YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Doãn Mộ Tư nghe xong liền bật khóc:"Sao anh ấy lại ngốc như vậy?"
Nếu như… thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi rừng sâu không thể quay về được nữa.
Vì cô ấy, anh không tiếc cả mạng sống.
Vậy nên, bọn họ nói chính anh là người ra tay ám sát cha cô, ai tin được?
"Thịnh Quy nói cậu ấy bị thương không nhỏ, phải an dưỡng một thời gian."
"Cái gì?" - Nghe những lời này của dì Hứa, Doãn Mộ Tư lòng càng đau hơn.
Đêm nay gặp gỡ ở Phương gia, cô không dám nhìn anh nhiều, chỉ sợ bản thân không khống chế được, cho nên không hề phát hiện sắc mặt của Lục Vũ Thần không ổn, thậm chí không nhận ra anh bị thương.
Vì cái gì mà tất cả đều không chịu nói ra, đi vào rừng sương mù cũng không nói, bị thương cũng không nói, còn đi đến Phương gia bảo hộ cô, con người này thật sự không muốn mạng nữa sao?
Doãn Mộ Tư nức nở:"Không được, con phải đi tìm anh ấy."
Dì Hứa lại ngăn lại:"Đã khuya lắm rồi, bên kia nhà của Lục thiếu cũng đã ngủ, vả lại hiện tại cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vợ chồng Thịnh Quy đang ở Lục gia, tiểu thư người cũng đừng quá lo lắng."
"Còn có, chuyện tiểu thư mang thai, dì còn chưa nói cho lão gia, ngày mai tiểu thư nên tự nói cho lão gia biết, cũng nên mang lựa chọn của tiểu thư nói ra, xem lão gia có thể tiếp nhận hay không."
Nhìn Doãn Mộ Tư kinh ngạc nhìn mình, dì Hứa lại cười:"Dì bao nhiêu tuổi, tiểu thư nôn ọe cả ngày, nguyệt sự không thấy, liền đoán ra."
"Con hiểu rồi, dì Hứa."
Ý của dì Hứa, chính là cửa ải hiện tại của Lục Vũ Thần chính là cha cô.
"Hy vọng lần này Lục thiếu gia sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Nghe vị bảo mẫu từ bé của cô nói như vậy, cô sợ với tính khí kiêu ngạo và lạnh lùng của Lục Vũ Thần, anh ấy sẽ không cúi đầu để lấy lòng cha cô.
Nhưng mà sự giàu có và quyền lực của anh không thể lọt vào mắt của Doãn Sâm, điều duy nhất có thể gây ấn tượng với cha cô chính là sự chân thành của Lục Vũ Thần.
Muốn cưới được viên ngọc quý báu của Doãn Sâm, phải thể hiện sự chân thành nhất có thể.
Buổi sáng, Doãn Mộ Tư dậy thật sớm, nhanh chóng chạy đến phòng Doãn Sâm, bởi cô sợ chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Cô thấy Doãn Sâm vẫn đang trò chuyện với dì Hứa, còn dì Hứa đang dọn dẹp gian phòng một chút, lúc này cô mới thật sự tin đây không phải là một giấc mộng, ba cô thực sự đã tỉnh lại.
Sau bữa sáng, Doãn Mộ Tư kể cho Doãn Sâm nghe về việc cô và Lục Vũ Thần, và cả việc cô đã mang thai.
Doãn Sâm nghe xong chỉ nói:"Dù thế nào thì đứa trẻ này cũng phải giữ lại, nó là giọt máu của Doãn gia chúng ta, còn việc cha của đứa trẻ này có được nhận hay không, còn phải xem qua biểu hiện của cậu ta."
"Ba… con cảm ơn ba."
Cô còn sợ ba cô nghĩ cô còn nhỏ tuổi, không thể một mình nuôi con mà bắt cô bỏ đứa trẻ này, nhưng nghe những lời này từ ông, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Ba cô không phản đối, bước tiếp theo chính là biểu hiện của Lục Vũ Thần.
"Ba luôn mong con có được hạnh phúc."
Đối với ân oán giữa Lục Băng Thanh và Doãn gia, cũng nên theo vợ chồng Lục Băng Thanh ra đi mãi mãi, Lục Vũ Thần chỉ là một người vô tội, Doãn Sâm nhận định rõ ràng điều này.
Nhưng sau đó Doãn Sâm lại nói:"Nếu cậu ta còn chưa biết con mang thai, trước mắt đừng nói ra.

Trước khi ba gật đầu đồng ý, đừng mơ tưởng muốn làm cha của cháu ngoại ta."
Doãn Mộ Tư và Hứa Liên Phương nhìn nhau mỉm cười:"Lục thiếu gia đúng là qua cửa ải này thật sẽ không dễ dàng."
Doãn Sâm liền nói:"Có thể dễ dàng sao, Tôi nuôi con gái lớn như vậy, xinh đẹp xuất chúng như vậy.

Thằng nhóc ngu ngốc đó còn không trân trọng mà dám ly hôn với con gái tôi.

Cậu ta nói muốn tái hôn liền tái hôn, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế."
Nhìn khí thế của Doãn Sâm, Doãn Mộ Tư không khỏi lo nghĩ giúp Lục Vũ Thần à.
Lúc này, người hầu đi tới nói:"Lão gia, tiểu thư, Hàn thiếu gia đến, ngài ấy nghe nói lão gia tỉnh lại liền đến thăm."
Nụ cười trên môi Doãn Mộ Tư lập tức biến mất.
Hàn Thương Nguyên, anh ta đến đây làm gì?

Nghĩ đến chuyện ngày đó, trong lòng Doãn Mộ Tư ghê sợ.
Doãn Sâm nhìn về phía người hầu, không thấy được sắc mặt của Doãn Mộ Tư liền nói:"Hàn thiếu gia? Chẳng lẽ là Hàn Thương Nguyên phải không, thằng nhóc anh trai của Hàn Dĩnh… ngày xưa ngày nào cũng đến đây cùng em gái tìm Mộ Mộ nhà chúng ta… nhưng thằng nhóc ấy nghe nói đi nhập quân, đã trở về rồi sao?"
Người hầu gật đầu:"Thưa lão gia, đúng là Hàn Thương Nguyên thiếu gia."
Doãn Sâm đặc biệt vui vẻ:"Mau, nhanh để cậu ấy vào, cũng mấy năm rồi không gặp thằng nhóc này, không biết bây giờ trông như thế nào, nhất định là cao lớn cường tráng."
"Bác Doãn."
Doãn Sâm vừa nói xong, Hàn Thương Nguyên đã xuất hiện ở cửa.
Hàn Thương Nguyên trên người mặc vest đen thẳng thớm, dáng người cao thẳng, khí phách hiên ngang, toàn thân toát ra khí thế.
Doãn Sâm nhìn thấy cảnh này liền khen ngợi:"Đúng là khí thế của người trong quân đội, A Nguyên mấy năm không gặp liền không nhìn ra con, chắc phải 1m9, dáng người khỏe khoắn biết bao."
Hàn Thương Nguyên cười cười:"Bác Doãn, con không có cao như vậy, chỉ 1m8 mấy."
Doãn Sâm cười nói:"Bộ dáng này chính là tiêu chí, thật sự là tuấn tú lịch sự, không tệ chút nào."
Dù sao ông cũng nhìn thấy Hàn Thương Nguyên từ khi thời thiếu niên, Doãn Sâm vẫn luôn rất thích Hàn Thương Nguyên.
Lúc này Doãn Mộ Tư không nhịn được liền đứng lên:"Ba, con thấy không thoải mái nên lên lầu trước."
"Sao vậy?" - Doãn Sâm lo lắng.
Doãn Mộ Tư không trả lời, xoay người liền đi lên lầu, từ đầu tới cuối không nhìn Hàn Thương Nguyên một cái.
Chuyện này, Doãn Sâm sao có thể không nhìn ra Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên đã xảy ra chuyện gì đó không vui.
"Nào, ngồi đi." - Doãn Sâm gọi Hàn Thương Nguyên ngồi xuống:"Con và Mộ Mộ có chuyện gì vậy?"
Hàn Thương Nguyên nói:"Bác Doãn, cháu muốn mời ba mẹ cháu đến gặp bác."
Ý tứ của Hàn Thương Nguyên tất nhiên Doãn Sâm hiểu được.
Từ nhỏ ông đã rất ưng ý Hàn Thương Nguyên, chỉ là con đường Hàn Thương Nguyên chọn lúc trưởng thành không cùng chí hướng với Doãn gia, thằng nhóc đi quân liền mất tích.

Nay thằng nhóc này chọn trở về, chính là có lý do của nó, là vì Mộ Mộ mà từ bỏ sự nghiệp làm quan.
Nếu Lục Vũ Thần không đáng tin cậy thì Hàn Thương Nguyên chính là ứng cử viên sáng giá.
Hàn Thương Nguyên nói thẳng:"Bác Doãn, cháu thích Mộ Mộ, muốn được cả đời bảo hộ cô ấy."
Doãn Sâm dừng một chút:"Cái này…"
Từ lúc ông tỉnh lại, Doãn Mộ Tư đều không nhắc đến tên của Hàn Thương Nguyên, hơn nữa Mộ Mộ đang mang thai con của Lục Vũ Thần, nhìn tâm tư của con gái, ông biết người Mộ Mộ thích là Lục Vũ Thần.
"Bác Doãn, xin hãy cho phép con theo đuổi Mộ Mộ, con sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy như trước đây, không để cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào."
"Chuyện này…" - Doãn Sâm không thể nói đồng hay hay không:"Điều đó tùy thuộc vào suy nghĩ của Mộ Mộ."
"Bác Doãn, con biết bác đang lo lắng cái gì, đứa bé trong bụng của Mộ Mộ, cháu sẽ coi như con của mình."
Sau đó, giọng nói của Hàn Thương Nguyên lại trở nên lạnh lùng:"Lục Vũ Thần có một đứa con trai, Mộ Mộ chỉ vì hoàn cảnh mới chấp nhận kết hôn với anh ta."
"Trong thời gian đó, cuộc sống của cô ấy không hề tốt đẹp, chịu đủ loại ủy khuất, ban đêm bị Lục Vũ Thần đuổi ra ngoài mấy lần."
Doãn Sâm nghe xong lời của Hàn Thương Nguyên lập tức nổi trận lôi đình, ấn tượng về Lục Vũ Thần đặc biệt giảm mạnh:"Sao có thể làm như vậy, cái này thật sự quá đáng."
Hàn Thương Nguyên tiếp tục nói:"Mộ Mộ chủ động tiếp cận Lục Vũ Thần vì cô ấy muốn cứu Doãn thị lúc rối ren.

Vì đứa con trai của anh ta thích Mộ Mộ nên Lục Vũ Thần đã đồng ý cưới cô ấy nhưng trong lòng rất xem thường Mộ Mộ.

Nếu anh ta đối với Mộ Mộ nếu có chút cảm tình, sẽ không đối với cô ấy như vậy."
"Thời điểm còn hôn nhân Lục Vũ Thần luôn luôn qua lại với mẹ của con trai, ly hôn không lâu bên cạnh còn có một vị hôn thê khác."
Lúc này, Doãn Sâm đối với sự cảm kích khi Lục Vũ Thần mạo hiểm tiến vào rừng sương mù nhờ Thịnh Quy chữa bệnh biến mất không còn dấu vết:"Không ngờ Lục Vũ Thần này cũng là loại người giống như Tống Tư Hàn."
Doãn Mộ Tư lên lầu nằm càng lúc càng cảm thấy bất an, cô sợ Hàn Thương Nguyên nói gì đó với Doãn Sâm.


Ba của cô mới tỉnh lại, cái gì cũng không rõ ràng, rất dễ dàng bị lừa.
Càng nghĩ lại càng muốn gọi cho Lục Vũ Thần để anh ngay lập tức đến.

Nhưng lại nghĩ anh đang bị thương, nếu xảy ra đánh nhau, Lục Vũ Thần sẽ phải chịu thiệt.
Nhưng cũng may là Hàn Thương Nguyên không ở lại ăn cơm, sau khi anh ta đi, Doãn Mộ Tư lập tức đi xuống lầu, liền nhìn thấy sắc mặt Doãn Sâm đen đi mấy phần ngồi ở sopha, không rõ là đang suy nghĩ cái gì.
Không ổn, chắc chắn không ổn.
Cô vội vàng ngồi bên cạnh ông:"Ba, sao vậy?"
Doãn Sâm nghiêm khắc:"Mộ Mộ, hãy thành thật nói với ba, Lục Vũ Thần là người thế nào, nữa đêm đuổi con ra khỏi nhà."
"Ba, là Hàn Thương Nguyên nói với ba cái gì sao?"
"Ba biết thằng bé ấy không biết nói dối."
Doãn Sâm biết Hàn Thương Nguyên sẽ không bịa chuyện để hạ uy tín của Lục Vũ Thần, bởi vì như vậy sẽ khiến Hàn Thương Nguyên còn mất điểm trầm trọng hơn.
Doãn Mộ Tư ôm lấy tay Doãn Sâm, tựa đầu vào vai ông ấy:"Ba, chuyện mà Lục Vũ Thần làm bên ngoài con không hiểu rõ, có nhiều chuyện một hai câu liền không thể giải thích rõ ràng, ba không thể chỉ nghe từ một phía được."
Doãn Sâm lại nói:"Vậy ba hỏi con, Lục Vũ Thần có phải có một đứa con riêng đã năm sáu tuổi?"
Nếu là sự thật, đây chính là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, loại nam nhân này không đáng tin cậy.
Cô lập tức nói:"Lục Vũ Thần chỉ là bác của Tiểu Vũ.

Con gái út của Bạch Mai theo mẹ ra nước ngoài sinh sống, cô ấy tên là An Nhiên, Tiểu Vũ là con trai của An Nhiên.

Từ khi sinh ra Tiểu Vũ, An Nhiên qua đời vì khó sinh, sau đó cha của đứa bé cũng bị tai nạn qua đời, cho nên Lục Vũ Thần mới đưa Tiểu Vũ bên cạnh nuôi dưỡng."
"Ba, Tiểu Vũ là một cậu bé rất dễ thương, nếu ba gặp Tiểu Vũ, nhất định sẽ rất thích cậu nhóc."
Doãn Sâm hừ lạnh:"Vậy còn có quan hệ với mẹ của đứa bé, còn có gọi là hôn thê."
Doãn Mộ Tư giảng giải:"Lâm Y Đình là người chăm sóc Tiểu Vũ khi còn bé, Lục Vũ Thần muốn thay em gái trả ơn cho cô ấy, hiện tại cô ấy đã trở về nước M.

Còn hôn thê kia chỉ là đáp ứng Lục lão gia tử đi xem mắt… ba cũng biết là phận con cháu không thể làm người lớn tức giận…"
"Hết thảy đều thanh bạch?"
"Chắc chắn thanh bạch, các cô gái đó không có quan hệ gì với Lục Vũ Thần."
Doãn Mộ Tư lau mồ hôi lạnh, sau đó lại nghe Doãn Sâm hỏi:"Vậy chuyện gì lại đuổi con ra ngoài, viên minh châu của Doãn Sâm, bảo bối của ta lại để cậu ta tùy ý bắt nạt được sao?"
"Chuyện này, cũng một phần con cũng có lỗi." - Doãn Mộ Tư nhanh chóng tẩy trắng cho Lục Vũ Thần:"Ba biết không, Lục Vũ Thần còn đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho con.

Ba tự hỏi mình xem, con đã lớn như vậy rồi, ba đã nấu cho con bữa ăn nào chưa?"
Doãn Sâm có chút chột dạ:"Đây là hai việc khác nhau."
Doãn Mộ Tư thừa thắng xông lên:"Con gái của ba đã lớn như vậy, lần đầu tiên trong đời có nam nhân vì con mà xuống bếp, còn là bữa sáng phải dậy thật sớm để chuẩn bị.

Ba suy nghĩ xem, thân phận của Lục Vũ Thần sẽ vì cái gì mà tự nấu ăn cho con gái của ba."
Doãn Sâm nói:"Vậy sao lại ly hôn."
Cái này…
Doãn Mộ Tư nghĩ nghĩ sau đó liền nói:"Còn không phải vì Lục Băng Thanh ép Lục Vũ Thần ly hôn sao, nếu không làm theo thì con sẽ gặp nguy hiểm."
Lúc này Doãn Sâm sờ lên tóc Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, con thật sự thích Lục Vũ Thần sao?"

Doãn Mộ Tư đáp:"Ba, nếu thật sự anh ấy không quan tâm đến con, tại sao lại mạo hiểm đi vào nơi rừng sương mù, mạng sống anh ấy chẳng phải quý giá lắm sao?"
Doãn Sâm bị hỏi á khẩu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể buồn bã nói:"Người ta nói nuôi con gái lớn sẽ không giữ được, nên mới đi theo người khác sớm như vậy."
Doãn Mộ Tư vội nói:"Ba, dù thế nào đi nữa, ba vẫn là vị trí số một trong lòng con, không ai có thể thay thế."
Bây giờ, Doãn Sâm cuối cùng cũng hài lòng:"Xem như không phí công yêu thương con, tối nay mời Lục Vũ Thần đến ăn cơm."
"Ba, anh ấy bị thương, mấy hôm nữa chúng ta hãy nói chuyện."
Doãn Sâm hừ một tiếng:"Bị thương thì không ăn cơm à."
Doãn Mộ Tư:"..."
"Vâng, ba."
Trở về phòng, Doãn Mộ Tư khẩn trương lấy di động ra.
Sau khi cô biết Lục Vũ Thần mạo hiểm đi rừng sương mù để cứu cha, mọi nghi ngờ và oán hận trong lòng đối với anh đều tiêu tan, hiện tại chỉ lo cho vết thương của anh.
Soạn tin, rồi xóa, rồi lại soan…cuối cùng lại gửi một tin nhắn:"Dì Hứa nói anh bị thương, có nghiêm trọng không?"
Doãn Mộ Tư chờ hồi lâu, không thấy Lục Vũ Thần trả lời.
Cô nghĩ nghĩ lại gửi thêm một tin:"Lục Vũ Thần, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho ba tôi."
Sau khi tin nhắn gửi đi, giống như tảng đá chìm xuống đáy biển.
Ngay lúc Doãn Mộ Tư phân vân có nên gọi hay không gọi, điện thoại cô nhận được một tin nhắn.
Đó là một mảng vết thương chồng chất nữa người trên, Doãn Mộ Tư khiếp sợ che người miệng lại, hốc mắt đỏ ửng.
Cô run rẩy trả lời:"Vết thương nặng như vậy, tối qua anh còn đến Phương gia, anh muốn chết sao?"
Lục Vũ Thần:"Đau lòng vì anh sao?"
Doãn Mộ Tư cắn chặt môi:"Ừm."
Đôi môi mỏng của Lục Vũ Thần nhếch cao:"Thật ra cũng không nghiêm trọng, vết thương ngoài da nên hơi dọa người.

Đêm qua em không thấy tôi rất tốt sao, một cước có thể đá bay Phương Cảnh Thiên."
Giọng điệu phô trương này, đúng là phong cách của anh ấy.
Doãn Mộ Tư mím môi:"Lợi hại như vậy, đêm nay biểu hiện cho tốt."
Lục Vũ Thần liền gửi qua mấy cái dấu hỏi.
Doãn Mộ Tư trả lời trong vài giây:"Ba tôi mời anh đến nhà ăn cơm tối nay."
Nam Sơn Diamond.
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Doãn Mộ Tư.

Lục Vũ Thần mặc kệ vết thương đau đớn ra sao mà ngồi bật dậy, mặc một cái áo khoác ra ngoài:"Hân Nghi, chuẩn bị xe, chuẩn bị lễ vật."
Lục Hân Nghi liền hỏi:"Chú nhỏ, muốn đi gặp ai?"
Phải nói là muốn đi gặp ai mới biết để chuẩn bị lễ vật chứ.
Lục Vũ Thần nói:"Ba của Mộ Mộ đêm nay mời chú đến Doãn gia ăn cơm."
Lục Hân Nghi lập tức hiểu ra, kích động chạy lên lầu hét lên:"Lão thái thái, ba của cô nhỏ tỉnh rồi, chú nhỏ phải đi gặp ba vợ, chúng ta nên chuẩn lễ vật gì cho ông ấy?"
Lục Vũ Thần:"..."
Lục lão thái thái đang nằm trong phòng, nghe tin này thì quá vui mừng, nhanh chóng chạy xuống lầu:"Doãn Sâm tỉnh rồi, chuyện tốt như vậy sao bây giờ mới nói với ta."
"Bà nội, bà đi chậm một chút."
Lục Vũ Thần nhanh chóng đỡ lấy Lục lão thái thái, thật sự dọa hắn một trận, chỉ sợ bà nội vội quá ngã xuống lầu.
Lục lão thái thái nắm chặt tay Lục Vũ Thần:"Là Doãn Sâm gọi con qua ăn cơm, hay là Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần đáp:"Là ý của ba cô ấy."
Lục lão thái thái lập tức nói:"Còn không mau đi thay đồ."
Lục Vũ Thần cúi đầu nhìn quần áo trên người:"Cái này không phải đã rất tốt rồi sao?"
"Tốt cái gì mà tốt."
Lục lão thái thái bắt đầu mắng:"Nhìn bộ quần áo của con đi, ngoài màu đen ra còn có gì tốt, lần đầu tiên ra mắt ba vợ, cứ tưởng là con đi dự đám tang."
"Còn cái gương mặt của con, hai ngày nay làm sao vậy… mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, lỡ như Doãn Sâm nghĩ con bị suy thận, ai dám giao con gái cho con?"
"Suy… suy thận."

Lục Vũ Thần nhếch môi:"Con… suy thận?"
"Cười cái gì mà cười, ở cùng Mộ Mộ mấy tháng cũng không thấy bụng con bé nhúc nhích, không phải con suy thận thì là ai?"
Lục lãi thái thái nghiến răng nghiến lợi:"Nếu Mộ Mộ mang thai con của con, thì tiểu tử nhà họ Hàn kia còn có hy vọng sao?"
Lục Vũ Thần bất giác giật mình, tại sao hắn chưa từng cân nhắc vấn đề này.
Nếu Doãn Mộ Tư và hắn có một đứa con, mọi thứ chẳng phải sẽ rất đơn giản sao?
"Đừng có đứng đó mà nằm mơ, ta đoán chừng bây giờ Mộ Mộ còn không có con vào cửa, mau thay quần áo đi, bà nội đoán tôi náy Doãn Sâm sẽ tìm đủ cách làm khó làm dễ con."
Lục Vũ Thần:"..."
Bà nội Lục đúng là thần cơ diệu toán.
Bên này, Doãn Mộ Tư không nhận được hồi đáp của Lục Vũ Thần, liền bất an trong lòng…
Chờ hồi lâu, Doãn Mộ Tư lại nhắn:"Nếu anh có việc gấp thì để hôm khác."
Nghĩ một lúc, lại sợ Lục Vũ Thần không yêu quý cơ thể, liền nhắc nhở:"Anh bị thương nặng như vậy, tốt nhất ở nhà dưỡng thương đi, không có gì quan trọng bằng thân thể của anh."
Một hồi lâu cũng không thấy hồi đáp.

Doãn Mộ Tư thất vọng chạy ra ban công, kéo từng cánh hoa:"Tới… không tới… tới… không tới…"
Doãn gia, phòng khách…
Thấy Lục Vũ Thần chỉ mang theo một cô gái nhỏ tới, không bày ra vẻ bản thân là người giàu có nhất, đối với cái này coi như hài lòng.
Ánh mắt Doãn Sâm rơi vào toàn thân Lục Vũ Thần đánh giá.
Tướng mạo… vượt chỉ tiêu.
Dáng người… vượt chỉ tiêu.
Khí chất….

Vượt chỉ tiêu.
Doãn Sâm chưa bao giờ nhìn thấy một thiếu niên có khí chất cao quý như Lục Vũ Thần, cho dù là hắn chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, đều cho người ta một loại khí chất đế vương.
Mà Hàn Thương Nguyên buổi sáng gặp, không có cái khí chất này.
Doãn Sâm không thể không tán thưởng, ánh mắt Doãn Mộ Tư không tệ.
Doãn Sâm lúc này đánh giá tiếp tục qua cách ăn mặc.

Bộ âu phục màu xám, kết hợp với áo sơ mi màu tím tối màu, trên cổ áo cài vật trang trí bằng ngọc bích.
Bộ trang phục không có chút khoa trương, giản dị mà không tầm thường, xem ra đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Nhưng Doãn Sâm vẫn tìm ra điều gì đó để bắt bẻ:"Sao cậu không đeo cà vạt."
Lục Vũ Thần đứng thẳng người, hơi nhếch môi mỏng:"Chú, cháu chỉ đeo cà vạt khi công tác, đến gặp chú là gia sự, cháu nghĩ mình nên ăn mặc thoải mái."
Lục Hân Nghi thầm nói: cho chú nhỏ một like.
Lúc này Doãn Sâm không vui, nhìn cái cách bình tĩnh điềm tĩnh kia thật khó chịu.
Ông nhìn bàn lễ vật trên bàn, lạnh lùng nói với vẻ không hài lòng:"Người giàu nhất Nam Sơn cũng thật hào phóng, đây là muốn dùng tiền tài mua chuộc lòng người."
Lục Vũ Thần trong mắt lóe lên, bình tĩnh nói:"Chú nói cũng không đúng lắm, con biết Mộ Mộ là bảo bối của Doãn gia, nhưng chú không biết, cô ấy cũng chính là bảo bối trong lòng cháu.

Vậy nên với chú hay là cháu, cô ấy đều là báu vật vô giá."
Tiếp đó hướng mắt về lễ vật trên bàn giải thích:"Những thứ này chỉ là món quà nho nhỏ mà bà nội cháu để cảm ơn chú đã mời cháu đến nhà ăn cơm, hy vong chú sẽ không chê."
Cái này, chính là đang nói Lục lão phu nhân kia cũng rất coi trong Mộ Mộ.
"Đồ tốt như vậy, tôi nào dám ghét bỏ." - Doãn Sâm, cầm lấy một món quà thưởng thức:"Cậu có biết vì sao tôi mời cậu đến đây không?"
Lục Vũ Thần thái độ khiêm tốn:"Cháu không biết, xin chú chỉ bảo."
Doãn Sâm hừ lạnh:"Tôi muốn hỏi, tại sao cậu lại muốn ly hôn với Mộ Mộ? Cậu cảm thấy gia đình tôi, Mộ Mộ của tôi không xứng với cậu sao?"
Lần này, Lục Vũ Thần trầm mặc, đôi mắt đen tối sầm xuống.
Lục Hân Nghi lo lắng đến đổ mồ hôi nhìn về phía chú nhỏ.
Chỉ lấy Lục Vũ Thần cúi đầu, một lúc sau khụy gối, một mình quỳ tren mặt đất:"Chú, là lỗi của cháu, con không biết trân trọng cô ấy, để cô ấy phải chịu khổ sở."


Bình luận

Truyện đang đọc