, xuất thân đã định, không thể sửa đổi, như nàng vậy, một ngày làm nữ nhi Tạ gia, thì cả đời gắn liền một thể với vinh nhục của Tạ gia, đây là điều bất luận thế nào cũng không thay đổi được.

Nếu như có thể, nàng muốn gìn giữ phần hồi ức kia mãi cho đến vĩnh viễn, thế như mẫu thân sẽ không đồng ý, phụ thân cũng sẽ không đồng ý, Tạ gia càng sẽ không đồng ý.

– Nhị đệ, tuổi đệ còn nhỏ, về sau đường còn rất dài, nếu hiện tại không bước qua được hố sâu này, thì hãy giao nó cho thời gian đi, thời gian có thể săn bằng hết thảy- Thời gian có lẽ thật sự san bằng hết thảy, thế nhưng để làm gì, thời gian của ta dài đằng đẵng như thế, suốt năm năm ròng rã, ta lại nhớ rõ đến vậy, nhớ khuôn mặt chàng, nhớ khi chàng dẫn binh rời khỏi thành Kính Dương, nhớ cái nhìn khi chàng quay đầu ngựa.

Tạ Phương Tung cũng không tin vào luận điệu này của tỷ tỷ, kiên định lắc đầu:

– Thời gian sẽ không nhầm lẫn, là chính chúng ta quên đi, lại đổ cho thời gian. Nhưng trí nhớ của đệ quá tốt, sợ rằng bản thân đệ sẽ không quên được, cho nên đệ sẽ nghĩ cách để mẫu thân tiếp nhận nàng ấy.

Tạ Phương Tư nghe thế liền cười, đúng vậy, không quên được, làm sao cũng không quên được.

– Vậy đệ cần cố gắng lên, nhưng đệ làm vậy, Dương Dung muội muội sẽ đau lòng lắm, hình như muội ấy và Tô tam cô nương là bằng hữu tốt, sợ rằng như thế sẽ sinh ra ngăn cách- Tạ Phương Tư là người hiểu tâm tư nhị đệ nhất, nàng đã không còn cơ hội, nhưng nhị đệ vẫn còn, nàng hy vọng nhị đệ có được hạnh phúc.

– Dương Dung?- Sắc mặt Tạ Phương Tung cứng đờ, chuyện này đúng là hắn chưa từng nghĩ qua. Tô Uyển Linh đã đồng ý với hắn, sẽ giúp hắn giải quyết nha đầu điên này, thế nhưng hắn giờ đây lại sinh tâm tư khác, nếu lại bắt Tô Uyển Linh ra mặt, chỉ sợ sau này quan hệ của hai người họ không cách nào cứu vãn được, dường như nàng chỉ có mỗi một người bạn là Dương Dung.

Tạ nhị công tử quả thật đau đầu, buồn bực uống chén rượu.

Xem ra chỉ có thể tự mình làm tên xấu xa, thế nhưng nha đầu điên Dương Dung này đúng là miếng kẹo da trâu, vứt thế nào cũng không vứt được, hắn đã cự tuyệt đến thế rồi, nàng vẫn mặt dày đeo bám, ngẫm lại thật nhức đầu.

Hắn không khỏi len lén nhìn về hướng Dương gia, ai ngờ nha đầu kia tinh mắt như vậy, bắt gặp ngay, còn vẫy tay với hắn, dọa đến hắn vội vàng thu hồi tầm mắt.

Không được không được, phải ra liều thuốc mạnh mới được.

– Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Tạ tiểu tướng quân đến- Công công xướng tên đứng bên ngoài Thọ Khang Cung cất giọng, mọi người vốn đang cười nói lập tức quỳ xuống.

– Tham kiến Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử điện hạ.

Tất cả đều quỳ, Tô Linh cũng không dám quá mức nổi bật, chỉ có thể quỳ theo, sàn trong cung được lát gạch xanh, dù cách lớp váy áo thật dày cũng cảm nhận được xúc giác cứng rắn và rét lạnh thấu xương.

Tô Linh cúi đầu, lại cảm giác được một ánh mắt không hiểu hàm ý rơi xuống lưng cô, để toàn thân cô mất tự nhiên, cô có chút ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Tam hoàng tử thâm sâu nhìn mình, trong mắt kia đều là âm trầm, phảng phất như sắp bắt được một con mồi, cho dù là Tô Linh ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hắn, hắn cũng không chút nào che giấu, như hết thảy đều là hiển nhiên.

Tô Linh không kịp đợi đứng lên, nhìn về phía Nhị hoàng tử, y bình thường không có gì lạ, luận tướng mạo, y là người có giá trị nhan sắc thấp nhất trong các hoàng tử, nhưng luận khí độ, y lại là người uy nghiêm nhất trong các hoàng tử, vô cùng trầm ổn, nghiêm túc thận trọng. Y mặc một bộ triều phục màu xanh đen, bên trên thêu giao long bốn chân, bên hông đeo ngọc bội bạch ngọc long, trông thật uy nghiêm ổn trọng.

Y luôn là người có lợi thế được chọn vào vị trí Thái tử nhất, chính y cũng cho rằng như thế, bình thường luôn vào vai Thái tử, chỉ là chưa nhận được phong hào mà thôi, quan to trong thành Kính Dương cũng đều cho là vậy, nên phần lớn lén lút lập phe phái, dùng đãi ngộ Thái tử với Nhị hoàng tử, dù sao trong nhiều người con của Hoàng đế, chỉ có Nhị hoàng tử trông có tư cách trở thành Thái tử nhất.

Đứng bên phải của Nhị hoàng tử chính là Đức phi và con trai bà, Tứ hoàng tử Lý Hạo. Hắn giống mẫu phi, bên trong tướng mạo có kế thừa vẻ đẹp của Tạ gia, nhưng do bệnh tật triền miên, khiến hắn không có chút sinh khí nào. Lý Hạo sinh non, vừa chào đời đã ốm yếu nhiều bệnh, mười mấy năm qua luôn không ngừng uống thuốc, cho nên cả người nhìn qua yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt vô lực, mắt toàn quầng thâm, cầm một chiếc khăn tay, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể thổ huyết.

Đứng bên trái Nhị hoàng tử là Tam hoàng tử Lý Đản, Lý Đản tâm tính cứng cỏi, thủ đoạn phi thường, mẫu thân hắn tuy là một trong bốn phi tử, nhưng luôn không nhận được thánh sủng, cho nên hắn một mực náu mình ẩn nhẫn, chưa từng đoạt hào quang của Nhị hoàng tử. Nhưng không thể không nói, Lý Đản đúng là vị đẹp trai nhất trong ba vị hoàng tử, đặc biệt là khi họ đứng cùng một chỗ, mọi người luôn bất giác đổ dồn ánh mắt vào hắn, đây cũng là lý do dù hắn và Gia phi nương nương không được sủng ái, nhưng trong thành Kính Dương vẫn có không ít danh môn khuê tú muốn gả cho hắn.

Trưởng tử Tạ gia Tạ Tranh Vanh đứng cuối cùng, hắn xuất thân tướng môn, chỉ đứng yên ở đó cũng tự thành một phái, do quanh năm chinh chiến ở sa trường khiến làn da hắn có màu lúa mạch, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sắc bén khôi ngô, oai hùng bất phàm, mặt mũi không khác nhiều với Tạ Phương Tung, nhưng khí chất giữa hai người họ thì hoàn toàn trái ngược, một là thiếu niên tướng quân uy phong hiển hách, một là thiếu niên tuấn tú phong lưu, mỗi người một vẻ.

Mấy vị này đồng thời xuất hiện trên yến hội, chắc hẳn Hoàng thượng đã thiết triều xong, công vụ trên triều cũng xử lý xong, vậy bữa tiệc chắc sắp sửa bắt đầu, Thái hoàng Thái hậu cũng sắp đến.

