Nhưng linh thảo trong thiên địa, chẳng lẽ cũng chỉ sinh ra vì người tu hành thôi sao?
Đáp án của vấn đề này, Tùy Qua không thể nào biết được, nhưng hắn lại biết, bởi vì rất nhiều người tu hành đốn củi quá độ, hôm nay linh thảo trong thiên địa mới gặp phải tai hoạ ngập đầu, có lẽ đã gần như tuyệt tích.
Trong mắt người tu hành, thực lực quyết định hết thảy.
Thực lực, chính là chân lý vĩnh hằng.
Cho nên, chuyện Tùy Qua cảm thấy rất khó hiểu, theo Thẩm Thái Sùng lại là chuyện rất bình thường.
Người bình thường chính là heo chó, là con kiến hôi, cho nên không xứng hưởng dụng linh thảo, linh dược.
Đây chính là quy tắc trò chơi của hiệp hội y dược Hoa Hạ. Cũng là quy tắc từ xưa.
Chính bởi vì như thế, người bình thường căn bản không biết thế gian còn có linh thảo, linh dược tồn tại.
Nghe thấy quy tắc này, trong lòng Tùy Qua bất chợt run lên. Hắn không giống với Thẩm Thái Sùng, Tùy Qua là từ người bình thường trở thành người tu hành , hơn nữa xuất phát từ căn bệnh của gia gia, cho nên hắn càng cảm nhận rõ rệt được nỗi thống khổ và hành hạ mà sanh lão bệnh tử mang tới cho người bình thường. Cho nên, Tùy Qua rất hi vọng một ngày kia có thể mang linh dược phát dương quang đại, để có thể giải thoát nhiều người khỏi sự hành hạ của ốm đau, để cho nhiều gia đình có thể tràn ngập tiếng cười. Tỷ như Lâm Tiểu Vũ, Trác Hoa..., Tùy Qua rất thích nhìn thấy những người thiện lương cũng có một cuộc sống vui vẻ bình an.
Ai ngờ, chuyện Tùy Qua thấy rất tốt, lại không được hiệp hội cho phép.
Thậm chí, hiệp hội này căn bản không muốn để người bình thường biết sự tồn tại của linh thảo, linh dược.
Giết bất luận tội!
Đây chính là phong cách làm việc của bọn họ.
Trong lòng Tùy Qua có chút bi ai, cũng có chút may mắn.
May nhờ lúc trước dùng Đế Ngọc cao thử trước, nếu không đưa những thứ như Bồi Nguyên cao, Cố Nguyên hoàn....ra thị trường, Tùy Qua khẳng định cũng sẽ gặp gỡ cục diện "Giết bất luận tội".
Mặc dù như thế, ý nghĩ của Tùy Qua cũng không thay đổi.
Linh thảo, linh dược của Tùy Qua là do hắn trồng, chế biến được, cho nên hắn muốn cho người nào thì cho người đó, đây chính là ý nghĩ, quy tắc của hắn. Mặc dù hiện tại không cách nào thực hiện, nhưng Tùy Qua tin tưởng có một ngày, hắn nhất định có thể làm được .
Thẩm Thái Sùng thấy Tùy Qua mặc nhiên không nói, nói tiếp:
- Tiểu Tùy, tác phong làm việc của hiệp hội mặc dù bá đạo, nhưng tuyệt đối không phải tồn tại chúng ta có thể chống lại. Cho nên, nếu không cần thiết, tốt nhất cậu nên thi hành theo quy củ làm việc của hiệp hộ. Huống chi, ngay cả Thẩm gia chúng ta làm ăn y dược, cũng phải giao nạp một thành lợi nhuận cho hiệp hội. Cho nên, cậu cũng không cần cảm thấy có cái gì khó tiếp nhận. Đợi đến khi tu vi của cậu đột phá Tiên Thiên kỳ, hoặc là nâng cao một bước..., cậu sẽ có nhiều quyền phát biểu hơn, khi đó cậu sẽ hiểu biết nhiều hơn về hiệp hội này.
Trong giọng nói của Thẩm Thái Sùng, tựa hồ có thể cảm giác hắn thật ra cũng không thoải mái với hiệp hội này, nhưng chỉ có thể tuân theo quy tắc mà hiệp hội chế định. Bởi vì Thẩm Thái Sùng là một người tu hành, tuân theo cổ xưa quy tắc "Dĩ lực vi tôn", cho nên cảm thấy hiệp hội này cường đại hơn hắn, như vậy cũng chỉ có thể tuân theo quy củ kia.
- Ừ, cám ơn Thẩm gia đã nói cho ta biết những thứ này.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Hiệp hội y dược Hoa Hạ.
Quả nhiên càng hiểu rõ tổ chức này, càng cảm thấy đáng sợ.
Không chỉ là tổ chức có thực lực đáng sợ, hơn nữa quy tắc của bọn hắn cũng đáng sợ như vậy, hoàn toàn máu lạnh, không có nhân tình.
Đến lúc này, Tùy Qua chỉ cảm thấy mất hứng, cho nên mượn cớ xuống núi.
Sau khi xuống núi, Tùy Qua liền chuẩn bị trở về thành phố Đông Giang.
Mẫu thân Tiêu Khanh Quân của Thẩm Quân Lăng giữ lại không có kết quả, cho nên mạnh mẽ nhét chén súp nàng đã nấu cho con rể lên xe Thẩm Quân Lăng
Sau khi lên xe, Tùy Qua mặc nhiên không nói.
Trước kia, Tùy Qua vẫn cảm thấy thân phận "người tu hành" rất vinh quang, nhưng hiện tại, Tùy Qua lại lấy đó làm hổ thẹn. Người tu hành hôm nay, tựa hồ cũng chỉ là một đám người vì tư lợi mà phát rồ, hoàn toàn không có nhân tính.
- Thôi Thôi, ngươi làm sao vậy?
Thẩm Quân Lăng nhận thấy vẻ dị thường của Tùy Qua, ôn nhu hỏi.
- Không có gì.
Tùy Qua cười nhạt, hỏi
- Có một ngày, nếu như ngươi đột phá Tiên Thiên kỳ, có phải cũng sẽ lãnh đạm tình đời? Tựa như người tu hành khác bất cần nhân tình, bất luận thiên ý hay không?
- Không đâu.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Ta không thích cuộc sống của loại "ni cô" suốt ngày chỉ biết tu hành. Hơn nữa, ta cũng không thích giao thiệp với những người tu hành không có nhân tình đó, giống như người đá vậy. Cho nên, ta căn bản không thích Tống Lập Hào của Tống gia, cũng không thích người của Tống gia, thậm chí ngay cả một số người của Thẩm gia ta cũng không thích. Hơn nữa, ta cảm thấy gia gia nói cũng không đúng, nếu như ta có rất nhiều linh dược, ta sẽ không bán cho những người tu hành cả ngày chỉ biết chém giết, ta sẽ "lãng phí" dùng cho những người bình thường thiện lương, những người này không phải người đá, sẽ có hỉ nộ ai nhạc, thất tình, dù sao ta tình nguyện sống cuộc sống như vậy. Nếu thật sự muốn ta thích tu hành..., trừ phi để cho tỷ tỷ ta một mình chiếm đoạt cậu, để cậu ngày ngày hầu hạ tỷ tỷ chơi song tu! Cho đến khi ép khô cậu!
- Dừng xe.
Tùy Qua đột nhiên nói.
Thẩm Quân Lăng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thắng gấp, dừng xe bên đường.
Thẩm Quân Lăng đang muốn mở miệng hỏi thăm, Tùy Qua thoáng cái đã quay đầu lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át, hơi nhếch lên của nàng.
Thẩm Quân Lăng không đẩy Tùy Qua ra, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nụ nóng bỏng của hai người.
Một lúc lâu, Tùy Qua rốt cục thả Thẩm Quân Lăng ra, nói:
- Lăng nhi, cám ơn ngươi.
- Lăng nhi?
Thẩm Quân Lăng buồn bực nói:
- Ngươi xưng hô thế này khiến ta cảm thấy nôn mửa, vẫn nên gọi ta là "Thẩm tỷ tỷ" đi.
Tùy Qua cười xấu hổ nói:
- Ta cho rằng như vậy sẽ nhu tình như nước hơn một chút.
- Như nước cái đầu ngươi!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Tỷ tỷ cũng thấy ngươi đáng thương, nụ hôn vừa rồi coi như bố thí cho ngươi.
- Như vậy, bố thí thêm một cái nữa được không?
Sắc tâm của Tùy Qua đồng học lại bắt đầu rục rịch.
- Không được!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nụ hôn vừa rồi ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi kích động như thế không? Nhìn bộ dạng của ngươi, thật giống như sắp rơi lệ vậy.
- Rơi lệ, ngươi cũng quá khoa trương rồi.
Tùy Qua nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Nhưng, ta thật sự rất lo lắng ngươi sẽ biến thành loại người tu hành tính tình lương bạc. May là, ngươi không phải như vậy!
- Thì ra ngươi chính vì cái này sao?
Thẩm Quân Lăng chợt nói, trong lòng có chút ấm áp:
- Ta thật sự quan trọng như vậy sao?
- Đối với ta mà nói, ngươi thật sự quan trọng.
Tùy Qua khẳng định nói.
Lúc trước, Tùy Qua thật sự rất lo lắng, một ngày kia Thẩm Quân Lăng cũng sẽ biến thành một người tu hành lương bạc. Thẩm Quân Lăng như vậy, Tùy Qua tuyệt đối sẽ không yêu.