XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Ngón tay Nhan Mộng Sinh nhấn vào hộp thuốc, thuốc mỡ nửa trong suốt lẳng lặng mà nằm ở trên ngón tay màu hồng nhạt, đưa cánh tay trắng bóng lại gần nhìn, ánh mắt ám ám.

Cánh tay của đứa trẻ dường như mỏng manh và mềm mại.

Nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên cánh tay Sở Huyền, thân thể Nhan Mộng Sinh vẫn luôn cươ.ng cứng, động tác cũng không lớn lắm.

Lòng bàn tay chạm vào làn da non mềm ấm áp, xúc cảm như là đám mây, chỉ sợ dùng nhiều lực liền sẽ làm hư những thứ tốt đẹp như vậy.

Sở Huyền cảm nhận được sự mát lạnh từ làn da cánh tay, mùi thơm của thuốc quanh quẩn quanh người, trong lòng lại nở rộ vui sướng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, này có phải hay không ý của Nhan Mộng Sinh đã thay đổi? Sự thay đổi ở hắn thực sự có thể nhìn thấy được.

Chờ Nhan Mộng Sinh thoa xong thuốc mỡ, Sở Huyền thu lại cánh tay non mềm và mềm mại của mình, ngước mắt lên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, Tiểu Huyền không đau nữa rồi." Lại nhìn mắt Nhan Mộng Sinh bởi vì đau đớn quá độ mồ hôi lạnh nhiễm ướt tóc đen, "Anh có chút không tốt lắm, thì thường uống nước ấm nha."

"Ừ." Câu ừ này không biết là trả lời lại câu nói của cậu, hay giống như một câu hỏi chuyện.

Sau khi nói xong, Nhan Mộng Sinh vặn nắp lọ thuốc mỡ lại rồi cất vào ngăn kéo, thuốc mỡ này là do quản gia của Nhan Ba mua cho hắn, trong ngăn kéo còn có thuốc trị vết thâm và sẹo, nhưng hắn chưa bao giờ sử dụng. 

Hắn cứ để vết thương lành rồi lại vỡ ra, vô thức đã thành thói quen, thậm chí hắn đã quen với nỗi đau.

Thanh âm mềm mại của Sở Huyền đánh gãy suy nghĩ của hắn, "Anh hai không cần thương tổn chính mình đâu, dì Giang khẳng định sẽ rất buồn."

Lồng ng.ực của Nhan Mộng Sinh cứng lại, trong mắt run rẩy, trái tim trong lồng ng.ực nhảy đến bất giác có chút nhanh, phảng phất như muốn nhảy ra ngoài. Đã có bao nhiêu lâu không có người nói tới mẹ của hắn, lại dùng những lời không hề vũ nhục nhắc tới.

"Hơn nữa...... Em cũng sẽ thương tâm, nhất định phải yêu quý thân thể của mình thật tốt a."  Cậu thực sự hy vọng rằng hắn sẽ đối xử tốt với cơ thể của mình.

Nhan Mộng Sinh rất nghiêm túc lắng nghe, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có quá nhiều biểu hiện, cũng không nhìn ra hắn đang cười, mà chỉ là cho người ta cảm giác đang nghe rất chân thành.

"Được." Giọng nói cũng hiếm thấy ôn hòa.

Sở Huyền gật gật đầu, cảm thấy nguyên bản đầu gối miệng vết thương nóng rát đã  không còn đau nữa, chậm rãi đứng lên, "Nếu như vậy, vậy anh hai, em liền trở về ngủ đi, đã khuya rồi, ngủ ngon." Sở Huyền không nhìn vào Nhan Mộng Sinh mà nói, xoay người rời đi, đùi phải vẫn không sử dụng được lực, tốc độ đi đường rất chậm.

Phía sau truyền đến một đạo tiếng nói lãnh đạm mang theo vài phần ôn nhu thanh âm.

"Ngủ ngon."

Sở Huyền bước chân dừng một chút, khuôn mặt giấu ở dưới ánh đèn, khóe miệng cong cong một độ cung rất nhỏ.

Sở Huyền rời khỏi phòng.

Vật bén nhọn được đặt ở đầu giường bị Nhan Mộng Sinh trộm mà giấu lên, hắn mở ra lòng bàn tay, lộ ra vật nguyên bản chuẩn bị thương tổn chính mình, nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, rũ thấp mi.

Nó giống như không có thuận mắt như lúc trước.

Tiếp theo không chút do dự ném đồ vật trong lòng bàn tay tới thùng rác, phát ra thanh âm không lớn không nhỏ.

Sở Huyền sau khi trở lại phòng nằm ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ di động bên cạnh gối đầu, mở ra nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 9 giờ tối.

Buồn ngủ đánh úp lại, đắp chăn đàng hoàng một lát liền nặng nề đi ngủ. Sở Huyền ở  trên giường mềm mại  xoay người, cuốn cái chăn mềm mại ở trên người, duỗi tay tắt đèn, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ, cái mũi như ngọc được điêu khắc truyền đến tiếng  hít thở vững vàng.

Ngày hôm sau, bức màn sáng sớm ẩn ẩn lộ ra, từng tia nắng chói sáng cả căn phòng, cũng đánh thức tiểu nhân nhi đang ngủ say.

Chỉ thấy tiểu nhân nhi trên giường lười nhác mà duỗi người, cả người nho nhỏ, thân mình cuộn tròn rất là đáng yêu, hơn nữa áo ngủ gấu nhỏ phụ trợ, cả người càng giống manh manh đát, gâu con nho nhỏ lông xù xù.

Gấu con nhỏ mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, đôi mắt còn chưa mở,  lông mi dài rậm hơi hơi run như là đôi cánh đen của Đọa Thiên Sứ, cuối cùng mở ra miệng nhỏ hồng nhuận ngáp một cái, lúc này mới chậm rãi mở to mắt.

Vành mắt vẫn còn sương mù vì ngáp, đôi mắt ngập nước như mắt nai con.

Giọng nói hơi khàn, cậu rời giường uống nước.

Hiện tại cậu càng thêm thích ứng thân thể này, bán manh, làm nũng, vờ đáng thương có thể nói là học cực kỳ nhanh, nhìn không ra một chút sơ hở. Trong đó khẳng định có công lao của em cậu, nhưng càng nhiều có thể là khối thân thể sau khi xuyên tới này, bởi vì tuổi cùng tâm tính  trong thân thể này ảnh hưởng tới cậu, cho nên hiện tại không hề cảm thấy không khỏe.

Bởi vì quá khát, Sở Huyền không có thay quần áo đã đi xuống lầu đi tìm nước uống.

Ở chỗ máy lọc nước rót một ly nước ấm, nước ấm xuống bụng, mệt mỏi tan đi, cả người sảng khoái không ít.

Nhìn đồng hồ trên tường, đã là buổi sáng 8 giờ hơn, đem nước trong ly uống một hơi cạn sạch, đem ly pha lê để trên bàn, dư quang thấy được  thân ảnh đang xuống lầu.

Quay đầu nhìn thấy bóng dáng anh tuấn cao lớn như mọi khi, ống tay áo ngắn buông lỏng màu xanh nhạt lộ ra chiếc cổ thon gọn sạch sẽ, trên cầu thang hắn bước đi, ánh ban mai vừa mới chiếu vào xương quai xanh, giống như một vị thần.

Sao mà... đẹp quá.

Sở Huyền cả người ngốc lăng ở nơi đó, trong miệng một ngụm nước cuối cùng cũng chưa tới kịp nuốt xuống, ngơ ngác mà nhìn thiếu niên hướng cậu đi tới. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Nhan Mộng Sinh mặc màu khác ngoài màu đen, thật kinh vi thiên nhân*.

* khi nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, chỉ có thần tiên mới như vậy.

Nhan Mộng Sinh tối hôm qua ngủ rất khá, ngực cũng không còn có cảm giác đè nặng, phảng phất cả người đạt được giải thoát giống nhau.

Hắn xuống lầu liền thấy được cái vật nhỏ kia, đôi mắt hàm chứa ý cười đi qua. Đến gần vừa thấy, Sở Huyền tóc đen mềm mại còn lập một dúm tiểu ngốc mao,  miệng nộn nộn giống như thỏ đang ăn cỏ trừng mắt tròn xoe tròng ngơ ngác, đáng yêu cực kỳ.

Nhan Mộng Sinh thấp thấp mà khẽ cười một tiếng, ấn xuống đầu nhỏ của Sở Huyền, lực đạo thực nhẹ: "Ngốc nhìn cái gì?"

Thẳng đến khi Nhan Mộng Sinh rời đi, đi đến máy lọc nước rót nước, Sở Huyền cũng chưa phản ứng lại.

Nhan Mộng Sinh cư nhiên chủ động cùng cậu nói ôn nhu như vậy!

Sở Huyền nuốt nước trong miệng, vươn cổ nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của Nhan Mộng Sinh, trong lòng chấn động không ít, làm sao có thể qua một đêm thay đổi nhiều như vậy?

......

Thực mau đồ ăn sáng liền tới, hôm nay cơm sáng rất đơn giản,  cháo trắng thêm ít thịt băm rồi thêm bánh trứng.

Người làm mới tới Linh Tử đem cho Sở Huyền một cái yếm đeo cổ, sợ cậu ăn cơm rớt trên quần áo, Sở Huyền một ngụm cự tuyệt, cậu là cái người trưởng thành, sao có thể ăn trên quần áo?Cậu lại thật sự không phải  tiểu hài tử 6 tuổi.

Huống chi, một đại thẳng nam, mang cái yếm đeo cổ màu hường phấn vậy còn có thể nói chuyện với người khác sao?

Linh Tử gật đầu, lại đem tiểu yếm hồng nhạt đeo cổ thu trở về.

Nhan Mộng Sinh hơi hơi quay đầu đi nhìn Sở Huyền, đuôi mắt nhướng lên, nhấp muỗng sứ ấm áp, chậm rãi đem cháo ngọt thanh ngon miệng đến trong miệng, vị ngọt nhàn nhạt đem ăn uống mở ra.

Sở Huyền kẹp lên một tiểu khối bánh trứng, bánh trứng hơi mỏng một tầng, sắc thái hoàng kim làm người nhịn không được chảy nư.ớc miếng, phóng tới trong miệng một cắn, bánh non mềm  phảng phất vào miệng là tan, cũng không cần cố sức mà nhai.

Cơm nước xong, Sở Huyền cầm tờ giấy xoa xoa khóe miệng, hạ ghế hoãn hoãn một lúc sau lười nhác vươn vai.

Ăn xong liền mệt rã rời, Sở Huyền nhớ tới thuần một sắc Coca bên trong tủ lạnh, bước bước chân nhỏ đi đến tủ lạnh lấy ra một lon Coca lạnh, nghĩ tới uống mấy ngụm cậu là liền sẽ không mệt nữa, cậu mở không nổi nắp lon, cậu da mặt dày đi đến trước người Nhan Mộng Sinh đem Coca đưa cho hắn.

Nhan Mộng Sinh tiếp nhận Coca, đầy mặt nghi hoặc: "Cho tôi uống?"

Sở Huyền nghiêm trang mà lắc đầu, "Anh giúp em vặn ra, em muốn uống."

Nhan Mộng Sinh: "......"

Mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Sở Huyền, một bộ muốn cười nhưng không cười, giữa mày đều là vô ngữ, "Không cho uống."

"Vì cái gì a? Anh có thể uống em không thể uống?" Nãi thanh nãi khí chất vấn Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền cảm thấy này thực không hợp lý.

"Tôi lớn, nhóc nhỏ."

Còn cùng cậu so tuổi?

Thật là buồn cười, chính mình đều đã 18 tuổi, so với hắn còn lớn hơn hai tuổi.

"Trong luật pháp, 18 tuổi mới là người lớn, anh hai, anh 18 tuổi rồi sao?"

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền toàn thân lộ ra một cổ tử cơ linh kính, chóp mũi phấn phấn, miệng nhỏ một đô, xinh đẹp tròng mắt nhi vừa chuyển, trong đầu giống như sẽ có cái gì đó mưu ma chước quỷ sinh ra.

Bản thân hắn lời nói không tốt, đối với Sở Huyền nói vô pháp phản bác, trong lúc nhất thời thế nhưng ngữ nghẹn họng, không biết hồi cái gì làm đứng ở Sở Huyền trước mặt cảm thấy có chút ngốc, không để ý tới Sở Huyền liền rời đi.

Còn mang chai Coca kia đi.

Sở Huyền: "......" Trở về, trả Coca cho tui!

...

Nhan Mộng Sinh đi tản bộ trong sân khi đột nhiên nghĩ tới Sở Huyền muốn Coca trong  uống tủ lạnh, mắt đen trầm tư một cái chớp mắt, quay đầu liền đi tìm quản gia.

"Đem Coca trong tủ lạnh tất cả đều bộ đổi thành nước chanh cùng sữa bò." Nhan Mộng Sinh lập tức mà nói,  dừng lại một chút rồi bồi thêm một câu nói: "Nếu Tưởng Huyền nói muốn uống, nhớ rõ hâm một chút."

Chiếu cố Nhan Mộng Sinh rất nhiều năm dì An nghe được lời hắn nói kinh nghi: "Chính là...... Thiếu gia ngươi không phải thích nhất uống Coca sao? Lần trước có người liền bởi vì động vào Coca của cậu, cậu lúc ấy nhưng đã phát hỏa thật lớn, như thế nào hiện tại...... Đột nhiên nói muốn đổi?"

Dì An liền nhìn đến Nhan Mộng Sinh luôn luôn cao lãnh không dễ tiếp cận mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, khóe miệng lại còn hơi hơi giơ lên nói: "Trong nhà có trẻ con."

Không có biện pháp, trong nhà có con nít —— những lời này lại ở trong đầu dì An quanh quẩn một chút, vẫn là cảm thấy không thể tin tưởng.

Đây......

Đây vẫn là Nhan thiếu gia đối xử lạnh nhạt với người khác và không quan tâm đến bất cứ ai sao? Thực sự không... không thể tin được.

Hơn nữa gần đây Nhan thiếu gia đã không còn ném đồ đạc nữa, bớt cáu kỉnh hơn, hắn đã ổn định hơn rất nhiều, nó còn hữu dụng hơn cả bác sĩ tâm lý mà Nhan tiên sinh đã tìm tới.

Là trúng tà sao? Dì An nhìn Nhan Mộng Sinh bóng dáng trầm tư.

......

Một cái người mặc tây trang, diện mạo anh tuấn nam nhân ngồi ở ghế chủ tịch, nam nhân nghe được tiếng đập cửa về sau đem văn kiện phóng tới một bên.

"Vào đi." Hồn hậu từ tính nam âm phát ra, bên kia mới dám đẩy cửa mà vào.

"Nhan tổng." Thư ký  tiến vào, hơi hơi cúi đầu tôn kính nói.

Người được gọi là Nhan tổng chính là Nhan Ba, từ bề ngoài xem căn bản nhìn không ra hắn hơn bốn mươi tuổi, như là nam nhân hai mươi mấy tuổi giỏi giang đầy hứa hẹn, chẳng qua so với người hai mươi mấy tuổi càng nhiều chút càng thành thục ổn trọng.

"Tiểu Huyền ở nhà thế nào?" Nhan Ba ngồi dậy, tay phải kéo kéo cà vạt trên cổ, tản ra mị lực câu nhân dương cương.

"Hết thảy đều khá tốt, bất quá, bảo mẫu nói cậu ấythay đổi rất nhiều, nhưng cũng không nói nguyên nhân chính xác." Thư ký cúi mặt thành thật trả lời.

"Quay xe, về Nhan gia."

Trên đường trở về còn đang suy nghĩ, Nhan Mộng Sinh không có khi dễ đứa nhỏ này đi?

Bình luận

Truyện đang đọc