XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

“Khoan đã!” Bách Nhĩ gọi hắn lại.

Đồ mờ mịt quay đầu.

“Ta đi cùng ngươi.” Dừng một lát, Bách Nhĩ lại bổ sung “Nhân dịp mùa tuyết rơi không có việc gì, vừa lúc tới đảo Bối Mẫu của ngươi xem thử sao.” Hồi trước tuy y có tới đảo Bối Mẫu một lần, thế nhưng lúc đó chỉ quan tâm tới Đồ, nên cũng chưa nhìn kỹ địa hình ở đó. Y cảm thấy Ưng tộc độc tài lúc nào cũng muốn đứng trên đầu người khác lại không lập tức tấn công bộ lạc Dũng Sĩ là một việc rất kỳ lạ.

Nghe y nói như thế, Đồ nhất thời cứng họng, lắp ba lắp bắp nói “Nhưng mà… nhưng mà giờ ta vẫn chưa… vẫn chưa muốn trở về.” Hắn không muốn mới tới đã đi ngay như thế.

Thấy bộ dáng ngốc nghếch này của hắn, Bách Nhĩ không khỏi bật cười, thật sự không tưởng tượng nổi hắn làm thế nào mà dẫn dắt các thú nhân đi tấn công mấy bộ lạc khác.

Bị y cười như vậy, Đồ lại thuận theo lý của mình mà rối rắm suy nghĩ, sau đó khuyên bảo “Hơn nữa giờ biển đóng băng hết rồi, phù mộc không đi được, chúng ta cũng sẽ không thể tới đảo. Nếu ngươi thích, chờ tuyết tan, ta chèo phù mộc tới đón ngươi, phù mộc kia tốt lắm, có thể nằm ngủ ở trong, nếu ở trên phủ lớp lá lớn còn có thể che mưa nữa.” Nhắc tới phát minh của bộ lạc mình, Đồ liền bắt đầu nói không ngớt như Nguyên, hận không thể lập tức cùng Bách Nhĩ sẻ chia mấy thứ tốt đó.

Bách Nhĩ mỉm cười lắng nghe, cũng không cắt ngang lời hắn, mãi tới khi hắn dừng lại, y mới nói “Ta không thể chờ để thấy nó được.” Đương nhiên, lời này chỉ là đơn thuần cổ động hắn thôi. Thực tế y suy đoán phù mộc Đồ nhắc tới khả năng chính là mô hình ban đầu của thuyền, nếu cứ thế phát triển, chính thức có thể dựng lên một con thuyền lớn giống như kiếp trước, có thể vượt sông vượt biển cũng không phải không có khả năng. Dù sao hiện tại họ đã biết biện pháp luyện hắc thạch, công cụ không còn thiếu nữa, chỉ thiếu kinh nghiệm thực tế và bản vẽ đóng thuyền thôi. Đáng tiếc y am hiểu là lục chiến, hải chiến lại chưa từng tiếp xúc, nếu không đã có thể đưa ra nhiều ý kiến hữu dụng cho việc đóng thuyền rồi. Có điều việc này cũng không gấp, chỉ cần sẵn lòng tìm tòi, thì luôn có thể làm ra, cũng không nhất định phải làm như đúc với kiếp trước, có tác dụng là được rồi “Với lại, trên mặt biển đóng băng, không cần thuyền chúng ta vẫn có thể đi qua.”

“Làm sao mà qua?” Đồ mờ mịt, theo phản xạ hỏi lại. Tới lúc lời ra khỏi miệng hắn mới biết hỏng rồi, liền vội vàng kêu lên sửa chữa “Ta biết rồi, ta biết rồi, chờ ta thử một chút đã, ta thử một chút đã…” Vừa nói hắn vừa lau trán không có mồ hôi lạnh, trộm liếc qua dò xét Bách Nhĩ, thấy y không có ý trách cứ, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mấy con thú con thấy bộ dáng đó của hắn, chẳng có khí thế anh dũng vô địch giống như Nguyên nói chút nào, khiến chúng không khỏi cười lên khanh khách. Mặt Đồ từ lâu đã luyện được dày hơn cả tường đá, bị chính con mình cười, hắn lại chẳng cảm thấy gì cả. Vốn định nhấc hai tiểu thú ra ngoài luyện thử với mình, thì hắn lại sợ mình trượt chân, nên cuối cùng vẫn là từ bỏ, chỉ bảo Cổ đem chúng theo bên cạnh nhìn, lỡ mà có sụt băng, rơi xuống nước, chí ít cũng chọc tụi nhỏ cười, không tính là lãng phí.

Đương nhiên Bách Nhĩ cũng đi cùng, có điều y không có dự định lên tiếng chỉ đạo hay là ra tay cứu giúp khi Đồ gặp nguy cấp, mà chỉ khoanh tay đứng ở một bên nhìn. Bởi vì y cảm thấy Đồ không cần điều đó.

Trên thực tế, Đồ đã hiểu ra, theo lời Bách Nhĩ, để có thể đi trên mặt băng nhất định phải dựa vào nội lực. Có điều muốn dùng như thế nào, lại phải dựa vào suy tính của hắn. Đứng trên bờ hồ, Đồ nhìn mặt băng nổi sắc xanh xám, chần chừ một lát, không lập tức đặt chân lên. Hắn nhớ ngày ấy, lúc Bách Nhĩ tới đón mình, cùng hắn đi trên mặt băng, bộ dáng của y thản nhiên và thong dong, lại nhớ tới lúc trước họ kề vai chiến đấu, khi đi qua rừng rậm, tốc độ của Bách Nhĩ không hề chậm hơn các thú nhân khác. Hắn nhớ rõ, Bách Nhĩ từng nói, tất cả đều là do sử dụng nội lực.

Thật ra tầng băng ở trên mặt hồ còn dày hơn mặt sông, hắn biết mình đi trên đó cũng không khó khăn, thế nhưng biển lại không giống. Càng tới gần tiểu đảo, mặt băng càng mỏng, ở dưới còn có mạch nước ngầm, căn bản không chịu nổi sức nặng của thú nhân. Cho nên, hiện tại nhất định phải nắm giữa khả năng đi lại trên mặt băng, nếu không tuyệt đối không thể vượt qua biển để tới tiểu đảo được.

Suy nghĩ thật lâu, lúc Chiêu bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, hắn mới cắn răng một cái, điều động chân khí xuống chân, sau đó bước thử lên mặt băng, kết quả do không giữ thăng bằng tốt, liền rầm một phát ngã chổng vó lên trời. Chọc Chiêu cười khanh khách lên, ngược lại Húc khá hiểu chuyện, nó vui vẻ chạy tới đỡ Đồ, muốn giúp hắn đứng lên. Còn Tiêu Đồ ngay cả bản thân bé còn chưa giữ thăng bằng tốt, mặc dù có lòng nhưng lại vô lực, chỉ có thể dùng sức đẩy Cổ, muốn Cổ qua giúp a phụ. Có điều Cổ biết ý tứ của Bách Nhĩ, nên lần đầu tiên nó không làm theo ý của Tiêu Đồ, đứng vững tại chỗ như đá, đẩy thế nào cũng không được, Tiêu Đồ giận tới mức kêu ầm lên. Chiêu cười một lát cũng lon ton chạy tới, nói là giúp Húc đỡ a phụ lên thật ra là tới phá đám thì chính xác hơn. Đồ vốn sắp đứng dậy thì bị nó tông vào chân, kết quả lại ngã rầm xuống, còn vì sợ đè phải hai đứa con, nên hắn phải gắng gượng nhích người qua bên kia, nên lần té này còn thảm hại hơn lần trước.

Bách Nhĩ nhìn thấy, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ, nhưng không ngăn cản Húc và Chiêu, càng không nhắc nhở Đồ mấy câu, y biết chờ sau khi hắn hoàn toàn nắm giữ được cách vận dụng nội lực, có muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn cũng không dễ gì. Trên thực tế, theo ý tưởng của Bách Nhĩ là, Đồ hoàn toàn có thể ở trên nền tuyết học cách vận dụng nội công sai khiến cơ thể làm những động tác kỹ xảo trước, chờ dấu chân trên nền tuyết càng mờ đi, thì hẵng đi thử trên băng. Có điều nếu hắn không nghĩ tới thì bỏ đi, dù sao thú nhân da dày thịt chắc, té thêm vài cái cũng chẳng có vấn đề gì.

Đồ vốn đang sợ Bách Nhĩ ghét bỏ sự ngu ngốc của chính mình, tới lúc phát hiện trên mặt y mang theo nụ cười, hắn mới vứt bỏ được nỗi lo lắng này, đem hai thằng bé chỉ gây trở ngại thêm chứ không giúp được gì về trên bờ, hồi tưởng cảm giác trước khi té, lần này đi lại, liền tìm ra bí quyết, không đến mức còn chưa đi được mấy bước đã bị chính nội lực của mình làm cho vấp ngã, mặc dù chân tay hắn rất vụng về khi đi trên băng, hoàn toàn không có được phong thái tao nhã như Bách Nhĩ. Qua gần nửa ngày, hắn đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo đề khí để đi lại trên mặt băng. Lúc đó hắn mới biết được, mặt băng chỉ là nơi cho hắn mượn lực, cũng không cần phải thừa nhận sức nặng toàn thân hắn, cho nên có hơi mỏng cũng không sao. Khi một điều đã thông ra thì trăm điều cũng được rõ ràng, hôm ấy, ngoại trừ học được cách dựa vào nội lực để mượn lực từ những vật thể nhỏ, mỏng manh, hắn còn biết làm sao vận dụng nội lực để có thể khiến mình chạy nhanh hơn gấp mấy lần lúc trước. Còn chuyện dùng nội lực để đánh nhau, mấy ngày trước hắn đã học xong rồi, nay chỉ cần thấu hiểu thân pháp là được. Dù sao cũng là tự mình gọt giũa ra, nó khác với việc được người ta cầm tay chỉ bảo, có lẽ đi đường hơi vòng, chịu khổ cực nhiều hơn, nhưng kết quả cũng không thể sánh nổi.

“Bách Nhĩ, mang các con theo luôn đi.” Đồ luyện tới đầy hứng khởi, sau khi chạy mấy vòng ở trên mặt băng, hắn mang theo hai con thú con thở hồng hộc chạy theo sau, thỉnh thoảng lại té một hai cái, trở lại bên cạnh Bách Nhĩ, không bỏ đi ý tưởng quay trở lại đảo Bối Mẫu.

“Đương nhiên.” Bách Nhĩ cười, trước kia chỉ có một mình y, y còn chưa bỏ mấy đứa nhỏ xuống, nay Đồ đã trở về, dĩ nhiên càng không có khả năng để chúng lại cho người trong thung lũng chăm sóc “Còn mấy thú nhân trước kia cùng ta đi tìm ngươi nữa. Có điều, người ngươi mang tới e rằng phải ở đây tới mùa mưa rồi.” Thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ không có học nội công, dẫn bọn họ qua biển là điều không thực tế.

“Được.” Đối với chuyện này, Đồ cũng không thấy sao cả. Bởi vì hắn vốn muốn ở đây tới mùa mưa, lần này chỉ là đáp ứng yêu cầu của Bách Nhĩ, trở về xem thử trước thôi, những thú nhân kia không đi cùng cũng không sao.

Bình luận

Truyện đang đọc