XUYÊN THÀNH PHU NHÂN NHÀ GIÀU


Chương 23: Ăn lẩu hoặc bị đói
 
Editor: Bonnie
 
Về việc ăn lẩu này, thật ra Tả Minh Nhiên đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

 
Vốn dĩ là tiết trời mùa thu, thích hợp nhất là nấu một nồi lẩu, hơn nữa thời tiết mấy ngày nay thay đổi bất thường, nhiệt độ lên xuống thất thường, cho dù là ngày nắng, chỉ cần ánh nắng không chiếu thẳng lên người cũng sẽ không cảm thấy chút độ ấm nào.
 
Trong thời tiết này, có thể vô cùng - náo nhiệt ăn một bữa lẩu quả thực là khát vọng đỉnh cao của đời người.
 
Nhưng mà khoảng thời gian này bởi vì sự kiện cơm trưa mà bị béo lên, Mao Mao và An Kỳ đều quản lý nghiêm khắc với mặt ăn uống của Tả Minh Nhiên, số lượng cơm hộp của đoàn phim cũng rất nhiều, ngay cả ăn nhiều thêm một miếng thịt cũng khó, càng đừng nói với một bữa lẩu chua chua cay cay.
 
Ngay cả bà con của lẩu như Malatang, canh dúng, xiên que, món xào thơm cay thập cẩm Tứ Xuyên đều bị kéo vào sổ đen, đều không thể xuất hiện.
 
Hôm nay trời bắt đầu trở gió, nhiệt độ không khí lại càng giảm thêm mấy độ, hơn nữa một loạt hành động của Nhậm Lộ Ninh, trong lòng Tả Minh Nhiên lại dấy lên nguyện vọng muốn ăn lẩu.
 
Tục ngữ nói đúng, có chuyện gì mà lẩu không giải quyết được? Nếu có, vậy thì dùng hai bữa.
 
An Kỳ và Mao Mao không cần làm việc, hai người thà lén lút hẹn nhau sau khi kết thúc công việc dắt nhau đi ăn lẩu, cũng không muốn dắt cô theo, Tả Minh Nhiên chỉ có thể chuyển tâm tư lên người Yến Vân Dương.
 

Mấy ngày rồi Yến Vân Dương xuất quỷ nhập thần, tuy buổi sáng lúc ra cửa không thấy anh nhưng Tả Minh Nhiên mắt tinh thấy được giày của anh ở sảnh trước, vì thế nhân cơ hội thăm dò mà gởi tin nhắn qua, nói cô muốn ăn lẩu nhưng cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thật sự nhận được câu trả lời.
 
Buổi tối có hi vọng được ăn lẩu, tâm trạng Tả Minh Nhiên rất tốt, sau khi tiêu sưng cho mắt rồi để Trang Bách dặm lại lớp trang điểm cho mình, cũng không quan tâm cổ họng thế nào, trực tiếp bắt đầu quay phim.
 
Cũng may mấy cảnh phía sau người diễn chung là Ôn Phỉ Phỉ và Kỷ Giản, diễn xuất của hai người không tệ, có bọn họ dẫn dắt, Tả Minh Nhiên có thể nhập vai nhanh hơn, tiến độ quay cũng nhanh hơn không ít.
 
Không biết có phải vì Tả Minh Nhiên mắng cho một trận hay không, buổi chiều Nhậm Lộ Ninh ngược lại thành thật hơn rất nhiều, ngoại trừ việc diễn xuất không cách nào nâng lên trong thời gian ngắn, ít nhất không còn nghĩ đến việc đọc số mà bỏ qua lời thoại, hoặc là tình huống đọc lời thoại rách nát.

 
Tới gần chạng vạng, một trận mưa nhỏ giọt giọt tí tách từ trên trời rơi xuống, hôm nay bọn họ quay phim trong nhà, sau khi Tả Minh Nhiên quay xong một cảnh, Trang Bách đi đến dặm lại lớp trang điểm cho cô, Tả Minh Nhiên không nhịn được nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
 
Trời mưa không tính là lớn, nhưng làn gió mùa thu bổ nhào vào mặt, cũng có chút làm cho người ta không chịu đựng nổi. Vẫy tay kêu An Kỳ đến bên cạnh, Tả Minh Nhiên thấp giọng hỏi: “Mấy cô gái nhỏ kia hôm nay có đến không?”
 
Người cô nói chính là mấy cô bé fan hay chạy đến phim trường, số lần đến hơi nhiều, cô cũng có chút quen mặt.
 
An Kỳ nói: “Có đến, đưa cho em mấy bức thư, nói là đưa cho chị Nhiên của chị.”
 
Tả Minh Nhiên không nhận quà, nhưng thư của fan thì cô đều cho An Kỳ nhận, thế nên trong khoảng thời gian dài ở trong đoàn phim, cô đã được nhận không ít loại thư.
 
Tả Minh Nhiên lại hỏi: “Có bao nhiêu áo mưa với dù dư?”
 
An Kỳ lắc đầu, “Chúng ta chỉ chuẩn bị có hai cây dù, nhưng mà bên phía hậu cần sẽ chuẩn bị tương đối nhiều.”
 
“Vậy em đi xem có thể mượn được không, hoặc mua lại cũng được, đến lúc đó mang thêm hai cây dù chúng ta mang theo ra cho fan đi.”
 
An Kỳ gật đầu, nhanh chóng đi ra tìm nhân viên công tác thương lượng.
 
Cả hai cảnh đều do Tả Minh Nhiên và Ôn Phỉ Phỉ cùng nhau diễn, lúc này Ôn Phỉ Phỉ cũng đang bị chuyên viên trang điểm nhà mình kéo đến dặm lại lớp trang điểm, tuy âm thanh Tả Minh Nhiên của An Kỳ nói chuyện khá nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được đại khái.
 
Trong lòng Ôn Phỉ Phỉ khẽ động, kéo Hiểu Phi đang xem điện thoại bên cạnh nhỏ giọng nói mấy câu.
 
Nhìn Tả Minh Nhiên cách đó không xa, trong lòng Ôn Phỉ Phỉ cảm xúc hỗn độn.
 
Thật lòng mà nói, quả thật từ đầu cô đã không thích Tả Minh Nhiên.
 
Tất cả mọi người đều nói là vì phiên ngoại của nữ chính bộ phim kia, thật ra chỉ có mình Ôn Phỉ Phỉ biết, sở dĩ cô chán ghét Tả Minh Nhiên là vì những lời bàn tán trên mạng.
 

Thân là một ngôi sao nữ, số lượng anti fans của Tả Minh Nhiên không hề ít hơn fan, thậm chí có khi còn nhiều hơn, đủ thứ thật thật giả giả trộn lẫn vào nhau, ba người thành hổ, huống chi là những thứ này.
 
Đối với Ôn Phỉ Phỉ mà nói, nữ chính hay nữ phụ cũng không khác nhau mấy, chỉ cần là diễn xuất là được, nếu không cô cũng sẽ không bị đạo diễn Vương tạm thời kéo đến cứu trận.
 
Nhưng mà trong bộ phim này Tả Minh Nhiên đã thật sự phá tan nhận thức khi xưa của cô, diễn xuất không tính là tốt, nhưng so với bộ phim lần trước hai người hợp tác đã có bước tiến bộ cực kỳ lớn, quan trọng nhất là, Ôn Phỉ Phỉ không nghĩ tới Tả Minh Nhiên lại liều mạng như vậy.
 
Không dùng thế thân, không có kế hoạch đổ tội, ngay cả lời thoại chưa thu âm cũng tự mình nói, Tả Minh Nhiên như vậy, cùng với lời đồn thổi không có chỗ nào tương tự.
 
Diễn viên lồng tiếng trong nước hiện nay gần như đã thành một hệ thống, dù là phim gì thì cũng chỉ có những giọng như thế xuất hiện, thậm chí ngay cả khán giả cũng có thể đánh giá diễn viên lồng tiếng qua giọng của họ.
 
Dưới loại tình huống này, diễn viên nguyện ý suy nghĩ đến lời thoại đã ít lại càng ít. Dựa theo lời đồn đãi trước kia của Tả Minh Nhiên, Tả Minh Nhiên tuyệt đối không phải là người thế này. Nhưng mà sự thật lại bày ra trước mắt, khiến cô không thể không tin.
 
Tự vả mặt mình làm Ôn Phỉ Phỉ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô ngại nhận mình làm sai, chỉ có thể ở chung với Tả Minh Nhiên một cách kỳ lạ.
 
Mưa càng rơi càng lớn, sau khi quay xong một cảnh, mọi người đang định kết thúc công việc về nhà, đạo diễn Vương nhìn thoáng ra ngoài, bỗng nhiên nói: “Chúng ta có phải có một cảnh quay trong đêm mưa không?”
 
Phó đạo diễn bên cạnh nhanh chóng mở ra kịch bản, tìm thấy tờ kịch bản kia, “Có.”
 
Đạo diễn Vương vỗ tay một cái, đưa ra quyết định: “Vậy thì tối nay quay nó trước đi, đúng lúc tối nay trời mưa, qua mấy ngày nữa sẽ còn lạnh hơn, hơn nữa còn phải chuyển xe chở nước từ bên ngoài tới, phiền phức.”
 
Tả Minh Nhiên thiếu chút nữa đã phun ngụm nước ra ngoài, cô nhìn sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay thì không lạnh?
 
Nhưng mà nhân viên công tác bên kia đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị, hiển nhiên là đạo diễn Vương không phải nói chơi. Tả Minh Nhiên nhanh chóng mở kịch bản nước tới chân mới nhảy, sau khi nhìn thấy cảnh cần diễn, lại càng rơi vào tuyệt vọng.
 
Đây là một cảnh lớn, nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ đều có mặt, giống như định mở một bàn mạt chược ngay tại chỗ.
 
Ôn Phỉ Phỉ và Kỷ Giản còn dễ nói, Nhậm Lộ Ninh quả thật chính là hiện trường tai nạn, một cảnh như vậy không biết phải quay đến lúc nào mới có thể kết thúc.

 
Tả Minh Nhiên chấp nhận số phận lấy điện thoại ra, nhắn cho Yến Vân Dương một tin, nói anh không cần chờ cô.
 
“Đi chưa? Hay lúc nào mới đi?”
 
Tin nhắn vừa gởi đi không lâu, Tả Minh Nhiên đang bị Trang Bách túm lại đổi tạo hình, đã nghe thấy âm thanh không thể tin của đạo diễn Vương, “Ông chưa nói với cậu ta cảnh quay đêm này?”
 
Giọng của phó đạo diễn có chút đè nén, "Đây còn không phải là chưa kịp nói sao!”
 
Đạo diễn Vương có vẻ hơi tức giận, nhưng khi nghe phó đạo diễn giải thích, hai người lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, Tả Minh Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía An Kỳ bên cạnh, "Tình huống gì đây?"
 
Là trợ lý, thời điểm cần thiết cần phải có khả năng quan sát, nghe ngóng mọi hướng, An Kỳ lại gần nói nhỏ: “Nhậm Lộ Ninh đã đi rồi.”
 
Tả Minh Nhiên nhíu mày, ý bảo An Kỳ tiếp tục nói.
 
“Vừa rồi Phó đạo diễn đích thân đi tìm người nhưng không tìm được ai, thế mới biết hôm nay sau khi quay xong, anh ta thấy mình không còn cảnh nên đã tự tiện rời đi, nói là còn công việc đang chờ. Phó đạo diễn gọi điện thoại cũng không gọi được người trở về, hình như là định để cho thế thân lên thay.”
 
Trách không được đạo diễn tức giận như vậy, loại chuyện này mặc kệ là rơi trúng đầu ai thì ai cũng sẽ phải tức giận thôi.
 
Chẳng qua ngược lại Tả Minh Nhiên lại có chút may mắn, diễn chung với thế thân còn dễ hơn so với khi diễn cùng Nhậm Lộ Ninh, ít nhất người kia không dễ gây ra chuyện cười như vậy.
 
Xem ra cảnh quay đêm nay không thể trốn thoát, Tả Minh Nhiên nói: “An Kỳ, em đi xung quanh xem có bán đồ ăn gì không, cảnh đêm hôm nay tạm thời được thêm vào, hẳn là đoàn phim không có chuẩn bị cơm tối, em đi đặt một chút đi.”
 
Rất nhiều người đã thấy chuyện xảy ra chiều nay, tương lai còn một khoảng thời gian dài ở chung, Tả Minh Nhiên còn muốn yên ổn ăn rồi chờ chết, hoàn thành tất cả các cảnh quay, phải tạo mối quan hệ tốt với nhân viên công tác nắm các tin tức trong tay.
 
Không có Nhậm Lộ Ninh, tốc độ quay cảnh đêm nhanh hơn rất nhiều. Dù là như vậy, đợi đến khi kết thúc toàn bộ cũng đã là mười một giờ đêm, Tả Minh Nhiên thay quần áo, tóc cũng không kịp lau khô, kéo An Kỳ chạy về phía xe bảo mẫu: “Nhanh một chút, nhanh về nhà thôi.”
 
Trời quá tối, lại có mưa, Tả Minh Nhiên dứt khoát cho An Kỳ ở lại khách sạn gần nhà cô, đặt ba căn phòng đôi cho bọn họ nghỉ ngơi, sáng hôm sau cũng có thể kịp giờ đến phim trường.
 
Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Tả Minh Nhiên đuối sức đứng ở cửa nhà, đang định ấn mật mã, cánh cửa đã được mở từ bên trong, Yến Vân Dương đang mặc quần áo nhà và tạp dề đứng bên trong ấm giọng nói với cô: “Vào đi. "
 
Động tác Tả Minh Nhiên dừng một chút, không biết vì sao, cô lại cảm thấy tình cảnh này có chút không đúng.
 

Nhưng mà sức lực cạn kiệt làm cô không thể dùng đầu óc để suy nghĩ rốt cuộc sai ở đâu, lê chân vào nhà, đổi dép lê, Tả Minh Nhiên thở dài một tiếng, ngửa mặt nằm trên ghế sofa, "Mệt chết rồi."
 
Âm thanh của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Yến Vân Dương đang định đi vào bếp, nghe thế thì dừng lại hỏi một chút: “Cổ họng cô bị sao thế?”
 
“Cái này à?” Tả Minh Nhiên không để ý nhéo nhéo chỗ yết hầu trên cổ, “Buổi chiều có cảnh, giọng bị khan rồi.”
 
Yến Vân Dương: “... Vậy mà cô còn đòi ăn lẩu.”
 
Tả Minh Nhiên sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía đồng hồ, đã gần mười hai giờ khuya, cô vội vã từ trên ghế sofa bật dậy, nằm úp sấp lên chỗ tựa lưng hỏi: “Đừng nói với tôi là anh chưa ăn tối nhé?”
 
Yến Vân Dương: “Ăn rồi, nhưng mà có thể ăn thêm bữa khuya.”
 
Bữa khuya này chính là bữa có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nếu đã nhắc đến, nó là một điều cần thiết.
 
Tả Minh Nhiên quả quyết đáp: “Đương nhiên có thể, không những ăn được, tôi còn cảm thấy hiện tại có thể ăn hết một chén ớt cay.”
 
Yến Vân Dương: ". . ."
 
Không để ý đến mấy lời linh tinh của cô, Yến Vân Dương đi vào bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, Tả Minh Nhiên nhắm mắt theo đuôi đi qua, chỉ cần thấy đồ ăn là đã nhịn không được mà muốn chảy nước miếng.
 
Yến Vân Dương cầm một túi nguyên liệu lẩu, hỏi: “Hiện tại cô có thể ăn cay sao?”
 
Tả Minh Nhiên không rõ lý sao, “Sao lại không thể? Cũng không sợ nóng trong người mà.”
 
Yến Vân Dương dừng một chút, để nguyên liệu lẩu sang một bên, thản nhiên nói: "Thôi, ăn nước lẩu trong đi.”
 
Tả Minh Nhiên vội vàng tóm lấy tay anh, đau khổ nói: “Đừng mà, lẩu uyên ương là điểm mấu chốt.”
 
Yến Vân Dương lạnh lùng vô tình nói: "Hoặc là nước lẩu trong, hoặc là nhịn đói."
 
Tả Minh Nhiên: ". . ."
 
Anh nghe xem, đây chính là tiếng mà một con người có thể nói sao?


Bình luận

Truyện đang đọc