XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG

Mãi tới khi trở lại sơn động, Giác đều chỉ lén lút đi theo, không làm ra chuyện gì. Bách Nhĩ liền không quan tâm thêm nữa.

Các thú nhân bắt đầu buộc dây leo lên cột đá, còn các á thú bận rộn dùng kim xương cùng với chỉ giống như bằng sợi đay ghép các da thú lại thành miếng lớn. Bách Nhĩ chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người tránh đi, y thà đi cột dây leo còn hơn. Đương nhiên có nhiều thú nhân ở đây như vậy, lại càng không cần y, vì thế y được nhàn rỗi. Liền dắt mấy tiểu hài tử, bắt đầu dạy chúng toán học và viết chữ. Việc đã đến nước này, y cũng lười che giấu, dù sao người bên cạnh học được càng nhiều thì càng có lợi cho y.

“Bách Nhĩ, Giác té xỉu.” Nhàn rỗi giống Bách Nhĩ còn có rất nhiều người, ví dụ như Nặc mất một chân. Bởi vì Nặc không có việc gì để làm nên ra ngoài động đi dạo, muốn ghi nhớ đường ra vào, không ngờ lại thấy Giác vẫn ẩn nấp lại đi mấy vòng bên ngoài trận pháp, bộ dáng như thể muốn vào lại không dám vào, gã còn chưa mở miệng chào hỏi, kết quả đối phương đã lảo đảo mấy cái, rồi cứ như vậy ngã lăn xuống núi. Gã lo Giác bị dã thú đi kiếm ăn xơi tái, vì thế nhanh chóng trở về nói với Bách Nhĩ.

“Đi xem sao.” Bách Nhĩ cùng gã có chung suy nghĩ, tuy không có hảo cảm với thú nhân kia, thế nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị dã thú ăn tươi nuốt sống.

Sợ tới lúc đó phải khiêng người, Nặc cùng Bách Nhĩ đều khiêng không nổi, vì thế họ gọi thêm Bố còn một mắt. Ra ngoài trận phát, theo dấu vết trên đất, ba người đi xuống một đoạn, mới thấy một con hổ lông trắng bạc dính đầy tuyết và lá khô.

Bách Nhĩ nhìn thấy con hổ đó, nhất thời nhớ tới cái đêm trước khi rời khỏi bộ lạc, con ngân mao hổ này đã rình coi y luyện công, không ngờ nó chính là Giác.

“Còn sống, có thể là ngất vì đói.” Nặc tiến lên ngửi, rồi nói. Bố không cần Bách Nhĩ phân phó tiếp, lập tức đi qua khiêng con ngân mao hổ này lên người, ba người cùng quay lại sơn động.

Người trong động nhìn thấy Giác bị khiêng về, đều có chút kinh ngạc, á thú nhanh chóng băm thịt và khổ tử ma để nấu chút cháo, bảo thú nhân tách miệng Giác ra, rót vào cho hắn. Không qua bao lâu, Giác tỉnh lại. Khi hắn nhìn thấy các thú nhân tàn phế vây quanh mình, hắn liền xấu hổ vùi cái đầu lớn vào giữa hai chi trước.

Hóa ra Giác vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị Bách Nhĩ đánh ngã, hắn lại không thể khiêu chiến với một á thú để rửa sạch mối nhục, cộng thêm ánh mắt khinh thường của các thú nhân khác, còn có sự cự tuyệt lạnh lùng của Na Nông, tất cả mọi thứ đều khiến hắn không thể làm như không có gì mà tiếp tục ở trong bộ lạc. Sau khi biết Bách Nhĩ bị bộ lạc đuổi đi, hắn liền vụng trộm đi theo, hy vọng có thể tìm một cơ hội chứng minh á thú này thật sự không mạnh hơn hắn. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Bách Nhĩ dẫn theo một đám thú nhân tàn tật, vô dụng trong bộ lạc bắt giết bốn con dã thú bị nhốt trong cây thứ thứ, vậy mà trong đó còn có một con đa túc thú, hắn liền biết quả thật mình không bằng á thú này.

“Mấy ngày nay ngươi ở đâu?” Nghe hắn thành thật tự thuật xong, trong mắt Bách Nhĩ chợt lóe lên ý cười, cảm thấy con ngân mao hổ tính tính hơi lỗ mãng này thật ra cũng rất khả ái.

“Cách đây không xa có một sơn động nhỏ, ta ở trong đó.” Giác vụng trộm nhìn vẻ mặt Bách Nhĩ, thấy y tựa hồ cũng không nổi giận, trong lòng hắn không khỏi thở nhẹ ra. Mấy ngày nay một mình hắn ở đó, vài ngày cũng chưa ăn cái gì, vừa lạnh vừa đói, còn phải đề phòng dã thú, hốt hoảng lo sợ, căn bản không ngủ ngon được giấc nào.

“Thật ra ngươi nghĩ không sai, quả thật ta không đánh lại ngươi. Tốc độ của ta không nhanh bằng ngươi, sức lực cũng không lớn bằng ngươi.” Bách Nhĩ nhìn Giác chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt y ôn hòa nói “Nên ngươi hoàn toàn không cần để chuyện này trong lòng, thời gian trôi qua người ta sẽ quên thôi. Trở về bộ lạc đi.”

“Không. Ngươi mạnh hơn ta, ta không thể đánh chết một con đa túc thú được.” Giác cũng là thành thật, nhìn qua có chút ý tứ tâm phục khẩu phục “Ta không muốn trở về bộ lạc, có thể cho ta ở lại đây không?” Vô luận qua bao lâu, người trong bộ lạc đều sẽ không nhìn thấy mặt tốt của hắn, các á thú cũng sẽ không chọn hắn làm bạn đời, còn không bằng hắn ở lại đây.

Bách Nhĩ hơi bất ngờ “Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Tuy y tự nhận sau khi sắp xếp một lượt, nơi này an toàn và ấm áp hơn bộ lạc, thế nhưng trong lòng các thú nhân, ở lại bộ lạc vẫn tốt hơn.

“Rồi.” Giác gật đầu. Ở trong này hắn là thú nhân trẻ tuổi, khỏe mạnh, có tác dụng hơn nhiều so với ở trong bộ lạc. Bách Nhĩ trầm mặc một lát, rồi nói với hắn “Ngươi muốn ở lại đây cũng không phải không thể, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ, nơi này của chúng ta sẽ không giống bộ lạc, đối đãi phân biệt thú nhân khỏe mạnh với thú nhân tàn tật, hơn nữa khi săn thú mọi người phải phối hợp với nhau, không thể bởi vì ngươi cảm thấy mình tài giỏi, liền mặc kệ người khác, sợ người ta liên lụy.”

“Ta biết. Về sau ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó.” Hôm trước Giác mới mở mang hiểu biết, phối hợp tốt thì dù là thú nhân tàn tật cũng có thể xử lý một con dã thú hung mãnh, bởi vậy khi nghe Bách Nhĩ nói thế, hắn không cần suy nghĩ liền gật đầu. Bách Nhĩ phát hiện thú nhân này thật sự vừa khờ lại vừa thẳng tính, nếu giữ hắn lại, trái lại có thể tăng cường sức chiến đấu cho bọn họ, vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Vì thế y nhìn qua các thú nhân khác “Các ngươi thấy sao?” Các thú nhân vốn vây xem, không ngờ Bách Nhĩ lại hỏi ý kiến của họ, ai cũng đều sửng sốt, sau đó mới ồn ào tỏ vẻ mình không có ý kiến, để cho y làm chủ. Trải qua nhiều ngày, trong lòng họ đã mơ hồ xem Bách Nhĩ là thủ lĩnh, đương nhiên y nói gì thì chính là vậy. Thêm người thì thêm lực lượng, huống chi là một thú nhân khỏe mạnh, chuyện này chỉ có lợi chứ không hại với họ. Về phần Giác từng thua dưới tay Bách Nhĩ, trong mắt họ đây là chuyện rất bình thường, hoàn toàn không có ý khinh khi.

“Vậy thì cứ thế đi.” Bách Nhĩ quyết định xong, mới lại hỏi Giác “Trong nhà ngươi còn ai không? Có cần về bộ lạc một chuyến không?”

“Trong nhà ta không còn ai hết.” Giác lắc đầu, có chút kỳ quái sao Bách Nhĩ lại hỏi vấn đề này, dù sao mỗi nhà trong bộ lạc có những ai, mọi người hẳn là đều biết cả. Có điều hắn cũng không nghĩ sâu, mà chỉ nói “Ta muốn về bộ lạc lấy chút đồ.” Lúc hắn đi chỉ cầm theo mấy tấm da thú giữ ấm, không mang theo cái gì khác nữa, nay muốn an cư tại đây, đương nhiên phải chuyển hết những thứ có thể đem ở trong nhà tới. Vì thế Bách Nhĩ bảo hai thú nhân hôm sau cùng hắn trở về, vừa có thể giúp khiêng đồ đạc, trên đường lại có khả năng tương trợ lẫn nhau.

Điều bất ngờ là khi chiều tối bọn họ trở về, phía sau còn có Mạc cười hì hì cùng với một á thú trung niên.

“Bách Nhĩ, ta với a mạt cũng tới đây.” Trên vai Mạc khiêng mấy cái bao da thú to tổ chảng, trên thân a mạt hắn cũng vác theo đồ đạc, hiển nhiên là dọn sạch gia tài qua đây “A mạt sợ ta chạy tới chạy lui không an toàn, nên chúng ta tới đây ở thẳng luôn. Khi nào ta học xong lại về bộ lạc.” Nói tới đây, hắn sờ đầu “Thật ra về hay không cũng không sao, ta thích săn thú cùng các ngươi, có điều có chút luyến tiếc bọn Tát…” Nghe hắn nói một mình không ngừng, Bách Nhĩ cảm thấy ồn ào vô cùng, vì thế y cắt ngang lời hắn “Ở đây cũng tốt, đỡ phải ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chỉ sợ qua mùa tuyết rơi ngươi cũng không học được.”

“Ba ngày cái… cái gì?” Mạc dông dài đột nhiên ngừng lại, ngược lại hiếu kỳ truy vấn, Bách Nhĩ nói quá nhanh, hắn nghe không rõ.

“Không có gì, đi giúp a mạt ngươi thu dọn đồ đạc đi.” Bách Nhĩ cảm thấy tên này giống Mục, cái gì cũng tò mò, khiến người ta đau cả đầu.

Vừa mới nghĩ tới Mục, Mục liền chạy lại, trong tay cầm một cây mộc côn còn cao hơn cơ thể nó

“Bách Nhĩ, ngươi xem, ta nhờ Nặc làm giúp đó.” Nó quơ quơ mộc côn như hiến vật quý vậy, đặc biệt đưa đầu vót nhọn tới trước mặt Bách Nhĩ, bắt chước hoàn toàn cây mộc thương kia của y.

“Ngươi làm cái này làm gì?” Trong lòng Bách Nhĩ dâng lên cảm giác không ổn.

“Đúng vậy, Mục, ngươi lấy cây gỗ này làm gì? Muốn dùng đi săn thú à?” Mạc vốn định đi, thấy thế lại ngừng lại, chen mồm vào giễu cợt cậu nhóc. Mục lườm hắn một cái, không quan tâm, chỉ nói với Bách Nhĩ “Bách Nhĩ, ta muốn giống ngươi, như vậy nè…” Đang nói, hai tay nó cầm mộc côn đi tới phía trước đâm lung tung mấy cái. Tiểu gia hỏa nghĩ ra là ra chiêu, cũng chẳng chú ý phương hướng xuất côn, may Bách Nhĩ phản ứng nhanh, né người đi, bằng không khó bảo toàn không bị đâm vào đùi, có điều thần sắc trên mặt cũng không phải là tốt đẹp gì.

“Ngươi học cái đó làm gì? Ngươi là thú nhân, nên học đi săn với a phụ ngươi mới đúng chứ.” Đối với một thú nhân sinh trưởng ở nơi này mà nói, tốn *** thần, sức lực học mấy cái phương pháp áp dụng trên chiến trường, thì chẳng khác gì bỏ gốc lấy ngọn.

“Nhưng Bách Nhĩ như vậy cũng rất lợi hại mà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục tràn ngập khó hiểu, sau đó nó nghĩ một lát, có chút cẩn thận hỏi “Bách Nhĩ, ngươi không muốn dạy ta sao?” Ở trong bộ lạc, tiểu thú nhân là do chính a phụ mình dạy kỹ thuật đi săn, rất ít thú nhân chịu tình nguyện hao phí tâm tư đi dạy dỗ tiểu thú nhân không có quan hệ với mình.

“Đương nhiên không phải.” Bách Nhĩ xoa nhẹ trán, nghĩ xem nói làm sao mới có thể cho thằng nhóc này hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc