XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG

Tâm trạng Tô Linh không tệ, hoàn toàn không biết Cao Kiệt và thuộc hạ của ông đang mưu tính làm thế nào để diệt trừ mình, còn hứng khởi đi theo Sở Bạch vào phòng, Sở Bạch ngồi xuống trước bàn sách, cô liền vô cùng lanh lợi chạy đến mài mực.

Sở Bạch thấy cô nghiêm túc chăm chú mài mực, không khỏi cong môi cười, thấy cô đột nhiên ngẩng lên, vội vàng thu hồi nét cười làm mặt lạnh, như thể chẳng có gì xảy ra.

– Biểu ca, mài mực xong rồi, mời huynh- Tô Linh dâng nghiên mực đầy, vô cùng nịnh nọt lấy chiếc bút lông xuống, phết mực, hai tay dâng lên.

Sở Bạch đưa tay nhận lấy, Tô Linh lại hết sức ân cần vuốt phẳng tờ giấy trên bàn:

– Biểu ca, mời huynh.

– Nói đi, viết cái gì.

Tô Linh biểu đạt đại khái ý muốn của mình, Sở Bạch cẩn thận lắng nghe chốc lát, rồi mới nâng bút, giản lược lời cô nói viết thành một thể văn ngôn, Tô Linh cầm lên đọc, đang định khen ngợi lấy lòng, chợt nhớ đến một chuyện, đảo mắt, mỉm cười nói với hắn:

– Biểu ca quả nhiên hành văn nổi bật, mà mấy chữ này khí khái tuyệt diệu, có thể xưng bậc thầy, nhưng mà…

Sở Bạch nhíu mày, đợi nghe đoạn sau.

– Nhưng mà năng lực của Dương đại tiểu thư chỉ vào được lớp Đinh, với trình độ học vấn của nàng ấy, muội biết rất rõ, phong thư này của biểu ca, muội sợ nàng ấy đọc không hiểu, hay là chúng ta viết bức khác?- Lúc nói câu cuối giọng Tô Linh nhỏ dần, cô nên sớm nghĩ tới chuyện này, giờ mới nhớ ra, người ta làm sao vui vẻ cho được?

Sở Bạch chỉ hơi cau mày chứ không bực bội, lần nữa trải phẳng trang giấy, nhấc bút lên nói:

– Vậy nàng đọc ngắn gọn một chút.

Tô Linh rất kích động, vội vàng chạy tới, nửa nằm xuống bàn:

– Vậy viết thế này đi, Mạnh Dung chính là con trai của Mạnh đại thống lĩnh, Mạnh Minh chỉ là kẻ giả mạo, tên thật là Phùng Minh, cha hắn là Phùng Sấm, người thôn Liễu Thụ ở ngoài kinh thành mười dặm, bách tính trong thôn sinh sống bằng nghề đào mộ trộm thi thể, bảo kiếm gia truyền của Mạnh gia chính là đào mộ trộm lấy, người trong thôn Liễu Thụ đều biết chuyện, nhưng vì bị tên Phùng Minh uy hiếp, cho nên không ai dám nói ra chân tướng.

Tô Linh thao thao bất tuyệt nãy giờ, đột nhiên phát hiện Sở Bạch cầm bút mà chẳng viết xuống chữ nào,  cô khó hiểu hỏi:

– Biểu ca, sao huynh không viết, là muội đọc nhanh quá à?

Sở Bạch hoàn hồn, vẻ mặt thoáng gượng gạo, dời mắt đi, nói:

– Nàng đứng thẳng lên đi, không cần nằm xuống bàn vậy đâu.

Tô Linh chu môi, đành đứng thẳng người, nhìn hắn hạ bút có thần, chỉ chấm mực mấy lần đã viết xong thư, thấy hắn sắp dừng bút, cô lại vội chồm tới:

– Khoan khoan khoan hãy khoan, thêm vài câu nữa đi, chúng ta không quen nhìn hành vi tiểu nhân của Phùng Minh, nhưng sợ hắn uy hiếp, nghe nói đại tiểu thư của phủ tướng quân Uy Viễn trung can nghĩa đảm, chính nghĩa ngút trời, Dương tiểu thư thấy chuyện bất bình thì lên tiếng, đừng để tiểu nhân đắc ý hoành hành.

Đúng là hiểu rất rõ Dương Dung, Sở Bạch dựa theo lời cô viết thêm vào.

Tô Linh vừa thấy hắn đặt bút xuống liền đi tới, nhấc tờ giấy lên, thổi thổi cho khô mực, mới cẩn thận xếp vào phong thư, lúc đang nghĩ nên sai ai đưa đi, Nam Cung Ly Mặc từ bên ngoài trở về, vừa vào liền than thở mệt chết bổn công tử rồi, vừa tự rót chén trà cho mình, uống hết lại đang định rót thêm chén nữa, thì Tô Linh đi qua, trong tay cầm phong thư, mặt mũi tràn đầy ý đồ.

Nam Cung Ly Mặc dừng tay châm trà, khó tin nhìn cô:

– Cô nương tuyệt đối đừng nói với bổn công tử, cô lại viết một phong thư, muốn bổn công tử đi đưa nha.

Tô Linh chân thành gật đầu.

– Này này, cô biết ta là ai không? Bổn công tử đường đường là cầm công tử tiếng tăm lừng lẫy, đến bất cứ nước nào, giới thiệu thân phận, đều được liệt vào hàng khách quý, vậy mà cô hết lần này đến lần khác sai bổn công tử đi đưa tin, bổn công tử trông giống người đưa tin lắm sao?

Tô Linh gật đầu:

– Cả cái chỗ này, ngoại trừ ta ra, võ công của huynh là kém nhất- Ngay lúc đối phương sắp trở mặt, cô lại nói- Nhưng khinh công của huynh giỏi nhất, huynh đi đưa tin, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện, cho nên mới giao nhiệm vụ quan trọng thế này cho huynh.

Ông mà tin cô mới lạ! Cô nương tưởng bổn công tử là kẻ ngốc à, tùy tiện nói mấy câu là lừa được ta.

– Thiếu chủ, người đến đây làm chủ cho ta đi.

Sở Bạch nhàn nhạt nói:

– Đi đi, lần này là phủ tướng quân Uy Viễn, đưa thư cho Dương gia đại tiểu thư.

Thậm chí ngay cả thiếu chủ cũng xem hắn là người đưa tin, khó trách nha đầu này lại hống hách như thế, không thể chọc vào, không thể chọc vào rồi! Nam Cung Ly Mặc đành nhận lệnh, uống thêm chén trà rồi giật lấy phong thư trong tay cô, quay người ra ngoài.

Tô Linh thấy đã xong chuyện, đang định chuồn êm, lại bị gọi lại.

– Đi đâu đó?

Tô Linh cười cười quay đầu:

– Thì hết chuyện rồi, muội định về phòng, huynh xem muội thế này, muội muốn về tắm rửa, thay y phục. Vả lại Xuân Hi vẫn còn ở trong phòng chờ muội, giờ chắc đang nơm nớp lo sợ, muội phải trở về báo bình an cho muội ấy.

Sở Bạch nhìn cô một chút, gật đầu:

– Đi đi, tắm rửa xong, dẫn theo Xuân Hi cùng đến đây, kể từ bây giờ, muội bắt đầu luyện chữ, ta sẽ đích thân giám sát!

Đích thân!!!

Tô Linh thật muốn phát điên!

– Biểu ca, không phải huynh nói cần đi tìm bản chữ mẫu à? Hay là đợi huynh tìm được bản chữ rồi thì muội mới bắt đầu luyện.

– Bản chữ mẫu ta sẽ cho nàng, nàng đi gọi Xuân Hi đến đây đi- Sở Bạch không ngẩng đầu lên, Tô Linh muốn cứu vãn một chút cũng hết cách, đành nhận lệnh quay về phòng gọi Xuân Hi.

Xuân Hi ở trong phòng sợ đến đầu đầy mồ hôi, nghe có người gõ cửa, cô sợ hết hồn, nhưng giả vờ trấn tĩnh:

– Ai đó?

– Là ta, mau mở cửa.

Xuân Hi nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức hai mắt sáng lên, vội ra mở cửa:

– Tiểu thư, người về rồi, không bị ai phát hiện chứ?

Tô Linh tự rót cho mình chén trà, nói:

– Cao Kiệt và Trương Tiềm đều không phát hiện ra ta, con chó đen ngoài sân ăn thịt ta cho bao lâu nên cũng quen ta, không ai phát hiện ra ta hết.

Xuân Hi thở phào:

– Cũng may.

– Họ không phát hiện ra ta, nhưng biểu ca lại phát hiện, ta vừa ra ngoài, đúng lúc gặp phải xe ngựa của huynh ấy quay về, rõ ràng ta đã hóa trang xấu đến vậy rồi, không hiểu sao huynh ấy lại nhận ra, được rồi, một lời khó nói hết, mau đi xuống bếp xem còn nước nóng không, ta mới từ bãi tha ma trở về, trên người dính toàn bùn đất, muốn đi tắm.

Xuân Hi mới nhẹ nhõm giờ lại thấp thỏm:

– Tiểu thư, bị biểu thiếu gia phát hiện rồi, sao người lại không chút lo lắng vậy?

Tô Linh khó hiểu nhìn cô:

– Có gì phải lo, ta cùng đi về với huynh ấy, bãi tha ma cũng là huynh ấy đưa ta đi, nha đầu này, hoảng sợ như vậy làm gì, mau đi xem có nước nóng không, người ta toàn là bùn, trên mặt phấn son chưa hết, khó chịu chết mất.

Xuân Hi khó tin, trước kia biểu thiếu gia đối xử lãnh đạm với tiểu thư, vậy mà cô tận mắt nhìn thấy biểu thiếu gia căn dặn Cao đại nhân và Trương chưởng quầy phải xem trọng tiểu thư, cô còn tưởng biểu thiếu gia biết tiểu thư trốn ra ngoài, sẽ vô cùng tức giận, vậy mà lại không có chuyện gì, nhìn bộ dạng này của tiểu thư, còn có tâm trạng đi tắm, hiển nhiên trên đường đi, biểu thiếu gia đối xử với người không tệ.

Xuân Hi có chút khó hiểu, nhưng vẫn mau chóng xuống bếp, đúng lúc dưới bếp có nước nóng, thế là cô mang thùng gỗ đến, bắt đầu múc nước hầu hạ tiểu thư tắm rửa, bình thường tiểu thư không phải người thích tắm, đặc biệt là vào mùa đông, nhưng hôm nay, lại một mực ở bên trong không chịu ra, Xuân Hi sợ người bị cảm lạnh, đứng bên ngoài hỏi vọng vào:

– Tiểu thư, người tắm sạch chưa, người ở trong đó lâu rồi, chắc nước đã nguội, bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu.

Tô Linh nghe xong thở dài, xem ra trốn không khỏi rồi, chỉ có thể chấp nhận, mặc y phục vào, Xuân Hi lập tức đến chải tóc cho cô, tóc cô vừa đen vừa bóng, lại vô cùng suôn mượt, mỗi lần Xuân Hi giúp cô chải đầu đều hâm mộ không thôi.

Nơi này không có máy sấy tóc, vắt tóc thế nào cũng không khô hết, Tô Linh nghĩ đợi lát nữa đi luyện chữ, nếu tóc rớt xuống, nhất định rất vướng víu, liền kêu Xuân Hi cầm dây vải đến buộc lại.

– Đi cùng ta đến chỗ biểu ca.

Xuân Hi rất sợ biểu thiếu gia, cho nên khi bước vào phòng biểu thiếu gia vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí giữ đúng bổn phận của mình, ngoan ngoãn đứng sau lưng tiểu thư. Biểu thiếu gia lúc này đang ngồi sau bàn sách, cầm bút viết chữ, ngay cả hai người bước vào cũng không ngừng tay, không ngẩng lên nhìn, chỉ nói:

– Xuân Hi đi cắt giấy đi, càng nhiều càng tốt.

Cô không dám làm trái, lập tức trả lời, cầm dao lên bắt đầu rọc giấy.

Tô Linh đi tới bên cạnh bàn sách, nhớ tới vừa rồi hắn không thích mình đứng gần quá, liền ngoan ngoãn đứng một bên:

– Biểu ca, muội đến rồi, bản chữ mẫu đâu- Nói xong cô không khỏi cúi đầu xuống xem hắn đang viết gì, trên giấy Tuyên Thành chữ viết như rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, đầu bút lông sắc bén, rất có khí phách.

– Biểu ca, huynh đang tự viết bản chữ mẫu à?- Tô Linh hai mắt sáng lên, chữ viết của Sở Bạch đẹp quá, đây là lần đầu tiên cô thấy.

Sở Bạch ừ một tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào mái tóc còn ướt của cô, nhíu mày, đặt bút xuống, hướng ra ngoài gọi một tiếng:

– Thạch Duy Giai.

Thạch Duy Giai luôn đứng bên ngoài canh gác, nghe thấy thiếu chủ gọi lập tức đi vào:

– Thiếu chủ có gì căn dặn.

– Bưng chậu than đến đây.

Thạch Duy Giai đưa mắt nhìn Tô Linh đứng đó, cô đã thay một bộ y phục màu hồng, tóc còn hơi ướt, chỉ dùng sợi dây lụa trắng buộc lên, mấy thứ phấn son lòe loẹt trên mặt đã được rửa sạch, giờ đây mặt không trang điểm, cũng không giấu được nét đẹp trời sinh, dung nhan khuynh thành, hắn không khỏi nhìn thêm một lát, thì một ánh mắt băng lãnh chợt rơi vào người hắn.

Thạch Duy Giai giật mình, vội vàng xoay người đi ra, mau chóng bưng chậu than tiến vào, đặt trong phòng xong liền lui ra.

Tô Linh không hiểu lắm, nhìn chậu than kia:

– Biểu ca, huynh lạnh à, hay là khoác thêm áo choàng đi, thời tiết thế này đọc sách viết chữ là lạnh nhất, đáng tiếc mấy cái áo len khăn quàng cổ bao tay ở trong phủ muội lại không mang theo, không thì đeo găng tay viết chữ, sẽ không thấy lạnh.

Nói xong cô xoay người định đi tìm áo choàng cho Sở Bạch, thì bị hắn kéo tay lại, Tô Linh kinh ngạc một chút, vô thức gọi:

– Biểu ca.

Sở Bạch vẻ mặt vô thường:

– Chưa vào xuân, trời còn hơi lạnh, nàng hong khô tóc trước đã, Xuân Hi, đi giúp tiểu thư hong tóc.

Xuân Hi đương nhiên không dám làm trái, đặt dao rọc giấy trong tay xuống, cô luôn đi theo bên cạnh tiểu thư, thường xuyên trông thấy cử chỉ lạnh nhạt của biểu thiếu gia đối với tiểu thư, chuyện như lo lắng cho tiểu thư vì tóc còn ướt mà bị cảm lạnh thế này, có nghĩ cũng không dám nghĩ, biểu thiếu gia không lẽ đã bị tiểu thư nhà cô cảm hóa rồi sao, cô lén lút nhìn biểu thiếu gia, quả nhiên thấy thiếu gia ấy ôn hòa hơn trước rất nhiều.

Tô Linh sờ lên tóc mình, ra vẻ không có gì:

– Không sao đâu, không còn nhỏ nước nữa mà, sẽ khô mau thôi.

– Đi hong khô tóc đi- Sở Bạch nhìn cô, Tô Linh ờ một tiếng, rồi ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh chậu than.

Thế giới trong truyện không có máy sấy tóc, thay thế cho việc làm của máy sấy tóc chính là ngồi bên cạnh chậu than hong tóc, cho đến khi tóc khô mới thôi, cả quá trình dài đằng đẵng, cho nên Tô Linh không thích hong tóc, chỉ cần không ra ngoài hứng gió lạnh, thì sẽ không bị cảm lạnh, nhưng hết cách, Sở đại boss đã ra lệnh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên chậu than từ từ hong khô tóc.

Sở Bạch nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh chậu than, ánh lửa đỏ rực chiếu lên người cô hồng hào, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không có kiên nhẫn, ngại Xuân Hi vướng bận nên đuổi Xuân Hi đi, tự mình cầm lấy khăn, vô cùng thô lỗ lau tóc mình, tóc cô vừa đen vừa dày, dưới ánh lửa càng óng ánh sáng bóng, tay cầm bút của Sở Bạch không động đậy, hắn nhìn không chớp mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý niệm, nếu cứ như vậy, cả đời ở lại nơi này, không có tranh đấu hoàng quyền, không có thù hận xưa cũ, không có tàn sát khốc liệt, chỉ cần có cô bên cạnh, cứ như vậy, không có thế gian hỗn loạn dường như cũng không tệ.

Hắn bất giác nhoẻn miệng cười, Tô Linh đột nhiên quay đầu, nụ cười của hắn lại rất nhanh biến mất, nhấc bút lên nghiêm chỉnh viết chữ, Tô Linh quay lại, tiếp tục vật lộn với mớ tóc.

Phủ tướng quân Uy Viễn.

Khinh công của Nam Cung Ly Mặc không ai sánh bằng, ra vào phủ tướng quân nho nhỏ đương nhiên chẳng đáng kể, thậm chí không cần bắn tên truyền thư, phong thư đã an ổn nằm trên bàn trà của Dương Dung, người đã ra khỏi phủ tướng quân mà không bị ai phát giác.

Dương Dung đang luyện võ trong sân, Thể Hà ra ngoài mua đồ trở về, vừa về đã mang đến tin tức lớn:

– Hôm nay trên đường có rất nhiều cấm quân, nghe nói là phải truy bắt hung thủ sát hại Mạnh công tử, lùng sục khắp toàn thành, không biết kẻ nào to gan như thế, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà dám giết người trên đường ngay trong thành Kính Dương.

Dương Dung nghe vậy liền dừng tay, hỏi:

– Mạnh công tử nào?

– Chính là con trai mà Mạnh đại thống lĩnh mới nhận về, từ sau tết đi đâu cũng dẫn theo, còn từng đến phủ của chúng ta.

Dương Dung nghĩ ngợi, lộ ra vẻ mặt khinh thường:

– Chính là tên dê xồm tự tiện xông vào hậu viện bị bổn tiểu thư đánh đó à?

Thể Hà gật đầu:

– Chính là hắn.

Dương Dung không có ấn tượng tốt với hắn, dứt khoát thu kiếm vô nhà:

– Đáng đời tên đó, xem hắn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nghe nói mấy hôm trước đến nhà vị cô nương dâng múa trong lễ hội hoa đăng cầu thân, còn hại chết cha người ta, đúng rồi, không phải hôm nay thăng đường xét xử à? Sao hắn lại chết rồi?

