Chương 19: Cosplay
Editor: Bonnie
Cơm hộp ở phim trường đều bình đẳng, ai cũng có đồ ăn như nhau. Chẳng qua đa số ngôi sao đều để trợ lý mang cơm từ bên ngoài tới, Tả Minh Nhiên vừa thấy trợ lý Nhậm Lộ Ninh xách theo cơm hộp từ bên ngoài chạy chậm mang về.
Trước kia ‘Tả Minh Nhiên’ có một số ý kiến thiếu sáng suốt về chuyện này, bởi vì ‘cô’ chưa bao giờ ăn cơm hộp đoàn phim chuẩn bị, kết quả có lần địa điểm quay phim là ở trong rừng sâu núi thẳm, đồ ăn mua ngoài không thể đưa vào, trợ lý có việc bận không đi được, đến thời gian ăn cơm, ‘cô’ cứ bắt trợ lý nhóm lửa nhắc nồi, nấu cơm, cũng không chịu ăn cơm của đoàn phim.
Sau này chuyện này bị người có mặt tiết lộ ra ngoài, ‘Tả Minh Nhiên’ bị phương tiện truyền thông chính thức của sở cứu hỏa chỉ đích danh phê bình, thế nên đoạn thời gian kia, chỉ cần có tin tức liên quan đến ‘Tả Minh Nhiên’, khu bình luận sẽ có người spam một câu, “Buổi sáng một trận lửa, buổi chiều đồn công an.”
Nhưng mà Tả Minh Nhiên lại không có sở thích ăn uống gì đặc biệt, trước kia lúc gấp gáp chạy deadline bản thảo, mỗi ngày thường giải quyết bằng một tô mì gói, so sánh, cơm hộp của đoàn phim có chay có mặn, có cơm có canh, hương vị không tệ, có thể nói là có thể ăn no lại healthy.
Mùi vị canh gà nhanh chóng khuếch tán trong phòng, Tả Minh Nhiên vội vàng làm tới trưa, nói không đói là giả, chỉ là vốn không có cảm gì, lúc này lại bị mùi hương này dụ dỗ, bao tử nhịn không được phản kháng kêu ọt ọt.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tả Minh Nhiên muốn quăng nồi cũng không quăng được, xấu hổ không thôi, Yến Vân Dương vốn không có biểu cảm gì nhịn không được mà cười nhạt, anh nhìn vòng vòng, hỏi Tả Minh Nhiên: “Nơi này có hộp đựng cơm không?”
Tả Minh Nhiên trả lời không chắc lắm: “Hẳn là có đó.”
Lấy một cái chén inox từ trong góc ra, Tả Minh Nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, ước lượng thời gian.
Máy bay của Yến Vân Dương 7 giờ đến thành phố B, coi như họp đến lúc 8 giờ, về đến nhà cũng phải hơn 9 giờ, còn thời gian mua thức ăn và nấu nữa, trên cơ bản là làm xong đã mang đến đây cho cô, không hề có thời gian ăn cơm.
Nhận mệnh thở dài, Tả Minh Nhiên cầm chén để qua một bên, tiếp tục tìm kiếm trong đống đồ dùng hàng ngày.
Nhưng mà lần này chính cô tự đào hố cho mình, lúc dọn đồ cô nói dù sao cũng gần nhà nên cố gắng giảm bớt đồ đạc, kết quả là An Kỳ chỉ mang theo một bộ dụng cụ ăn, còn là vô tình nhét vào.
Thật sự là tìm không ra, Tả Minh Nhiên nhận mệnh thở dài, từ trên đất đứng dậy, dùng nước nóng tráng qua toàn bộ rồi đặt sang một bên, đặt lên bàn.
Bình giữ nhiệt không lớn, đoán chừng chỉ đủ cho hai người ăn, Tả Minh Nhiên đổ ra một nửa, lại chọn mấy miếng thịt to bỏ vào, đẩy đến trước mặt Yến Vân Dương, “Anh ăn cái này đi.”
Yến Vân Dương không nghĩ tới cô lại nghĩ đến mình, nhìn thịt chất trong chén như một cái núi nhỏ, ánh lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, ấm giọng hỏi: “Cô thì sao?”
“Tôi ăn bằng cái này.” Tả Minh Nhiên không chút do dự chỉ về hướng bình giữ nhiệt.
Yến Vân Dương: ". . ."
Bình giữ nhiệt có nhỏ đến đâu cũng là bình, một ngôi sao nữ dựa vào mặt kiếm cơm, làm sao lại không có gánh nặng mà nói mình sẽ dùng bình giữ nhiệt uống canh chứ. Lại nghĩ đến những tin tức Tả Minh Nhiên đùa giỡn đại bài bệnh công chúa □□, Yến Vân Dương lần đầu hoài nghi tính chân thật của giới giải trí.
Bộ dụng cụ ăn chỉ có một, Tả Minh Nhiên một tay cầm thìa, một tay cầm đũa hỏi: “Anh muốn dùng cái nào?”
Trầm mặc một chút, Yến Vân Dương cầm lấy đũa, thuận tiện trao đổi vị trí của bình giữ nhiệt và cái chén: “Tôi ăn cái này là được.”
Tả Minh Nhiên không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn anh ôm bình nhiệt uống một ngụm nước canh, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ đổi lại của cô.
Mặt Yến Vân Dương không lớn hơn bình giữ nhiệt bao nhiêu, lúc hai tay ôm bình giữ nhiệt uống canh, gần như cả gương mặt đều bị che lại, nhìn từ góc độ của Tả Minh Nhiên, giống như anh đang chúi đầu vào trong bình, thậm chí còn có loại đáng yêu mềm mại quỷ dị, Tả Minh Nhiên đáng yêu không biết xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu xuống, làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
Yến Vân Dương uống một ngụm, ngẩng đầu dù bận vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt có ý cười không dễ phát hiện, Tả Minh Nhiên cầm thìa, thở phì phò một hồi, nhịn đau nói: “Tôi không được ăn nhiều thịt như vậy.”
“...”
Tả Minh Nhiên: “Đã bị người đại diện mắng.”
“...”
Cuối cùng, mấy cục thịt kia vẫn chui vào bao tử của Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên ôm chén ăn canh. Nhiệt độ canh gà hoàn hảo, không biết là dùng cách gì, không có nhiều gia vị, nhưng khi uống vào miệng thì thanh mát, không có dầu mỡ, không mất đi vị ngon riêng, chảy vào trong bụng, làm người ta không khỏi sinh ra một phần cảm giác thỏa mãn.
Tả Minh Nhiên vui vẻ uống, Yến Vân Dương hạ mí mắt, không biến sắc nhìn cô.
Lần này đi công tác, anh gặp được một người mà cả cuộc đời này bản thân anh không muốn gặp nhất.
Cha của anh.
Từ khi dọn ra khỏi nhà vài năm trước, anh không dựa vào sự giúp đỡ nào trong gia đình mà tự mình thành lập công ty, số lần hai cha con bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mỗi lần gặp mặt, đều không ngoại lệ dùng sự tranh cãi để kết thúc.
Lần đi công tác này tình cờ đi ngang qua thành phố đó, anh bị người tự xưng là cha của mình trực tiếp chặn ở sân bay, trận tranh cãi này của hai người còn kịch liệt hơn bất cứ lần nào, mãi đến khi đối phương nói toẹt ra là muốn anh mất quyền thừa kế, cuối cùng anh mới hiểu được vì sao Liễu Thanh Hà lại vội vã từ nước ngoài trở về.
Bây giờ khoa học kỹ thuật của tập đoàn Yến thị ở trong nước có thể nói một tay che trời, tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Yến Quang Khải của tập đoàn Yến thị chắc chắn nằm trong danh sách những người giàu có trong nước, lại không biết thành công hiện tại của tập đoàn Yến thị thực chất là kết quả của sự chung sức của hai người.
Chẳng qua một người công thành danh toại, một người công thành lui thân.
Tranh đoạt quyền lực, chưa từng dừng lại.
Anh vội vàng chạy về thành phố B, chỉ cảm thấy kiệt sức, sau cuộc họp, anh nhờ trợ lý đưa về nhà và tự tay nấu một bữa ăn.
Đây là một thói quen anh đã có từ khi còn nhỏ, lúc đó gia đình anh luôn có mặt không đầy đủ, cho dù là ăn cơm thì cũng ăn riêng, cả nhà sống như những người xa lạ.
Khi anh không thể với tới vòi nước trong phòng bếp anh đã nghe giáo viên nói thân là con nên vì cha mẹ mà tự nấu một bữa cơm, sau khi tan học anh chen chúc vào phòng bếp với bảo mẫu bận rộn, tự mình xích ghế đến làm trứng xào, bỏ hơi nhiều muối, rất mặn, nhưng đó là lần đầu tiên trong ký ức của anh mà người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm.
Sau đó, anh đã hình thành thói quen tự nấu ăn.
Canh gà nấu xong để trên bàn, nhưng anh lại không có chút muốn uống nào.
Ghế đối diện không có ai ngồi, căn phòng to như vậy lại trống không, gần như vọng lại tiếng thở của chính anh.
Kế tiếp, Yến Vân Dương cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại xách canh gà chạy đến phim trường Tả Minh Nhiên đang quay. Không báo với bất kỳ ai, may mà trợ lý của Tả Minh Nhiên từng gặp qua anh một lần, mới dẫn anh vào trong.
Buổi chiều còn có nhiệm vụ quay phim, thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, Tả Minh Nhiên không tháo trang sức, chỉ lau son môi, chẳng qua màu môi của cô là màu hồng nhạt, sau khi lau sạch lớp son ngược lại đã đem sự xa cách giảm đi không ít. Tả Minh Nhiên cụp mắt xuống, hàng mi dài để lại bóng mờ trên mi mắt, cô đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ uống từng ngụm canh, hai chân thon dài bởi vì ghế quá thấp nên không thể không duỗi ra ngoài, trên chân mang một đôi dép lê hồng nhạt, rất dễ thương.
Yến Vân Dương thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn về những nơi khác trong phòng nghỉ.
Đây là lần đầu tiên anh đến phim trường, tuy Tả Minh Nhiên đang uống canh, thật ra cũng đang lặng lẽ đánh giá Yến Vân Dương.
Tục ngữ nói đúng, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Cô và Yến Vân Dương chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, khi ở chung mọi người kết nhóm ăn chung không có việc gì, cô đã chạy đến phim trường, sao còn lại đến thăm ban đưa cơm?
Nói thật lòng, dựa vào sắc đẹp của Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên không cần phải suy nghĩ anh có ý nghĩ không an phận gì với cô không, còn có lý do gì khác thì cô trong phút chốc không nghĩ ra được.
Ánh mắt Tả Minh Nhiên dò xét đặt trên người Yến Vân Dương, Yến Vân Dương đều biết rõ, nhưng không nói gì, chỉ tự nhiên ngồi đó, cũng không chơi điện thoại, giống như đang ngẩn người.
Nhìn thấy anh nhàm chán đánh giá phòng nghỉ, Tả Minh Nhiên đặt chén xuống, ho khan nói: “Anh có muốn tự mình nhìn xem không?”
Yến Vân Dương gật gật đầu, thật sự từ trên ghế đứng dậy bắt đầu đi lung tung. Nhìn thấy kịch bản Tả Minh Nhiên đặt trên bàn, anh dừng một chút, quay đầu lại hỏi Tả Minh Nhiên: “Tôi có thể xem cái này không?”
Trong tình huống bình thường, kịch bản phải được giữ kín, mặc dù có nguyên tác, nhưng kịch bản đã có sự thay đổi, giữ bí mật là vì muốn tăng tỉ lệ người xem TV.
Chẳng qua Yến Vân Dương cũng không phải là phóng viên báo lá cải, Tả Minh Nhiên cũng gật đầu: “Có thể, nhưng mà đã bị tôi viết linh tinh lên, nếu anh không phiền thì cứ xem.”
Yến Vân Dương cầm lấy kịch bản, phía trên bìa là tên Tả Minh Nhiên, không biết cô kiếm đâu ra một vài miếng dán mặt cười và dán chúng bên cạnh, trông hơi buồn cười.
Mở kịch bản ra, bút highlight màu xanh lá cây đánh dấu từng dòng lời thoại của cô, bên cạnh còn dùng màu xanh biển viết phân tích của cô về sắc thái và sự lý giải về nhân vật. Yến Vân Dương tiện tay lật đi lật lại, một xấp kịch bản thật dày, gần như trang nào cũng đều có nội dung như vậy, có thể thấy được bình thường tốn không ít công sức.
Nhìn một hồi, Yến Vân Dương đặt kịch bản xuống, quay đầu nhìn về phía Tả Minh Nhiên đã ăn canh xong.
Ăn uống no đủ, Tả Minh Nhiên luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, cô chống cằm nói nhỏ: "Có phải mình quên cái gì đó không nhỉ?"
Đang suy nghĩ, cửa phòng bị gõ vang, suy nghĩ chợt lóe, Tả Minh Nhiên cuối cùng cũng nhớ mình quên cái gì, cô đã quên An Kỳ!
Đi lấy cơm hộp, lại bị ép giữ hơn một giờ, An Kỳ từ ngoài cửa thò đầu vào, không dám nhìn về Yến Vân Dương, chỉ nhìn chằm chằm vào Tả Minh Nhiên nói: “Chị Nhiên, đạo diễn kêu chị đi qua đó kìa.”
Nhìn đồng hồ, đã đến hai giờ chiều, Tả Minh Nhiên vội vàng rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài, nhớ tới Yến Vân Dương còn đang ở đây, quay đầu lại nói: “Anh…”
Vừa mới nói một chữ, Yến Vân Dương đã biết cô muốn nói gì, trả lời: “Không sao, cô cứ bận đi, tôi có thể tự ngốc ở đây một mình.”
Tả Minh Nhiên nghẹn lời, thật ra cô định hỏi bao giờ anh đi, bị lời anh chặn lại, ngược lại nói không nên lời, nếu nói thì giống như cô muốn đuổi người quá.
Lời đến bên miệng, Tả Minh Nhiên chỉ có thể cười haha, “Được, nhưng mà nơi này không có mạng, để tôi kêu An Kỳ lấy điện thoại phát cho anh.”
Không gian trong phòng nghỉ không lớn, Tả Minh Nhiên đi ra ngoài hai bước, tới cùng nhịn không được xoay người lại, tìm một cặp kính râm trung tính cho anh, “Nếu anh muốn ra ngoài, hãy đeo cái này, đừng để bị truyền thông chụp, bọn họ sẽ lại bịa chuyện cho xem.” Nói xong, Tả Minh Nhiên bước nhanh đi dưới sự thúc giục thầm lặng của An Kỳ.
Yến Vân Dương nhìn xuống kính râm trong tay, khóe miệng nở nụ cười.
Sao đây? Đây là định để anh cosplay thành người mù sao?