XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Không khí ngưng đọng trong giây lát đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong phòng, Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng Sinh nhìn nước mũi.

Nhan Mộng Sinh chán ghét rút tay lại, lấy khăn giấy từ trong túi ra và bắt đầu lau mu bàn tay, một chút rồi một chút dùng sức, mu bàn tay trắng nõn của hắn đã bị chà xát bởi những vết đỏ, hắn thậm chí không dừng lại, giống như một trạng thái rối loạn lưỡng cực tái phát.

Từ biểu tình mà xem, Nhan Mộng Sinh nhất định càng thêm tức giận, vẻ mặt có chút hung ác, hốc mắt tràn đầy tơ máu, thỉnh thoảng lại hung ác trừng mắt nhìn chính mình.

Sở Huyền bị Nhan Mộng Sinh dọa đến không dám hé răng, dựa lưng vào tường không dám cử động.

Cuối cùng bàn tay bị cọ sát đến đỏ bừng một mảnh mới dừng lại. Nhan Mộng Sinh nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, sự kích động trong lòng dần tăng lên, chậm rãi nắm chặt  tay, nhớ tới mẹ bởi vì che chở mình mà bị bình hoa cắt đứt tay.

Hắn không tin mẹ hắn là người phụ nữ tham tiền như mọi người nói, hắn càng không tin bà ấy vì tham tiền mà trèo lên giường cha hắn!

Đám người kia dựa vào cái gì mà vũ nhục mẹ hắn như vậy?

Nghĩ đến đây, Nhan Mộng Sinh hốc mắt lại trở nên nhàn nhạt đỏ lên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, hắn nhướng mi chậm rãi nhìn đứa nhỏ trước mặt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một vòng khát máu.

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh quay đầu lại đây ánh mắt lạnh băng, tâm tình cũng theo cái chớp mắt mà lạnh đi.

Vì cái gì...... Không phải nói khóc sẽ dùng được sao? Không phải nhược điểm sao ——

Sở Huyền tâm đã chết, mặc kệ cậu làm cái gì đều là vô dụng. Cậu không nghĩ tiếp tục khóc, nếu muốn chết sẽ chết có tôn nghiêm một chút. Nhưng là  đôi mắt ướt dầm dề căn bản không nghe theo ý của cậu, còn đang không ngừng mà ch.ảy nước mắt, chóp mũi hồng hồng, gương mặt bởi vì khóc thút thít trở nên đỏ bừng.

Chết thì chết đi, Sở Huyền không hề lên tiếng.

Nhan Mộng Sinh mắt đen híp lại, nhìn chằm chằm nhóc con trước mắt, tiếng khóc làm hắn chán ghét biến mất. Sắc mặt của cậu trắng bệch, thân thể nho nhỏ ngăn không được mà run rẩy, như là một búp bê gốm sứ trắng yếu ớt, tùy thời đều có thể vỡ vụn. Nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt giống như là đang nhìn một ác ma.

Nhan Mộng Sinh chú ý tới biểu tính nhóc con trắng nõn trước mắt biến hoá rất nhỏ, tâm lại đột nhiên kỳ quái bình tĩnh hạ xuống. Nam hài đáng yêu khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, ngay cả trên lông mi thon dài cũng dính vài giọt nước mắt.

Đứa nhỏ tránh ở một góc giống như là động vật nhỏ yếu ớt đáng thương, nỗ lực muốn tránh mà lại không có đường trốn được, chính mình tùy tiện một tay là có thể rất dễ dàng mà vặn gãy cổ hắn.

Nhan Mộng Sinh đột nhiên cau mày, vẻ mặt của cậu nhóc khiến hắn rất là chán ghét, "Vì cái gì," hắn dừng một chút, mắt đen phảng phất muốn vọng đến hắn trong lòng, cắn răng, thanh âm vẫn là vô cùng lạnh nhạt, "Muốn xé bức ảnh?"

Hắn nắm chặt tay xương tay trở nên trắng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lạnh nhạt trên mặt không một tia khe hở.

Sở Huyền hơi hơi trừng lớn con ngươi, hắn đã hỏi câu này rồi, sự tình còn có cơ hội!

Sở Huyền hồng con mắt, chỉ dám không tiếng động mà rơi lệ, âm thanh mềm mại mang theo điểm khóc sau đó khàn khàn, "Thực xin lỗi, anh, em không phải cố ý......"

Nhan Mộng Sinh nửa híp mắt, suy nghĩ hắn nói phải chăng là nói thật, nhưng táo bạo tức giận miễn cưỡng được khống chế, biểu tình dữ tợn cũng hơi chút bình thản.

Con ngươi ướt dầm dề hỗn loạn co rúm lại sợ hãi thật cẩn thận mà nhìn về phía Nhan Mộng Sinh biểu tình, phát hiện Nhan Mộng Sinh biểu tình có điều buông lỏng, cậu tiếp tục nhỏ giọng mà nói: "Em nhìn đến ảnh chụp của dì thật xinh đẹp, em liền nghĩ... Đi lấy, sau đó không cẩn thận liền rớt tới rồi trên mặt đất, anh thật sự thực xin lỗi... Em biết sai rồi..."

Không phải cậu làm lại muốn cậu tới gánh vác, nhưng là có biện pháp nào? Vì mạng sống cậu chỉ có thể thừa nhận.

Nguyên chủ này thật là một đứa trẻ lớn gan, làm cậu phải tới thu thập rắc rối này.

Nhan Mộng Sinh nhìn đứa nhỏ trước mắt đáng thương hề hề, khóc đến kêu một cái thê thảm. Dù vậy, còn mở to con ngươi sợ hãi chân thành hướng hắn xin lỗi, cũng bất quá chỉ mới là hài tử 6 tuổi, mặt mày không hề âm trầm, trong lòng tức khắc tiêu tán không ít.

"Về sau cách ta xa một chút." Tiếng nói lạnh lùng, như gió lạnh lăng liệt. Nhan Mộng Sinh đứng lên, buông xuống mí mắt như là Chúa sáng thế nhìn Sở Huyền ngồi dưới đất.

"Đi ra ngoài."

Sở Huyền vươn bàn tay nhỏ đầy thịt lau mặt, không chút do dự đứng dậy chạy ra ngoài, không để ý đến đôi chân đang mềm nhũn của mình.

Cậu cảm giác dùng toàn bộ sức lực chạy ra khỏi phòng, chạy thoát thiếu niên giống tử thần ác ma phía sau. Chính là mới vừa chạy ra liền nhìn thấy  cầu thang trải thảm đỏ viền vàng màu hồng nâu xa hoa, trang hoàng cũng cực kỳ xa hoa cao quý.

Nhan Mộng Sinh cư nhiên dám ở nhà của mình khởi sát tâm, thiếu niên này thật sự quá vô tình máu lạnh.

Đáng sợ đến cực điểm!

Sở Huyền đứng ở thang lầu bên cạnh, run chân thời điển chuẩn bị đi xuống dưới, nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, mặt cậu trắng bệch chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Nhan Mộng Sinh cũng ra khỏi phòng, cách hắn cách đó không xa. Trên tay hắn cầm một cái dao lam.

Từng chút từng chút, cắt qua làn da, miệng vết thương chảy ra một chút vết máu.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn không có một tia biểu tình, thật giống như là căn bản không có bất luận đau đớn gì.

Lửa giận không tiêu, rối loạn lưỡng cực chưa tan, Nhan Mộng Sinh cuối cùng không lựa chọn thương tổn Sở Huyền, mà chọn cách làm tổn thương chính mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh dừng động tác, mắt đen lạnh băng rơi xuống trên người Sở Huyền, ánh mắt hai người giao nhau, Sở Huyền bước chân mềm nhũn dẫm lên cầu thang, đột nhiên trời đất quay cuồng, thân thể nho nhỏ từ cầu thang lăn xuống.

Cũng may, cầu thang không dài, Nhan Mộng Sinh đi đến tay vịn cầu thang nhìn đến Sở Huyền ném tới trên mặt đất, thần sắc vẫn lãnh đạm, trong mắt không một tia gợn sóng.

Cảnh tượng này tình cờ được bảo mẫu lớn tuổi nhìn thấy, đầu tiên là nhìn thấy Sở Huyền đang nằm trên đất, tầm mắt chậm rãi di chuyển thiếu niên mặc đồ đen trên cầu thang, không có một tia cảm tình mặt.

Bảo mẫu kinh hãi mà trừng lớn đôi mắt, bàn tay che kín nếp nhăn run rẩy, cầm quần áo của tiểu hài tử đều rơi xuống trên mặt đất.

Nhan thiếu gia giết người ——!

Bảo mẫu hét lên một tiếng, Nhan Mộng Sinh chán ghét người ồn ào, nhíu mày lại không chút do dự xoay người trở về phòng, chỉ liếc qua đứa nhỏ trên mặt đất một cái.

Sở Huyền ngã xuống đầu váng mắt hoa, bảo mẫu run rẩy tay đi nâng Sở Huyền dậy, Sở Huyền ngồi dậy, trừ bỏ điểm choáng váng đầu nhưng thật ra không có mặt khác khó chịu.

Chờ đầu choáng váng ù tai tốt một chút, hắn nhìn cầu thang mỗi bậc đều có trải thảm, may mắn có một tầng mềm mại này, bằng không khẳng định sẽ quăng ngã rất đau.

"Có chuyện gì hay không? Mau để ta nhìn xem!" Bảo mẫu trên dưới kiểm tra Sở Huyền có hay không quăng ngã hư, kiểm tra rồi một phen nhưng thật ra không có té bị thương, chỉ có khuôn mặt nhỏ trắng tinh sáng lên đều là nước mắt.

Lúc trước rõ ràng hai tiểu thiếu gia ở chung tuy không tốt, nhưng cũng không đến mức xuất hiện tình huống tiểu nhân khi dễ.

Như thế nào hiện tại Nhan Mộng Sinh lại đem Tưởng Huyền đẩy xuống cầu thang kia? Kia không phải là muốn giết người đi? Nghĩ đến đây, bảo mẫu lại nhịn không được co rúm lại mà nuốt xuống nước miếng.

Sở Huyền lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Con không có việc gì."

Thong thả mà đứng lên, dựa vào bảo mẫu đỡ dậy, chậm rãi đứng vững, Sở Huyền quay đầu đi hỏi bà, "Phòng con ở đâu?"

Tâm bảo mẫu đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trừng đến lớn hơn nữa chút. Xong rồi, trên người không quăng ngã hư, nhưng đem đầu óc...... Quăng ngã hỏng rồi.

"Lầu hai cầu thang bên trái cái phòng kia." Bảo mẫu vẻ mặt lo lắng mà nhìn Sở Huyền, có chút chần chờ hỏi: "Thật sự không có việc gì sao? Nếu không ta dẫn con đi xem bác sĩ đi......"

"Thật không cần, cảm ơn." Sở Huyền xoay người lên lầu, lưu lại bảo mẫu biểu tình ngốc lăng tại chỗ.

Sở Huyền chậm rãi đi lên cầu thang, tay muốn nắm lấy tay vịn, chân cậu vẫn là mềm, phỏng chừng muốn một hồi lâu mới có thể khôi phục bình thường. Cậu hiện tại mỗi khi đi qua căn phòng chính giữa kia đều sẽ có bóng ma, vội vàng đi qua, lập tức mở cửa phòng mình đi vào.

Phòng trong bày biện chỉnh tề, không gian rất lớn, có hai cái giường, một cái giường lớn, một cái giường nhỏ giống như cái nôi

Sở Huyền ngồi ở trước bàn, trên bàn đặt một cái gương nhỏ, Sở Huyền đem gương lấy lại đây, trong gương ánh  lên một cái khuôn mặt nhỏ mềm đô đô, hai viên đôi mắt đen cực kỳ giống quả nho lớn, lông mi rất dài nháy mắt liền phảng phất như là cánh bướm đang đập, miệng nhỏ lại hồng nhuận đáng yêu, trên mặt còn có điểm phì béo, xem đáng yêu cực kỳ.

Này có thể so với cậu khi còn nhỏ đáng yêu hơn nhiều.

Chẳng qua hai mắt còn có chút sưng đỏ.

Đem gương thả lại tại chỗ, nơi này hẳn là chính là Nhan gia, Nhan Ba chấp chưởng tập đoàn nhan thị, luận tài phú nói xếp hạng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, cũng bởi vì tổng tài công việc nhiều bận rộn quá mức, thường xuyên gần 1 tháng không trở về nhà, trong nhà chỉ có Nhan Mộng Sinh cùng một ít người hầu.

Cậu chậm rãi hồi tưởng cốt truyện, Tưởng Huyền là trước mấy tháng bị đưa trở về, trong lúc này cậu ta kiêu ngạo ương ngạnh đem bản tính ngang ngược của con nít lộ rõ ra, nhưng cũng cùng Nhan Mộng Sinh không quấy rầy  lẫn nhau bình an không có việc gì, thế nhưng lại chạy vào phòng hắn xé nát bức ảnh kia, cũng liền bởi trở thành phá hôi đầu tiên trong tay vai ác. Tưởng Huyền bị đưa trở về về sau, khi dễ người hầu, đối với Nhan Mộng Sinh ném sắc mặt, toàn bộ Nhan gia trừ bỏ Nhan Ba cùng bảo mẫu không một cái thích cậu ta.

Trên cổ tay đột nhiên truyền đến một cổ nhiệt độ không biết tên, rũ con ngươi nhìn về phía đôi tay của mình, đều đã bị băng vải băng bó tốt. Truyền đến nhiệt độ chính là tay phải trên cổ tay là một chuỗi hạt châu, tổng cộng có sáu viên hạt châu màu đỏ, mà một viên kia lại chậm rãi biến huyết hồng, lặp lại lập loè vài lần về sau viên hồng hạt châu kia liền biến mất, chỉ còn lại có năm viên.

Đây là đang muốn nói với cậu cái gì sao?

Sở Huyền dùng tay trái sờ sờ chuỗi hạt châu kia,  muốn đem nó bắt lấy, nhưng là chuỗi hạt châu thật giống như là từ trên người cậu mọc ra.

Cậu không chết hạt châu thiếu một viên.

Sở Huyền nhíu mày,  trong truyện Nhan Mộng Sinh làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, mà chính mình không chết, ngăn trở Nhan Mộng Sinh làm điều sai, mới có thể thiếu một viên hạt châu, còn có năm viên hạt châu, có phải hay không hạt châu đều biến mất về sau cậu là có thể trở lại thế giới cũ?

Như là muốn nói đáp án của cậu là chính xác, trên cổ tay năm viên hạt châu đồng thời sáng hai lần. Sở Huyền khuôn mặt thê lương mà thở dài, nhiệm vụ này quá khó khăn, nếu là làm không tốt thì có thể đem mạng của chính mình trả đi.

Nhớ lại ban đầu ánh mắt đầy sát ý kia của Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền cả người liền bất đầu cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác hít thở không thông như thế cậu cả đời đều sẽ không quên.

Cậu nhớ rõ tác giả trong truyện có nói qua, nếu không phải truyện chính kết rồi, nhân vật trong sách không chịu khống chế, cô liền sẽ cho đại vai ác một cái kết cục không tồi.

Sở Huyền: "......" Sau đó cậu liền xuyên thư?

Trong truyện  những đoạn ngọt vai chính cậu đều là một lược xem qua, thấy vai ác này vận may nửa ngày phiên không xong một chương, cậu chính là muốn xem vai ác này như vậy làm yêu nhất định sẽ bị vả mặt đặc biệt thảm, nhưng là có ai làm tác giả là mẹ ruột vai ác đâu, chưa bao giờ bỏ được vả mặt. Sở Huyền nghĩ cũng chính là bởi vì cậu quá để ý vai ác này, xuyên thư đại khái là nguyên nhân này?

Nếu có thể quay lại một lần, cậu nhất định phải hung hăng mà cho chính mình một cái tát không cần xem này bổn văn, không cần nhìn chằm chằm vai ác này.

Nhưng là xuyên thì cũng xuyên rồi, Sở Huyền chỉ có thể đi tự hỏi bước tiếp theo trong truyện sẽ phát sinh chuyện gì. Cốt truyện hình như là Nhan Mộng Sinh giết Tưởng Huyền về sau ngừng nghỉ rất dài một đoạn thời gian, chờ thêm thật lâu về sau Nhan Mộng Sinh bắt đầu hung hăng mà chèn ép vai chính cũng chính là Tề Văn Thành tiểu bá tổng tương lai.

Tề Văn Thành là Nhan Ba và một tiểu tam sinh ra,  tiểu tam kia được Nhan Ba đưa cho một phí nuôi con kếch xù nhưng vẫn như cũ không hài lòng, một lòng muốn ngồi trên vị trí Nhan gia phu nhân. Đã biết chuyện này về sau, Nhan Mộng Sinh tăng lên hắc hóa, các loại hãm hại làm khó dễ Tề Văn Thành, thậm chí giế.t chế.t bà đỡ của Tề Văn Thành. Lúc sau Tề Văn Thành nghịch cảnh quật khởi, không ngừng trưởng thành, ở phút cuối cùng đánh mặt Nhan Mộng Sinh luôn muốn phá hủy Nhan gia kia, cuối cùng đi lê.n đỉnh cao nhân sinh.

Nhan Mộng Sinh kết cục chính là hai bàn tay trắng, trong cuộc đời đều ở ngục giam cô độc mà vượt qua.

Cái kia cậu phải như thế nào ngăn cản Nhan Mộng Sinh chèn ép Tề Văn Thành chứ? Chính là mạng sống của cậu như thế nào đều là cái vấn đề!

Hơn nữa cậu hiện tại vẫn là một tiểu bảo bảo 6 tuổi a! QAQ

Nếu không thì dứt khoát cho Nhan Mộng Sinh một đao.

Bình luận

Truyện đang đọc