XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Nhan Mộng Sinh trước đem Sở Huyền ngồi quỳ trên mặt đất khóc thút thít xách lên sô pha, rốt cuộc trên mặt đất thực lạnh. Người hầu khác đem chị Tuệ đưa đến bệnh viện, hết thảy đều chuẩn bị cho tốt lúc sau, hắn ngồi ở đối diện Sở Huyền, nhìn vật nhỏ khóc hề hề, người không biết an ủi như Nhan Mộng Sinh nhất thời khó khăn.

Sở Huyền hình như là bị ủy khuất rất lớn, khóc không ngừng, nhưng là cậu khóc không phải gào khóc ra tiếng, cậu khóc từng tiếng nhỏ đến độ làm trái tim nắm đau người khác bị thắt đau. Âm thanh khóc thút thít không lớn, mang theo từng tiếng nức nở, nước mắt càng là đem khuôn mặt  trắng tinh làm ướt sáng lên. Trên lông mi thật dài cũng nhiễm ướt át, đáng thương cực kỳ.

Nhan Mộng Sinh chỉ có thể đem thanh âm  mềm lại, ôn hòa nói chuyện, "Đừng khóc."

Sở Huyền nghe xong, cái miệng nhỏ bẹp ra, trẻ con phì khuôn mặt nhỏ càng thêm nhu nhược đáng thương, khóc đến càng hăng hái, đôi tay bụm mặt, bả vai thấp khóc run rẩy, phảng phất thật sự rất khổ sở.

Nhan Mộng Sinh rũ xuống mí mắt, lông mi khẽ run, hắn duỗi tay vừa định đi sờ đầu nhỏ Sở Huyền, chính là hắn không am hiểu cùng người khác tiếp xúc, ngón tay thon dài sạch sẽ  dừng lại ở trên đầu Sở Huyền, chần chờ trong chốc lát.

Sở Huyền không nghe âm thanh nào, nhìn đến cái tay kia dừng lại ở tên đầu mình, vươn tay nhỏ một phen túm lại  ấn trên đầu nhỏ của mình.

Thật là, cọ tới cọ lui.

Nhan Mộng Sinh; "......"

Chạm vào sự mềm mại trong lòng, lại cảm thấy vài phần buồn cười, vì cái gì vật nhỏ này càng ngày càng đáng yêu?

Khóc lóc khóc lóc một hồi, tiếng khóc nhỏ dần, Nhan Mộng Sinh thuận thế sờ sờ đầu của cậu, tiếng nói lãnh đạm hỏi: "Vừa mới vì cái gì khóc?"

Sở Huyền cũng không rõ lắm, liền như vậy tự nhiên mà vậy liền khóc, mang theo nhược nhược khóc nức nở nói: "Ca ca, anh vừa mới biểu tình thực đáng sợ, em sợ anh trách cứ em......" Nói tới đây, Sở Huyền không biết vì cái gì hốc mắt lại một trận chua xót, khóc âm lại mềm lại nùng: "Chính là em thật sự cái gì cũng không có làm."

Sở Huyền hơi hơi nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn thiếu niên biểu tình nhu hòa trước mắt, lại xem đến ngây người  chớp mắt một cái.

Thiếu niên mặt như cũ  tuấn tú như vậy, môi mỏng hồng nhuận hơi hơi cong lên, mang theo một tia bất đắc dĩ lại có vài phần sủng nịch, chóp mũi phiếm trắng nõn phiếm quang, mắt đào hoa vào lúc này cũng có vẻ phá lệ ôn nhu.

Cậu vẫn luôn hy vọng chính mình có một người anh, trời cao giống như thật sự thỏa mãn  ý tưởng của cậu.

Nhan Mộng Sinh không nói gì, Sở Huyền nghiêng khuôn mặt nhỏ hỏi: "Ca ca anh sẽ trách em sao?"

Nhan Mộng Sinh nhìn đôi mắt đẹp thủy thuận kia, "Em không có làm anh vì cái gì muốn trách cứ em?" Nhìn Sở Huyền hít hít cái mũi, môi nhấp thật sự khẩn, vành mắt chứa nước mắt   lông mi dính ướt, nhiều vài phần nhu nhược đáng thương cảm giác.

Nhưng hắn rốt cuộc không thích  tiếp xúc quá nhiều với người khác, cho nên thực mau liền bắt tay thu trở về, thấy Sở Huyền không khóc, chỉ là hốc mắt còn có chút hồng. Hắn một phen đem phim ma trên tivi tắt đi, Sở Huyền ai một tiếng, cậu còn không có xem xong đâu!

"Còn kém nửa giờ liền......"

Nhìn Sở Huyền còn có điểm không vui, Nhan Mộng Sinh mặt vô biểu tình, làm bộ nhìn không thấy cậu bán thảm, thanh âm đạm mạc: "Con nít không được xem phim kinh dị."

"Còn cái kết cục, em muốn xem xong." Sở Huyền hai ngón tay phấn nộn chỉ vào nhau, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.

Nhìn đến ánh mắt lạnh nhạt Nhan Mộng Sinh kia, Sở Huyền liền biết không được xem, lén lút bĩu môi, hầm hừ.

"Em quay về phòng đây." Sở Huyền đem quần áo lấy đi, cẳng chân đặng đặng đặng lên lầu.

Nhan Mộng Sinh rũ mắt nhìn về phía tay phải, nhớ tới vật nhỏ kia một bên khóc một bên túm tay áo mình, nhịn không được cười cười, đáy mắt diệp diệp rực rỡ.

Sở Huyền trở lại phòng mình, thở phì phì mà lại trừng mắt nhìn liếc cánh cửa phòng một cái, lẩm bẩm nói: "Còn thiếu chút nữa, còn không cho người xem xong."

Cậu nằm ở trên giường, lại trở mình, đem điện thoại đem ra lướt video.

Cậu thật ra cũng không có yêu thích gì, liền xem phim ma, chơi game, cùng hồ bằng cẩu hữu chơi bóng rổ. Hiện tại đừng nói chơi bóng rổ, cái rổ còn không sờ tới, càng đừng nói xem phim ma, Nhan Mộng Sinh còn không cho phép.

Buổi tối.

Cậu chạy tới phòng bếp cho rằng mấy thứ đồ ăn, xác thật phong phú, có  cá quế chiên xù bên ngoài giòn trong mềm ánh vàng, tôm lớn đỏ tươi xào  thanh hương, cánh gà chiên nước sốt Coca đậm đà,  canh xương sườn nấu với bắp ngọt còn có mấy cái không thể nói tên đồ ăn......

Sở Huyền đi rửa sạch tay trước, sau đó gấp không chờ nổi mà lấy cái ghế nhỏ bò lên trên ghế.

Chờ đồ ăn đều bưng lên bàn, cậu đột nhiên chú ý tới vị trí bên cạnh vẫn là không có ai, bình thường mà nói, trước khi đồ ăn bưng lên Nhan Mộng Sinh liền sẽ xuống lầu ăn cơm trước, như thế nào hôm nay không thấy người?

Mặt nhỏ trầm tư, có phải hay không cốt truyện đang diễn ra?

Không nên a, tính toán  cốt truyện cũng đã diễn ra từ lâu, bởi vì quá một thời gian mẹ Tề Văn Thành- Phương Trân sẽ từ nước ngoài trở về mơ ước vị trí làm phu nhân Nhan gia, mà để cô ngồi lên vị trí kia, con trai của cô liền có thể cùng Nhan Mộng Sinh tranh đoạt  cổ phần tập đoàn. 

Hiện tại Tề Văn Thành cũng mới mười hai tuổi, còn không đến bị Nhan Mộng Sinh ngược thời điểm......

Là cậu đã bỏ lỡ lúc nào?

"Nhan...... Ca ca đi đâu rồi?" Nhan Mộng Sinh tên này vừa muốn nói ra, ý thức được chính mình nói sai, lập tức sửa lại xưng hô.

Mạnh Hợp lại từ phòng bếp bưng lên cái mâm đựng trái cây, mang cho Sở Huyền yếm đeo cổ  nói: "Nhan thiếu gia đi ra ngoài, hình như là cùng với xe...... Xe của một thiếu niên áo trắng cùng nhau đi ra ngoài, đêm nay chỉ có mình cậu ăn cơm.

"Xa Ôn Thư." Sở Huyền đáp thật sự mau, không có một tia do dự, hình như là trời sinh liền biết cái tên này. Nói ra cái tên này, khuôn mắt trắng nõn chậm rãi tươi cười biến mất.

"Đúng vậy, hình như là tên này, tiểu thiếu gia cậu như thế nào biết?" Mạnh Hợp đem yếm đeo cổ cột xong, thấy Sở Huyền như đang ngẩn người, cũng không có trả lời cô. Mạnh Hợp hơi hơi cúi người, đi xuống.

Sở Huyền vẫn luôn ở trong hồi ức đọc nội dung truyện, cậu trong truyện thích nhất chính là Xa Ôn Thư, người cũng như tên, ôn nhuận như ngọc, ôn tồn lễ độ, lớn lên về sau càng là một  quân tử khiêm tốn.

