XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Sở Huyền trở lại phòng đem hộp mở ra, nằm trong hộp là một cái khung ảnh  bằng sắc, bên cạnh có một bức hình một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng, cậu đem ảnh chụp bỏ vào trong khung hình. Nhìn này bức ảnh liền nghĩ tới nguyên chủ đã từng xé nát ảnh chụp, trên ảnh chụp người phụ nữ cười đến ấm áp sạch sẽ, gió thổi nhẹ làn váy hoa trắng, cho người ta một loại cảm giác thực ôn nhu nhưng lại rất đầy năng lượng.

Trong truyện mẹ Nhan Mộng Sinh thật sự là một nhân vật rất đáng thương, gia tộc vì lợi ích cái gì cũng đều làm ra được, cô cũng chính là vật hy sinh vì lợi ích của gia tộc.

Cốt truyện chỉ là nói sơ qua, cụ thể là như thế nào cô hy sinh vẫn chưa nói đến, bất quá cậu có cảm giác rằng về sau nhất định sẽ biết.

Sở Huyền xuống giường, mở ra cửa phòng nhìn thấy Nhan Mộng Sinh cũng từ phòng chính mình  đi ra, chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, tóc đen mềm mại an tĩnh ở trên trán, đôi mắt đào hoa lười biếng mà hơi hơi nhấc lên cùng Sở Huyền nhìn nhau, dáng người cao gầy, bả vai Nhan Mộng Sinh mười sáu tuổi đã có chút rộng lớn.

Ánh mắt hai người chỉ là giao nhau một giây, mắt đen của Nhan Mộng Sinh khẽ nhúc nhích, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, dưới tầm mắt chăm chú của Sở Huyền đi xuống lầu.

Sở Huyền có chút kinh ngạc, kinh ngạc cũng không phải ánh mắt Nhan Mộng Sinh lạnh lùng nhìn cậu, mà là kinh ngạc với cánh tay trắng noãn lộ ra ngoài của Nhan Mộng Sinh không có thêm nữa vết thương mới nữa, vết sẹo trước kia cũng ở chậm rãi nhạt đi.

Gần hắn giống như thật sự rất ít phát giận.

"Anh." Sở Huyền nhẹ giọng kêu.

Nhan Mộng Sinh nghe được mềm mại thanh âm sau liền dừng bước chân, quay đầu lại đi nhìn thấy Sở Huyền mở to đôi mắt đầy nước nhìn chính mình.

"Chuyện gì?" Nhan Mộng Sinh khẽ mở môi mỏng, khuôn mặt thanh tuấn lộ ra vài phần nghi hoặc.

Nhan Mộng Sinh bất động thanh sắc mà nhìn khuôn mặt nhỏ của Sở Huyền, hai cái má trắng noãn phúng phính như muốn véo lên, biểu tình trên mặt cũng không có sợ hãi nhát gan như vậy.

"Anh muốn đi ra ngoài sao?" Sở Huyền tuy nói chủ động cùng hắn chào hỏi, nhưng cùng Nhan Mộng Sinh vẫn là bảo trì khoảng cách ở hai mét không hơn.

Đôi mắt Nhan Mộng Sinh giật giật, vật nhỏ này cư nhiên chủ động cùng chính mình nói chuyện dò hỏi hành tung, đứa nhỏ trước mắt nói chuyện...... Hắn thế nhưng ngoài ý muốn không bài xích, đổi thành những người khác hắn khả năng đã sớm không để ý tới nghênh ngang mà đi.

Cho dù là trái tim sắt đá cũng sẽ bị kêu tới mềm lòng.

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền, ánh mắt dừng lại hai giây, sau đó ý thức được chính mình không thể như vậy nhìn chằm chằm người khác, rũ liễm mắt đen, cất bước đi về phía trước để lại một câu ôn thôn nói: "Tôi đi ra sau vườn hóng gió."

Sở Huyền chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo cậu đã biết.

Nhan Mộng Sinh xoay người xuống lầu ra khỏi nhà.

Sau khi Nhan Mộng Sinh rời đi, Sở Huyền đem khung ảnh từ trong phòng đem ra, đôi mắt mỉm cười, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cậu đứng ở chỗ ngoặt lầu hai, gọi A Cầm vào lầu hai, A Cầm nghe được Sở Huyền kêu cô, lập tức đem cây chổi ném tới một bên, chán ghét xoa xoa tay, kêu hai người hầu khác mặt mang tươi cười đi lên lầu hai cùng đi xem náo nhiệt.

Mạnh Hợp đứng ở lầu một, không đi qua, trên mặt biểu tình có chút khẩn trương, ngón tay nắm tay vịn chậm rãi siết chặt.

Sở Huyền thưởng thức khung ảnh bằng kim loại trong tay, trong mắt lộ ra vài phần nghiền ngẫm, nâng đôi mắt lên nhìn ba người hầu trước mặt, mỗi người trên mặt có giấu giếm cười nhạo, trên mặt hiện ra như vậy, càng miễn bàn trong lòng khả năng có bao nhiêu vui vẻ.

Người giúp việc nhìn khung hình trong tay Sở Huyền, ra tiếng dò hỏi: "Cái này chính là khung ảnh trong phòng Nhan thiếu gia sao?" Chuyện vừa chuyển, "Nghe nói mẹ của Nhan thiếu gia rất đẹp, tôi thật muốn nhìn một chút a!"

"Cô nhìn cái gì mà nhìn a! Cô chưa từng nghe qua lời đồn lúc trước sao? Mẹ Nhan thiếu gia là bị tiền tài hấp dẫn đầu óc nên mới cùng Nhan tiên sinh lên giường......"

Ánh mắt Sở Huyền tối sầm lại, đôi mắt nhìn như bình tĩnh kỳ thật sóng gió mãnh liệt.

Nói tới đây, người làm hoảng sợ mà vươn tay bưng kín miệng, sau đó quay đầu khắp nơi cẩn thận mà nhìn nhìn, sợ bị người khác nghe được. Cô thiếu chút nữa cũng đã quên, nghe đồn lúc trước  Nhan Mộng Sinh không thích nghe những lời này mà đem một người làm đánh tới nằm viện.

Cũng không thể bởi vì miệng mình thiếu đi thể nghiệm một chút phía trước cái loại này đãi ngộ, nghĩ vậy, đem miệng che đến càng kín mít.

A Cầm cảm thấy kia dù sao cũng là lời đồn, hơn nữa là đã là việc nhiều năm trước, cũng không cần để ý đến, cô nhìn phía Sở Huyền cười, "Tiểu thiếu gia đáng yêu của chúng ta có thể đem khung ảnh cho chúng ta nhìn xem sao? Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy được phu nhân, hay để chúng ta nhìn một cái xem sao?"

Sở Huyền cầm khung ảnh đi ra ngoài, ở khoảnh khắc cậu vừa đem ra, Mạnh Hợp đứng ở lầu một nhìn sửng sốt.

Cuối cùng ánh mắt trở nên kiên định, vô luận tiểu thiếu gia làm cái gì, cô đều vô điều kiện tin tưởng đứa nhỏ trước mắt. Bóng dáng nhỏ như vậy, lại mang lại cho cô cảm giác rất an toàn.

"Đương nhiên có thể." Sở Huyền nói, đem khung ảnh đưa cho A Cầm.

A Cầm tiếp nhận, ba cô cúi đầu nhìn nữ nhân trong khung hình kim loại, nhìn ba giây, A Cầm bĩu môi, "Cũng bình thường thôi, chưa thể nói là đẹp." Cô thấp giọng cùng hai cái người làm giao lưu, hai người làm cũng sôi nổi gật đầu ứng hòa.

Thực ra cũng không đẹp lắm, kém xa so với mỹ nữ trong lời đồn, nhưng chỉ vậy thôi.

Sở Huyền áp xuống chán ghét trong lòng, nhẹ giọng nói: "Xem xong rồi sao? Có thể đem ảnh chụp cho tôi chưa?"

A Cầm ở trong lòng mắt trợn trắng, bất quá vẫn là thành thật đem khung ảnh đưa qua, "Chúng tôi xem xong rồi."

Thấy Sở Huyền chậm chạp không có động tác, A Cầm nhịn không được hỏi: "Tiểu thiếu gia lúc ấy không phải nói muốn trước mặt tôi xé xuống này bức ảnh sao? Vừa lúc hiện tại Nhan thiếu gia không ở đây, cậu không nói tôi không nói liền tính xé nó cũng không ai biết."

"Đúng vậy, Nhan thiếu gia lúc truớc đối với cậu rất không tốt a, đối với cậu lời nói lạnh nhạt còn không hề phản ứng với cậu."

"Hơn nữa, nói không chừng ảnh chụp hư một chút, Nhan thiếu gia liền sẽ không ở Nhan gia nữa, đến lúc đó tiểu thiếu gia chính là lão đại của Nhan gia." Thập phần thành thạo vuốt mông ngựa Sở Huyền, lôi kéo giống như sự việc lúc trước.

Sở Huyền trên mặt như cũ không có biểu tình gì, chỉ là đem khung ảnh xoay ngược lại một chút.

"Tiểu thiếu gia do dự cái gì vậy?" A Cầm nghiến nghiến răng.

Sở Huyền đem ảnh chụp trong khung hình đem ra, nhìn ảnh chụp xuất thần, tầm mắt lướt qua ảnh chụp nhìn A Cầm biểu tình âm u, thanh âm nãi mềm nói: "Tại sao tôi phải xé nó ra?"

A Cầm: "?"

Hai người giúp việc: "?"

"Sao lại không muốn xé ra? Lúc trước cậu rõ ràng đã đáp ứng tôi." A Cầm đứng bên cạnh nắm chặt tay, tươi cười dần dần biến mất ở trên mặt.

"Không có vì cái gì, chính là không muốn xé." Thanh âm chậm rì rì tiếp tục nói: "Còn có...... Tôi có đáp ứng cô sao? Tôi sao lại không nhớ rõ."

Lời nói chậm rì rì thành công khơi mào lửa giận của A Cầm, cô tận lực làm chính mình tâm bình khí hòa, "Chính là... Ngày hôm qua đáp ứng rồi tôi a, không nhớ rõ sao?"

Nhất định là nhớ rõ, nhưng là cố ý nói đã quên, A Cầm càng nghĩ càng giận, nheo lại đôi mắt.

Hai người làm bên cạnh không nghĩ tới A Cầm bị tùy ý đối đãi như vậy, cảm giác như là bị đùa bỡn, động tác nhất trí nhìn về phía A Cầm, lộ ra xấu hổ tươi cười.

A Cầm sắc mặt khẽ biến, cảm thấy Sở Huyền làm cho cô mất mặt mũi hết, trên mặt xanh trắng không ngừng, "Tiểu thiếu gia, chúng ta cũng không thể làm người như vậy, nhớ rõ chính là nhớ rõ, vì cái gì muốn nói dối a?"

Sở Huyền nhìn cô hơi hơi mỉm cười, không có trả lời câu hỏi của cô. Hai người ánh mắt nhìn nhau, giống như xem cô là kẻ ngốc, rõ ràng chính là giễu cợt cô!

Óan độc trong mắt của A Cầm đã khống chế không được, tức giận trợn lên, đôi mắt hồng hồng,  cả người cô như là muốn đi đánh nhau, đã mất đi lý trí.

Sở Huyền cầm ảnh chụp ở trước mặt các cô lắc lắc, như là đồ chơi cho chó, ngữ điệu tràn ngập nghịch ngợm: "Ảnh chụp ở đây, nhưng ta chính là không muốn xé,các cô có thể lấy được mà tự đi làm mà, ta cũng đâu có thể làm được gì các cô đâu?".

Ngay cả người làm đứng một bên xem náo nhiệt trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một cổ tức giận tới, không nghĩ tới xem náo nhiệt cũng bị người ta nói móc tới, ba người rất có loại khí thế cùng chung kẻ địch, đồng thời giận trừng mắt Sở Huyền đang tươi cười.

Cơ hội hiếm có, các cô cũng không dám chủ động tới phòng của Nhan thiếu gia, càng miễn bàn đụng tới bức ảnh kia. Mà hiện tại bức ảnh kia liền đặt ở  trước mắt A Cầm, có thể nói đây là một cái cơ hội.

A Cầm chưa từ bỏ ý định cuối cùng lại nói lại một lần nữa, "Tiểu thiếu gia, nếu đã đáp ứng người khác thì phải làm được chứ, cậu như vậy là sẽ không kết bạn được đâu."

Sở Huyền cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng, "Tôi cần cô phải dạy cho tôi làm cái gì à?"

Cho dù là người khí tốt như thế nào cũng sẽ bị Sở Huyền chọc cho sinh khí, càng đừng nói da mặt mỏng tâm tư đều lộ ra trên mặt A Cầm, tức giận đến tròng mắt đều phải trừng ra.

Hai người làm kia đứng ở bên A Cầm, tuy sinh khí nhưng không dám đối với Sở Huyền nói cái gì làm cái gì, chỉ dám ở  bên cạnh A Cầm châm ngòi thổi gió, lấy lời nói ph.át tiết  lửa giận.

"A Cầm, tiểu thiếu gia nói chuyện cũng thật khó nghe, cậu ta cư nhiên như vậy nói cô!"

"Thật là nghe không nổi nữa, thật liền không có người có thể quản quản nó sao? Này về sau nó liền khi dễ chúng ta đến khi chịu ít nhiều vết thương đi? Chúng ta quá khó khăn, sao lại đáng thương như vậy......"

Các cô ở bên cạnh mà góp lời, A Cầm nghe được tròng mắt đỏ bừng, lý trí càng mất đi, trợn mắt tức giận nghiến răng mà nhìn chằm chằm Sở Huyền.

"Ngươi là xé hay không xé?" Câu này nói là dò hỏi, càng như là ở uy hiếp, mang theo oán độc.

Sở Huyền lắc đầu, "Không xé, dựa vào cái gì xé?"

Lần này đem ảnh chụp từ trong phòng Nhan Mộng Sinh lấy ra tới giờ khắc này chính là một cơ hội, có thể mượn cơ hội lần này xử lý Sở Huyền, đem Nhan Mộng Sinh chọc giận, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó, lần trước có thể nói là may mắn, lần này cậu tuyệt đối trốn không thoát!

Hơn nữa...... Liền tính là cô xé, bên cạnh không còn không có người vì cô mà nói chuyện sao, đúng sai đảo lộn một phen, cho dù cậu có nói thế nào đi nữa cũng sẽ không nói lại các cô.

A Cầm nghĩ đến đây, khí huyết dâng lên, không màng trực tiếp vọt tất cả đi lên đem bức hình trong tay Sở Huyền giựt mất, dùng sức to lớn giựt lấy ảnh chụp suýt chút làm cho tay của Sở Huyền bị thương, cuối cùng trước mặt mọi người, đem ảnh chụp phá tan thành từng mảnh.

A Cầm điên cuồng mà cười, trên mặt tươi cười đều có chút vặn vẹo, xé ảnh chụp lực độ rất lớn, dùng sức đến khớp xương trở nên trắng, gân xanh nổi lên.

Cô cầm những mảnh nhỏ của bức hình trong tay, chậm rãi vươn tay, bàn tay vung lên, mảnh nhỏ rơi đầy đất.

Sở Huyền nhìn từng mảnh nhỏ rơi xuống, nhìn thấy A Cầm biểu tình vặn vẹo tà ác, làm người lạnh lẽo.

"Tiểu thiếu gia, ngượng ngùng a, theo ta nghĩ,  đó chính là cậu xé a." A Cầm nghiến răng, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, tạm dừng một giây, "Các cô nói đúng không?"

Hai hầu gái lập tức chó săn gật đầu, lại bắt đầu ngốc nghếch khen.

"A Cầm không hề có liên quan gì."

"Tôi là nhìn thấy tiểu thiếu gia xé ảnh chụp."

Lầu một truyền đến thanh âm của phụ nữ.

"Nhan thiếu gia tới."

"Nhan thiếu gia tới."

Mạnh Hợp nói hai lần, lầu hai giằng co mấy người phảng phất giống như không nghe được, đắm chìm ở trong thế giới của bọn họ, trên thực tế Sở Huyền nghe được, nhưng trong lòng sinh ra một cái nghi hoặc, rõ ràng thành công, vì cái gì còn muốn nói những lời này.

"Nhan thiếu gia thật sự tới rồi!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc