XUYÊN THÀNH PHU NHÂN NHÀ GIÀU


Chương 6: Mặt từ tâm sinh
 
Editor: Bonnie
 
Ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua sống mũi, giống như là loại ngọc tốt nhất, Yến Vân Dương bất ngờ không phòng bị, nhất thời cảm thấy chóp tai nóng lên, anh vô thức muốn rụt người ra sau, lại phát hiện không biết lúc nào cổ tay mình đã bị người kia nắm lấy, cảm người bị kẹt giữa Tả Minh Nhiên và ghế ngồi, tiến hay lùi gì cũng đều không được.
 

Vẻ mặt của người trước mặt được phóng đại vô hạn, khoảng cách hai người gần đến mức dường như có thể phát hiện được đối phương có bao nhiêu sợi lông mi, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ dường như phải xuyên qua mắt nhau để nhìn rõ cái gì đó.
 
Đột nhiên, Tả Minh Nhiên cúi mặt xuống, nhạy bén bắt được sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Yến Vân Dương.
 
Cong… khóe môi lên, Tả Minh Nhiên thấp giọng nói: “Mấy loại diễn trò này, vẫn nên giao cho một diễn viên chuyên nghiệp như tôi thì sẽ đáng tin hơn.”
 
Yến Vân Dương: "..."
 
Kể chuyện cười, Tả Minh Nhiên là diễn viên chuyên nghiệp.
 
Không đợi anh phản ứng, chỉ hít thở vài hơi, Tả Minh Nhiên đã lui về chỗ, một lần nữa đeo kính lên, chỉ là đường cong nơi khóe môi, rơi vào trong mắt người khác chính là một cô gái nhỏ đang đắm chìm trong hạnh phúc, rơi vào trong mắt Yến Vân Dương, thấy thế nào cũng đều là phản ứng với việc trêu chọc anh lúc nãy.
 
Ánh mắt tối sầm lại, Yến Vân Dương thuận thế tháo mắt kính ra, lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Em đó nha.”
 
Tả Minh Nhiên phối hợp mỉm cười, quay đầu mở cửa xe đi xuống, truyền thông lập tức như ong vỡ tổ lao đến. Tả Minh Nhiên ngược lại cũng không vội vàng rời đi, mà một tay đặt lên cửa xe, hơi cúi người, một tay đẩy đẩy kính râm, lộ ra hai mắt tràn ngập ý cười, nhìn Yến Vân Dương ngồi trong xe nói: “Chồng yêu, trên đường nhớ chú ý an toàn nha.”

 
Cùng với tiếng hút khi xung quanh, Tả Minh Nhiên không cần nghĩ cũng biết đoạn clip này sẽ bị cắt ngắn ra để tung lên mạng, hơn nữa cũng sẽ thành hot search đứng đầu Weibo.
 

Vẫy vẫy tay, Tả Minh Nhiên phóng khoáng xoay người đi về phía cửa công ty, mặc dù Yến Vân Dương không xuống xe, nhưng vẫn đứng tại chỗ, chờ đến khi cô tiến vào tòa nhà công ty dưới sự bảo vệ của bảo vệ, mới khởi động xe rời đi.
 
Cảnh tượng này cũng rơi vào trong mắt Mao Mao, Mao Mao nhìn bóng dáng Tả Minh Nhiên từ trên xe bước xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc mỹ mãn kia, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một chút biểu cảm phức tạp.
 
Tài xế lái xe là người mới, tuổi chưa lớn, tính cách hấp tấp, bình thường cũng nói nhiều, thấy thế thì cảm khái: “Chồng chị Nhiên đối xử với chị ấy thật tốt nha, nhưng mà cũng đúng, nếu bạn gái tôi mà đẹp bằng phân nửa chị Nhiên, tôi cũng sẽ sủng ái cô ấy đến tận trời.”
 
Mao Mao nghe vậy sửng sốt, nhịn không được bật thốt lên: "Chỉ cần xinh đẹp là được sao?"
 
Lái xe không nghe ra sự bất thường trong giọng Mao Mao, vẫn cười đùa nói: “Đúng vậy, bạn gái là để sủng ái mà, nếu có thể xinh đẹp như chị Nhiên, đương nhiên tôi cũng sẽ không nỡ để cô ấy làm bất cứ chuyện gì đâu.”
 
Nghe lời của tài xế nói, trong mắt Mao Mao hiện lên cảm xúc bất bình, Mao Mao nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để lại vài vết hằn sâu.
 
Lái xe khó hiểu nhìn Mao Mao từ kính chiếu hậu, hỏi: “Chị Mao Mao, chị Nhiên đã đi vào rồi, chị không đi xuống sao?”
 
Mao Mao đột nhiên phục hồi lại tinh thần, sửa sang lại đầu tóc, che khuất cảm xúc trên mặt, cầm lấy túi trang điểm lên, “Ừ, tôi qua đó đây.”
 
Bởi vì cần tập thử, cho nên ngoại trừ nam chính có công việc trùng lịch nên không tới, những người khác đều tới công ty, chuẩn bị hoạt động cho ngày hôm sau.
 
Diễn viên đoàn phim không phải đều chung một công ty, vì thuận tiện, nơi đoàn phim mượn chính là công ty của nhà đầu tư. Phòng trang điểm của nữ diễn viên ở lầu ba, Tả Minh Nhiên dẫn Mao Mao đi lên, vừa mới mở cửa, đã nghe bên trong truyền đến một tiếng cười nhạo, “Người này thật sự cho là mình rất nổi tiếng nhỉ, đạo diễn đã đến từ sớm, cô ta lại còn cọ xát tin tức, chờ mà xem, chắc chắn sẽ bị muộn thôi.”
 
Trong phòng còn có những người khác, sau vài câu cười đùa, một cô gái nhỏ giọng nói: “Chị Huyên Huyên, không nên nói như vậy đâu, dù sao cô ấy cũng là nữ chính, chúng ta chờ một chút cũng là bình thường."
 
Cô gái tên Huyên Huyên bị nhắc cười lạnh một tiếng, không phục nói: “Nữ chính cái gì, ai chẳng biết thứ tự vai diễn của cô ta lấy bằng cách nào, một chút kỹ thuật diễn xuất cũng không có, nếu không có chúng ta ở đây, bộ phim này sẽ bị phá trong tay cô ta thôi, cũng không biết con người như vậy sao có thể trở thành diễn viên được.”
 
Cô gái nhỏ giọng chậm rãi nói: “Nhưng mà cô ấy rất xinh xắn, rất nhiều người đều thích gương mặt của cô ấy mà!”
 

Đề tài này giống như chọt vào điểm khó ở của Huyên Huyên, chỉ cần đứng ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô ta quăng đổ đồ đạc, Tả Minh Nhiên chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy giọng Huyên Huyên càng tức giận nói: “Xinh xắn thì thế nào? Đợi đến khi nhan sắc cô ta tàn phai, ai còn nhìn đến mặt cô ta nữa, để xem đến lúc đó cô ta còn dám ngông cuồng như vậy nữa không.”
 
Cửa phòng ‘cạch’ một tiếng bị người ta đẩy ra, Tả Minh Nhiên mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, gỡ mắt kính đeo trên mặt xuống, ánh mắt lướt qua mọi người.
 
Phòng thay đồ không quá lớn, tổng cộng có bốn cái gương, trong đó có hai cái gương có hai diễn viên trẻ đã ngồi, chính là là hai nữ diễn viên còn lại của đoàn phim.
 
Ấn tượng của Tả Minh Nhiên với bọn họ không sâu, tốt xấu gì cũng còn nhớ tên. Người ở sát cửa tên Tưởng Huyên, tư lịch cao, nhưng quanh năm chỉ quanh quẩn ở hạng ba hạng bốn, đến nay vẫn chưa từng nổi tiếng. Cô gái với khuôn mặt thanh tú tên là Quan Tâm Nhị, là người mới ra mắt, không rõ là có bối cảnh gì hay không, bình thường trong đoàn phim không có cảm giác tồn tại lắm, ngược lại Tả Minh Nhiên lại không nghĩ đến cô gái này có thể xuất hiện trong lần tuyên truyền này.
 
Căn phòng vốn cũng được coi là náo nhiệt bởi vì Tả Minh Nhiên đến mà trở nên lặng ngắt như tờ, nhất là Tưởng Huyên, nhìn thấy người đến là Tả Minh Nhiên, nét mặt của cô ta giống như là bị ép ăn một lon cá trích ngay tại chỗ, chìm xuống đến nỗi có thể vắt ra nước.
 
So với cô ta, thái độ của Quan Tâm Nhị tự nhiên hơn, đứng lên chào hỏi với Tả Minh Nhiên, cười tít mắt hỏi: “Chị Nhiên, chị đến rồi ạ, bọn em đang nói về chị đó.”
 
Tả Minh Nhiên nhìn Quan Tâm Nhị một cái, nhấc chân vào cửa, “À…? Vậy sao? Nói gì về tôi đó?”
 
Quan Tâm Nhị giống như hoàn toàn không biết vừa rồi cô đã đứng ngoài cửa nghe toàn bộ câu chuyện, vẫn đang hòa giải: “Đương nhiên là nói dáng vẻ chị Nhiên xinh đẹp rồi, trước kia lúc còn học ở trường, các bạn học còn khen em xinh, em còn đang đắc chí, sau khi thấy chị Nhiên, em mới biết được cái gì gọi là một trời một vực.”
 
Đời trước thân là một trạch nữ nên Tả Minh Nhiên không có nhiều bạn bè lắm, vòng xã giao cũng chỉ giới hạn ở chỗ chị gái trong siêu thị và anh trai giao hàng ở dưới nhà, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cửa phòng trang điểm sẽ không vô cớ đóng lại, lời nói của Quan Tâm Nhị nhìn như không có địch ý gì, nhưng trên thực tế lại đang đâm thọt Tưởng Huyên khắp nơi.
 
Tả Minh Nhiên không nghĩ tới bản thân mình từ lúc chào đời đến giờ có thể nhìn thấy cảnh đấu đá ‘hậu cung’ thế này, ba người phụ nữ một nơi diễn trò, ba người sáp lại có lúc là tâng bốc, có lúc cười đùa, chỉ thiếu điều kiếm cái sân để khua chiêng gõ trống nữa thôi.
 
Vuốt ve khóe mắt, Tả Minh Nhiên không phản đối sự nịnh hót của Quan Tâm Nhị, ngược lại cười quyến rũ, nói với cô ta: “Có thể đây là mặt từ tâm sinh đi.”
 
Ý cười của Quan Tâm Nhị cứng đờ.
 
Mặt từ tâm sinh? Đây là nói dáng vẻ cô ta khó coi? Hay nói về lòng dạ cô ta đen tối?

 
Tả Minh Nhiên không để ý đến phản ứng của Quan Tâm Nhị, đi đến bàn trang điểm có ánh sáng tốt nhất, vừa đặt chiếc túi trên tay xuống, đã nghe Tưởng Huyên nãy giờ im lặng ‘hừ’ một tiếng.
 
Mao Mao sau lưng Tả Minh Nhiên không nhịn được, khẽ nói thầm: “Còn không phải là ghen tị sao? Giọng điệu khó chịu là cho ai xem chứ!"
 
Tả Minh Nhiên nhíu nhíu mày, thanh âm nghiêm khắc hơn vài phần, “Mao Mao!”
 
Tay cầm hộp trang điểm của Mao Mao căng thẳng, bởi vì chuyện trước kia, nên quan hệ giữa Mao Mao với Tả Minh Nhiên tốt hơn người khác nhiều, tâm trạng Tả Minh Nhiên không tốt, cũng chưa bao giờ nặng lời, hôm nay là lần đầu tiên.
 
Cúi đầu, Mao Mao yên lặng không tiếng động lấy đồ trang điểm từ trong hộp ra.
 
Tưởng Huyên nghe được đoạn đối thoại của hai người, khóe miệng nổi lên một nụ cười trào phúng.
 
Cô ta chướng mắt dáng vẻ của Tả Minh Nhiên, dáng vẻ đẹp mắt không giả, nhưng ai biết cô ta đi theo con đường nào để trèo lên, còn tưởng gặp khi gả vào nhà giàu mọi chuyện sẽ tốt hơn sao, đã hơn một năm, bụng dạ vẫn chưa có động tĩnh, nói không chừng sẽ bị đá ra khỏi nhà lúc nào không hay.
 
Mỗi người đều có chuyên viên trang điểm riêng, Tả Minh Nhiên nhìn đồ trang điểm trên bàn, bỗng nhiên sâu xa thở dài, “Mỹ nữ tuổi xế chiều thật đúng là đáng sợ."
 
Những lời này nhìn như không đầu không đuôi, lại đúng lúc trả lời lại câu nói vừa rồi của Tưởng Huyên, trong lúc này, ai ở đây cũng đều có ý đồ riêng.
 