Đang nghĩ ngợi, đã có thái giám cất giọng thông báo:

– Thái hoàng Thái hậu nương nương giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo, Thục phi nương nương giá đáo, Đức phi nương nương giá đáo, Trường Dương quận chúa giá đáo.

Đám người lại nhao nhao quỳ xuống:

– Tham kiến Thái hoàng Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, Đức phi nương nương, Trường Dương quận chúa, nương nương thiên tuế.

Tô Linh quỳ xuống sàn, chậm rãi thở dài, hôm nay sợ là đầu gối phải gặp tai ương rồi, dù sao hôm nay toàn bộ chủ tử trong cung đều tới, bốn năm người tới cùng một lúc như vậy liền thôi, nếu từng người từng người tới, sợ là đầu gối phải quỳ đến nát rồi.

Mùi vị làm người xưa đúng là khó chịu, đầu gối chịu khổ.

– Các vị bình thân đi, không cần giữ lễ tiết đâu- Thái hoàng Thái hậu ngồi ở chủ vị, vẻ mặt hiền hòa nhìn người bên dưới, nói mọi người đứng lên.

– Đa tạ Thái hoàng Thái hậu nương nương- Mọi người lục tục đứng lên, ngồi lại vị trí của mình.

Tô Linh nhìn Thái hoàng Thái hậu ở trên kia, gương mặt bà nhuộm đầy sương gió của tháng năm, thiếu nữ năm đó cùng tiên đế gia tranh đấu giành thiên hạ, định quốc an bang bây giờ đã gần đất xa trời, nhưng thắng ở tinh thần quắc thước, tám mươi tuổi rồi, mặc dù đầu đầy tóc bạc, nhưng khí khái vẫn còn đó, lưng không bị còng dù tuổi tác đã cao, tư thế ngồi vẫn phấn chấn bừng bừng như thế.

Hoàng hậu Diệp thị xuất thân Diệp gia, nhất phẩm đại tướng quân, thiên hạ binh mã đại nguyên soái đương thời chính là phụ thân bà, tổ tiên Diệp gia từng là tướng quân đắc lực nhất dưới trướng Thái hoàng Thái hậu, sau khi chiến tử sa trường, Diệp gia cũng được tiên tổ phù hộ, dòng máu con cháu không hề biến chất, trên chiến trường lập được nhiều công lao hãn mã, kiến công lập nghiệp. Diệp gia có được địa vị như ngày hôm nay, có Thái hoàng Thái hậu nâng đỡ, nhưng càng quan trọng hơn là, Diệp gia trung liệt và anh dũng.

Năm đó trong trận chiến với Dạ Lang quốc, Diệp gia tử thương vô số, Diệp đại tướng quân trọng thương, ba con trai chết hết hai người, một người bị thương ở chân phải tàn tật suốt đời, đích tôn Diệp Vân Kỳ cũng anh dũng đền nợ nước. Bây giờ Diệp gia trung liệt chỉ còn lại một lão tướng quân là Diệp Chinh, Diệp Thanh tàn phế hai chân, và cháu gái ruột duy nhất là Diệp Văn Quân.

Hoàng hậu Diệp Tử Khâm gả vào hoàng thất, mặc dù sinh được trưởng tử, nhưng bất hạnh chết yểu, bản thân bà mất khả năng mang thai, Diệp gia hiện giờ trông thì phong quang vô hạn, vàng son lộng lẫy, nhưng nội tâm lại chua xót khổ sở không mấy người biết, vinh quang của Diệp gia, hoàn toàn là dùng máu tươi của Diệp gia đổi lấy. Cho nên Hoàng hậu thực ra chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhưng sớm hao tâm lao lực quá độ, dung nhan tàn phai, so với Đức phi cùng tuổi lại già hơn một chút, càng đừng so với Thục phi trẻ trung xinh đẹp được thánh sủng không suy kia.

Tô Linh dời mắt đến Thục phi, mặc dù là tỷ tỷ ruột thịt trên danh nghĩa, nhưng cô là lần đầu tiên gặp tỷ ấy.

Tô Uyển Khanh chừng hai mươi tuổi, nhưng được chăm sóc kỹ càng nên trông như thiếu nữ đôi tám, làn da căng mịn, lông mày như vẽ, cho dù trên tiệc có nhiều thiếu nữ mười mấy tuổi mỹ mạo như thế, vậy mà nàng lại không chút kém cỏi, y phục không mấy hoa lệ, trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu không cài quá nhiều trang sức rườm rà vướng víu, lại càng thanh lệ thoát tục, đúng là tuyệt sắc giai nhân.

Lúc mới vừa vào cung, Hoàng thượng bởi vì còn tình cảm với Hoàng hậu, thêm vào đó, thương tiếc Hoàng hậu vừa mới mất con, đối với Thục phi không có quá nhiều ân sủng. Nhưng thời gian dần trôi, có vài vết sẹo tự mình không thể quên, nhưng với người ngoài thì có thể đã quên, huống hồ là đế vương, lục cung ai cũng tuyệt sắc, Thục phi lại càng nổi bật hơn người, đắc sủng cũng là chuyện sớm muộn.

Thủ đoạn của nàng lại cao cơ hơn Thần quý phi, biết người nào vẫn có phân lượng trong lòng Hoàng đế, nàng liền không đắc tội, tỉ như Hoàng hậu, tỉ như Tấn Dương vương.

Nói đến Tấn Dương vương, ánh mắt Tô Linh không cần dời đi, cũng có thể cảm nhân được ánh mắt khiếp người kia của Trường Dương quận chúa, hận không thế mang cô đi lột da róc xương, Tô Linh đúng là oan uổng, cô không hề có hứng thú với vị Tam hoàng tử kia nha, mấy người các ngươi sao lại không tin chứ.

Haizzz, có trách chỉ có thể trách Tô Uyển Linh lúc trước, gây ra chuyện đúng là quá phận, gặp ai cũng nói mình muốn trở thành Tam hoàng tử phi, luôn lấy lòng Tam hoàng tử, giả vờ đưa khăn tay, giả vờ té ngã, gây chuyện mọi lúc mọi nơi, muốn để người khác quên cũng không dễ.

Khó chịu quá, quả nhiên một khi vào trước thì là chủ, muốn thay đổi suy nghĩ của một người đúng là còn khó hơn cả lên trời.

Trường Dương quận chúa bước vào Thọ Khang Cung, đã nhìn thấy Tô Uyển Linh và Tam hoàng tử mắt đưa mày lại???!!! Quả nhiên lời nói của Cố Vân là đúng, muốn lạt mềm buột chặt, thay đổi chiến lược, lại thật sự giành được sự chú ý của Tam hoàng tử.

Trước kia Tam hoàng tử không muốn nhìn ả lấy một cái, bây giờ ở trước mặt mọi người mà còn liếc mắt đưa tình với ả, tiện nhân này, tiện nhân này!

Tam hoàng tử là của ta, ai cũng đừng hòng cướp mất!

Lúc trước nàng cảm thấy hạng nữ tử này, Tam hoàng tử nhất định sẽ không quan tâm, nên chưa từng để ý đến ả, bây giờ xem ra, là nàng quá mức chủ quan, nếu ngươi nhất định muốn cướp của bổn quận chúa, vậy đừng trách bổn quận chúa ra tay vô tình.

Trường Dương quận chúa vẫy tay, cung nữ thiếp thân lập tức cúi người đi tới, Trường Dương quận chúa ghé vào tai nàng thì thầm mấy câu, tiểu cung nữ lập tức gật đầu hiểu ý, nhân lúc không ai chú ý, một mình lặng lẽ rời đi.

Ánh mắt độc ác của Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu nhìn qua Tô Uyển Linh, lặng lẽ cười, nụ cười kia, ngoan độc vô hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc