XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Tuy số lượng tiểu nhĩ thú lớn, nhưng vì bị tách ra từng con, nên không phát huy được ưu thế bầy đàn, rất nhanh sau đó chúng bị các thú nhân tiêu diệt sạch. Mà trong mấy đội thú nhân, thì hai người Đồ và Tát, thêm một thú nhân khác tên Mạc là ba người xuất sắc nhất. Bọn họ không chỉ nhanh chóng giải quyết đám tiểu nhĩ thú, mà còn nhớ rõ đường đi, lúc trở về trả lại cho Bách Nhĩ không thiếu một cây gỗ nào. Vì giỏi hơn, nên đám tiểu nhĩ thú còn lại dĩ nhiên do họ giải quyết.

Chờ sau khi xác định đã dọn sạch đám tiểu nhĩ, Bách Nhĩ để Mạc cùng hai thú nhân khác trở về trước hết, thay đổi vị trí các tảng đá, phá trận. Khi nghe Duẫn thông báo giải quyết xong vài tiểu nhĩ thú bị vây khốn kia, các thú nhân có thể đi thẳng lại đây, ban đầu họ còn chút do dự, chờ chân chính đi qua mới phát hiện lần này không có đảo tới đảo lui nữa, mà rất thuận lợi đi đến chính giữa, khiến họ không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Bách Nhĩ, chuyện này tột cùng là sao thế?” Nếu đến lúc này còn không minh bạch địa phương cổ quái này là do Bách Nhĩ làm ra, thì thật là ngu xuẩn. Tát thấy Bách Nhĩ không giống như trong trí nhớ của mình, hỏi ra câu nghi vấn trong lòng rất nhiều người. Mà lúc chân chính nhìn Bách Nhĩ, gã mới chú ý tới á thú này đang mệt mỏi dựa trên một con trường giác thú, trên người khoác một tấm da thú màu trắng, tóc búi cao trên đỉnh đầu, vẻ mặt mang theo một thứ gì đó khó diễn tả. Vẫn là khuôn mặt đó, vết sẹo trên má ngang qua khóe mắt vẫn dữ tợn nổi bật như hồi nào, thế nhưng ở dưới là trường giác thú màu đen phụ họa, con người giữa sắc lông trắng, thế nhưng khiến người ta cảm thấy một nét đẹp không thích hợp. Tát đưa tay dụi mắt, cảm giác như mình bị hoa mắt rồi, sao gã lại thấy á thú này đẹp cơ chứ?

Thấy mọi người đều đã trở lại, Bách Nhĩ mới đứng lên, phủi áo choàng, cười, đảo qua mấy thú nhân đứng ở sau với ánh mắt trốn tránh, rồi mới không quan tâm nói “Nếu chỉ có mình ta mò mẫm làm, cũng sẽ không có tác dụng lớn như vậy.” Quả thật là không tạo ra được tác dụng lớn, kể cả vây khốn tiểu nhĩ thú cũng chỉ là tạm thời, dù sao trận pháp này y bố trí cũng rất gấp lại sơ sài, chờ tiểu nhĩ thú nóng nảy phá hủy dây leo, cây cối xung quanh, liền không vây được chúng nữa. Đối địch với thú nhân, tác dụng đương nhiên càng giảm mạnh. Có điều nếu muốn giải thích hết trận pháp này cho các thú nhân ngay cả đếm số cũng không biết, quả là tự chuốc khổ vào thân. Huống chi tuy y không cố ý che giấu, nhưng cũng sẽ không ngốc nghếch tự giới thiệu cho họ biết mình từ thế giới khác đến, đang chiếm lấy cơ thể của Bách Nhĩ. Mỗi một nơi có một phong tục riêng, y cũng không ngại mạng mình quá lớn đâu.

Với lời giải thích của y, mọi người đều bán tín bán nghi, nhưng xưa nay không giao du, nên cũng không biết người này tột cùng có bản lĩnh gì, muốn hoài nghi cũng chẳng có căn cứ, vì vậy vấn đề này đành bỏ qua.

“Bách Nhĩ, ngươi có thể dạy cái này cho ta không?” Lần này mở miệng là Mạc.

Mạc là một thú nhân mới trưởng thành, hình thú là sư tử đỏ, hình người ngoại trừ mái tóc đỏ, thì nhìn qua vẫn là một tiểu tử anh tuấn, ngây ngô. Có lẽ lúc nãy biểu hiện của hắn thông minh, có lẽ tên của hắn phát âm giống như tên kiếp trước của Bách Nhĩ, nên y có chút hảo cảm với hắn, nghe vậy cũng không khước từ, mà chỉ hỏi “Ngươi học cái này làm gì?”

“Ta nghĩ nếu tìm đá bố trí xung quanh bộ lạc giống ngươi, chúng ta sẽ không cần sợ tiểu nhĩ thú tấn công nữa. Còn có, về sau khi săn thú, nếu gặp phải loài thú khó bắt, cũng có thể bố trí như vậy, lừa chúng vào trong…” Mạc gãi đầu, cười đến có chút thật thà chất phác, không giống với biểu hiện linh hoạt khi săn bắt trong trận.

Bách Nhĩ âm thầm kinh ngạc, không ngờ tiểu tử này ngược lại có thể suy một ra ba, trong lòng y không khỏi nảy sinh hiếu kỳ, muốn biết thú nhân này có thể học tới trình độ nào “Sau khi trở về bộ lạc, tới tìm ta.” Bỏ lại một câu, y liền quay đầu, nhìn về phía Đồ, hỏi “Chỗ này có thể khiêng hết về không?” Y đương nhiên biết với sức mạnh to lớn của thú nhân, chỗ trường giác thú này hoàn toàn không thành vấn đề. Có điều hiện tại đã giải hết trận pháp, quyền chỉ đạo dĩ nhiên phải giao lại cho người mà các thú nhân đã quen phục tùng.

“Có thể.” Đồ trả lời không ngoài ý muốn của y. Bách Nhĩ khẽ gật đầu, liền đi theo Nặc nói chuyện, việc xử lý con mồi không liên quan tới y nữa. Đồ mờ mịt nhìn y trong chốc lát, mới kịp phản ứng, bận rộn kêu các thú nhân bắt đầu thu dọn xác tiểu nhĩ thú xung quanh, đồng thời thanh lí trường giác thú. Lúc này dĩ nhiên Duẫn cũng không phải làm gì, hắn dỏng tai lắng nghe giọng nói của Bách Nhĩ truyền tới, rồi đi qua.

Bách Nhĩ kỳ thật rất tò mò sao Nặc dẫn tới được một đám trường giác thú. Trong kế hoạch của bọn họ, mục tiêu là một con trường giác thú, dẫn nó tới đây, đầu tiên dùng dây leo ngáng chân nó, sau đó để nó lọt hố bẫy, cuối cùng ba người hợp lực giết chết nó. Dù sao cũng cảm thấy phải xuất hết vốn liếng ra mới được, nào ngờ kế hoạch lại biến hóa nhanh như vậy. Nhớ tới bộ dạng chật vật của Nặc khi bị một đám trường giác thú đuổi theo, Bách Nhĩ nhịn không được mà phì cười. Nặc bị cười đến đỏ cả mặt, đáng tiếc hiện tại gã đang ở hình thú, nên nhìn không ra. Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời lộ ra sắc xám qua khe cành cây khô, lúc này tuyết vẫn rơi rất nhiều, rơi cả vào mắt gã, gã vội cúi đầu xuống, nhìn mũi chân chỉ còn non nửa đoạn lông trắng của mình.

“Khi ta tới, một đám trường giác thú đang ở chân núi bên kia bới tuyết, gặm cỏ. Ta liền chọn một con to nhất, bắt đầu dựa theo lời ngươi, khiêu khích nó, nhưng nó chỉ đuổi một lát liền trở về. Vì thế ta cắn một phát lên mình nó…” Nói tới đây, gã ấp úng “Nào ngờ sẽ dẫn tới cả đám đuổi theo.” Bách Nhĩ nghe xong thì im lặng, một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói “Vận khí của ngươi thật tốt, chọn trúng con đầu đàn của chúng.” Con đầu đàn chạy về phía nào, không phải những trường giác thú khác đều chạy theo sao?

Nặc a một tiếng, liền không nói gì nữa, hiển nhiên sau đó gã cũng nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc. May mà trước đó đã sắp xếp hố bẫy, Bách Nhĩ cũng không quên nó, nếu không gã chỉ sợ mình bị đuổi theo dẫn tới thoát lực mà chết, đừng nói tới có thu hoạch nhiều như vậy.

Duẫn ở bên cạnh sớm nhịn không được, mà cười ha ha lên, kết quả nhận lấy không ít ánh mắt kỳ quặc. Đúng lúc này, các thú nhân đang thu dọn trường giác thú bên kia đột nhiên xôn xao. Hóa ra trong cái hố bẫy kia đang treo ngược một con trường giác thú, nó bị thú nhân kéo lên, thế nhưng lại vẫn còn sống. Chờ ba người Bách Nhĩ đi qua, con trường giác thú đó đã bị các thú nhân cắn chết. Xem hình thể cùng các vết cắn trên lưng nó, hiển nhiên chính là con trường giác thú đầu đàn chạy phía trước kia. Lúc ấy, Bách Nhĩ chỉ lo quấn dây leo vào thân cây, rồi leo lên cây trốn, căn bản không chú ý sau khi nó bị vấp còn xui xẻo ngã xuống hố.

“Nhuyễn cốt thú? Là nhuyễn cốt thú.” Sau khi xử lý trường giác thú xong, có một thú nhân vô tình quét mắt xuống hố, sau đó chợt kinh hô.

Các thú nhân khác sau khi nghe thấy, đều dồn dập tụ tập tới, thú nhân nhìn thấy đầu tiên kia, cầm một cành cây dài chọc vào trong hố, xác định nhuyễn cốt thú đã bị ngã chết hoặc đè chết mới nhảy xuống, kéo nó ra. Sau đó đưa tới trước mặt ba người Bách Nhĩ. Bách Nhĩ ngơ ngác một lát, Duẫn đã đưa tay nhận lấy, khiêng trên vai mình.

“Đó là do chúng ta săn được, tốt nhất không cần giao cho bộ lạc, chúng ta tự chia cho nhau.” Biết tri thức bình thường của Bách Nhĩ lại hồ đồ, Nặc thấp giọng giải thích cho y.

Bách Nhĩ chợt hiểu ra. Nguyên chủ là á thú, ngoại trừ đi hái dã quả cùng rau dại xung quanh bộ lạc để ăn, cộng thêm trước kia bạn đời của y đi săn trở về sẽ cho y chút thịt, nhưng chưa bao giờ nói với y chuyện săn thú cùng phân chia của thú nhân, cho nên có thể nói y hoàn toàn không biết chuyện này. Hiện tại nghe được, cảm thấy chia thế cũng rất hợp lý, nếu không các thú nhân phải ở bên ngoài mạo hiểm tính mạng để săn thú nuôi sống người trong toàn tộc, còn phải bảo vệ bộ lạc, lại muốn họ chia đều với mọi người thì đúng là không công bằng.

Có lẽ là nghe thấy lời Nặc nói, Đồ đang vác một con trường giác thú trên vai chợt nhìn thoáng qua đây, có điều hắn không nói gì, chỉ xách thêm đuôi bốn con tiểu nhĩ thú nữa, gầm dài một tiếng, kêu mọi người có thể đi rồi. Các thú nhân khác cũng như vậy, vai khiêng trường giác thú, một tay xách tiểu nhĩ thú, chỉ khác nhau ở số lượng thôi. Mà con trường giác thú lớn nhất kia là do hai thú nhân khiêng, có thể thấy sức nặng của nó không bình thường. Các thú nhân còn lại không phải khiêng trường giác thú, đều dùng dây leo cột chặt hơn mười con tiểu nhĩ thú lại, cho dễ vác. Bách Nhĩ lại cảm thán sức mạnh của thú nhân, đồng thời chính mình cũng kéo theo hai con tiểu nhĩ thú, nhưng lại không khiến Nặc lấy bất cứ cái gì, mà bảo gã tiếp tục phụ trách dò đường cùng canh gác. Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, đây là điều y vẫn luôn tin tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc