XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Lúc ăn cơm, Sở Huyền lần này ăn đặc biệt nhanh, tùy tiện ăn hai chén đã rời bàn.

Hơn nữa lần này lúc ăn cơm Sở Huyền không nói một tiếng, sau khi ăn xong trở về lầu hai, một bộ dáng rất là thần bí.

Nhan Mộng Sinh cầm giấy lau tay, mí mắt lười nhác mà giương mắt nhìn bóng dáng nhỏ hướng trên lầu chạy, nhìn chăm chú ba giây sau thu hồi tầm mắt, tiếp tục cẩn thận mà xoa đầu ngón tay trắng nõn.

Chính là lúc Nhan Mộng Sinh này hơi hơi lơ đãng giương mắt, mặt mày đều là ôn hòa. Mạnh Hợp nhìn thấy cái biểu tình này, lại có chút cảm khái.

Cô cảm thấy Nhan thiếu gia càng ngày càng ôn nhu, trước kia đều nhìn không được trên mặt hắn có biểu tình ôn nhu như vậy, toàn thiên đều là mặt vô biểu tình, ánh mắt nhìn ai cũng là mang theo lạnh lẽo.

Chính là hiện tại, mặt mày phấn khởi, cũng có chút nhân tình, cho người ta cảm giác khó có thể tiếp cận gần đây thế nhưng tiêu tán hơn phân nửa.

Tiểu Huyền thật là một đứa trẻ có phúc nha, Mạnh Hợp nghĩ.

Trở lại phòng Sở Huyền đem bức tranh bỏ trong một giấy gói quà rất đẹp, sau đó lại tìm được hình dán động vật Linh Tử mua, đem một cái hình con thỏ đáng yêu màu trắng dán vào chậu gốm sứ gương có hình mặt cười.

Sở Huyền chính là tuổi thỏ, cho nên ở mặt trên dán cái hình thỏ con, để chứng tỏ là của cậu.

(Ở TQ thì không có tuổi mèo trong 12 con giáp mà thay vào đó là tuổi thỏ)

Vươn ngón cái đè đè lại, xác nhận hình dán dán thực chặt mới buông tay ra.

Lúc trước cậu tặng quà cho em trai cũng chưa từng dụng tâm như vậy.

Chuẩn bị hết thảy cho tốt về sau, Sở Huyền cực nhẹ mà vỗ vỗ đóa hoa Thiên Trúc quỳ đang mở ra thịnh lệ, nhẹ giọng nói: "Hy vọng hắn sẽ không tàn phá các ngươi xinh đẹp như vậy."

Sở Huyền nằm ở trên giường, chậm rãi nâng lên cánh tay phải, theo ánh sáng nhìn năm cái hạt châu màu đỏ trên cổ tay, hạt châu chỉ to bằng móng tay lại là nhiệm vụ được giao phó rất quan trọng.

Bất quá như thế nào lâu như vậy, một viên hạt châu cũng chưa biến mất?

Từ từ, giống như có một viên hạt châu nhan sắc biến phai nhạt một ít, Sở Huyền cẩn thận nhìn chăm chú, xác thật là màu sắc bị nhạt dần. Sự tình gần đây phát sinh cũng chỉ là sự kiện đi công ty kia, kia có phải hay không ý nghĩa gì đó, quan hệ của Nhan Mộng Sinh cùng Nhan Ba đang có điều hòa hoãn?

Cậu phải thực nỗ lực, tranh thủ làm bớt một viên hạt châu, như vậy liền dư lại bốn viên.

Ngày hôm sau.

Sở Huyền ngủ sớm, dậy tự nhiên cũng rất sớm, ngáp một cái đi xuống lầu.

Đến phòng khách duỗi người, Linh Tử nhìn thấy Sở Huyền dậy sớm như vậy, không khỏi kinh ngạc, "Tiểu Huyền hôm nay dậy sớm như vậy a?"

"Tối hôm qua em ngủ đến sớm." Sở Huyền trả lời, đi đến sau vườn hít thở không khí sáng sớm làm người thoải mái, cảm khái hôm nay thời tiết không tồi.

Cậu nhớ tới ngày hôm qua không tưới nước mấy bồn hoa, tìm được cái bình hoa màu xanh nhỏ mà  Nhan Mộng Sinh tưới ở nhà kính kia, đem mấy bồn hoa không tưới nước tưới nước tiếp.

Sở Huyền trở lại trên sô pha phòng khách lướt tiktok, bất tri bất giác cũng đã 8 giờ hơn, mấy người làm bấm đốt ngón tay tính Nhan Mộng Sinh sắp tỉnh ngủ liền bắt đầu làm đồ ăn.

Lại qua chừng mười phút, Nhan Mộng Sinh tỉnh ngủ đi xuống lầu.

Buổi sáng mọi người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra lời nào, bày biện đồ ăn, phát ngốc phát ngốc, ai cũng không đề cập tới chuyện ăn sinh nhật này.

Nhan Mộng Sinh chưa bao giờ để ý loại sinh nhật này, cho nên hắn cũng không biết hôm nay là  sinh nhật của mình, hắn chỉ cảm thấy sáng nay bầu không khí có điểm quái dị, nói không nên lời.

Buổi sáng hôm nay đồ ăn phá lệ thiếu, một người một chén cháo, chẳng qua Nhan Mộng Sinh hơn Sở Huyền cái trứng gà.

Bọn họ đều sẽ cho rằng Nhan Mộng Sinh sẽ nghi hoặc không có đồ gì ăn, không nghĩ tới hắn căn bản hỏi cũng không hỏi, trực tiếp cầm lấy muỗng sứ uống cháo.

"Anh hai, anh mau lăn trứng đi." Sở Huyền nãi thanh nãi khí mà nói, mắt to sáng lấp lánh mà nhìn hắn.

Nhan Mộng Sinh hơi hơi quay đầu nhìn Sở Huyền, đáy mắt nghi hoặc như vậy chớp một cái.

Sở Huyền cảm thấy cách nói này khả năng không đúng, lại thay đổi cách nói, chỉ vào cái trứng gà kia nói: "Anh đập trứng đi*." Lời này là em của cậu Sở Niệm thường xuyên nói, sinh nhật cần phải nói "Đập trứng đi".

(*Đoạn này nguyên văn là cút đi trứng, nhưng mà tui ko biết tiếng trung đọc sao nên dịch hơi sượng nha, nhưng mà đại khái nghĩa là xả xui á)

Nhan Mộng Sinh: "......"

Đột nhiên ý thức được Sở Huyền đang nói cái gì, hắn buông xuống mí mắt nhìn cái trứng gà kia, chính là còn chưa có làm theo cách nói kỳ lạ của Sở Huyền.

Sở Huyền cùng những người làm khác đều trừng mắt hai con mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc mọi người nhìn chăm chú hắn, Nhan Mộng Sinh bắt đầu đập trứng.

Lột một tầng vỏ trứng, lộ ra phần lòng trắng nõn nà.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhan Mộng Sinh lại cắn một ngụm trứng.

Nhan Mộng Sinh thật sự chịu không nổi bọn họ chăm chú nhìn hắn như vậy, môi mỏng lúc đóng lúc mở, đạm mạc thanh âm liền truyền ra tới, "Như thế nào đều nhìn chằm chằm tôi?" Hắn quay đầu, đặc biệt là tiểu gia hỏa bên cạnh hắn này ánh mắt bóng lưỡng như là mấy vạn oát bóng đèn, cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt.

Nhóm người làm nghe tiếng lập tức ai bận việc nấy đi, Sở Huyền cũng cúi đầu thành thật mà ăn cháo, không rên một tiếng.

Nhan Mộng Sinh hơi hơi nhăn lại mày, trộm mà ngắm liếc mắt một cái Sở Huyền đang cúi đầu, bắt đầu tự mình hoài nghi, có phải hay không hắn nói quá nặng?

Hắn cũng trực tiếp hỏi, cũng không thăm dò hỏi.

"Tiểu Huyền." Hắn đột nhiên lên tiếng.

"Dạ?" Sở Huyền bị gọi tên mờ mịt mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, một tiếng nghi hoặc nãi âm này thật là làm người mềm lòng rớ.

Nhìn thấy Sở Huyền cũng không có hồng cái mũi, lúc này mới yên tâm, nói câu: "Không có việc gì." Sở Huyền: "......"

Đang đùa mình sao? Đùa này không vui xíu nào. Sở Huyền trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, một lần nữa tự mình ăn cháo.

Buổi chiều gần 5 giờ, Xa Ôn Thư đột nhiên lại đây ghé thăm, trên tay còn cầm cái hộp quà.

"Biết hôm nay là sinh nhật cậu, mình bất ngờ đến đây, cậu không cần để ý a, sinh nhật vui vẻ." Xa Ôn Thư đem hộp quà đưa cho Nhan Mộng Sinh, anh nâng lên đôi mắt màu nâu nhìn thẳng Nhan Mộng Sinh, bởi vì cười đến thực dùng sức, đôi mắt cong cong, lại bổ sung câu: "Hy vọng tình bạn của chúng ta thiên trường địa cửu."

Sở Huyền tổng cảm giác Xa Ôn Thư quái quái, lại không giống như là ý cười chưa tới đáy mắt, cũng không giống không hề tình cảm mà cười giả tạo, không thể nói rõ ràng lắm loại cảm giác này.

(Heheheh^v^)

Có thể là cậu đối với nhân vật trong truyện quá mức nhập tâm? Lúc đọc sách bọn họ chỉ là người trong sách, hiện tại bọn họ là người sống sờ sờ có máu có thịt, có suy nghĩ cũng thực bình thường giống mình. Xa Ôn Thư bởi vì Nhan Mộng Sinh không có kêu anh cùng nhau ăn sinh nhật có điểm không vui cũng có thể, nghĩ đến đây, Sở Huyền liền cảm thấy hết thảy đều giải thích thông.

Nhan Mộng Sinh tiếp nhận hộp quà, "Cảm ơn."

"Vừa lúc anh Ôn thư tới, chúng ta cùng nhau làm sinh nhật cho anh hai đi, đồ ăn làm sắp xong rồi." Sở Huyền đem một bộ dáng con nít suy diễn phi thường hình tượng. Đi qua một phen nắm lấy tay Xa Ôn Thư, nhuyễn thanh nói.

Xa Ôn Thư mặt mày nhu hòa, nhéo mặt nộn của Sở Huyền, ôn thanh nói: "Được, vừa vặn anh còn chưa ăn cơm."

Trước khi ăn cơm, Sở Huyền đem quà của cậu ra, đôi tay ôm chậu hoa, ngón trỏ tay phải câu lấy hộp quà, quà của cậu nhất định sẽ là quà tặng đặc biệt nhất!

"Anh hai sinh nhật vui vẻ." Sở Huyền đem hai món quà đều đem tới trước mặt Nhan Mộng Sinh, cười đến tươi đẹp giống như vầng thái dương nhỏ ấm áp. "Hai món quà này, đều là của anh."

Nhan Mộng Sinh rũ thấp mi, mắt đen nhìn quà tặng của cậu mà phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì.

Sở Huyền trông mong mà nhìn hắn: "Anh không thích quà của em sao?"

Nhan Mộng Sinh khóe miệng giơ lên một cái độ cung thực nhẹ.

"Thích."

Rõ ràng ý cười thực đạm, lại vô hình trung làm mặt mày lạnh nhạt trở nên sâu hơn, ôn hòa rất nhiều, giống như là một lão hổ được vuốt lông.

Khuôn mặt Sở Huyền mới một lần nữa khôi phục tươi cười.

Bữa tối rất là phong phú, còn có một cái bánh kem lớn, bánh kem viết, sinh nhật 17 tuổi vui vẻ.

Nhan Mộng Sinh không ước sinh nhật, cho nên cũng liền nhảy qua cái phân đoạn này. Sở Huyền lấy ra di động nói muốn chụp ảnh, Mạnh Hợp tiếp nhận điện thoại của cậu, camera hướng tới 2 thiếu niên cùng một đứa trẻ.

Xa Ôn Thư ôm bả vai Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền dùng hai cánh tay ôm lấy hai cái cổ, đầu nhỏ ở trên cùng lộ ra một nụ cười tươi cực ngọt.

Lúc tay Xa Ôn Thư ở trên vai Nhan Mộng Sinh trong một giây cảm nhận được một cổ áp lực, như là ẩn nhẫn cái gì, cuối cùng cái gì cũng không có làm, chỉ là hảo hảo mà đặt ở trên vai hắn.

Xa Ôn Thư chú ý thấy tầm mắt dừng ở trên người mình, đối phương cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Nhan Mộng Sinh hơi hơi rũ xuống mắt, khẽ cau mày một chút, nhưng thực mau khôi phục bình thường.

"Tạo tư thế xong rồi? Chị chụp nha." Giọng nói lạc, liền chụp một tấm.

Sở Huyền đem hình vừa mới chụp đưa cho Xa Ôn Thư một tấm, nãi âm mềm mại, trêu chọc nhân tâm nhất mềm địa phương, "Anh Ôn thư hảo hảo giữ gìn nha, về sau nhớ em liền lấy ra xem một cái."

Rốt cuộc chờ hắn rời đi thư trung thế giới về sau, cũng coi như là cho hắn cùng chính mình một cái niệm tưởng.

Xa Ôn Thư nhìn ba người trong ảnh chụp trung, chỉ có Sở Huyền cười đến vui vẻ nhất.

Xa Ôn Thư sóng mắt như thường bình tĩnh, khóe miệng dắt ra ý cười, "Được, sẽ giữ gìn thật kĩ."

Nhan Mộng Sinh ánh mắt khẽ biến, môi mỏng hơi hơi nhấp khởi, khẽ nheo mắt lại.

Sau khi ăn cơm xong, Xa Ôn Thư nhớ tới cái gì, ôn nhuận mở miệng: "Hình như có một cái phố ẩm thực tối nay mở màn, người sẽ đặc biệt nhiều, tiểu Huyền muốn hay không đi chơi một chút?" Anh nhìn về phía Sở Huyền, thanh âm ôn nhu: "Hẳn là sẽ rất thú vị."

Sở Huyền cũng tự làm chủ, cậu ngẩng đầu nhìn Nhan Mộng Sinh, hỏi ý kiến hắn.

"Hình như chỉ có hai ngày này khai trương, qua hai ngày liền không còn hoạt động này nữa." Xa Ôn Thư lại bồi thêm một câu.

Nhan Mộng Sinh nghĩ nghĩ, nhìn Sở Huyền liếc mắt một cái, "Vậy đi thôi."

......

Phố mỹ thực cách Nhan gia có chút xa, đi xe nhanh nhất hai giờ còn chưa tới, Sở Huyền nhàm chán mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi: "Còn bao lâu có thể tới a?"

"Lập tức liền tới." Tài xế đáp.

Tới nơi đã gần 7h, bởi vì là mùa hạ, sắc trời vừa mới bắt đầu tối đi, như là một cái màn sa mỏng khổng lồ bao phủ ở phía chân trời, một chút một chút cắn nuốt ánh sáng, thẳng đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất.

Phố ẩm thực dài vô cùng, người cũng rất nhiều, đâu đâu cũng là người đi đường bả vai đều chạm nhau.

Sở Huyền cảm giác cậu tiến vào một cái là sẽ biến mất trong đám đông.

Nghĩ đến đây, Sở Huyền lại kéo chặt tay Xa Ôn Thư cùng Nhan Mộng Sinh, sợ sẽ bị lạc mất.

Hơn nữa này phố mỹ thực rất kỳ quái, nó cùng địa điểm du lịch ở bên nhau, còn có núi giả tầng tầng lớp lớp, nói dễ dàng đi lạc đều không phải lời nói dối, có vài người tới tới lui lui đi rồi vài vòng vẫn là tại chỗ đảo quanh, đi không ra, như là ở mê cung giống nhau. Bất quá cũng may có nhân viên chuyên môn dẫn đường, mỗi vị trí dễ lạc đều sẽ có nhân viên ở đó, cũng không cần quá lo lắng.

Ngọn đèn dầu lộng lẫy, hương khí phác mũi, đám đông ồ ạt  náo nhiệt.

Sở Huyền có chút khát nước, muốn uống nước. Xa Ôn Thư vừa nghe, liếc mắt nhìn Nhan Mộng Sinh một cái, "Tiểu Huyền khát, cậu đi cho em ấy mua ly trà sữa uống đi. Tụi mình ở phía trước chờ cậu, người ở đây quá nhiều, có chút đông."

Nhan Mộng Sinh ánh mắt dừng ở  Sở Huyền mới đến eo người, theo sau nhìn về phía Xa Ôn Thư, "Vậy cậu coi chừng nó, đừng để cho em ấy chạy loạn."

Xa Ôn Thư cười nói đã biết, Nhan Mộng Sinh đi đến tiệm mua trà sữa. Anh hơi hơi cúi đầu, thanh âm dỗ người, ôn nhu giống gió ấm phất quá bên tai: "Tiểu Huyền, người ở đây quá nhiều, chúng ta qua bên kia đi."

Sở Huyền gật gật đầu, bị lôi kéo đi về trước, cậu quay đầu lại nhìn lại, Xa Ôn Thư cũng theo ánh mắt cậu nhìn lại, Nhan Mộng Sinh chen chúc trong đám người sớm đã không thấy thân ảnh.

Lại đi về phía trước, người như cũ nhiều như vậy, dù sao cũng là ngày đầu tiên khai trương, trước không nói thức ăn nhiều đến làm người kinh ngạc cảm thán, lại còn có cảnh đêm nổi tiếng nhất — hải đăng, hải đăng cũng không cao, cũng chỉ là sáu bảy tầng lầu, nhưng là có hồ nước còn có đèn đình, còn có các loại hình dạng đèn phòng, đèn sơn, thật sự là làm người tầm mắt mở rộng ra.

Tuy rằng nói đèn lóe sáng rất nhiều, nhưng là cũng không phải cái loại chói lóa cả mắt, cái loại  độ sáng này chỉ là vì người đi đường chiếu sáng đường dưới chân.

Càng đi vào bên trong, người lại càng ít, cũng không cần phải chen chúc nữa.

Sở Huyền nhìn ngọn hải đăng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, còn có đèn chiếu sáng, trong lúc nhất thời không rời mắt được.

Cậu vươn tay nhỏ chỉ vào ngọn hải đăng kia, khuôn mặt đáng yêu tràn đầy hưng phấn, vừa định đối với Xa Ôn Thư bên cạnh nói cái gì đó, liền cảm giác được sau lưng một cổ mạnh mẽ đem cậu đẩy ngã. Lực mạnh mẽ này làm cậu đột nhiên không kịp phòng bị, ngay cả tay Xa Ôn Thư cũng chưa có thể giữ chặt.

Phía dưới chân là một bụi cây nhỏ, cây cao rất ít nhưng bụi cỏ rất nhiều, rơi vào thì như thế nào đi lên cũng không biết, cũng không biết rừng cây nhỏ có bao nhiêu sâu.

Sở Huyền trước mắt tối sầm, trước một giây ngã xuống, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh cỏ dại cọ xát vào người, càng nghe được Xa Ôn Thư tiếng kinh hô: "Tiểu Huyền!"

Tác giả có lời muốn nói: Nhan Mộng Sinh: Đứa nhỏ đâu?

Nay minh song càng nga, không gặp không về ~

___________________

Bình luận

Truyện đang đọc