XUYÊN THÀNH PHU NHÂN NHÀ GIÀU


Chương 30: Bánh quy tình yêu
 
Editor: Bonnie
 
Sau một trận mưa gió, thời tiết trong xanh hiếm có, mặt trời treo lơ lửng trên cao, không có gió, bầu trời trong xanh đến lạ thường.

 
Đã là đầu tháng mười một, phía bắc đã bắt đầu có tuyết rơi.
 
Bầu trời đầy nắng ở thành phố B lúc này đặc biệt quý giá, Tả Minh Nhiên bảo An Kỳ đặt một lớp thảm lông mỏng lên bệ cửa sổ, còn mình thì ôm máy tính lên đó ngồi chơi trò chơi.
 
Vết thương trên chân không nặng lắm, lại chườm đá đúng lúc, bác sĩ đến khám chỉ dặn thoa dầu hoa hồng vài lần, mấy ngày tới không nên hoạt động chân nhiều.
 
Bệnh lười của Tả Minh Nhiên lại tái phát, dứt khoát trốn trong phòng ngủ không ra ngoài, không cần đọc kịch bản cũng không cần đi quay phim, một ngày ba bữa còn có người đưa lên lầu, ngày qua ngày vừa đồi bại vừa vui sướng.
 
Vì để thuận tiện chăm sóc cô, An Kỳ ở lại, nhưng Mao Mao bắt đầu bước đầu tiên của công việc làm người đại diện, phụ trách một diễn viên nhỏ mới ký hợp đồng.
 
Về chuyện này, Tả Minh Nhiên còn đặc biệt đi tìm Thời Song Hạ hỏi han một phen, sau khi xác định được diễn viên này không phải là nhân vật quan trọng đã từng xuất hiện trong nguyên tác thì thở phào nhẹ nhõm.
 
Thời Song Hạ còn tưởng rằng cô lo lắng cho Mao Mao, cười cô lo âu vô cớ, nói thế nào Mao Mao cũng là người đã đi theo cô bảy tám năm, sao mà chút việc nhỏ ấy cũng xử lý không xong.
 

Tả Minh Nhiên nghĩ thầm em đang lo cho bản thân mình, dù sao nguyên tác vẫn còn ở đây, lỡ đâu lòi ra mấy nhân vật ác liên thủ với nhau, cô ở bên này phải vất vả tạm biệt với quá khứ, người ta đạp một cước đã có thể đạp cô về điểm bắt đầu đúng là quá thảm rồi.
 
Xác nhận hiện tại Mao Mao đã hoàn toàn thoát khỏi nguyên tác, tảng đá đè nặng trong lòng Tả Minh Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống đất.
 
Hiện tại ngoại trừ Thời Song Hạ, những người xung quanh cô có liên quan nguyên tác cũng không nhiều, không bao lâu nữa, cô có thể ôm một đống tiền lớn của mình rời khỏi giới giải trí, vui vẻ hài lòng sống như một phú bà.
 
Ánh nắng xuyên qua lớp kính, hơn nửa căn phòng được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp.
 
Tả Minh Nhiên ôm máy tính ngẩn người, điện thoại trong tay sáng lên mấy lần, tất cả đều là những tin tức không quan trọng.
 
An Kỳ ở dưới lầu chơi game không đi lên, Tả Minh Nhiên nhìn thoáng qua mấy tin tức ngôi sao nào đó ngoại tình, tin tức xã hội, còn có những bức ảnh so sánh nói cô phẫu thuật thẩm mỹ, đặt điện thoại di động xuống, tài liệu trên màn hình máy tính vẫn luôn dừng lại ở trang trắng.
 

Từ sau tối hôm đó, Yến Vân Dương vẫn chưa trở về, cô đã soạn mấy bản nháp nói cảm ơn, khung chat mở ra đóng vào cuối cùng một dấu chấm cũng không gởi.
 
Thở dài một hơi, Tả Minh Nhiên gấp máy tính lại, ngửa đầu dựa vào con cá voi sau lưng.
 
An Kỳ ở phòng khách kế bên, đi qua vài bước, băng qua ban công, bên kia là phòng Yến Vân Dương.
 
Từ đầu Tả Minh Nhiên lo lắng không biết chuyện mình và Yến Vân Dương ở riêng có bị An Kỳ phát hiện hay không, sự thật đã chứng minh là cô nghĩ nhiều, Yến Vân Dương căn bản là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nói không thấy là không thấy ngay cả tin tức cũng không có.
 
Chẳng qua thay đổi cách suy nghĩ khác, Yến Vân Dương không xuất hiện đối với cô cũng là một chuyện tốt.
 
Chuyện kia xảy ra không bao lâu, lúc ấy cô không tỉnh táo, bây giờ nói không xấu hổ là nói dối.
 
Lại cộng thêm chất vấn xông thẳng vào tâm hồn của Thời Song Hạ, Tả Minh Nhiên vịt chết còn cứng mỏ, trong lòng không khỏi bất ngờ.
 
Tục ngữ nói đúng, tránh được lần đầu tránh không khỏi 15, nhưng có thể trốn một ngày thì đỡ một ngày, nói không chừng mười ngày nửa tháng nữa, sẽ không có ai còn nhớ chuyện này nữa rồi.
 
Tả Minh Nhiên tự an ủi tâm lý cho mình, cô cảm thấy mình gần như muốn tin vào lời nói dối của mình luôn rồi.
 
Yến Vân Dương không xuất hiện nhưng cảm giác tồn tại lại không giảm một chút nào.
 
Ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên do Mao Mao làm, mỗi ngày kế tiếp cứ tới giờ cơm đều do trợ lý Văn Mặc của Yến Vân Dương không ngại xa xôi đưa đến, đều chuẩn bị theo khẩu vị yêu thích của Tả Minh Nhiên, chưa từng lặp lại món nào.
 
An Kỳ vô thức bị nhét một miệng cẩu lương (cơm chó), bày tỏ cô phải nhanh chóng tìm một người bạn trai để thoát ế, không thể bị ngược cẩu đơn phương như vậy.
 
Ngày hôm sau phải quay lại đoàn phim, Tả Minh Nhiên đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, tiếng chuông cửa từ dưới lầu vang lên.
 
Sáu giờ tối nhưng bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm, người duy nhất có thể đến vào lúc này chính là Văn Mặc đến đưa cơm.
 
Tả Minh Nhiên nghe thấy tiếng động dưới lầu, xoay người xuống giường, đỡ vách tường cẩn thận nhấc chân đi ra ngoài.
 
Cô không xuống lầu, ở trên lầu nhìn Văn Mặc và An Kỳ dọn món ăn lên bàn.
 
Ấn tượng của Tả Minh Nhiên với Văn Mặc không sâu, chỉ biết hắn là trợ thủ đắc lực bên cạnh Yến Vân Dương, Yến Vân Dương lại để hắn đến đưa cơm cho cô, có lẽ là do sợ địa chỉ của cô bị lộ ra ngoài.

 
“Văn Mặc.” Thấy hắn định đi, Tả Minh Nhiên mở miệng gọi lại hắn, "Cái kia, Yến Vân... Yến tổng tối hôm nay có trở về không?"
 
Vừa dứt lời, Tả Minh Nhiên hận không thể tự bế tại chỗ.
 
Văn Mặc ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, hắn không biết ngôi sao trong nước, ấn tượng đối với Tả Minh Nhiên cũng chỉ là dáng vẻ vô cùng xinh đẹp mà thôi.
 
Bởi vì ở nhà, Tả Minh Nhiên không trang điểm, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, từ đầu đến chân chỉ có hai chữ thuần khiết, Văn Mặc đẩy đẩy gọng kính, trả lời rập khuôn: “Yến tổng lập tức phải ra nước ngoài, tối hôm nay có thể sẽ không trở lại.”
 
Tả Minh Nhiên khô cằn “À…” một tiếng, thấy Văn Mặc và An Kỳ đều đang nhìn mình, cô dừng một chút, nói: “Vậy cậu có thể giúp tôi đưa cho anh ấy hộp bánh quy không? Tôi làm lúc chiều.”
 
Văn Mặc: "?"
 
Bánh quy buổi chiều làm là do An Kỳ làm, dùng các khuôn động vật nhỏ, vừa ngon vừa đáng yêu, trong lúc Tả Minh Nhiên rảnh rỗi nhàm chán để cho An Kỳ đưa bột mì và khuôn lên lầu để cô cùng làm, làm hơi nhiều, định nói để ngày mai vào đoàn phim tặng cho Ôn Phỉ Phỉ, đúng lúc bây giờ lấy ra làm quà cảm ơn.
 
Tả Minh Nhiên mới vừa nói xong câu đó, An Kỳ đã nhanh chóng chạy đến phòng bếp, nhét bánh quy đã gói xong vào tay Văn Mặc.
 
“Này, có vị chocolate, còn có vị dâu.”
 
Văn Mặc mặc tây trang, tóc chải chuốt tỉ mỉ, gọng kính vàng trên mũi, mặt không chút thay đổi nhìn cái hộp màu hồng bị nhét trong tay, bình tĩnh nói: “Vâng, phu nhân, tôi sẽ đưa bánh quy này cho Yến tổng.”
 
Văn Mặc xoay người rời đi, Tả Minh Nhiên đứng trên lầu hai hồi lâu, An Kỳ sắp xếp bữa tối cho một người, chuẩn bị mang lên lầu như thường lệ, Tả Minh Nhiên đưa mắt nhìn, bỗng nhiên nói: “Chị không ăn đâu, em ăn đi.”
 
An Kỳ sửng sốt, "Dạ?"
 
Tả Minh Nhiên vươn vai, cười đùa nói: “Ngày mai phải vào đoàn phim, nhịn ăn một bữa tránh cho đạo diễn Vương lại nói chị béo.”
 
Lúc Văn Mặc trở lại công ty, Yến Vân Dương mới từ phòng họp đi ra.
 
Họp liên tục mấy giờ, Yến Vân Dương kiệt sức ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Văn Mặc gõ gõ cửa, cầm hộp bánh đi vào.

 
Hộp màu hồng rất dễ thu hút sự chú ý, lại vào giờ tan tầm, vài phút đồng hồ đi từ dưới lầu lên, ít nhất đã có ánh mắt của mấy chục người dừng lại trên nó.
 
Chủ yếu là do người cầm là Văn Mặc.
 
Không than một tiếng xách hộp bánh đặt trước mặt Yến Vân Dương, Văn Mặc kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay đan lại dựa cằm vào.
 
Yến Vân Dương mở mắt ra, nhìn thấy cái hộp màu hồng, nhịn không được bật cười, “Đây là cái gì? Quầy lễ tân có người mới à?”
 
Yến Vân Dương nói như vậy không phải không có đạo lý, Văn Mặc tuổi còn trẻ, có năng lực không nói, dáng vẻ tuấn tú, tính ra cũng có thể coi là đẹp trai cao ráo giàu có, trước đây có không ít người trong sáng ngoài tối cua hắn nhưng đáng tiếc Văn Mặc trời sinh là trai thẳng, không chịu nổi sự theo đuổi của mấy cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, ngoại trừ là người mới chưa hiểu chuyện, nếu không cũng sẽ không có người nghĩ quẩn như vậy.
 
Văn Mặc nói: “Bánh quy tình yêu.”
 
Động tác mở hộp của Yến Vân Dương ngừng lại, “Bánh quy tình yêu gì?”
 
“Tự tay phu nhân làm.” Văn Mặc thay đổi tư thế, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hộp bánh, “Có rất nhiều vị, cậu có muốn nếm thử hay không?”
 
Yến Vân Dương tỉnh rụi nhích cái hộp bánh về phía mình, “Hiện tại tôi không đói bụng, đúng rồi, hợp đồng trước…”
 
Văn Mặc nói: “Đã xử lý xong, buổi sáng cậu ký rồi.” Nói xong, hắn nghiền ngẫm nhìn Yến Vân Dương, “Cậu không phải quên rồi chứ?”
 
Yến Vân Dương khụ một tiếng, dứt khoát chuyển hộp bánh đến cạnh mình, “Cậu nên tan tầm rồi.”
 
Văn Mặc “Xùy” một tiếng, nhếch miệng nói: “Cậu quá keo kiệt rồi nhỉ? Tốt xấu gì cũng bắt tôi ăn cẩu lương (cơm chó) nhiều ngày như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ?”
 
Thấy dáng vẻ bất động của hắn, Yến Vân Dương bất đắc dĩ nói: “Cho cậu nghỉ hai ngày.”
 
Văn Mặc vươn ngón tay ra, “Năm ngày.”
 
Yến Vân Dương: “Ba ngày, không thể hơn nữa.”
 
“Chốt luôn.”
 
Nhìn vết thương trật chân có vẻ nặng, thực tế nghỉ ngơi hai ngày đã tốt hơn không ít, ngoại trừ khi đặt chân xuống đất đi lại thấy hơi đau thì không còn gì khác.
 
Là nữ chính, phần diễn mỗi ngày của Tả Minh Nhiên không ít, cô không có ở đây, đạo diễn chỉ có thể quay cảnh phụ, có thể kiếm được hai ngày nghỉ là tối đa rồi.
 
Đợi đến ngày thứ ba Tả Minh Nhiên quay về, người vui vẻ nhất trừ đạo diễn ra chính là Ôn Phỉ Phỉ.

 
Tả Minh Nhiên không ở đây, đóng chung với Nhậm Lộ Ninh trên cơ bản chính là Ôn Phỉ Phỉ và Kỷ Giản.
 
Hai ngày thay nhau diễn, Ôn Phỉ Phỉ hoàn toàn bị tẩy não, nhắm mắt lại đã thấy khuôn mặt đờ đẫn của Nhậm Lộ Ninh khi quay phim giống hệt người máy, nằm mơ cũng nghe thấy âm thanh đọc lời thoại của Nhậm Lộ Ninh, quả thật là so với ác mộng còn đáng sợ hơn, dù sao ác mộng còn biết là giả, nhưng diễn xuất của Nhậm Lộ Ninh thật sự tồn tại.
 
Ôn Phỉ Phỉ trông sao trông trăng, hai ngày ngắn ngủi mà cứ như hai tháng, bên này Tả Minh Nhiên vừa đến đoàn phim còn đang trang điểm, Ôn Phỉ Phỉ đã chạy vọt vào.
 
Tả Minh Nhiên đầu không thể di chuyển, liếc mắt nhìn Ôn Phỉ Phỉ một cái, cười nói: “Sao thế? Hấp tấp vậy Hiểu Phi sắp bị cô làm cho tức chết rồi.”
 
Hiểu Phi chưa đến, động tác Ôn Phỉ Phỉ mau lẹ lấy hai cây kẹo que trong túi ra, cho Tả Minh Nhiên một cây, mình cũng lột một cây bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ nói: "Đừng nói nữa, tôi cảm thấy không đợi Hiểu Phi tức chết, tôi sắp bị hành chết rồi.”
 
Tả Minh Nhiên: “Sao thế?”
 
Vẻ mặt Ôn Phỉ Phỉ đau khổ, đem giấc mơ tối hôm trước mình mơ thấy kể hết cho Tả Minh Nhiên nghe, cuối cùng chân thành nhìn Tả Minh Nhiên nói: "Chị Nhiên Nhiên, trước kia em hiểu lầm chị, diễn xuất của chị tuy tệ nhưng so với Nhậm Lộ Ninh thì tốt hơn nhiều lắm.”
 
Hiểu phi vừa mới đi tới cửa, đã nghe tiếng Ôn Phỉ Phỉ ở bên trong nói nhảm.
 
Gõ gõ cửa, Hiểu Phi đẩy cửa đi vào, xách Ôn Phỉ Phỉ đang ngồi trên ghế nhỏ lên, xin lỗi Tả Minh Nhiên: “Chị Nhiên, thật có lỗi, Phỉ Phỉ không biết nói năng cho lắm.”
 
Đúng lúc trang điểm cũng đã xong, Tả Minh Nhiên không sao cả khoát tay, quay đầu nói: "Không sao đâu, cô ấy nói cũng không sai, hơn nữa, chị là người keo kiệt như thế à?”
 
Hiểu Phi rút kẹo que trong miệng Ôn Phỉ Phỉ ra, cười nói: “Đương nhiên là không rồi ạ.”
 
Tả Minh Nhiên nhún vai, cô không thể khiến tất cả mọi người đều thích cô, Ôn Phỉ Phỉ có thể làm bạn với cô nhưng Hiểu Phi thì không chắc. Dù sao cô với Ôn Phỉ Phỉ còn quay phim chung, có vài thời điểm vì tài nguyên mà phải ‘đánh cờ’, nói trắng ra là quan hệ cạnh tranh, tâm tư Ôn Phỉ Phỉ đơn thuần, thời gian vào giới còn ngắn không hiểu gì nhưng Hiểu Phi thì khác.
 
Cầm hộp bánh quy bên cạnh ra, Tả Minh Nhiên nói: “Nè, cho cô một món quà nhỏ, coi như là để an ủi tâm hồn nhỏ bé đã bị thương.”
 
Ôn Phỉ Phỉ là người có tính tình trẻ con, có đồ ăn ngon cái gì cũng quên hết, Tả Minh Nhiên thuận thế đứng dậy nói: "Đi thôi, vừa vặn tôi phải tìm cô đối diễn, hai ngày không đến, tôi thấy mình sắp quên tôi phải diễn cái gì rồi.”
 
Nói thì nói vậy, khi vào trường quay, đối diện vô số máy quay, Tả Minh Nhiên vẫn nhanh chóng xốc lại toàn bộ tinh thần, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.
 
Điều đáng khen ngợi nhất là, Nhậm Lộ Ninh vậy mà lại thành thật hơn rất nhiều, tuy diễn xuất vẫn trước sau như một nhưng đã ngoan ngoãn diễn, không làm ra chuyện gì khác lạ nữa.
 
Quay mấy cảnh liên tục, Tả Minh Nhiên bọc áo bông uống trà gừng, An Kỳ nhỏ giọng kể cô nghe mấy chuyện trong đoàn phim, lúc kể đến Nhậm Lộ Ninh, ánh mắt liếc qua bên kia ra hiệu, nói thầm: “Chính là người đó, tên gì mà Văn Thế Khải, nghe nói rất lợi hại.”
 
Nghe được tên này, Tả Minh Nhiên lập tức phun ngụm trà gừng trong miệng ra, ngạc nhiên nói: “Em nói ông ta tên gì?”
 
Editor: Happy Lunar New Year! Chúc mọi người năm mới an khang, thịnh vượng, hạnh phúc


Bình luận

Truyện đang đọc