YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Hàn Thương Nguyên ngã xuống, nằm trên đùi cô làm gối, máu ấm nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc váy cưới trên người cô.
Cả người cô căng cứng, không cúi đầu nhìn anh…
Hơi thở hổn hển đau đớn của Hàn Thương Nguyên kéo dài không lâu, cuối cùng anh cũng nằm trên đùi cô mà chết, hai tay vẫn nắm chặt váy cưới trên người cô.
Những giọt nước mắt rơi từ trên mặt Doãn Mộ Tư, từng giọt rơi xuống khuôn măt vô hồn của Hàn Thương Nguyên.
Một giọt nước mắt rơi vào đôi mắt đang mở của anh, rồi đôi mắt anh từ từ nhắm lại.
Một cơn gió lùa qua,từng cánh hoa đào nhè nhe rơi xuống, chạm vào gương mặt tuấn tú của anh.
Cách đó không xa, Lục Vũ Thần từng bước một đi về phía Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư mơ hồ nhìn những bông hoa hồng đỏ bay bay và bóng dáng người đàn ông đang bước đến, cơ thể mềm nhũng, yếu ớt tựa vào lưng ghế.
"Mộ Mộ…"
Lục Vũ Thần vội vàng mở cửa xe, cẩn thận bế Doãn Mộ Tư đã ngất đi ra khỏi xe, khuôn mặt anh tràn đầy đau khổ và lo lắng.
"Đem chôn hắn ta ngay tại đó."
Lục Vũ Thần liếc nhìn thi thể của Hàn Thương Nguyên, ôm Doãn Mộ Tư quay người, để lại một lời, nhanh chóng lên xe.
Lục Hân Nghi đứng đó nhìn thi thể của Hàn Thương Nguyên rất lâu… sau đó an bài mang xác hắn đi…
Dù là thích, nhưng là kẻ thù.
Cái kết chính là kẻ còn người mất, há chi phải để tâm.
Bạn có còn nhớ những người bạn cùng trải qua thời niên thiếu cùng bạn?
Sau này lớn lên, có thể là một cuộc gặp gỡ tình cờ, có thể là một cuộc hôn nhân, có thể là cái chết…
"Mộ Mộ, lên đi… anh cõng em."
Doãn Mộ Tư bị ngã trật chân, nhìn anh trai của bạn thân như một soái ca đến giúp, cô vòng tay qua cô nằm trên lưng anh, vô cùng vui vẻ.
"Anh… cảm ơn anh."
"Gọi anh là anh Thương Nguyên."
Cô nào có quên được, cô không biết đi xe đạp, Hàn Dĩnh chở Từ Oánh, anh Thương Nguyên chở cô, sau giờ tan học sẽ cùng nhau đi chơi game, cùng nhau đi ăn uống, cùng nhau chạy nhảy khắp nơi.
Ngày cô tốt nghiệp cấp hai, anh Thương Nguyên tặng cô một bó hoa rất đẹp, cô rất thích, cũng rất yêu quý anh.

Cô tựa vào vai anh, lưu lại một kỷ niệm đẹp.
Sau đó, anh Thương Nguyên tiến quân sĩ, không còn liên lạc..
"Anh Thương Nguyên… đừng mà…"
Trong giấc mơ, Doãn Mộ Tư nhìn thấy anh Thương Nguyên đứng ở một đám hoa cúc dại, mỉm cười vẫy tay với cô, sau đó quay người đi về phía ngọn núi sâu.
Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, Lục Vũ Thần ngồi bên cạnh giường bệnh, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Tất cả không phải là mơ, Lục Vũ Thần thật sự đã đến, cô đã được tự do, nhưng mà… Hàn Thương Nguyên cũng… chết thật rồi.
"Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần nhìn cô mở mắt thất thần lập tức gọi lớn.
Đôi mắt đờ đẫn của Doãn Mộ Tư nhìn về phía Lục Vũ Thần, đáy mắt của anh có sự tự trách, đau đớn tột cùng, lại mang theo một chút hoảng sợ.
"Vũ Thần, em có một giấc mơ thật dài."
Doãn Mộ Tư nhìn anh, giọng nói nhàn nhạt:"Trong giấc mơ, em quay về thời niên thiếu, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên lúc còn trẻ… anh ấy rất đẹp trai và ấm áp, rất giống như những gì em biết về anh ấy."
Cổ họng Lục Vũ Thần nghẹn ngào, vẻ hoảng sợ ngày càng đậm hơn:"Mộ Mô… Hàn Thương Nguyên… hắn đã chết."
Doãn Mộ Tư đầy nét bi thương:"Em biết, anh ấy chết trong vòng tay em, em vẫn không quên."
Lục Vũ Thần cầm tay cô, giọng khàn khàn:"Mộ Mộ, anh xin lỗi, anh đến muộn."
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Không muộn, anh đến sớm một ngày, anh ấy đã hứa hôm nay sẽ thả em đi."
Cô nghĩ nếu hôm qua Lục Vũ Thần không xuất hiện, Hàn Thương Nguyên sẽ thực hiện lời hứa của mình.
"Mộ Mộ, em trách anh giết hắn sao?"
Lục Vũ Thần biết Hàn Thường Nguyên đã khiến Doãn Mộ Tư buông lỏng đề phòng đối với hắn, nếu không trong lúc ngủ cô đã không gọi tên hắn.

Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Sao em có thể trách anh, anh chỉ muốn bảo vệ em… còn đó, chính là lựa chọn của anh ấy."
Chỉ là cái chết của Hàn Thương Nguyên quá rung động, hình ảnh đó không cách nào xóa đi được trong đầu cô.

Cô đặc biệt thương tiếc, bởi vì hắn vốn có thể không cần phải chết.
Nhưng Doãn Mộ Tư không biết, suy đoán của cô đã sai.
Chỉ cần Hàn Thương Nguyên còn sống, anh sẽ không khỏi muốn đến gần cô, muốn chiếm hữu cô.
Anh không đành lòng buông tay, cho dù không nỡ kéo cô cùng xuống địa ngục, cho dù biến thành một kẻ tiểu nhân không giữ lời hứa.
Chỉ cần anh còn sống, vòng lặp này sẽ lập lại.
Vì vậy, anh đã đưa ra lựa chọn cho chính mình.
Vì vậy, vào giây phút cuối cùng cũng cuộc đời, anh đã nói với cô ấy:"Đừng khóc, anh không xứng.."
Vì loại người như hắn mà khóc, thật không xứng.
Cái chết của Hàn Thương Nguyên cũng để lại một cái bóng trong lòng Lục Vũ Thần, hắn đã khắc họa thành công một nhân vật vĩ đại hy sinh vì tình yêu, dùng mạng sống của mình để Doãn Mộ Tư phải nhớ mãi về hắn.
Từ nay về sau, Doãn Mộ Tư sẽ có một góc dành cho hắn ở trong lòng.
Bởi vì từ trước đến nay, chưa ai từng yêu cô mãnh liệt như Hàn Thương Nguyên, vì cô mà làm tất cả.
Kể cả Tống Tư Hàn, hay kể cả anh…
Doãn Mộ Tư phát hiện nổi sợ hãi trong mắt Lục Vũ Thần ngày càng mạnh mẽ, cô không đoán được anh đang sợ điều gì, đưa hai tay nắm lấy tay anh, nhìn vào mắt anh:"Anh gầy đi rồi."
Lục Vũ Thần thật sự gầy đi rất nhiều, đường nét ngày càng sắc bén, đôi mắt ngày càng sâu, trong mấy phần mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, có lẽ anh đã rất vất vả.
Giọng nói Lục Vũ Thần khàn khàn:"Em cũng sụt cân rồi."
Doãn Mộ Tư chỉ cười không đáp.

Thật ra cô đang đợi anh hỏi cô rằng tại sao lại xuất hiện cùng Hàn Thương Nguyên trong bộ váy cưới.
Nhưng cuối cùng, anh không hỏi gì cả, cứ ôm chặt lấy tay cô, như thể sợ cô sẽ bay đi khi anh buông tay ra.
Chạng vạng tối, Lục Vũ Thần đưa cho Doãn Mộ Tư hai điện thoại của cô, một chiếc cũ ở Nam Sơn, một chiếc Hân Nghi đưa cho cô ở nước A.
Cô mở ra chiếc điện thoại cũ, nhận được rất nhiều tin nhắn của Hàn Thương Nguyên hiện ra đầu tiên, cô nhấn vào khung trò chuyện…
"Mộ Mộ, em ghét anh đến như vậy sao?"
"Mặc dù em ở ngay bên cạnh anh, nhưng em lại ở rất xa anh, dường như anh sẽ không bao giờ có thể đến gần em."
"Mộ Mộ, em thật sự muốn giết anh sao, anh phải làm gì với em bây giờ?"
"Nhìn dáng vẻ gầy gò của em, anh nghĩ mình thực sự phải buông tay."
"Mộ Mộ, hai ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi anh vào quân, nếu cứ mãi như thế này thì tốt biết bao."
"Em mặc váy cưới thật đẹp, anh phải làm sao đây, anh sợ em lại hận anh hơn, anh Thương Nguyên của em là kẻ ác độc không giữ lời."
"Lục Vũ Thần đã tới, anh có nên ngăn cản anh ta không? Nếu hắn chết, em có đi theo hắn không, em sẽ nhớ hắn cả đời phải không? Thật khiến cho người khác phải đố ky."
Tin nhắn cuối cùng…
"Nếu như có thể, anh rất muốn nắm tay em đi và đi tiếp như thế này, nhưng kết thúc nhất định là bi kịch, anh thà để kí ức dừng lại mãi mãi ở giây phút này…nhà thờ, váy cưới, và cô gái xinh đẹp mà anh yêu."
"Mộ Mộ, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, có lẽ chỉ có một sự kết thúc như vậy thì em mới có thể nhớ đến anh mãi mãi.

Khi mà em nghĩ đến anh, sẽ không còn là cố chấp, là dữ tợn, là độc ác."
"Mộ Mộ, nếu có kiếp sau, anh sẽ không bỏ lại em mà rời đi mất tích như vậy.

Anh sẽ không để Tống Tư Hàn và Lục Vũ Thần xuất hiện trong cuộc đời của em nữa, em chỉ là của anh, của riêng anh."
"Sau khi anh chết, em hãy mang xác anh chôn ở cây hoa anh đào mà chúng ta cùng trồng.

Em hãy cho người trông coi cây hoa ấy, đừng để nó chết, kiếp sau chúng ta lại gặp được nhau."

"Còn nữa, em đừng vì anh mà khóc, bàn tay anh dính đầy máu, đối với người như anh mà nói, thật không xứng với giọt nước mắt của em.
"Cuối cùng, anh chúc em một cuộc sống hạnh phúc, để khi em chết đi sẽ không còn điều gì tiếc nuối.

Kiếp sau, anh muốn làm quen lại em, tìm hiểu nhau và yêu nhau, được không Mộ Mộ?"
Đôi mắt Doãn Mộ Tư đỏ hoe tràn ngập bi thương, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không rơi xuống…
"Được, em hứa với anh, anh Thương Nguyên."
Đôi tay run rẩy, cuối cùng cô đáp lại một tin.
Kể cả khi anh ấy không bao giờ nhìn thấy nó nữa.
Trả lời xong, Doãn Mộ Tư bỏ điện thoại xuống, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bên cạnh, Lục Vũ Thần đưa tay ôm Doãn Mộ Tư vào lòng.
Thật lạ, anh nhìn thấy câu trả lời kia của Doãn Mộ Tư nhưng lại không hề cảm thấy ghen tỵ.
Phút chốc, Lục Vũ Thần hỏi:"Mộ Mộ, gốc cây anh đào kia ở đâu."
Doãn Mộ Tư mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn anh:"Hôm qua ở trong sân vườn, anh ấy vừa trồng nó xuống.

Vũ Thần, chúng ta hãy làm cho anh ấy vui vẻ nhé."
Lục Vũ Thần gật đầu:"Được."
Trong mắt Lục Vũ Thần, Hàn Thương Nguyên không còn tồn tại nữa.
Nhưng hắn đã dạy cho anh một bài học.
Nếu như yêu một người thì phải làm mọi việc bằng cả trái tim, toàn tâm toàn ý.

Nếu như anh không làm được, liền sẽ có những người khác sẽ để lại dấu ấn trong tim cô ấy.
Một khi dấu vết này đã khắc sâu, anh sẽ phải dùng cả đời để xóa nó khỏi trái tim của cô.
Bất kể Doãn Mộ Tư đối với Hàn Thương Nguyên là thương hại hay miễn cưỡng, Lục Vũ Thần cũng không có tư cách ghen tỵ.

Bởi vì ngay từ đầu, chính anh là người cho Hàn Thương Nguyên cơ hội đó.
Nếu tình yêu của anh dành cho Doãn Mộ Tư có thể lớn hơn một chút, có thể dành tất cả tin tưởng, ít lý trí một chút, không suy đoán và dè dặt, đối xử chân thành với nhau, thì mọi chuyện đã không như hôm nay.
Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần đứng trước cây hoa anh đào, bên dưới Hàn Thương Nguyên đã chôn cất theo ý anh.
Doãn Mộ Tư trao bộ váy cưới và trang sức cho người hầu ở biệt thự cũng là thân tính của Hàn Thương Nguyên, cô ấy nguyện ý chăm sóc cây hoa anh đào cả đời.
Trước khi rời đi, Doãn Mộ Tư cúi đầu trước mộ phần ba cái, khi cô quay người nhìn thấy cành hoa đao đun đưa trong gió, như là vẫy tay tạm biệt cô.
Sau khi lên máy bay, Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần đều thật khó bình tâm.
Máy bay đáp xuống nước A.
Lục Vũ Thần phải giải quyết ổn thỏa việc ở khu khai thác mấy ngày, trước khi quay về Nam Sơn
"Mộ Mộ, chúng ta về biệt thự, không tách phòng."
Trên đường từ sân bay đến biệt thự ven biển của Lục Vũ Thần, Lục Vũ Thần hỏi Doãn Mộ Tư bằng giọng nói tràn ngập ôn nhu và chân thành.
Anh vùi mặt vào tóc cô, thì thầm vào tai cô:"Có được không?"
Lục Vũ Thần thật sự gầy đi rất nhiều, chiếc cằm nhọn làm Doãn Mộ Tư nhói nhói ở bờ vai, cô không từ chối đáp:"Được."
Trong cổ họng Lục Vũ Thần phát ra nụ cười vui vẻ, anh lập tức nói với cô:"Anh chuẩn bị cho em một bất ngờ."
"Bất ngờ."
Doãn Mộ Tư khẽ cau mày, chẳng lẽ là cầu hôn sao?
Lục Vũ Thần nhếch môi cười xấu xa:"Không phải cầu hôn."

Oách….
Đúng… Lục Vũ Thần cũng không ngốc đến mức cầu hôn cô vào thời điểm này.
Vậy thì bất ngờ gì?
Doãn Mộ Tư không nghĩ ra cái gì liền hỏi:"Anh định tặng em một nhà máy mỏ kim cương?"
Lục Vũ Thần cười nhẹ, giọng nói đầy mê hoặc:"Của em hết."
"Tất cả của em sao, anh nghiêm túc chứ?"
Lục Vũ Thần không chút do dự nói:"Thực ra, là Lục phu nhân của anh, tất cả những gì anh có đều là của em."
Doãn Mộ Tư ra vẻ nghiêm túc nói:"Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ."
Lục Vũ Thần nhíu mày, lại tặng bổ sung thêm một món đồ:"Trong đó có anh cũng là của em."
Doãn Mộ Tư:"..."
"Còn tặng kèm cả Tiểu Vũ."
Doãn Mộ Tư:"..."
Từ khi nào anh ấy trở nên nhiều lời như vậy?
Đây không phải phong cách của anh ấy, trước kia cái miệng không có ngọt như vậy.
Bầu không khí trở nên mập mờ, Doãn Mộ Tư lập tức đổi chủ đề:"Bất ngờ gì vậy?"
Lục Vũ Thần nói:"Không đoán được thì đừng đoán."
Trên đường trở về, Lục Vũ Thần vùi đầu vai Doãn Mộ Tư và ngủ thiếp đi.
Doãn Mộ Tư nghe bên tai tiếng hít thở, nhìn thấy màu xanh dưới mí mắt anh, trái tim cô chợt đau lòng.
Trong thời gian này, anh nhất định không có một giấc ngủ ngon.
Cô nhắm mắt lại một chút, cũng không thể ngủ được, cô lấy điện thoại di động mới ra, chiếc điện thoại Lục Hân Nghi đã đưa cho cô lần đó.
Bên trong có rất nhiều tin nhắn của Lục Vũ Thần gưiục Vũ Thần tại thời điểm mà cô bị Hàn Thương Nguyên giam giữ.
Rất nhiều tin nhắn được gửi đến, phần lớn đều được gửi vào lúc nữa đêm, thỉnh thoảng chỉ có một hai tin nhắn trong buổi sáng.
Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, xe đột nhiên ngừng lại.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy một chiếc xe phía trước mặt, cảm giác phòng bị khiến cơ thể cô không khỏi căng thẳng.
Lúc này, giọng nói Lục Vũ Thần bên tai cô vang lên:"Bất ngờ của em đến rồi."
Lời vừa dứt, Doãn Mộ Tư nhìn thấy cửa xe phía trước bị đẩy ra, sau đó bóng dáng của Hàn Dĩnh và Từ Oánh xuất hiện trước mặt Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư không thể tin được:"Dĩnh Dĩnh, Oánh Oánh."
Nơi này chính là nước A à, cô không thể ngờ rằng bất ngờ mà Lục Vũ Thần nói chính là bọn họ.
Hàn Thương Nguyên chết… cô không dám đối diện với Hàn Dĩnh…
Nhưng Doãn Mộ Tư vẫn xuống xe, chui vào xe của Hàn Dĩnh và Từ Oánh, không xuống nữa.
Trên xe, Hàn Dĩnh nói với cô rằng chính Hàn Thương Nguyên đã tâm tình cùng cô, cô hiểu và tôn trọng quyết định của anh, không trách Doãn Mộ Tư và cả Lục Vũ Thần.

Bởi vì, từ khi anh trai cô quyết định nhúng chàm, kết cục chỉ có một không thể thay đổi được.
Dọc đường, ba người nói chuyện rất nhiều, khi xuống xe, mắt của cả ba đều đã sưng lên vì khóc.
"Tới rồi, Lục bang chủ và những người khác đã về tới rồi."
Tầng Hải Châu được gác cổng thông báo, liền nhìn ra cổng.
Tô Ngôn và Lục Hân Nghi cũng đứng lên đón.
Không chỉ có Lục Vũ Thần bước vào, mà phía sau là ba cô gái xinh đẹp, mỗi người một dáng vẻ.
Nhìn thấy Sandy nhanh chân từ phía sau vượt mặt mọi người đi về phía Hàn Dĩnh, Lục Vũ Thần lại đang nắm tay Doãn Mộ Tư, Tô Ngôn nhìn Từ Oánh nói:"Cô gái đáng yêu kia là ai vậy?"
Giọng nói Tầng Hải Châu từ phía sau vang lên:"Của tôi."
Tô Ngôn nhìn Lục Hân Nghi:"..."
Sandy và cả Tầng Hải Châu không ngờ Hàn Dĩnh và Từ Oánh lại đến nước A mà không nói một lời, thật sự quá bất ngờ.
Sandy chính là kẻ tự nhiên nhất, hắn nhào đến ôm Hàn Dĩnh vào lòng, dùng sức hôn lên gương mặt xinh đẹp:"Bảo bối, em có nhớ anh không?"
Hàn Dĩnh nào có thể chịu được cái độ vô sỉ này, gương mặt cô đỏ ửng lên, nhìn xung quanh muốn đẩy Sandy ra nhưng đẩy cách nào cũng không đẩy được, vẻ xấu hổ trên mặt càng thêm nồng đậm.
Doãn Mộ Tư thấy vậy liền nhìn Lục Vũ Thần nói:"Vào thôi."
"Được."
Tầng Hải Châu nhìn Từ Oánh ấp úng một chút:"Vậy… tôi đưa cô đi thăm thú một chút."
Từ Oánh lập tức gật đầu:"Được nha."
Bạn thân đều đã có đôi có cặp, cô mà còn ở đây thì chính là tỏa sáng nhất rồi…

Lục Hân Nghi và Tô Ngôn không muốn bị nhét cơm tró nên đã tản đi từ rất lâu.
Sau khi Tầng Hải Châu và Từ Oánh rời đi, Sandy lập tức hôn lên môi Hàn Dĩnh, mang theo dụ/c vọng chiếm hữu mạnh mẽ, bá đạo mãnh liệt.
Hàn Dĩnh không có cơ hội lên tiếng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền cắn vào môi anh.
Sandy buông môi cô, lau đi bờ môi sưng lên có chút hồng, hít một hơi thật sâu, sau đó anh bước một bước, bế cô lên và bước về phía phòng ngủ của mình.
Hàn Dĩnh bỗng có dự cảm không lành…
Tên điên này, đồ thần kinh…
Cô chỉ vừa mới đến đã muốn ăn ngay sao…
"Cmn anh muốn chết sao… buông em xuống."
Sandy hướng về phía mông cô vỗ một cái:"Nhỏ một chút… nơi này cũng không phải nhà chúng ta… em muốn cả Lục phủ biết chúng ta sắp làm gì sao?"
Hàn Dĩnh nghiến răng nghiến lợi:"Làm cái gì, tên bi/ến thái này… ta la thai phụ, ta là thai phụ…"
Không để ý đến lời nói của Hàn Dĩnh, Sandy đi tới cửa, nhấc lên đôi chân thon dài đá một cước, ôm Hàn Dĩnh vào phòng ngủ, sau đó "ầm" một tiếng cửa phòng đóng lại…
Lục Hân Nghi vs Tô Ngôn… tại sao… tại sao đã trốn vào trong nhà… lại bị bội thực như vậy…
Bên kia, Tầng Hải Châu đưa Từ Oánh đi một vòng biệt thự cho cô tham quan các loại cây cảnh ở nước A.
"Nghe nói cô chiến thắng cuộc thi đua xe, chúc mừng cô..

vốn định sẽ đến cổ vũ nhưng lại bị kẹt ở nơi này."
Tầng Hải Châu ngồi xuống bên cạnh Từ Oánh, thân thể Từ Oánh vô thức căng thẳng, lén lút dịch sang một bên.
Không biết anh ta có cố ý hay không, anh và cô rất thân thiết, quần áo hai người đã chạm vào nhau, so với quan hệ giữa hai người thì khoảng cách này quá gần đi.
Tầng Hải Châu hỏi nhếch môi cười cười, người phụ nữ bên ngoài miệng có phần táo bạo, nhưng thực chất bên trong là một cô công chúa nhỏ nhút nhát.
"Cảm ơn anh, công vụ quan trọng."
Sau đó, cô cảm thấy không khí có chút căng thẳng liền tìm chủ đề liền chỉ vào một bông hoa gần đó:"Đó là hoa gì, rất đẹp."
Tầng Hải Châu nhìn vào đóa hoa Từ Oánh chỉ, đưa đôi tay mảnh khảnh chỉ vào:"Cái màu hồng tím là dạ yến thảo, cái màu đỏ là hoa mẫu đơn, còn ở bên kia là hoa ngọc thảo."
Từ Oánh mỉm cười:"Thật đẹp."
Ánh mắt Tầng Hải Châu rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Từ Oánh, nhìn cô thật xinh đẹp và ngọt ngào.
Hắn không kìm lòng được trả lời:"Đúng vậy, rất xinh đẹp."
Từ Oánh quay mặt sang một bên, bắt gặp ánh mắt Tầng Hải Châu, ánh mắt si mê này khiến tim cô lỡ nhịp.
Tầng Hải Châu nhìn vào đôi mắt trước mặt, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một cách mạnh mẽ, không khỏi thốt lên:"Đôi mắt của cô thật đặc biệt."
Gương mặt Từ Oánh bắt đầu đỏ ửng lên.

Trái tim Từ Oánh "bịch bich", Tầng Hải Châu đang tấn công cô, cô phải chạy… chạy ngay lập tức
"Tôi..

tôi muốn đi xem Mộ Mộ."
Tầng Hải Châu lập tức rút tay kéo cô lại, giọng nói đầy ý cười:"Doãn Mộ Tư theo Lục Vũ Thần về phòng rồi, em muốn đi xem cái gì?"
Đúng rồi…
Họ về phòng rồi.
Cô đến để làm bóng đèn sao?
Nhìn bộ dáng đáng yêu ngốc nghếch của Từ Oánh, Tâng Hải Châu giơ tay nhéo nhẹ cái mũi xinh xắn của cô:"Sao em lại ngơ ngác, em thật sự muốn đi sao?"
Từ Oánh lắc đầu:"Không, không muốn… hay là, tôi đi xem phòng của tôi."
Tầng Hải Châu lần nữa kéo tay cô lại, không để cô đi.
Từ Oánh lúc này kéo tay lại, nhìn anh:"Anh có việc gì sao?"
Tầng Hải Châu nói với cô:"Em đã suy nghĩ về việc tôi đã nói với em ở Nam Sơn chưa?"
Việc gì?
Đám cưới giả?
Thì ra anh ta còn chưa hết hy vọng.
Từ Oánh nói:"Tôi không làm đám cưới giả, hôn nhân không thể mang ra đùa được."
Nói xong, Từ Oánh liền bỏ chạy.
Tầng Hải Châu nhíu mày tự hỏi, ý cô ấy là không muốn giả mà muốn là thật đúng không?.


Bình luận

Truyện đang đọc