Thể Hà ra ngoài nghe ngóng đầy tin tức, đang lo không chỗ nào trút, tiểu thư nhà mình hỏi, cô liền nói không ngừng:

– Trên công đường, hắn đẩy gia đinh ra gánh tội thay, Lưu đại nhân phán hắn bồi thường cho Tôn gia một trăm lượng bạc, rồi thả đi, nghe nói có một đại hiệp đứng bên ngoài nghe xử không vừa mắt, có tranh cãi mấy câu trước cổng nha môn phủ doãn kinh đô, sau đó liền đuổi theo hắn ta, lại thấy vị Mạnh công tử kia muốn cưỡng hiếp Thái Hà cô nương trong ngõ Xuyên Giáp, liền thẳng tay giết người, đáng tiếc bị cấm quân nhìn thấy, bây giờ dán lệnh truy nã tra xét toàn thành, tờ lệnh truy nã này chắc dán không kỹ, rơi bên chân nô tỳ, nô tỳ liền tiện tay mang về.

Dương Dung đang uống trà, nghe thế liền cầm lệnh truy nã xem, nhìn thấy chân dung trên đó, trà trong tay đổ ra ngoài:

– Sao lại là y?

– Tiểu thư biết người này à?

Dương Dung đặt chén trà xuống, gật đầu:

– Đâu chỉ là biết, y là đồng môn của ta ở thư viện Lộc Sơn, bình thường tên tiểu tử này vô cùng ngốc nghếch, cho dù có lòng nghĩa hiệp, nhưng sẽ không nhất thời kích động như vậy, chỉ vì một tên dê xồm, mà bỏ luôn mạng mình vào, đúng là không đáng, lúc em về đây, có thấy cấm quân bắt được người chưa?

Thể Hà lắc đầu:

– Em thấy cấm quân tuần tra càng lúc càng đông, chắc vẫn chưa bắt được, nghe nói cửa thành bị đóng rồi, cấm quân phái thêm nhiều người như vậy, chắc người này vẫn còn trong thành, vị đại hiệp này cũng xem như trừ hại cho dân, nếu bị bắt, chắc sẽ không có kết cục tốt, dù sao người chết cũng là công tử nhà Mạnh đại thống lĩnh, ông ta khó khăn lắm mới tìm được con trai, rất thương yêu hắn.

Cũng đúng, bởi vì tên đó xông vào hậu viện, để bảo vệ hắn, Mạnh thống lĩnh còn không tiếc thân mình cúi đầu nhận lỗi, khó trách tên này so với đám công tử rỗi hơi trong thành càng không ra thể thống không biết phép tắc gì.

– Ủa, đây là gì?- Thể Hà tinh mắt, đột nhiên phát hiện trên bàn trà có thêm phong thư, trên đó viết gửi cho Dương gia đại tiểu thư.

Dương Dung đặt tờ lệnh truy nã xuống, không hiểu sao, lúc nãy cô ra ngoài, trong phòng rõ ràng không có thư, ai từng đến, mà lặng lẽ không tiếng động qua mặt được thị vệ trong phủ, cô lại luôn luyện kiếm trong sân, vậy mà cũng không nghe động tĩnh gì, khinh công của người này xuất thần nhập hóa cỡ nào.

Cô hoài nghi mở thư ra xem, mau chóng đọc xong nội dung bên trong, sắc mặt đại biến, Thể Hà không biết cô bị gì, liền hỏi:

– Tiểu thư, người có sao không, trong thư viết gì, sao mặt người khó coi như vậy?

Dương Dung xếp thư lại, hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thật trong lá thư, tiểu tử Mạnh Dung kia dù ngốc nghếch, nhưng không phải kẻ không biết suy nghĩ, chuyện giết người ngoài đường, y sẽ không làm, nhưng nếu đối phương giả mạo thân phận của y, còn đào mộ của mẫu thân y, dưới cơn nóng giận y mới giết hắn, rất có khả năng này, giờ cô không có thời gian suy nghĩ phong thư này từ đâu đến, càng không rảnh để nghĩ người đưa tin là ai, chỉ muốn mau chóng tìm được Mạnh Dung, nếu để cấm quân tìm được hắn trước, thì nguy to.

– Thể Hà, mau chuẩn bị y phục, ta phải lập tức ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc