Không chỉ là Dương Sâm, dù là Đường Vân cũng cho rằng như thế. Cho nên sau khi Dương Sâm về nước, Đường Vân rất nhanh đã bị hắn thuyết phục, sau đó đứng về phía Dương Sâm. Đường Vân cũng không phải kẻ a dua, hắn tự nhiên không khả năng lấy được chỗ tốt gì của Dương Sâm, mà thật tâm muốn chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê.
Đối với Tùy Qua, Đường Vân càng thêm tin tưởng Dương Sâm một ít. Đầu tiên, Dương gia cùng Đường gia đều là đại gia tộc, hơn nữa quan hệ giữa Dương Sâm đối với Đường Vân cùng Đường Vũ Khê đều không tệ. Cuối cùng, so sánh với Đông y hư vô mờ mịt, Đường Vân càng muốn tin tưởng ngành khoa học cùng Tây y thật sự.
Cho nên khi Đường Vân nghe Tùy Qua nói “100%”, cũng có thất vọng cùng phẫn nộ khó hiểu.
Đường Vân cảm thấy được Tùy Qua lừa hắn!
Trước kia Tùy Qua đã nói với Đường Vân, chỉ có năm thành nắm chắc chữa khỏi cho Đường Vũ Khê, khi đó Đường Vân có thể tin một ít. Hiện tại Tùy Qua lại nói trăm phần trăm, làm Đường Vân cảm thấy Tùy Qua huênh hoang. Đối với sản nghiệp của Tùy Qua, Đường Vân đã sớm cho người đi điều tra qua, ông nội của Tùy Qua chỉ là một thầy lang, am hiểu chút thuốc cao da chó mà thôi. Cho nên dựa theo đạo lý Tùy Qua giỏi lắm chỉ biết chút dược vật, đúng như lời của Dương Sâm, chỉ là một thầy lang.
- Tùy Qua, cậu làm cho tôi thật thất vọng!
Đường Vân sầm mặt nói.
- Tôi cũng rất thất vọng đối với anh.
Tùy Qua không cho là đúng nói:
- Vốn đang nghĩ đến anh là một người có chủ kiến, không thể tưởng được anh lại là người a dua, nhanh như vậy đã đứng bên người khác, làm sao anh lại không hề tin tưởng ánh mắt của em gái mình chút nào đây?
- Bởi vì lời nói của cậu căn bản không làm cho người ta tin tưởng.
Đường Vân cả giận nói:
- Trước đó tôi đem Vũ Khê phó thác cho cậu, hi vọng cậu có thể chiếu cố tốt cho nàng, chữa khỏi bệnh của nàng. Nhưng không nghĩ tới cậu chỉ nghĩ làm sao dỗ dành nàng, truy đuổi nàng, lừa gạt lòng của nàng, căn bản không dụng tâm chữa bệnh. Người như cậu làm sao đủ cho tôi tin tưởng!
- Nếu tôi không dụng tâm lo chữa bệnh cho Vũ Khê, hiện tại sẽ không nói ra nắm chắc trăm phần trăm.
Tùy Qua nói.
- Đừng ngụy biện nữa!
Đường Vân nói, giống như đã không muốn tiếp tục nói chuyện với Tùy Qua, ánh mắt nhìn Đường Vũ Khê:
- Đợi lát nữa cha mẹ sẽ đến đây. Vũ Khê, em đừng tiếp tục tùy hứng, sẽ làm chúng tôi thêm lo lắng. Có lẽ em không biết, trong khoảng thời gian em phát bệnh cha mẹ đã gầy yếu bao nhiêu.
Dương Sâm chỉ yên lặng nhìn tình thế biến hóa, giống như người ngoài đứng xem. Có Đường Vân ở đây xung phong, hắn dĩ nhiên không cần tốn công sức. Hắn là người thông minh, biết trong chuyện này Đường Vũ Khê cũng không thể hoàn toàn làm chủ. Cho nên hắn không cần phải tiếp tục công kích Tùy Qua, trêu chọc Đường Vũ Khê oán hận.
- Ca.
Đường Vũ Khê nói:
- Em biết mọi người quan tâm em. Nhưng lần này em thật sự muốn làm chủ một lần.
- Anh lo lắng em phạm hồ đồ!
Đường Vân nói:
- Bỏ đi, để cho em nói chuyện với cha mẹ…họ đã tới!
Quả nhiên lúc này có một chiếc xe biển số quân đội chạy vào giữa sân.
Sau một lát liền nhìn thấy Đường Hạo Thiên phong trần mệt mỏi cùng Hứa Nhan Hâm sóng vai đi vào phòng khách.
- Cha, mẹ!
Đường Vũ Khê đứng dậy hô.
Tùy Qua cũng đứng lên kêu một tiếng:
- Chào thúc thúc, chào dì.
Đường Hạo Thiên khẽ gật đầu, tựa hồ cũng như Đường Vân, đối với biểu hiện của Tùy Qua cũng không hài lòng.
Chỉ có Hứa Nhan Hâm nhìn Tùy Qua nói một câu:
- Tiểu Tùy, vất vả cháu.
Câu nói này làm trong lòng Tùy Qua cảm thấy ấm áp.
Đối mặt cha mẹ vợ tương lai, tâm tình Tùy Qua cũng không khẩn trương như lần trước. Nhưng lần này quan hệ càng thêm khẩn trương, bởi vì Tùy Qua rõ ràng cảm giác được Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân đã đứng bên Dương Sâm.
Cho dù được mẹ vợ tương lai ủng hộ, nhưng người trong Đường gia vẫn là hai so với một, Tùy Qua hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh xấu.
Nhưng Tùy Qua không để ý chuyện này. Chỉ cần Đường Vũ Khê không thay đổi quyết định, như vậy Tùy Qua không cho phép kẻ nào can thiệp quyết định của nàng, cho dù là người nhà của nàng cũng không được!
Ngay khi Tùy Qua hạ quyết tâm, ánh mắt Đường Hạo Thiên nhìn hắn, nói:
- Tiểu Tùy, tôi đã tin tưởng cậu. Hơn nữa cho cậu cơ hội cùng thời gian.
Lời ít mà ý nhiều, đây là phong cách của quân nhân, Đường Hạo Thiên có được tinh túy bên trong, từng chữ như vàng.
- Cháu hiểu được.
Tùy Qua phối hợp phương thức nói chuyện của Đường Hạo Thiên.
- Nhưng mà cậu làm cho mọi người thất vọng.
Đường Hạo Thiên nói.
- Thời gian còn thiếu chút nữa.
Tùy Qua giải thích một câu, lại nói:
- Huống hồ Vũ Khê không có thất vọng.
- Chúng tôi không thể cho cậu thêm thời gian.
Đường Hạo Thiên nói.
Tùy Qua đang định nói chuyện, Hứa Nhan Hâm chợt lên tiếng:
- Tiểu Tùy, không phải dì không tin cháu, mà dì thật đau lòng tiểu Khê. Cháu thành thật nói cho dì, rốt cục cháu nắm chắc được bao nhiêu phần có thể chữa khỏi cho tiểu Khê?
Đường Hạo Thiên nhíu mày, hiển nhiên hắn không dự đoán được vợ mình lại không đứng cùng một trận tuyến thống nhất với mình.
Làm một sĩ quan, một người đàn ông, điều này làm Đường Hạo Thiên có chút tức giận.
- Khi nãy đã có người hỏi cháu vấn đề này.
Tùy Qua nói:
- Nếu dì đã hỏi, cháu sẽ tiếp tục trả lời thêm một lần. Trước kia cháu có nói qua, chỉ nắm chắc năm thành có thể chữa khỏi Vũ Khê, nhưng mà hiện tại cháu đã nắm chắc mười thành!
- Thật sự?
Hứa Nhan Hâm vui sướng nói.
Đường Hạo Thiên ho khan hai tiếng, sau đó hỏi:
- Tiểu Tùy, mười thành nắm chắc của cậu từ đâu mà đến?
- Trước đó cháu nói có năm thành nắm chắc là bởi vì cháu còn khuyết thiếu một loại dược vật mấu chốt. Hiện tại loại dược vật này rất nhanh sẽ lấy tới tay. Cho nên cháu nói có nắm chắc mười phần.
Tùy Qua đáp.
- Dược vật?
Đường Hạo Thiên đại khái không tin chỉ một loại dược vật là có thể chữa khỏi bệnh của Đường Vũ Khê, lại nói:
- Vậy chừng nào cậu có thể lấy được dược vật kia?
- Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.
Tùy Qua nói theo thực tế.
Nghe được lời này, gương mặt Đường Hạo Thiên liền đen:
- Con gái của tôi không có được bao nhiêu cái ba năm ngày! Tiểu Tùy, mời cậu đi thôi.
- Hạo Thiên!
Hứa Nhan Hâm khuyên nhủ:
- Vì sao không cấp cho tiểu Tùy nhiều thêm chút thời gian. Trong khoảng thời gian này mặc dù không chữa khỏi bệnh của tiểu Khê, nhưng em nhìn ra được đây là thời gian con gái vui vẻ nhất trong những năm gần đây, chẳng lẽ anh không thể cho con gái vui vẻ nhiều hơn được một chút sao!
Rốt cục Tùy Qua biết trực giác mẫn tuệ của Đường Vũ Khê di truyền từ ai. Mẹ vợ tương lai này quả nhiên cũng có được trực giác kinh người cùng khả năng nhìn thông thấu, lập tức thấy được điều đã bị cha con Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân xem nhẹ.
Đường Hạo Thiên trầm mặc, lời của vợ như xúc động hắn, làm cho hắn không khỏi nghĩ lại. Làm con gái của hắn, ở trong mắt người ngoài từ khi Đường Vũ Khê sinh ra giống như được ngậm chìa khóa vàng, nhưng xuất thân trong dạng gia đình này, đồng thời sẽ mất đi rất nhiều thứ so với bạn cùng lứa tuổi, tỷ như bạn bè, tỷ như tự do.