Hắn ôn nhu thiện lương, Sở Huyền thích nhất người như vậy, đáng tiếc kết cục của hắn cũng không tốt. Trong truyện Nhan Mộng Sinh là có  chứng rối loạn hành vi không sai, đối với mọi người có địch ý cũng không sai, nhưng Xa Ôn Thư khi niên thiếu  vẫn luôn ở nỗ lực cùng Nhan Mộng Sinh giao hảo, ước chừng dùng hai năm mới cùng hắn quan hệ tốt một chút. Ai biết Nhan Mộng Sinh tâm tính đại biến về sau trở nên ẩn nhẫn bạo ngược, làm nhiều việc ác. Lúc Nhan Mộng Sinh làm các loại hành vi chèn ép Tề Văn Thành, Xa Ôn Thư làm người chính trực xem không được điều này, liền vì Tề Văn Hành hành bênh vực kẻ yếu, Nhan Mộng Sinh liền cho rằng hắn không cùng chiến tuyến với hắn, tính cả hắn cùng nhau chèn ép. Cuối cùng Xa Ôn Thư mắc  bệnh trầm cảm, thường xuyên hoài niệm bản thân, dù sao nửa đời sau đều ở cùng bệnh trầm cảm đấu tranh.

Nhan Mộng Sinh hiện tại chỉ có một bằng hữu là Xa Ôn Thư.

Sở Huyền chán ghét Nhan Mộng Sinh trong truyện không riêng gì trên tay hắn có mạng người, càng là bởi vì hắn khi dễ  nhân vật cậu yêu thích nhất, vì thế mới viết một cái văn bản siêu dài biểu hiện sự uất ức trong lòng.

Tưởng tượng đến đây, cậu đối Nhan Mộng Sinh kia một cổ khí vô danh nổi lên.

Trước mắt Xa Ôn Thư là sẽ không có nguy hiểm, rốt cuộc bọn họ đều còn chưa thành niên.

Bất quá Sở Huyền cảm thấy cũng tiêu dao không được bao lâu, bởi vì thực mau Tề Văn Thành cùng Phương Trân liền phải trở về tìm việc.

Phương Trân người này lúc công kích người khác thì rất tinh, chuyên môn tìm nhược điểm của người khác, lời nói giống như một cây châm hung hăng mà đâm vào chỗ đau.

Kia Nhan Mộng Sinh không phải......

Trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu phấn nộn hiện lên lo lắng, kia Nhan Mộng Sinh không phải... Dễ dàng hắc hóa sao?

Tưởng tượng đến điều này, ngay cả đêm nay bữa tối phong phú như vậy đều có điểm thực chi nhạt nhẽo.

Chỉ là đơn giản mà ăn một lát, vội vàng xuống bàn.

Linh Tử thu thập trên bàn đồ ăn, phát hiện tiểu thiếu gia căn bản không nhúc nhích mấy miếng, còn có vài cái đồ ăn cũng chưa động qua.

Tiểu thiếu gia làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái sao? Linh Tử lo lắng sốt ruột.

Lúc thu thập chén đũa,  cùng Tuệ tỷ và người hầu cắt hoa cỏ nói, một  bộ dáng bát quái (bát quái:)bà tám, "Linh Tử, em biết hôm nay phát sinh chuyện gì sao?"

Linh Tử khó hiểu, quay đầu nhìn cô, "Phát sinh chuyện gì?"

"Hôm nay chị Tuệ bị tiểu thiếu gia dọa đến ngất, trước khi té xỉu hô một tiếng có quỷ, lúc ấy vẫn là chỉ vào tiểu thiếu gia nói." Người làm thần bí hề hề mà nói, thanh âm không dám nói lớn, thường thường mà hướng thang lầu bên kia nhìn lại, "Em nói có phải hay không có điểm tà môn?"

Linh Tử nhíu mày nhìn nữ nhân này, cũng không màng mình sát cái bàn, ngồi dậy, trên mặt ẩn ẩn mang theo không vui, "Chị như thế nào có thể nói  tiểu thiếu gia như vậy đâu? Chị Tuệ nhìn lầm rồi cũng không phải không có khả năng."

Người làm này thấy Linh Tử không thích nghe bát quái này đó, khóe miệng ép xuống lại nói một câu nói: "Em này cũng chính là vừa mới tới, trước kia tiểu thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh, cả ngày mắng chúng ta này đó người làm là phế nhân phế vật, chính là hiện tại mới thay đổi như vậy."

Linh Tử mày nhăn đến càng sâu.

Người làm bĩu môi, thấp giọng nói: "Nói không chừng là quỷ bám người." Nói xong lập tức liền đi, không muốn cùng Linh Tử tranh chấp.

Linh Tử một lần nữa đập cái bàn, tiếng đập bàn rất lớn, âm thầm cắn răng dùng sức, tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy cô không cho phép người khác  chửi bới cậu như vậy.

Cô đảo muốn đi hỏi chị Tuệ một chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Tuệ tỷ cũng đã sớm ở bệnh viện tỉnh lại, trừ bỏ bị kinh hách, cũng không lo ngại, liền đánh xe một lần nữa trở về Nhan gia.

Linh Tử nhìn đến Tuệ tỷ sắc mặt trắng bệch mà trở về, liền tiến lên đầu tiên là dò hỏi một chút thân thể trạng huống, thấy cô nói không có việc gì mới tiếp tục hỏi.

"Chị Tuệ  chị vì cái gì muốn nói bên cạnh tiểu thiếu gia  có quỷ? Chị và em đều là được người ta bỏ tiền ra thuê, cũng không thể đùa giỡn kiểu đó a!" Linh Tử đem Tuệ tỷ đỡ đến ghế ngồi xuống.

Tuệ tỷ thần sắc như cũ không quá đẹp, cô chỉ vào vị trí sô pha, "Chính là ở kia, quần áo bên cạnh tiểu thiếu gia chậm rãi bay lên, lúc ấy tiểu thiếu gia còn đang xem phim ma......" Hiện tại nhớ lại, ngay lúc đó hình ảnh quá mức kinh tủng, cô không quá nguyện ý đi hồi tưởng.

Sở Huyền lúc này vừa vặn nắm lấy tay vịn bước nhỏ bước đi xuống tới, chị Tuệ vừa thấy Sở Huyền đến, liền bắt đầu cả người phát run.

Đặc biệt là Sở Huyền đem ánh mắt rơi xuống trên người chị Tuệ tỷ cùng Linh Tử, Tuệ tỷ suýt nữa  lại lần nữa ngất đi.

Linh Tử vỗ lưng chị Tuệ, ánh mắt  xinh đẹp kia cùng ánh mắt nối tiếp: "Tiểu thiếu gia, chị Tuệ  nói lúc ấy bên cạnh  quần áo bên cạnh cậu động đậy."

Sở Huyền vẻ mặt mờ mịt, cậu như thế nào không biết?

Cậu đi đến sô pha, nhìn thấy trên sô pha có cái một cái côn gỗ, cậu nháy mắt biết sao lại thế này. Sở Huyền lấy lại một lớp quần áo đặt trên cây côn gỗ, chính mình ngồi trên sô pha, chân nhỏ đong đưa dẫm cái cây côn gỗ kia, quần áo bắt đầu động đậy.

Tuệ tỷ lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chính là động như vậy!"

Cậu còn tưởng gì, lúc ấy như thế nào có điểm cộm chân.

Sở Huyền tính trẻ con đáng yêu tiểu viên trên mặt nghẹn cười, con ngươi như hồ nước trong cong thành hình bán nguyệt, cậu giơ lên cây côn nhỏ trong tay, thanh âm nhuyễn manh nhuyễn manh: "Là cái này sao!"

Chị Tuệ nhìn thấy cái cây côn kia, trên mặt xấu hổ không chịu được.

Linh Tử cũng đen mặt, khẽ đẩy chị Tuệ một chút, phun tào nói: "Chị Tuệ, kia không phải chị mơí mua... Tìm không ra cái chày cán bột kia sao?" Chày cán bột này ba chữ bị Linh Tử cắn thực mạnh, "Em lúc ấy tìm rất lâu, chị còn cãi bướng nói  ở  trong ngăn tủ phòng bếp, hại em tìm đã lâu, tìm không thấy chị còn phê bình em!"

"Xin lỗi xin lỗi, ta sai."Chị Tuệ vội vàng cười nói khiểm.

Bất quá chị Tuệ còn có một chuyện không rõ ràng, hỏi: "Kia lúc ấy chạm vào chị thật sự là thứ gì?"

Sở Huyền chỉ chỉ người máy quét rác trên mặt đất nhích tới nhích lui.

Linh Tử: "......"

ChịTuệ: "......" Ta sai rồi ta đáng tội chết!

Chị Tuệ nhìn Linh Tử - tầm mắt rơi xuống người làm nói bậy cách đó không xa, ánh mắt nguy hiểm mà nheo lại, cũng chính là đang nói:

Thấy được sao? Về sau không có chứng cứ đừng nói chuyện lung tung, quản tốt miệng cô.

Đầu người làm kia rụt rụt cổ, ánh mắt né tránh rời khỏi phòng khách.

Bình luận

Truyện đang đọc