Tả Minh Nhiên không phải là người nhún nhường chịu đựng, người khác nói không tốt cũng không sao, nhưng có thì nên sửa còn nếu không thì phải cố gắng hơn, có gì cũng nên nói thẳng trước mặt, trước mặt thì th giả bộ làm chị em tình thâm với cô, còn khi ở sau lưng lại giở trò nói bậy, chuyện này có chút không thể nào nói nổi.
 
Cầm cái gương soi mặt nhỏ, Tả Minh Nhiên nhìn mình trong gương, nhàn rỗi nói: “Nhưng mà mỹ nhân tuổi xế chiều cũng là mỹ nhân, không giống với vài người, lớn tuổi cũng chỉ có tuổi xế chiều, ngay cả lúc về già còn chẳng thấy tên tuổi đâu.”
 
Tay Tưởng Huyên đặt trên bàn đột nhiên nắm chặt, đúng lúc Tả Minh Nhiên chuyển gương qua, vừa vặn đưa về phía Tưởng Huyên, “Chị Tưởng Huyên, chị nói thử xem?”
 
Lúc này Tưởng Huyên mà không nghe ra đối phương muốn nói gì mới lạ, nhưng cô ta khác với Ôn Phỉ Phỉ, Ôn Phỉ Phỉ có bối cảnh có thể đấu đá với Tả Minh Nhiên, cái gì cô ta cũng không có, nếu đắc tội với Tả Minh Nhiên, không biết sau này sẽ bị chơi xỏ thế nào nữa.
 
Mặc kệ nói thế nào, ngoài mặt vẫn không chướng ngại, rặn ra một nụ cười, Tưởng Huyên hàm hồ nói: “Đúng vậy.”
 
Tả Minh Nhiên quơ quơ gương, thở dài một hơi nói: "Cũng không phải chỉ có người đẹp sẽ già đi!”

 
Tưởng Huyên nghiến chặt răng hàm, miễn cưỡng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, nhưng mà Tả Minh Nhiên vẫn chưa nói xong, cô thưởng thức gương trong tay, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói với giọng quen thuộc: "Chị Tưởng Huyên, chị lớn hơn tôi hai ba tuổi, tôi gọi chị một tiếng chị không sao nhỉ.”
 
Kêu cũng đã kêu, còn có thể nói cái gì!
 
Tuổi tác và cân nặng là cấm kỵ không thể đụng vào của các diễn viên nữ, nhất là trong tình huống này, sắc mặt Tưởng Huyên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
 
Nhịn mãi không xong, nghĩ đến dù sao lời của mình đã bị Tả Minh Nhiên nghe được, Tưởng Huyên không sợ hãi nói: “Tôi không đảm đương nổi một tiếng chị của một diễn viên lớn đâu, cô là nữ chính, chúng tôi đắc tội không nổi đâu!”
 
“Cạch” một tiếng, gương bị Tả Minh Nhiên lập úp ở trên mặt bàn. Trong phòng yên tĩnh không có tiếng nói chuyện, cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao, không ai muốn thành con cá trong ao kia.
 
Quan Tâm Nhị làm bộ ho hai tiếng, đứng dậy nói: “Em đi WC.” Nói xong, dẫn theo trợ lý và chuyên viên trang điểm của mình nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.
 
Tả Minh Nhiên vẫn là dáng vẻ không gấp gáp, nhìn Tưởng Huyên đang bị trợ lý liều mạng ngăn cản, giọng điệu thoải mái: “Nữ chính trong phim đương nhiên là tôi, trái lại Tưởng Huyên cô, hiện tại là nữ chính của người nào?”
 
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Tưởng Huyên, Tả Minh Nhiên nói: “Đừng có vội vàng làm súng cho người ta, không có đầu óc còn tưởng mình hơn người, loại người như cô, lần đầu tiên tôi gặp được đó.”
 
Suy nghĩ của tác giả:
 
Yến Vân Dương: Kể chuyện cười, Tả Minh Nhiên là diễn viên chuyên nghiệp.
 
Tả Minh Nhiên: . . .
 
Đợi vào lò hỏa táng rồi hãy theo đuổi vợ!
 
Ôi trời, tôi thậm chí không dám nghĩ rằng mình đang viết rằng nam nữ chính diễn trò! Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mình và tưới dung dịch dinh dưỡng nha…~
 
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
 


Bình luận

Truyện đang đọc