XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Lời vừa ra miệng, ai nấy đều sợ hãi.

Có lẽ ngay từ đầu, mọi người còn tưởng rằng Sở Bạch vẫn còn là Sở Bạch của trước kia, mặc dù bây giờ là tam phẩm thiếu sử Hoàng thành tư cao quý, nhưng vẫn là đứa con hoang tá túc ở phủ Thượng thư, bất kỳ người nào cũng có thể chà đạp hắn, nhưng câu nói ban nãy của hắn, lại khiến tất cả mọi người ngẩn ra.

Thế cục đã sớm thay đổi, bây giờ hắn nắm giữ quyền sinh sát tất cả mọi người trong phủ Thượng thư này, sớm đã không còn là thiếu niên ăn nhờ ở đậu phải chịu hiếp đáp kia.

Những kẻ đã từng vũ nhục Sở Bạch khi ấy, bây giờ đều đang run lẩy bẩy.

Xuân Đào?

Từ thị sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Xuân Đào là ai.

Lúc trước đi theo Sở Bạch vào phủ Thượng thư, quả thực còn có một nha hoàn, lớn hơn Sở Bạch vài tuổi, là một tri kỷ trung thành, đáng tiếc… chết trong tay Linh nhi.

– Chỉ là một nha hoàn thôi mà- Từ thị lẩm bẩm nói, bị Sở Bạch hung dữ cắt lời.

– Nàng không phải nha hoàn, nàng là người thân của ta, như chị gái như mẫu thân, nhưng các người lại hại chết nàng ấy, mỗi người đây, đều là đồng lõa hại chết nàng ấy, trên tay tất cả các người, đều dính máu của nàng, ta đã nói rồi, phải báo thù cho nàng- Ánh mắt âm u của hắn lướt qua tất cả mọi người, dừng ở trên mặt Tô Linh, Tô Linh cảm giác bản thân như con mồi bị sói để mắt tới, hai chân như chôn chặt tại chỗ, không thể động đậy.

Sở Bạch từng bước một đi tới trước mặt Tô Linh, cách đúng một bước rồi dừng lại, Tô Linh vô thức gọi:

– Biểu ca.

– Sở Bạch, ngươi định làm gì Linh nhi?- Từ thị hơi hoảng.

Tô Linh không dám dời bước, ánh mắt hoảng hốt nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt hắn phức tạp âm trầm, không biết trong con ngươi mênh mông như vực sâu kia đang suy tính điều gì, không khí xung quanh phút chốc ngưng đọng lại, Tô Linh chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ của hắn lúc mở lúc khép, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên:

– Nàng ấy từng là người quan trọng nhất với ta, bất luận nàng ấy làm gì, ta đều ghi nhớ, bao gồm cả các người.

Hắc hóa hoắc hóa rồi, Tô Linh sợ đến lùi lại một bước, suýt nữa té xuống, một cánh tay ôm ngang hông cô, Tô Linh không kịp cảm nhận được cánh tay kia cường tráng mạnh mẽ thế nào, đã thấy y áp lại gần, chậm rãi nói vào tai cô:

– Tô Uyển Linh, đừng quên những lời ngươi đã từng nói, nếu dám quên một chữ, ta liền khiến toàn bộ phủ Thượng thư chôn cùng Xuân Đào.

Tô Linh không biết mình quay về Ngọc Trà viện thế nào, càng không rõ ý nghĩa câu nói cuối cùng trước khi đi của Sở Bạch? Cô nhìn bức họa Nguyên phi nhảy múa dưới trăng, rơi vào trầm tư.

Cô đã nói nhiều câu như vậy, rốt cuộc là huynh đang ám chỉ câu nào vậy đại ca.

Huynh không thể nói rõ ràng hơn à?

Đang điên đầu, chợt nghe bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng loạt xoạt, cô hiếu kỳ đi tới bên cạnh cửa sổ, phát hiện là Mạnh Dung, cô vừa kinh hãi vừa mừng rỡ:

– Mạnh sư huynh, huynh vào đây bằng cách nào?

Mạnh Dung lấy cuốn sổ bìa màu lam trong ngực ra, trên bìa có ghi hai chữ Thượng thư, hai mắt Tô Linh lập tức phát sáng:

– Huynh lấy được rồi?

Mạnh Dung gật đầu:

– Hà thị lang giấu vô cùng kín đáo, bên dưới miếng gạch xanh trong thư phòng ông ta, cũng may vào ban đêm Hà phủ không có chủ tử ở nhà, tuần tra lỏng lẽo, cho nên để ta lấy được, hôm sau ta liền muốn mang đến cho muội, nhưng muội bị thương, hôn mê rồi, mẫu thân muội lại một mực ngồi canh bên giường, đến ngày thứ ba phủ Thượng thư lại đột nhiên bị người của Hoàng thành tư bao vây, ta không vào được, đành phải ở bên ngoài chờ đợi thời cơ.

– Bây giờ huynh mới vào, có phải người của Hoàng thành tư đã rút hết rồi không?- Tô Linh chợt nghĩ ra.

Mạnh Dung lại gật đầu:

– Ừm, ta thấy một thủ lĩnh trong đó hình như là biểu ca muội, trong cung yến rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao muội lại bị thương, biểu ca muội không phải đi làm thị vệ thiếp thân cho trưởng công chúa à? Sao lại đứng trong đội ngũ đặc sứ của Hoàng thành tư vậy?

– Chuyện này kể ra dài lắm, ta đột nhiên bị người khác ám toán thôi, nhưng huynh yên tâm, chỉ cần có quyền sổ này rồi, ta liền còn mạng để đòi lại món nợ này- Tô Linh cầm quyển sổ, cẩn thận lật ra, bên trên Hà Thành Nguyên ghi chép lại các khoản hối lộ mua bán quan viên, hiển nhiên là quyển sổ đòi mạng, cô đi tới bên chậu than, ném quyển sổ vào trong.

Đợi đến khi quyển sổ cháy còn mỗi bìa, cô mới đi tới trước cửa sổ:

– Mạnh sư huynh, chuyện lần này may mà có huynh, nhưng chuyện liên quan đến quyển sổ này, ta không muốn giấu giếm huynh, quyển sổ kia cực kỳ bất lợi với phụ thân ta, với Tô gia ta…

Mạnh Dung cắt lời cô:

– Ngay thời điểm ta sa sút nhất muội đã ra tay giúp đỡ ta, ân tình này, cả đời Mạnh Dung ghi nhớ, chuyện của quyển sổ ta không muốn biết, đã đốt rồi, thì coi như nó chưa từng tồn tại đi.

Tô Linh cảm động đến không nói nên lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng Xuân Hi truyền đến:

– Tiểu thư, người của Hoàng thành tư đã rút rồi, úi cha, mùi gì khét thế, tiểu thư đang đốt cái gì à?

Tô Linh đánh mắt ra dấu với Mạnh Dung, Mạnh Dung gật đầu hiểu ý, nháy mắt đã biến mất bên ngoài tường viện.

Xuân Hi huơ huơ khói trước mặt, thấy cô đang đứng trước cửa sổ, không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài, không có gì, vội quan tâm kéo tay tiểu thư mình về giường:

– Tiểu thư, vết thương của người còn chưa khỏi, đại phu nói người không thể hóng gió, người còn đứng bên cửa sổ, là không muốn khỏe lại à? Mau nằm xuống đi.

Tô Linh nhìn Xuân Hi, bỗng nhiên nhớ tới muội muội Xuân Vũ của nàng, cô nương kia lúc trước làm việc cũng trung thành lanh lợi lắm, không biết sao lại làm việc giúp Tô Uyển Trí nữa, nếu như cô giải quyết Xuân Vũ, có khi nào Xuân Hi buồn không, Xuân Hi luôn chín chắn, làm việc thỏa đáng lại rất mực trung thành, xử lý Xuân Vũ không khó, cái khó chính là sợ những người dùng chân tình đối đãi sẽ buồn mà thôi.

– Lúc nãy muốn đọc sách, kết quả bất cẩn đánh rơi xuống chậu than, em cũng thấy đó, khói dày đặc vậy, nên muốn mở cửa sổ để khói tan đi.

Xuân Hi nghe xong lại nói:

– Người muốn đọc sách thì cứ nằm trên giường mà đọc, muốn mở cửa sổ thì cứ gọi nô tỳ, trước khi vết thương khỏi hẳn, người nên ngoan ngoãn nằm trên gường đi- Xuân Hi vừa nói vừa kéo chăn đắp cho cô, nghe nói cô muốn đọc sách, đắp chăn xong lại đi tới giá sách chọn một quyển binh thư cho cô- Biết người không thích đọc thi từ ca phú, nên đặc biệt chọn một quyển binh thư cho người đó, người hãy an tâm dưỡng thương đi, không được đi lại lung tung.

– Vâng vâng vâng, ta nghe em, nha đầu tốt, em đối xử với ta tốt vậy, ta thật không biết…- Thật không biết có nên xử lý Xuân Vũ hay không, thế nhưng Xuân Vũ đã thay lòng, giữ ở bên cạnh chính là mầm họa.

– Đừng có không biết nữa, Xuân Vũ, muội còn đứng ngoài cửa làm gì, không phải tỷ kêu muội đi lấy thuốc cho tiểu thư sao? Thuốc sắc xong chưa?- Xuân Hi thấy muội muội đứng bên ngoài, không bước vào mà nhìn tường viện ngẩn ngơ, không khỏi hỏi nàng.

Xuân Vũ hoài nghi thu hồi tầm mắt, có chút mơ hồ, vừa rồi hình như nàng thấy có bóng người nhảy ra khỏi viện của tiểu thư, rốt cuộc là kẻ nào? Phủ Thượng thư vừa gặp đại nạn, tiểu thư vậy mà lại gặp gỡ riêng với nam tử trong viện của mình?

Nàng không dám khẳng định, nghe tỷ tỷ gọi, sợ tiểu thư sinh nghi, vội vã đi vào:

– Các đặc sứ Hoàng thành tư đâu phải đến điều tra, y như thổ phỉ, vừa vào trong phủ chúng ta liền lục lọi lung tung, cả bếp cũng không tha, lúc ấy thiếu sử kia muốn tất cả mọi người tập hợp ở tiền viện, trong bếp không có người trông giữ, thuốc của tiểu thư cũng bị họ làm đổ hết, bây giờ nhà bếp đang sắc lại thuốc mới.

– Không vội, để họ từ từ sắc đi, đúng rồi, mấy hôm trước lúc ta luyện múa, các em có thấy người trong viện của Ngũ tiểu thư đến viện của chúng ta không?

Tô Linh ung dung hỏi, dáng vẻ hờ hững, lông mày Xuân Vũ nhướng lên một cái, miễn cưỡng cười nói:

– Không nhìn thấy.

– Từ khi Hồ di nương bị đưa đi, người bên Tây viện hình như bị phu nhân đổi hết, bên cạnh Ngũ tiểu thư chỉ giữ lại nhũ mẫu và đại a đầu, không thấy hai người họ đến- Xuân Hi cũng nói.

– Vậy thì lạ quá, các em nói xem vũ đạo do ta và Lâm sư phụ tỉ mỉ chuẩn bị, sao muội ấy lại biết?- Tô Linh nhàn nhạt lật qua một trang sách, ánh mắt rơi vào người Xuân Vũ.

Xuân Vũ bị nhìn nên có hơi chột dạ, nuốt ngụm nước bọt nói:

– Chuyện này nô tì không biết.

Xuân Hi lại nói:

– Chẳng lẽ trong viện chúng ta có người của Ngũ tiểu thư? Nhưng người trong viện chúng ta đều do phu nhân đích thân lựa chọn, không thể có người của Ngũ tiểu thư được.

Nàng vừa nói ra câu này, nụ cười trên mặt Xuân Vũ liền cứng nhắc một phần.

Tô Linh lại chậm rãi nói:

– Ai nói không thể, nhưng mà cũng có thể là nha đầu nào đó cảm thấy ta đối đãi với người hầu không tốt, nên đầu quân cho Ngũ muội muội cũng không chừng, em nói có đúng không, Xuân Vũ.

Xuân Vũ không cười nổi nữa:

– Đúng… À, không đúng.

– Cái gì không đúng, chắc chắc trong viện chúng ta có kẻ phản bội rồi, đừng để nô tỳ bắt được, nếu bắt được nô tỳ sẽ lột da nó ra- Xuân Hi càng nói càng tức, lúc trước nàng bị phu nhân phân công đến viện của Tam tiểu thư, nhớ tới thanh danh lúc trước của người, xác thực đã từng mâu thuẫn một trận, nhưng ở lâu bên cạnh Tam tiểu thư, phát hiện tiểu thư ấy không hề kiêu căng ngang ngược như trong lời đồn, đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa, chưa từng quát mắng đánh chửi, nếu có khó khăn, người cũng sẽ ra tay giúp đỡ, kẻ làm nô tỳ, làm sao lại không muốn gặp được chủ tử thế này kia chứ.

Mấy tên ăn cây táo rào cây sung này, dám phản bội tiểu thư, tuyệt đối đừng để nàng bắt được.

– Được rồi, cũng may lần này trong cung yến ta vẫn giành được thứ nhất, tuy Ngũ muội ăn cắp vũ đạo của ta, nhưng đến cùng cũng là cô nương Tô gia, trên cung yến lộ diện, cũng coi như vinh quang của phủ ta, lần này thì thôi, nếu có lần sau, sẽ không dễ dàng thế nữa đâu- Tô Linh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Xuân Vũ, chỉ thấy ánh mắt tiểu cô nương mơ hồ vô định, trong mắt như có vài phần xấu hổ.

– Tiểu thư, nô tỳ xuống bếp xem thuốc thế nào- Xuân Vũ cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại, liền tìm cái cớ để đi ra.

Xuân Hi thấy muội muội đi rồi, bèn hỏi:

– Tiểu thư, người thật sự tính để như vậy?

– Không để như vậy thì làm sao, không có bằng chứng, cũng không thể bắt hết nha đầu trong viện lại hỏi từng người mà, huống hồ ta còn đang bị thương, bây giờ không có tinh lực đi quản chuyện này- Tô Linh với biểu cảm “ta có thể làm sao, ta cũng rất khó khăn mà”.

– Thế nhưng chúng ta cứ giữ lại tai mắt của Ngũ tiểu thư trong viện, thế nào cũng không ổn, lần này tiểu thư ấy lén trộm vũ đạo của người, lần sau không biết sẽ lại làm ra chuyện gì, lúc trước Ngũ tiểu thư kia ngoài mặt vờ thân mật với người, nhưng sau lưng luôn xúi giục người làm chuyện xấu, nô tì sợ tiểu thư ấy sẽ lại gây bất lợi cho người, như vầy đi, người bị thương, nô tỳ giúp người bắt nội ứng này nha?- Xuân Hi nghĩ không thể để kẻ phản bội này lại Ngọc Trà viện được, liền xung phong nhận việc.

Tô Linh cảm thấy hơi có lỗi với nha đầu này, nhưng vẫn gật đầu, so với Xuân Vũ bị người khác bắt được, khiến Xuân Hi khổ sở, chi bằng để tự nàng bắt được người, sau đó đưa ra lựa chọn.

Có vài người, tựa như vết loét phát triển trên cơ thể, nếu như không loại bỏ kịp thời, nó sẽ tiếp tục lở loét, cuối cùng khó mà loại bỏ được.

***

Hoàng cung, thành Kính Dương.

Cung điện nguy nga nơi nơi lộ ra uy nghiêm, hai nam tử mãng bào đỏ sẫm nhanh chóng xuyên qua hành lang, tiến vào ngự thư phòng, thiên tử long bào vàng sáng ngồi bên chiếc bàn nhỏ, đang đánh cờ cùng Lại bộ Thượng thư Tô Hoài Viễn.

Nói là đánh cờ, Hoàng thượng cực kỳ hào hứng, Tô Hoài Viễn lại ngồi ngay ngắn ở đối diện, mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, một tay cầm con cờ màu trắng, tay còn lại không ngừng lau mồ hôi.

– Vi thần Mao Học Phong, tham kiến Hoàng thượng.

– Vi thần Sở Bạch, tham kiến Hoàng thượng.

Hoàng thượng vân vê con cờ đen, đặt xuống vị trí tuyệt vời quyết định thắng bại, quả nhiên thế cờ trong nháy mắt định ra thắng thua, Hoàng thượng cười ha ha:

– Ái khanh, khanh thua rồi.

Tô Hoài Viễn lần nữa lau mồ hôi trên trán, cẩn thận lấy lòng:

– Tài đánh cờ của Hoàng thượng siêu quần, thần cam nguyện chịu thua.

