XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Đêm nay, Bách Nhĩ vẫn như mọi khi ngồi thiền tu luyện, vì đã thành thói quen, nên rất nhanh sau đó y liền tiến vào cảnh giới của riêng mình, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy huyệt vĩ lư (huyệt nằm ở giữa hậu môn và xương cùng) nóng lên, đúng là cảm giác sinh ra khí. Y cả kinh, khi chắc chắn tạo ra rồi, thì khí cơ vừa sinh ra lập tức biến mất vô tung.

Sao lại là ở vĩ lư mà không phải tại đan điền? Trong lòng Bách Nhĩ dâng lên cảm giác kỳ lạ, đối với việc mất đi khí cảm đột nhiên xuất hiện, y cũng không thấy đáng tiếc chút nào. Nhưng mà sao lại ở vĩ lư?

Tuy nội công tâm pháp tu luyện có đủ loại, nhưng chúng đều có chung một điểm, đó chính là sinh ra khí cơ đầu tiên ở dưới đan điền. Đan điền ấm mà sinh khí, đan điền khí mãn, lại vừa trùng kích vào huyệt đạo, đả thông kinh mạch. Sở dĩ Bách Nhĩ luyện nội công tâm pháp này là vì kiếp trước đã từng luyện qua, không có khả năng sai lầm được, nhưng lúc này khí cơ lại sinh ra ở huyệt vĩ lư, mà so với dự tính của y là sớm hơn rất nhiều, điều này thật sự chưa từng xảy ra trước đây.

Y cảm thấy khó hiểu, lấy lại bình tĩnh, y quyết định thử lại một lần, xác định xem có phải mình nóng lòng mà sinh ra ảo giác không. Nhưng mà sau nửa canh giờ, sắc mặt y bắt đầu trở nên khó coi, mắt nhìn về hạ thân dâng trào nhô lên dưới cái quần da thú. Từ sau khi tới đây, dục vọng của y vẫn luôn im lặng, ngay cả *** thần của nam nhân bình thường vào sáng sớm cũng chưa từng có, y nghĩ do cơ thể mình quá kém, cộng thêm một lòng lo nghĩ sống sót thế nào, làm sao để ăn no mặc ấm, nên không để ý chuyện này trong lòng, thế nhưng hiện tại lại…

Y nâng tay xoa nhẹ chỗ mày nhíu lại, nhớ tới huyệt vĩ lư mới nóng rực lên, cùng với dục vọng theo đó nổi dậy, trái ngược với luyện công của kiếp trước, nhưng phản ứng lại giống với khi thu nạp *** khí ở đan điền. Dưới đan điền là mệnh đế của con người, là nơi nam tử tàng ***, nữ tử dưỡng thai, tu tập nội công nơi này sẽ làm khí cơ tràn trề di chuyển, sẽ khơi dậy phản ứng sinh lý. Mà nay huyệt vĩ lư không chỉ thay thế đan điền giành xuất hiện khí cơ trước, mà còn tạo ra phản ứng giống vậy, chuyện này là sao đây? Hay là nói cấu tạo cơ thể con người nơi này có khác biệt rất lớn với kiếp trước của y?

Đương nhiên là có khác rồi, nam nhân nơi này còn sinh hài tử được mà. Trong đầu Bách Nhĩ vang lên một câu như vậy, sống lưng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, do dự một lát, tay y luồn vào trong quần da thú, cầm dục vọng không nhỏ hơn mấy so với kiếp trước, chậm rãi chuyển động.

Cơ thể này tuy đã từng mang hài tử, nhưng *** lại rất trúc trắc, không bao lâu liền tiết ra. Bách Nhĩ rút tay lại, dựa theo ánh lửa nhìn vào bàn tay thấm ướt, trên mặt ngoại trừ một ít dịch nhờ trong suốt, trắng ***, y cũng không thấy dịch thể trắng đục mình đã quen thuộc. Cổ họng y di chuyển lên xuống, cảm thấy chỗ tư mật của cơ thể mình ẩm ướt và khô nóng, sắc mặt y càng trở nên khó coi hơn.

Mãi đến thời điểm này, rốt cuộc y mới không thể trốn tránh thân phận á thú của mình. Một sinh vật có bề ngoài giống nam nhân, nhưng lại có thể sinh con. Mà thứ cơ thể lúc trước y vẫn quen thuộc, hiện tại ngoài bài tiết ra, chỉ là một vật trang trí.

Giả nam nhân! Bách Nhĩ đột nhiên nghĩ đến ba chữ này, trong lòng cảm thấy khó chịu, y chợt đứng dậy, kéo áo choàng, cầm mộc mâu ra khỏi lều.

Xoẹt một tiếng, trường mâu vung trong tuyết đọng, khơi chúng lên, khiến tuyết bay tán lạn, che lấp đôi mắt.

Trong đêm đen, gió lạnh gào thét, tuyết trắng tung bay. Bách Nhĩ như đang trút bực tức trong lòng mà múa trường mâu đến uy vũ sinh phong, đằng đằng sát khí, khiến người ta có cảm giác như chém giết ở giữa thiên quân vạn mã. Lần tập luyện này kéo dài tới hai canh giờ, trong suốt thời gian không hề ngừng nghỉ, mãi tới khi có tiếng nhánh cây gãy rất nhỏ vang lên. Tai y khẽ động, động tác lại không hề tạm dừng, trường mâu như linh xà hồi động, được y thu lại sau lưng, đồng thời đá một cước ra, một tảng đá đóng băng lớn cỡ đầu hài tử như tên bay vọt tới chỗ phát ra tiếng động.

“Kẻ nào? Ra đây.” Y quát khẽ, một tay cầm trường mâu để sau lưng, một tay buông xuống bên chân, cơ thể thẳng tắp như cây tùng. Tuy vì thời gian luyện tập dài nên hơi thở dốc, nhưng phong thái trầm ngưng khiến người ta có cảm giác như núi cao không thể lay động.

Động tĩnh nhỏ vụn vang lên, qua một lát, một con hổ lớn, lông bạc chầm chậm đi từ sau cây ra. Con hổ lớn đó chỉ thoáng nhìn qua Bách Nhĩ, rồi liền cúi đầu, vừa không tiến lại gần, vừa không nói gì hết. Bách Nhĩ nheo mắt đánh giá nó một lúc lâu, nhất thời không nhớ nổi người này là ai, nhưng gia hỏa này trốn bên cạnh nhìn lén y luyện công xem như phạm vào điều tối kỵ của người luyện võ rồi, dù Bách Nhĩ biết thú nhân ở đây không biết quy định này, nhưng trong lòng vẫn không tránh được cảm thấy không vui, huống chi tâm trạng y vốn không tốt. Y hừ lạnh một tiếng, không để ý tới con hổ kia, xoay người trở lại lều.

Mãi đến khi xác định y đã rời đi, Giác mới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cái lều vừa nhỏ vừa thủng lỗ kia, sau đó hắn mới ủ rũ trở lại trong rừng. Đêm nay tới lượt hắn phòng thủ, nhớ tới ánh mắt cười nhạo của thú nhân trực cùng, còn có biểu tình lạnh nhạt, né tránh của Na Nông, hắn liền khó chịu vô cùng, bất tri bất giác đi tới đây, không ngờ sẽ thấy tối rồi mà Bách Nhĩ còn chưa ngủ, lại cầm mộc côn chơi đùa bên ngoài. Vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng á thú này điên rồi, mãi đến khi y nghiêm túc đánh giết, khi khí thế khiến người ta thấy khó thở nghênh diện ập tới, hắn mới phát hiện cây mộc côn hắn cho là vô dụng kia, trong tay đối phương lại rất lợi hại, dù biết rõ cây mộc côn đó không có khả năng gây thương tổn lớn cho bản thân, hắn vẫn không có dũng khí nhào tới. Cây mộc côn kia khiến hắn ngửi thấy mùi máu đặc biệt giống như khi săn liệp thú.

Á thú này thật đáng sợ. Giác bất giác run rẩy. Thế nhưng hắn vẫn muốn nói với Bách Nhĩ, sức lực và tốc độ của y không đủ, thật ra hắn có thể đánh thắng được y. Nhưng sẽ không có ai tin hắn, mà hắn lại không thể nào khiêu chiến với một á thú để chứng minh thực lực của mình, nên danh dự sáng rọi này, hắn nhất định phải vĩnh viễn bỏ đi. Sẽ không còn thú nhân nào tiếp tục tôn trọng hắn, có lẽ cũng không có á thú nào nguyện kết thành bạn đời với hắn nữa.

Bóng dáng con ngân mao hổ biến mất trong rừng, mang theo thê lương cùng cô tịch không nói nên lời.

Tuy Bách Nhĩ rất buồn, nhưng nếu đã là sự thật, thì y chỉ có thể chấp nhận thôi. Y thậm chí cảm thấy mình nên vui mừng, vui mừng vì bề ngoài cơ thể này ít nhất còn giống nam nhân, không thiếu cái gì hết, càng không có thêm những thứ thuộc về nữ nhân, khiến việc thích ứng ít nhất cũng không quá khó khăn. Về phần tôn nghiêm nam tính, nơi này nhìn đâu cũng là nam nhân, kể cả chức năng của y có bình thường, chắc cũng không dùng được, y không có hứng thú để một nam nhân khác sinh con cho mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng được trấn an ít nhiều.

Vì thế sau một đêm khổ sở, mất mát, hôm sau thức dậy, y lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Mục còn may mắn thấy y thể hiện thuật sử dụng giáo, mà đầy hưng phấn vào sáng sớm.

Ăn xong điểm tâm, Bách Nhĩ cùng Mục chuyên bám đuôi ôm một đống da thú đi tới nhà Nặc. Trên đường, Mục vẫn líu ríu nói chuyện không ngừng, nó bảo tối qua trong lều nhà nó xảy ra một chuyện.

Hóa ra sau khi biết được tất cả trường giác thú đều là Duẫn cùng Nặc, còn có Bách Nhĩ săn được, các thú nhân tàn phế liền đứng ngồi không yên. Bọn họ ồn ào chạy tới lều của Duẫn hỏi thăm quá trình săn thú, mong chờ có thể học hỏi được kinh nghiệm từ đó, dù sao chỉ cần còn một tia hy vọng, cũng không ai muốn trở thành phế nhân cả, huống chi còn liên quan với việc họ và gia đình mình không có thức ăn để chống đỡ qua mùa tuyết rơi. Trong chuyện này còn có những thú nhân bị thương tàn do tiểu nhĩ thú tấn công lần trước. Về phần Nặc cùng Bách Nhĩ, lại không có ai tới làm phiền. Vì mọi người đều biết Nặc không thích nói chuyện, mà Bách Nhĩ chỉ là một á thú, trong mắt các thú nhân, lần săn bắt vừa rồi chắc y chẳng làm được cái gì, nên cũng không có ai tới tìm y.

“Họ muốn sau này a phụ đi săn thì dẫn họ theo.” Mục nói.

“A phụ ngươi đáp ứng rồi à?” Chạm mặt một á thú gầy nhỏ, ôm bó củi đi qua, mà á thú kia lại nở nụ cười thiện ý với Bách Nhĩ. Bách Nhĩ dừng chân, theo phản xạ mỉm cười đáp lại, bởi vì quá bất ngờ, nên một lát sau mới nhớ tới lời Mục, vì thế y hỏi.

“A phụ nói muốn hỏi ý của ngươi.” Mục nghiêm túc đáp, sau đó nó cười hì hì hai tiếng “Nhưng lại làm cho họ sợ hãi.” Nghĩ tới phản ứng của các thú nhân kia, nó liền đắc ý. Về phần tại sao lại đắc ý, thật ra nó cũng không rõ. Bách Nhĩ cười, xoa cái đầu nhỏ của nó, nói “Không phải sợ, chắc là họ hơi kinh ngạc thôi.”

“Dù sao cũng là thế.” Tiểu Mục ngược lại không quá để ý tột cùng nó là cái gì, nó chỉ cười khanh khách lên “A phụ vui lắm. Từ sau khi ông ấy bị mù chưa bao giờ cười nhiều như tối qua hết. A phụ còn nói, chắc chắn họ sẽ tới tìm ngươi, nên bảo ta nói trước với ngươi một tiếng.”

“Ừ. Ta biết rồi.” Bách Nhĩ nghĩ, nếu mình có khả năng, giúp được gì đương nhiên sẽ giúp.

Bình luận

Truyện đang đọc