Y TIÊN THIỂU

Xem ra người này nhất định muốn lấy cho được Bão Phúc Đan Mộc, nhưng không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã tìm tới nơi này.

Tùy Qua thản nhiên, dù sao Hồ Nhất Bát mới là chủ nhân nơi này, để cho hắn đi xử lý tốt hơn.

- Hồ Nhất Bát, ông có phải nhất định đối lập với bổn thiếu gia hay không! Không ngại nói cho ông biết, bổn thiếu gia nhất định phải lấy được Côn Luân Thần Mộc này! Không muốn nói nhiều lời với ông, không phải là tiền thôi sao, ông ra giá đi!

Chu Hằng Bằng đi vào phòng khách nhìn Hồ Nhất Bát hét to.

Theo sau, Chu Hằng Bằng xoay chuyển ánh mắt, dừng lại trên người Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng, hừ lạnh nói:

- Nga, hai người này tám phần là Hồ Nhất Bát tìm đến nhờ cậy đi? Khó trách luôn đối lập với thiếu gia ta! Hừ, trước tạm nhớ kỹ, chờ rảnh rỗi thu thập đám người đui mù các người!

Hồ Nhất Bát thật vất vả mới gặp được tiên duyên, được Tùy Qua thu làm ngoại môn đệ tử, sao có thể cho phép Chu Hằng Bằng phá hủy chuyện tốt của mình. Vì thế sắc mặt hắn trầm xuống nhìn Chu Hằng Bằng nói:

- Chu tiên sinh, anh không mời mà tự đến đã phá hủy quy củ của tôi, còn vô lễ với khách của tôi, mời anh lập tức rời đi nơi này. Nếu không đừng trách Hồ mỗ không khách khí!

Chu Hằng Bằng hoành hành đã quen, không hề xem một kẻ đào mồ trộm vào mắt, khinh thường nói:

- Hồ Nhất Bát, ông chỉ muốn kiếm một ít tiền mà thôi. Ông muốn vài tỷ hay là hơn mười tỷ, ông mở cái giá, làm gì phải khăng khăng như vậy! Lấy tiền tài của thiếu gia, vẫn có thể lấy được đi ra.

- Hồ mỗ thật muốn biết Chu tiên sinh vội vã lấy Côn Luân Thần Mộc rốt cục là vì cái gì?

Hồ Nhất Bát hỏi.

- Nghe đồn Côn Luân Thần Mộc muôn đời không hủy hoại. Cho nên bổn thiếu gia dự tính mời cao nhất tạo thành quan tài, lưu lại cho ông nội của thiếu gia, lão nhân gia lớn tuổi giá hạc quy thiên là chuyện khó tránh. Không nói gạt ông, long huyệt của lão nhân gia đã chọn xong, nếu có Côn Luân Thần Mộc làm quan tài, tất nhiên có thể phù hộ gia tộc muôn đời hưng thịnh!

Chu Hằng Bằng nói tiếp:

- Về phần nữ thi, bổn thiếu gia cũng tính toán nghiên cứu một chút rốt cục lại có lai lịch gì.

- Hưng thịnh muôn đời?

Hồ Nhất Bát cười lạnh một tiếng:

- Tục ngữ nói, ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông. Chu gia các vị lên cao chỉ mới vài chục năm nay, đã sinh ra hậu thế ngang ngược như anh, đừng nói ngàn năm muôn đời, tôi xem dù chỉ trăm năm cũng không chịu nổi!

- Ông…Hồ Nhất Bát, ông thật sự là không biết điều!

Chu Hằng Bằng lạnh lùng nói:

- Ông chỉ là một kẻ trộm mộ, không quan tâm ông có năng lực gì, bổn thiếu gia muốn giẫm ông thật dễ như trở bàn tay, chỉ cần một câu của tôi, bảo đảm những gì ông đào ra trong mộ địa không biện pháp nào bán ra! Còn phải đem toàn bộ người của ông vào ngục giam! Đem gia sản toàn bộ sung công! Nghĩ rõ ràng chưa? Lập tức đem vật bổn thiếu gia cần lấy lại đây, nếu không ông chẳng những không lấy được tiền, còn phải tặng cả mạng già!

- Thật xin lỗi, thứ này tôi đã đưa ra ngoài!

Hồ Nhất Bát vẫn xem thường uy hiếp của Chu Hằng Bằng.

- Hắc! Xem ra ông thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!

Chu Hằng Bằng hừ lạnh nói, ra dấu bằng mắt cho bảo tiêu bên cạnh. Làm thái tử gia, Chu Hằng Bằng đã quen hung hăng càn quấy, mạnh mẽ cướp đoạt giống như chính là bản sắc của hắn.

Bảo tiêu kia rút khẩu súng lục chỉ vào đầu Hồ Nhất Bát.

Lão giả bên cạnh siết chặt nắm tay, tựa hồ muốn xuất thủ nhưng lại bận tâm đến Hồ Nhất Bát. Hai bảo tiêu của Chu Hằng Bằng đều không đơn giản, làm Đinh lão đầu thật băn khoăn. Mặc dù hắn là cao thủ luyện khí trung kỳ, nhưng hai tay khó địch súng ống, huống chi còn phải lo lắng an toàn của Hồ Nhất Bát.

- Đồ vật đang ở chỗ của tôi, các người không cần gây khó xử cho Hồ Nhất Bát.

Tùy Qua mở miệng:

- Hồ tiên sinh đã đưa đồ vật cho chúng tôi. Cho nên không còn quan hệ gì tới anh, anh có thể rời đi.

- Mày…mày muốn chết!

Chu Hằng Bằng xoay người đằng đằng sát khí quát.

Một bảo tiêu thấy vậy cũng rút súng muốn chỉ vào đầu Tùy Qua.

Người này có tu vi luyện khí trung kỳ, ở trong mắt người thường xem như cao thủ, nhưng muốn dùng súng lục chỉ vào Tùy Qua, chẳng khác gì người ngốc nói mê!

Phất! Phất! Phất! Phất!

Tùy Qua vươn một bàn tay, huyễn ra mười mấy đạo chưởng ảnh, nhẹ nhàng đoạt lấy khẩu súng trong tay bảo tiêu.

- Thiếu Lâm Tự Niêm Hoa Chỉ!

Bảo tiêu kinh hô, hắn chưa từng gặp qua thủ pháp thần diệu như thế.

- Sai! Là Thiên Biến Tróc Trùng Thủ! Nằm xuống đi!

Chưởng ảnh lại xuất ra, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của bảo tiêu, một chưởng vỗ lên đầu hắn.

Thanh âm đầu lâu vỡ vụn vang lên.

Bị một chưởng của Tùy Qua oanh kích, đầu bảo tiêu chẳng khác gì quả dưa hấu.

Thân hình bảo tiêu mềm nhũn tê liệt ngã xuống dưới chân Tùy Qua.

Bảo tiêu còn lại nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng chuyển mũi súng định bắn về phía Tùy Qua.

- Chết!

Tống Văn Hiên quát lạnh một tiếng, bổ ra một đạo tiên thiên chân khí.

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, đầu người này trực tiếp phá mở một lỗ lớn, máu tươi cùng óc tràn ra.

- Đám súc sinh các ngươi! Đám côn đồ liều mạng, lại dám đối lập với bổn thiếu!

Chu Hằng Bằng kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh hãi muốn bỏ chạy. Đáng tiếc hai chân hắn như bị nam châm hút chặt, căn bản không thể nhúc nhích, hơn nữa không tự chủ được quỳ sụp dưới đất.

- Một nhị thế tổ mà thôi, chẳng khác gì một con kiến! Quỳ xuống đi…

Tống Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, Chu Hằng Bằng liền quỳ rạp dưới đất, không cách nào nhúc nhích nửa phần.

- Đợi một chút, trước khoan giết hắn…

Tùy Qua ngăn trở Tống Văn Hiên động thủ.

Tuy rằng đầu óc Tống Văn Hiên không linh quang như Tống Thiên Húc hay Tống Lập Hào, nhưng sát phạt quả quyết, thật khiến Tùy Qua thưởng thức. Nhưng Tùy Qua không có ý định để hắn giết Chu Hằng Bằng.

- Đám dân đen các người cũng dám đụng đến tôi! Các người biết cha của tôi là ai, ông nội của tôi là ai chăng! Chỉ cần tôi thiếu một sợi lông tơ, các người đều phải chết! Còn các người…

Trầm Quân Lăng vung một bạt tai đã đánh gãy răng Chu Hằng Bằng.

- Ồn ào!

Trầm Quân Lăng hừ lạnh một tiếng:

- Tùy Qua, giết hắn cho xong.

Nha đầu này cũng không phải kẻ hiền lành.

- Tên phế vật này anh lưu trữ làm chi?

Trầm Quân Lăng hỏi.

Tùy Qua không trả lời nàng, nhìn Hồ Nhất Bát nói:

- Hồ Nhất Bát, ông động thủ!

- Được!

Hồ Nhất Bát không chút do dự, ôm lấy một bình hoa thanh hoa hung hăng ném lên đỉnh đầu Chu Hằng Bằng.

Đáng thương món đồ sứ, rơi vào kết cục vỡ tan cùng đầu của người kia.

- Sư tôn, tôi tự tay giết tên công tử này, xem như quẳng ném danh trạng, sư tôn hẳn nên tin tưởng tôi chứ?

Hồ Nhất Bát hỏi, không hổ là nhân tinh sống nhiều năm, lập tức liền nhìn ra tâm tư Tùy Qua.

- Tốt!

Tùy Qua nói:

- Hồ Nhất Bát, sau này ông đi theo tôi tu luyện đi. Những người còn lại đều cho họ đi.

- Có nghe thấy không, tiểu Đinh, ông đi phân phát mọi người, phát cho họ ít tiền.

Hồ Nhất Bát nói:

- Nói cho họ biết sau này sống cho tốt, nghề nghiệp đào mồ trộm chung quy không phải chính đạo.

Bình luận

Truyện đang đọc