Hoàng thượng lúc này mới quay đầu, nhìn hai vị thiếu sử quỳ bên dưới:

– Bình thân đi, hai người đến phủ Thượng thư một chuyến có tra ra được gì không, có phải Hà Thành Nguyên vu cáo thầy mình, ăn nói bậy bạ không?

Lời này của Hoàng thượng rất khéo léo, ông nghe được lời khai của Hà Thành Nguyên, lập tức bắt Tô Hoài Viễn, lệnh Hoàng thành tư bao vây phủ Thượng thư điều tra, thật sự là không cho Tô gia có cơ hội trở tay, ngay cả Thục phi trong cung đột nhiên có tin tức, sai người âm thầm tìm hiểu, lại không thu hoạch được gì, Hoàng thượng thậm chí còn hạ lệnh đóng cửa cung Triều Dương, tất cả chủ tử nô bộc không được phép ra ngoài, chờ kết quả điều tra của Hoàng thành tư.

Nếu như kết quả điều tra quả thực như Hà Thành Nguyên cung khai, Hoàng thượng sẽ trực tiếp giáng tội, chút cơ hội lấy hơi cũng không cho. Nếu không có bằng chứng, chứng minh Hà Thành Nguyên đến đường cùng nên vu cáo lung tung, Hoàng thượng cũng đã chừa lại đường cho mình, ví dụ như giữ Tô Hoài Viễn lại đánh cờ với ông như trước nay, Hoàng thành tư đến bẩm báo, lại hỏi có phải Hà Thành Nguyên vu cáo không, chừa lại đường cứu vãn.

– Bẩm Hoàng thượng, ti chức căn cứ vào lời khai của Hà thị lang, không tìm được sổ sách gì dưới miếng gạch trong thư phòng của Hà phủ, ở phủ Thượng thư cũng không tra ra được lượng lớn ngân phiếu vàng bạc gì, phủ Thượng thư hiện có hai trăm tám mươi món trân bảo, năm ngàn lượng hiện ngân, một vạn lượng ngân phiếu.

Hoàng thượng nghe đến kinh ngạc, đột nhiên vẻ mặt vui mừng nói với Tô Hoài Viễn:

– Ái khanh luôn thanh liêm, trẫm nhìn là biết, không ngờ lại liêm khiết đến vậy, đường đường là nhất phẩm đại quan triều đình, còn có một đệ đệ làm Lễ bộ thị lang trong triều, cả phủ Thượng thư lớn như thế mà chỉ có chút ít bạc, ngược lại khiến trẫm cảm thấy phải chăng đã bạc đãi ái khanh.

Tô Hoài Viễn vẫn chưa nghe thấy điều ông muốn nghe, lòng vẫn căng thẳng, trong phủ Thượng thư không có vàng bạc, ông sẽ không ngốc như Hà Thành Nguyên, đặt bạc dưới mí mắt mới có thể ngủ được, nhưng trong thư phòng ông lại có đồ vật khác, vật ấy, còn trí mạng hơn cả vàng.

– Có thể phân ưu cùng Hoàng thượng là chức trách của vi thần, vi thần không thấy bị bạc đãi- Tô Hoài Viễn cung kính nói.

– Đại Lê có hiền thần như ái khánh, là may mắn của Đại Lê, may mắn của lê dân bách tính, may mắn của trẫm, hôm nay giữ ái khanh lại ngự thư phòng đánh cờ cũng khá lâu, bất giác cũng trễ rồi, chắc trong phủ vô cùng sốt ruột, trẫm không giữ khanh lại dùng thiện nữa.

Đây chính là muốn thả ông về, Tô Hoài Viễn cuối cùng cũng nhẹ nhõm, bái biệt Hoàng thượng:

– Thần tạ Hoàng thượng quan tâm, thần xin cáo lui.

– Đợi đã- Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng, Tô Hoài Viễn vừa mới nhẹ nhõm lại căng thẳng, chỉ nghe Hoàng thượng nói- Trước khi đi, đến gặp Thục phi đã, đã lâu nàng chưa gặp phụ thân, chắc vô cùng mong nhớ.

– Vi thần tuân chỉ- Tô Hoài Viễn lại thở phào, khom lưng lui ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc