XUYÊN THÀNH PHU NHÂN NHÀ GIÀU


Chương 26: Học tập
 
Editor: Bonnie
 
Hơn một năm rưỡi nữa, Tả Minh Nhiên sao cũng không nghĩ đến sự giẫm đạp trong giới giải trí sẽ xảy ra trên người mình.

 

Kỳ lạ hơn chính là một thiếu nữ còn độc thân như cô đột nhiên xuyên vào trong sách trở thành một nữ ngôi sao giá trị nghìn vạn, hơn nữa còn có một ông chồng bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.
 
Kiếp trước cô là một trạch nữ, không theo đuổi ngôi sao cũng không tham gia fandom, ngay cả phim truyền hình cũng chẳng xem hết được mấy bộ, nhưng cô lại có một cô bạn thân đam mê theo đuổi ngôi sao, rảnh rỗi không có gì làm sẽ kể cho cô nghe những câu chuyện yên hận tình thù giữa các fandom.
 
Nhờ cô bạn thân, hiện tại khi đọc mấy bình luận thế này cũng không thấy khó hiểu, còn có thể biết được đối phương là fan thật hay là anti fan giả dạng.
 
Là tiểu sinh lưu lượng, fan Nhậm Lộ Ninh hiện tại đều không dễ chọc. Từ khi Nhậm Lộ Ninh thông qua một chương trình tuyển chọn mà trở nên nổi tiếng, fan của anh ta gần như trong một đêm đã chiếm lấy các mạng xã hội, dùng sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể nói là xé hết một nửa giới giải trí.
 
Nhưng mà Thời Song Hạ cũng không phải là người đơn giản, chị lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, dù chỉ nâng được một người nổi lên là Tả Minh Nhiên, nhưng những mối quan hệ và kinh nghiệm có thể cho chị không ít sự trợ giúp khi cần.
 
Trước ống kính, con đường Nhậm Lộ Ninh đi chính là thiếu gia nhà giàu, hơn nữa còn hình tượng không rành thế sự, làm thỏa mãn không ít trái tim thiếu nữ.
 
Nhưng mà có một số việc lừa gạt được fan và người qua đường, nhưng không giấu được người trong giới. Người sáng suốt đều biết sau lưng Nhậm Lộ Ninh có người, không biết chính xác người kia là ai, nhưng rõ ràng rằng đã tốn công sức nâng đỡ. Trước mắt bọn họ đối đầu với Nhậm Lộ Ninh, tuy đối phương có chỗ dựa, nhưng tốt xấu gì Tả Minh Nhiên cũng là người có danh bà Yến, mặc kệ thật giả, ít nhất trong mắt người khác chỗ dựa của cô là Yến Thị, ít nhất cũng đánh ngang tay với Nhậm Lộ Ninh.

 
Gọi một cuộc điện thoại, Thời Song Hạ nói với trợ lý: “Trước để cho người của chúng ta thống nhất cách nói, nói Nhậm Lộ Ninh sử dụng thế thân quay phim. Còn có, kêu bên quan hệ xã hội nhanh chóng đưa ra một phương án giải quyết.”

 
Thời gian eo hẹp nhiệm vụ lại nặng nề, không phải Tả Minh Nhiên không chịu nổi chút áp lực nhỏ trên mạng, dù sao từ lúc nổi tiếng đến giờ, danh hiệu “Bình hoa mỹ nhân” chưa từng rời khỏi Tả Minh Nhiên, kỹ năng diễn xuất nền tảng lại càng bị treo lên đầu tường Bắc, bị hắc là chuyện bình thường.
 
Mấu chốt hiện tại là Nhậm Lộ Ninh đơn phương kiếm chuyện, hậu bối giẫm đạp tiền bối, nếu bọn họ khoanh tay đứng nhìn, sợ là bị đồng nghiệp cười đến rụng răng mất.
 
Internet lên men nhanh chóng, Tả Minh Nhiên quay cảnh tiếp theo, hướng gió trên mạng đã đổi tới đổi lui vài lần.
 
Vốn Nhậm Lộ Ninh còn bệnh vẫn làm việc, lại đăng Weibo lúc nửa đêm, ngoại trừ Ôn Phỉ Phỉ và Tả Minh Nhiên, những diễn viên khác trong đoàn phim đều bình luận khen ngợi, vì thế fan Nhậm Lộ Ninh và anti fan Tả Minh Nhiên bắt đầu xé diễn xuất Tả Minh Nhiên kém không xứng làm diễn viên, không chuyên nghiệp còn không bằng hậu bối vừa mới đi diễn.
 
Sau đó Weibo Tả Minh Nhiên đột nhiên đăng một bài, nội dung thật thật giả giả nói là mặc kệ ai đang chơi chiêu trò cho Nhậm Lộ Ninh, một con người trên thực tế không hề yêu nghề kính nghiệp.
 
Sau đó có một người tự xưng là nhân viên trong đoàn phim tiết lộ danh sách gần mười người thế thân của Nhậm Lộ Ninh ở trong đoàn phim, cái gọi là quay cảnh đêm dính mưa sinh bệnh hoàn toàn là giả, bởi vì hôm đó Nhậm Lộ Ninh đã rời khỏi phim trường từ rất sớm.
 
Một buổi sáng ngắn ngủi, các hotsearch thay nhau ra trận, từ “Đau lòng Nhậm Lộ Ninh” đến “Diễn xuất tệ hại của Tả Minh Nhiên”, lại đến “Nhậm Lộ Ninh, Tả Minh Nhiên”, sau lại là “Thế thân của Nhậm Lộ Ninh”, quả thật làm cho người ta nghi ngờ có phải hai người trùng hợp mua hotsearch chung ngày để hôm nay náo nhiệt đến vậy.
 
Vốn dĩ hôm nay có một cặp sao không mấy nổi tiếng kết hôn, đã chuẩn bị xong các loại hot search, kết quả lại lòi ra một trận như vậy, mấy dòng hot search đã mua xong lại liên tiếp bị đè xuống, không tạo ra chút bọt sóng nào, có thể nói là CP thảm nhất năm.
 
Danh sách thế thân của Nhậm Lộ Ninh là do bạn trên mạng nặc danh cung cấp cho Blogger, Blogger này rất có tiếng, fan thật fan giả cộng lại cũng có mấy chục vạn, tin tức này đăng lên không lâu đã hút fan Nhậm Lộ Ninh tới công kích.
 
“Hiện tại bất kể là ai cũng có thể nói mình là nhân viên trong đoàn phim sao?”
 
“Anh hùng bàn phím không cần chịu trách nhiệm pháp lý khi phát ngôn.”
 
“Mọi người bình tĩnh chút, Blogger này vốn là Antifan của Ninh Ninh, chúng ta không đừng để bị cuốn vào chuyện này.”
 
“Blogger đăng cái này dám chịu trách nhiệm pháp lý không?”
 
“Các người nói kệ các người, nếu thoát fan coi như tôi thua.”
 

“Nôn, chắc không phải là bà già kia mời thủy quân chứ.”
 
“Ha ha, bà già thấy mình không có diễn xuất, đương nhiên cũng không chịu được khi thấy người khác tốt hơn.”
 
“Ôm Ninh Ninh nhà tôi đi, không hẹn gặp lại, chúng ta không cần gặp lại.”
 

 
Tả Minh Nhiên thấy ID Blogger này hơi quen, hỏi Mao Mao bên cạnh: “Blogger này là người của chúng ta?”
 
Mao Mao đi theo Tả Minh Nhiên đã lâu, rất nhiều chuyện Thời Song Hạ đều sẽ cho Mao Mao biết, ví dụ như mấy Blogger bọn họ có hợp tác, Mao Mao cũng biết một chút.
 
Cất điện thoại đi, Mao Mao gật đầu nói: “Đúng rồi, vừa rồi chị Hạ có gọi điện thoại cho em, nói chị ấy đã đổi mật khẩu Weibo, để em không cần lo lắng nếu không vào được, sau này sẽ nói cho em biết.”
 
Tả Minh Nhiên khó khăn nói: “Thật ra chị cũng có phải là ma quỷ gì đâu.”
 
Mao Mao trả lời cho có: “Đúng rồi đúng rồi, bọn em đều biết.”
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
An Kỳ đi mua cà phê, lúc trở về nghe thế, thuận miệng nói: “Chị Nhiên sao có thể là ma quỷ được? Chị rõ ràng là Tiểu Tiên Nữ trên trời dưới đất chỉ có một người!”
 
Tả Minh Nhiên: “... Cảm ơn em, em khen làm chị có chút xấu hổ.”
 
Người khác ăn hiếp đến trên đầu, fan Tả Minh Nhiên đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế.
"Cười chết moẹ tôi luôn rồi, Weibo này có nhắc tới Nhiên Nhiên nhà tôi lần nào sao? Fan nhà nào đó không nên trông gà hóa cuốc.”
 
“Ít nhất Nhiên Nhiên nhà tôi thật sự ở đoàn phim quay phim, nhà mấy người… Ha ha.”
 
“Ừ, anh trai nhà mấy người tuyệt nhất, anh trai nhà mấy người là thiên tài, anh trai nhà mấy người là trung tâm vũ trụ được chưa?”
 

 
Fan hai nhà xé nhau hỗn loạn, còn có hai phe Antifans hai bên chỉ sợ thiên hạ không loạn ở bên cạnh đục nước béo cò.
 
Nghỉ ngơi một hồi, đạo diễn gọi nam nữ chính vào chỗ, Tả Minh Nhiên để thoại di động xuống, đưa áo khoác cho An Kỳ, vỗ vỗ gương mặt lạnh cóng, “Chuẩn bị túi chườm nóng trước đi, lát đưa thẳng cho chị.”
 
Đây là cảnh diễn rơi xuống nước, Giang Na vì công việc mà xảy ra tranh chấp với nữ phụ do Ôn Phỉ Phỉ đóng, đối phương trong cơn tức giận đã đưa tay đẩy Giang Na vào trong hồ bơi, nhưng Giang Na lại không biết bơi, mà Mạc Cách tình cờ bắt gặp đã chạy tới cứu cô.
 
Dù rơi xuống nước không lâu nhưng cũng đã cuối tháng 10, đứng yên một chỗ cũng đã có thể hưởng thụ từng đợt gió bắc cuối thu se lạnh phả vào mặt, huống chi là nhảy xuống bể bơi lộ thiên. Bên thư ký trường quay cũng đã cân nhắc điều này, nghĩ cách đưa nước ấm vào đó, không nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.
 
Thư ký trường quay gõ bảng, mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái.
 
Trước màn ảnh, Ôn Phỉ Phỉ nổi giận đùng đùng chỉ trích Tả Minh Nhiên, không nên có quan hệ gì với Mạc Cách, thân phận, địa vị của hắn không phải là thứ cô có thể tưởng tượng. Tả Minh Nhiên mặc trang phục công sở, trong cơn gió lạnh lẽo kiên cường cố gắng không cho mình run rẩy, nghiêm mặt lạnh lùng phản bác Ôn Phỉ Phỉ, nói chuyện này không có liên hệ gì tới cô.
 
Diễn xuất Ôn Phỉ Phỉ không tệ, Tả Minh Nhiên bị Ôn Phỉ Phỉ dẫn dắt cũng rất nhanh nhập vai. Sau khi quan hệ hai người dịu đi, Tả Minh Nhiên từng âm thầm đi qua hỏi Ôn Phỉ Phỉ cách diễn, Ôn Phỉ Phỉ nói thật: “Cô cứ coi tôi như người cô ghét là được.”
 
Tả Minh Nhiên: “Hả?”
 
Ôn Phỉ Phỉ nói: “Cô xem đi, trong phim hai ta là tình địch, là đối thủ, cả hai đều không vừa mắt đối phương, cho nên cô coi như tôi là người cô ghét nhất, sau đó nghĩ xem Hà Giang Na sẽ làm thế nào là được.”
 
Tả Minh Nhiên không dám hỏi Ôn Phỉ Phỉ thấy cô là ai, dù khả năng lớn nhất chính là cô, dù sao trước đây không lâu hai người còn đang chán ghét nhau.
 
Ôn Phỉ Phỉ bị Tả Minh Nhiên kích thích, nhịn không được giơ tay lên, Tả Minh Nhiên khẽ nhíu mày, chụp lấy cánh tay Ôn Phỉ Phỉ, giọng nói lạnh lùng: “Sở Nhàn, cô không nên càn quấy ở đây!”

 
Ôn Phỉ Phỉ tức đỏ mắt, Tả Minh Nhiên buông tay Ôn Phỉ Phỉ ra bước đi, Ôn Phỉ Phỉ đột nhiên vươn tay, đẩy cô đến bể bơi bên cạnh. Tả Minh Nhiên đứng không vững, ‘tõm’ một tiếng ngã xuống, tạo ra một đóa bọt nước lớn.
 
Đạo diễn: “Cut, qua.”
 
Vừa dứt lời, Ôn Phỉ Phỉ vội vàng ngồi xổm xuống cùng nhân viên công tác kéo Tả Minh Nhiên trong hồ bơi lên, An Kỳ ôm khăn bông nhỏ lon ton chạy tới, trực tiếp chụp lên đầu Tả Minh Nhiên, che chắn cho cô thật chặt, lại nhét túi chườm nóng vào trong ngực cô.
 
Tả Minh Nhiên lạnh run lẩy bẩy, một trận gió thổi tới, ngay cả môi cũng đã tím đi mấy phần.
 
Đạo diễn kêu: “Minh Nhiên nghỉ một lát rồi tiếp tục quay tiếp, chúng ta tranh thủ một lần qua.”
 
Tả Minh Nhiên há mồm, ngắt một câu thành vài từ, An Kỳ đau lòng nói giúp cô: “Được, bọn em chuẩn bị một chút.”
 
Trang Bách đi đến muốn giúp cô trang điểm lại, Tả Minh Nhiên khoát tay nói: “Không cần dặm, lát còn xuống đó, dặm lại cũng thấm nước.”
 
Trang bách chưa từ bỏ ý định nói: "Không có việc gì, tôi dùng loại chống thấm nước, để lúc lên ảnh không bị chửi, chúng ta không được chịu thiệt.”
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
Tả Minh Nhiên bó tay, mặc cho Trang Bách vẽ thêm vài nét lên mặt cô.
 
Mấy phút đồng hồ sau, trên người không dễ gì mới tăng lên vài độ Tả Minh Nhiên lại nhảy vào nước, trước khi xuống cô uống một ly trà gừng lớn, mới có thể khống chế không cho bản thân run lẩy bẩy. Hít sâu một hơi, Tả Minh Nhiên nhắm mắt lại, lao xuống nước, cùng lúc đó, Nhậm Lộ Ninh đóng vai Mạc Cách đã chạy tới từ đằng xa.
 
Lần đầu tiên, Nhậm Lộ Ninh vừa chạy đến cạnh bể bơi, chân trái đã vấp chân phải, ngã lăn kềnh ra đất.
 
Lần thứ hai, Nhậm Lộ Ninh không ngã sấp ở đó, chỉ là khi xông tới miệng gọi không phải “Hà Giang Na”, mà là "Tả Minh Nhiên" .
 
Lần thứ ba, Nhậm Lộ Ninh lại ngừng chân, lần này Tả Minh Nhiên không đợi anh ta nói chuyện, đã trực tiếp chống lên bể bơi nhảy lên trên, trước khi Nhậm Lộ Ninh kịp phản ứng, một cước đá anh ta xuống.
 
Cảnh này từ đầu Nhậm Lộ Ninh đã nói là cho thế thân đóng, bởi vì anh ta cảm thấy với địa vị của Tả Minh Nhiên, chắc chắn sẽ không tự thân xuống nước, kết quả Tả Minh Nhiên không sợ chút nào, quả thật là tự đóng, lúc này Nhậm Lộ Ninh mới sửa miệng, nói là chính anh ta cũng muốn diễn.
 
Trong quá trình quay phim NG là chuyện thường, diễn xuất Nhậm Lộ Ninh còn không tốt, NG như ăn cơm bữa, ngay cả anh ta cũng không nghĩ tới mình sẽ bị Tả Minh Nhiên trước mặt mọi người đá xuống.
 
Quay phim bị gián đoạn, An Kỳ ôm khăn bông đến bọc lấy Tả Minh Nhiên, Nhậm Lộ Ninh vẻ mặt đờ đẫn đứng trong nước, còn chưa kịp phản ứng, trợ lý của anh ta muốn xông tới, lại bị Ôn Phỉ Phỉ cản lại.
 
Sắc mặt Tả Minh Nhiên tái nhợt, tay chân cô ở trong nước đã cứng đờ, cũng không biết kiếm đâu ra sức lực leo lên, còn đạp Nhậm Lộ Ninh xuống.
 
Tất cả nhân viên công tác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tả Minh Nhiên nhìn Nhậm Lộ Ninh trong nước, đột nhiên cười duyên. “Nghe nói Lộ Ninh cậu luôn chuyên nghiệp, ngay cả sinh bệnh cũng không quên đọc sách để nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.”
 
Người nghe mơ hồ, Tả Minh Nhiên ngồi xổm xuống, bên môi mang theo ý cười, nhìn về phía Nhậm Lộ Ninh trong ánh mắt lại không có chút cảm tình, “Cậu diễn vẫn không tốt, không bằng như vậy, cho cậu một cơ hội học tập, cậu ngốc ở đây, tôi diễn cho cậu xem, học tập tiền bối một lần, thế nào?”
 
Tả Minh Nhiên nhấn mạnh hai chữ “Tiền bối”, Nhậm Lộ Ninh bị cô nhìn đến chết tâm, hoàn toàn nói không ra lời.
 
Tả Minh Nhiên mỉm cười nói: "Xem ra cậu cũng không phản đối, vậy thì quyết định như vậy đi.”
 
Ôn Phỉ Phỉ đã nhịn không nổi từ lâu, bị Hiểu Phi túm lấy mới không xông lên, nhưng Hiểu Phi che được người cô, nhưng không che được miệng cô, Tả Minh Nhiên vừa dứt lời, đã nghe giọng vui vẻ của cô gái bên cạnh kêu to: “Tôi tới tôi tới.”
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
Quá mức hưng phấn rồi đó chị em à.
 
Lòng Hiểu Phi như tro tàn, chỉ có thể buông tay ra, trơ mắt nhìn Ôn Phỉ Phỉ ôm túi chườm nóng chạy tới, đưa cho Tả Minh Nhiên nói: “Diễn xuất tôi cũng được, tôi tới, cô nghỉ ngơi đi.”

 
Tả Minh Nhiên bị Ôn Phỉ Phỉ kêu đi nghỉ ngơi, ôm túi chườm nóng ngồi trên ghế mình, Mao Mao bưng ly trà gừng nóng đến cho cô, Tả Minh Nhiên bưng cái ly, nhìn Ôn Phỉ Phỉ đang đứng bên hồ bơi, cuối cùng trong mắt cũng đã hiện lên một chút ý cười.
 
Nhậm Lộ Ninh muốn rời khỏi hồ bơi, Ôn Phỉ Phỉ ngăn anh ta lại, “Đừng lên, tôi tuy không phải là tiền bối như chị Nhiên Nhiên, nhưng tôi ra mắt đã là diễn viên, luận về tư lịch vẫn nhiều hơn cậu.”
 
Nhậm Lộ Ninh xanh mặt, tạm thời anh ta không so được với Ôn Phỉ Phỉ, không ngờ lại tích cực nói với anh ta: “Anh nhanh vào nước đi, vừa rồi chị Nhiên Nhiên ở trong nước, chỉ có như vậy, cậu mới có thể thấy rõ diễn thế nào, để không NG tiếp nữa.”
 
Tất cả mọi người đang nhìn, Nhậm Lộ Ninh không thể hủy bỏ hình tượng mình tạo ra, chỉ có thể thành thành thật thật dựa theo lời Ôn Phỉ Phỉ nói mà làm.
 
Vừa rồi NG ba lần, Ôn Phỉ Phỉ cũng dạy ba lần, đợi đến khi Nhậm Lộ Ninh được người ta kéo ra khỏi hồ bơi, gương mặt đã lạnh muốn đóng băng.
 
Tả Minh Nhiên ôm cánh tay ở bên cạnh lạnh lùng nhìn anh ta, "Học xong rồi sao?"
 
Nhậm Lộ Ninh nào dám nói chưa, nhìn tư thế Tả Minh Nhiên, sợ là chỉ cần anh ta nói nửa chữ “Không”, đã bị đạp xuống nước tiếp.
 
Cảnh quay này vẫn phải tiếp tục quay, Nhậm Lộ Ninh đi thay quần áo, đợi đến khi anh ta thay xong đi ra, đạo diễn mới nghĩ ra một cách, trước quay cảnh Nhậm Lộ Ninh chạy đến bể bơi, sau đó lại quay cảnh anh ta cứu Tả Minh Nhiên từ trong nước lên.
 
Nhậm Lộ Ninh tức giận cắn răng, lại không thể làm gì, quay xong một cảnh, lập tức trở về phòng nghỉ của mình, bịch một tiếng đóng cửa lại.
 
Chuyện trên mạng vốn đang xôn xao bàn tán, thêm vào đoạn nhạc đệm này, nhân viên công tác trong đoàn phim ôm tâm tư muốn nhiều chuyện, lại chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.
 
Mạch nước ngầm xung quanh bắt đầu khởi động, Tả Minh Nhiên rũ mắt xuống, nhỏ giọng dặn An Kỳ mấy câu, một lát sau, An Kỳ đã dẫn người mang theo rất nhiều trà sữa nóng về.
 
Thời tiết lạnh dần, tất cả mọi người đều mặc áo khoác thật dày, Tả Minh Nhiên đang được nghỉ ngơi thay quần áo ướt sũng mặc áo bành tô, cầm hai ly cà phê đi đến cạnh đạo diễn.
 
Đạo diễn Vương đang xem kế hoạch cảnh quay tiếp theo, cốt truyện đang đi đến đoạn kết, trong lúc đó tuyến tình cảm giữa nam nữ chính cũng nên xuất hiện, mà Nhậm Lộ Ninh và Tả Minh Nhiên lại chán ghét nhau, mặc dù đã điều chỉnh tốt trạng thái, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối.
 
Đạo diễn Vương sầu đến rụng tóc, quay phim nhiều năm như vậy, đã từng thấy không ít nữ chính nữ phụ gây gỗ, nam chính nam phụ bất hòa, nhưng lại là lần đầu gặp không khí giữa nam chính nữ chính không ăn khớp thế này.
 
Tả Minh Nhiên đưa cà phê cho ông, cười tít mắt nói: “Đạo diễn Vương, sao thế ạ?”
 
Tính tình đạo diễn Vương hiền hậu, bình thường trong đoàn đều cười hề hề, không làm giá, bình thường lúc nghỉ ngơi Tả Minh Nhiên sẽ tới nói chuyện với ông về tình tiết trên kịch bản.
 
“Minh Nhiên à, tới tới, ngồi xuống rồi nói.”
 
Trợ lý nhanh tay lẹ mắt lấy bàn, ghế tới, Tả Minh Nhiên cũng không khách khí, nhân tiện ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, cùng ông xem lại cảnh quay vừa nãy.
 
Đạo diễn Vương: “Minh Nhiên à, ánh mắt này của cô còn thiếu chút nữa, chưa ổn lắm.”
 
Tả Minh Nhiên cười cười: “Vậy quay lại một lần nữa, em có thể làm được.”
 
Đạo diễn Vương không phải lần đầu chỉ đạo Tả Minh Nhiên quay phim, nhưng mà lần trước là ba năm trước, khi đó Tả Minh Nhiên vẫn chưa có danh tiếng như vậy, nhân vật cô diễn là nữ 4, phần diễn không nhiều, ở trong đoàn nửa tháng là đã rời đi. Ấn tượng của đạo diễn Vương với cô không sâu, cảm giác duy nhất chính là dáng vẻ xinh đẹp, nhưng cả người lại đơ đơ, nhìn qua không thấy linh khí.
 
Thế nên khi danh hiệu bình hoa của Tả Minh Nhiên truyền ra, ông cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
 
Từ khi biết Tả Minh Nhiên mang đầu tư vào đoàn, còn có một tiểu sinh lưu lượng, đạo diễn Vương đã biết bộ phim này chỉ cần diễn cho có là được, chất lượng có thể phụ thuộc vào giai đoạn hậu kỳ.
 
Kết quả không nghĩ tới chính là, Tả Minh Nhiên vậy mà tiến bộ rất nhanh, muốn nói là diễn xuất xuất thần không đúng, chính là không giống trước kia, ánh mắt đờ đẫn, diễn xuất gượng gạo. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự tiến bộ của Tả Minh Nhiên gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không ít người trong đoàn có ấn tượng khá tốt về cô.
 
Đạo diễn Vương sờ sờ chân tóc đang ngày một lùi lại, “Thôi, vấn đề lớn không phải ở trên người cô, quay vài lần cũng vậy thôi.”
 
Tả Minh Nhiên cười cười, đưa cà phê trong tay cho ông, không tiếp lời.
 
Đạo diễn Vương nói: "Kế tiếp quay cô và Phỉ Phỉ diễn, học thuộc kịch bản chưa?”
 
Tả Minh Nhiên nói: “Học thuộc từ sớm rồi ạ, cũng diễn với Phỉ Phỉ vài lần, hiệu quả cũng không tệ lắm.”
 
“Ban đầu tôi còn lo lắng cho hai người.” đạo diễn Vương cười nói: "Không nghĩ tới quan hệ của hai người cũng không tệ lắm."
 
Tả Minh Nhiên cũng cười, "Trước có chút hiểu lầm nhỏ, nói rõ thì không còn gì rồi."
 
Đang nói, Ôn Phỉ Phỉ bưng ly trân châu trà sữa đi đến, "Nói cái gì á?"

 
Đạo diễn Vương đùa cô: “Nói có phải cô lại béo lên rồi không.”
 
Ôn Phỉ Phỉ quay ngoắt người đi, vóc dáng Ôn Phỉ Phỉ không cao, khuôn mặt lại tròn, trong thời đại khắp nơi đều là mặt trái xoan, cứ vài ngày lại có người thảo luận đề tài có phải là cô lại béo lên hay không.
 
Tả Minh Nhiên gọi Ôn Phỉ Phỉ lại, lại kéo thêm một cái ghế bên cạnh mình, vỗ vỗ nói: “Bây giờ cô đi về, trà sữa sẽ bị Hiểu Phi tịch thu đó.”
 
Giống Tả Minh Nhiên, cân nặng Ôn Phỉ Phỉ cũng bị khống chế nghiêm ngặt, nhất là loại đồ uống nhiều calo như trà sữa, bị nghiêm cấm tuyệt đối. Nhưng Ôn Phi Phi lại thích uống, chỉ có thể ngẫu nhiên thừa dịp người đại diện và Hiểu Phi không có mặt mà lén lút mua một ly uống.
 
Ôn Phỉ Phỉ mệt mỏi ngồi xuống ghế, tìm một góc độ, để Tả Minh Nhiên che khuất bản thân mình.
 
Ôn Phỉ Phỉ miệng ngâm trân châu, mơ hồ không rõ nói: “Đang bàn kịch bản sao? Hai người nói, tôi nghe.”
 
Đạo diễn Vương lật lại cảnh trước của bọn họ, sau khi nói vài câu, lại mở ra phân đoạn tiếp theo phải diễn. Nói một hồi, Kỷ Giản sau khi cùng trợ lý đối diễn xong cũng đi tới, đỡ vai Đạo diễn Vương và nói: “Nói chuyện gì mà vui thế? Cho tôi nghe với.”
 
Tả Minh Nhiên cười: "Đây là muốn chơi mạt chược hả?"
 
Đạo diễn Vương nâng tinh thần, “Mạt chược? Khi nào chơi?”
 
Ba người dở khóc dở cười, vội vàng dời trọng tâm câu chuyện về kịch bản.
 
Chuyện trên mạng hai bên vẫn đang giằng co như cũ, bên phía truyền thông nói muốn đến thăm ban, đều bị đạo diễn Vương khéo léo từ chối.
 
Buổi tối kết thúc công việc, Tả Minh Nhiên vừa ngáp vừa lên xe, ngẩng đầu lên đã thấy người rất lâu không gặp, Thời Song Hạ hẳn là lúc này nên ngồi trong xe ở thành phố bên cạnh.
 
Tả Minh Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mao Mao, Mao Mao khẽ lắc đầu, ý là cái gì cũng chưa nói và cũng chỉ mới biết Thời Song Hạ đến.
 
Động tác mờ ám của hai người đều bị Thời Song Hạ thu vào đáy mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, hỏi: “Hai người các em làm gì đó? Có chuyện gạt chị?”
 
Tả Minh Nhiên đánh trống lãng, “Không, mà chị Hạ sao chị lại tới đây?”
 
Thời Song Hạ tức giận nói: "Chị là người đại diện của em, đến thăm ban em còn cần xin ý kiến sao?"
 
Tả Minh Nhiên rụt rụt cổ, ước chừng là biết vì sao, cô nắm tay Thời Song Hạ đưa qua đưa lại, “Không có, làm sao em lại không chào đón chị Hạ đáng yêu xinh đẹp của chúng ta chứ? Em đây không phải là lo lắng cho chị sao!”
 
Thời Song Hạ tức giận nói: “Em lo lắng cho chị? Nếu em lo cho chị, sẽ khiến chị đỡ lo cho em rồi!”
 
Tả Minh Nhiên giơ tay lên thề, “Không có lần sau đâu ạ.”
 
“Còn có lần sau?!”
 
Thời Song Hạ trở về đột ngột, ở trên xe, chị nói với Tả Minh Nhiên chuyện trên mạng.
 
“Buổi chiều có người tung video, chứng minh Nhậm Lộ Ninh tối hôm đó không hề có mặt trong phim trường, nhưng video này không phải do chúng ta tìm ra, cũng không biết là ai đã tung lên.”
 
Lúc này Tả Minh Nhiên mới nhớ tới điện thoại di động, Thời Song Hạ ngăn cô lại nói: “Đừng xem, hiện tại tiêu điểm đều dời lên người Nhậm Lộ Ninh, về cơ bản đã không còn chuyện gì về chúng ta rồi.”
 
Tả Minh Nhiên hỏi: “Tình huống sao rồi ạ?”
 
Thời Song Hạ lắc đầu, lại thở dài, "Dù sao lần này chúng ta tranh luận với bên Nhậm Lộ Ninh, vốn bọn họ định tìm em thế chân, tìm chị nói qua, bị chị từ chối rồi.”
 
Tả Minh Nhiên không biết có chuyện như vậy, Thời Song Hạ chú ý tới nét mặt cô, hừ lạnh một tiếng nói: "Nhậm Lộ Ninh ở trong công ty đó, có tiếng là nước đục trong giới, không từ thủ đoạn đi vào cũng phải tróc da.”
 
Nhắc tới chuyện hợp đồng, Tả Minh Nhiên vô thức nắm chặt nắm tay, định nói gì đó, Thời Song Hạ đột nhiên thay đổi giọng điệu, thấp giọng nói: “Chẳng qua Nhiên Nhiên, chị thấy trong chuyện này có chỗ kỳ lạ.”
 
Tả Minh Nhiên nheo mắt, "Kỳ lạ chỗ nào ạ?"
 
Thời Song Hạ nói: "Chuyện video clip đó, có thể Nhậm Lộ Ninh đã đắc tội với người khác, nhưng sau khi video này lộ ra, đã có người giúp đỡ xóa hotsearch của em, giống như là cố ý giúp đỡ chúng ta vậy.”
 
Tả Minh Nhiên nghi ngờ nói: “Chị Hạ, chị ngủ mơ hả? Làm gì có ai làm chuyện tốt như vậy.”
 
Thời Song Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh cô một cái, lại lén lút nói: “Buổi chiều chị tra khá lâu, cảm thấy chuyện này có thể do vị kia nhà em làm.”


Bình luận

Truyện đang đọc