YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Lục Vũ Thần bế Tiểu Vũ xoay người rời đi.
Doãn Mộ Tư nhìn cánh tay còn đổ máu có chút sưng lên, trong lòng đầy chua xót.
Nhưng lại nghĩ buồn cười, trong mắt hắn cô chỉ là một bảo mẫu còn có thêm nghĩa vụ ăn nằm khi hắn có nhu cầu, mà cô gả vào Lục gia cũng chỉ vì Doãn gia cần một người bảo vệ.
Cô luôn có một dự cảm, một ngày Lục Vũ Thần thật sự rung động, tìm được chân ái cuộc đời của hắn, sẽ đá cô đi như một hòn đá dư thừa, không quản Doãn gia nữa.
Vậy nên cảm giác chua xót này thật quá dư thừa.
Doãn Mộ Tư đi tới vòi nước, rửa sạch máu trên cánh tay.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé mang hòm thuốc đưa về phía cô, thì ra cậu nhóc đi theo Lục Vũ Thần vào phòng là để lấy thứ này.
Cậu nhóc nhìn vết thương của Doãn Mộ Tư mặt nhăn lại, đấy tự trách.

Mặt cho cô luôn nói không sao cả, nhưng cậu nhóc vẫn không thể thoát khỏi cảm giác áy náy.
Trong phòng ngủ, Lục Vũ Thần xem lại camera những gì xảy ra bên ngoài, bức tranh kia lại để ngược hướng camera nên anh không thể nhìn ra đó là cái gì.

Cho đến khi nhìn thấy máu tươi của cô rơi xuống, hai cặp lông mày kiếm thu hẹp lại.
Doãn Mộ Tư đưa Tiểu Vũ đến bàn cơm, một lúc sau Lục Vũ Thần cũng bước ra, ánh mắt lướt nhìn vết thương trên cổ tay cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trên bàn ăn đúng là quá nặng nề, cô cũng không muốn mở miệng, bởi vì cũng chẳng biết nên nói ra lời gì để tránh được sự moi móc của hắn.
Đúng lúc này, điện thoại của Doãn Mộ Tư vang lên.
Là Từ Oánh gọi đến, cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, chỉ nhìn thấy hắn ngồi ăn rất tao nhã, mang đầy khí chất quý tộc, bên ngoài đẹp bên trong lạnh tạo cho người khác sự sợ hãi, không dám quấy rầy hắn đang thưởng thức đồ ăn.

Nghĩ vậy, Doãn Mộ Tư liền cầm di động ra ban công.
“Mộ Mộ, chuyện lúc sáng đã được một tài khoản ẩn danh phơi bày rồi, hiện tại Bạch Giai Giai đang bị chửi là tiểu tam, nguyền rủa trên mạng, còn nói chúng ta ra tay như vậy là còn nhẹ nhàng, giả trừ ác quỷ cho nhân loại.

Mộ Mộ, là cậu làm sao?”
Doãn Mộ Tư đáp:”Không có.”
“Không phải cậu thì chắc chắn là chồng cậu rồi, ôi chao, cậu và Lục Vũ Thần có cần ngọt ngào vậy không hả, vợ quậy chồng liền đi giải quyết hậu quả.”
Doãn Mộ Tư nhìn vào bên trong, là hắn ta thật sao?
Nói với Từ Oánh vài câu, Doãn Mộ Tư cất điện thoại đi vào bên trong.

Cô ngồi xuống vị trí gần Lục Vũ Thần:”Lục bang chủ, cảm ơn anh đã ra tay giúp tôi chuyện ở bệnh viện.”
Mặc dù hắn nói là Lục Hân Nghi giúp cô, nhưng Lục Hân Nghĩ chẳng phải là người của hắn, cho nên dù sao cô cũng nên cảm ơn anh một câu.
Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn cô, không đáp.
Doãn Mộ Tư lại nói:”Bạch Giai Giai đó trước kia cũng cướp chồng bao nhiêu người khác bị vạch mặt trên mạng, hiện tại bị mọi người mắng không kịp vuốt mặt, là anh ra tay sao?”
Ánh mắt Lục Vũ Thần lạnh lẽo, mở miệng:”Không phải tôi làm.”
Doãn Mộ Tư chau mày, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.

Nhưng nếu không phải là hắn thì ai đã vươn tay, Tống Tư Hàn hay Hàn Thương Nguyên?
Lục Vũ Thần nhếch môi:”Thì ai làm?”
Nhìn thấy Doãn Mộ Tư tròn mắt nhìn hắn, nối lại hai câu ngắt quãng chính là:”Không phải tôi làm thì ai làm?”

Thì ra thật sự là hắn đã giúp hắn giữ sĩ diện.

Nhưng bản thân cô cũng không tiếc cho hắn một lời:”Cảm ơn anh.”
“Lần này coi như bỏ qua, sau này muốn làm gì cũng phải báo cáo, muốn làm gì dù xấu xa ra sao, tôi sẽ làm giúp cô.”
Doãn Mộ Tư tim đập thịch một cái, hắn còn muốn làm việc xấu giúp cô..

ví dụ như cô muốn đâm một nhát vào Lâm Y Đình như Hàn Dĩnh đâm Bạch Giai Giai hắn có quản giúp không?
Cô liền phân bua:”Là do Bạch Giai Giai chính hiệu là tiểu tam, cô ta lại đi cướp người chồng của bạn tốt của tôi.

Ngày trước, cô ta còn muốn cướp anh đó thôi, anh có nhớ không? Cũng may là tôi đẹp nên cô ta mới không có cơ hội.

Có trách cũng trách đàn ông các anh không có lòng chung thủy, nếu không tôi cũng không phải ra tay với cô ta.”
Cô không muốn nhắc đến Lâm Y Đình, chọc giận anh ta không có gì là tốt đẹp.
Tiểu Vũ liền ghi vào bảng:”Mẹ là đẹp nhất.”
Lục Vũ Thần:”Kỹ năng mới chính là tất yếu.”
Doãn Mộ Tư:”...”
Ở đây có con nít mà.

Buổi tối, Doãn Mộ Tư dỗ dành Tiểu Vũ trên giường ngủ, Tiểu Vũ không nằm yên luôn cựa quậy như có gì đó muốn nói.
Một lúc sau, Tiểu Vũ liền ngồi dậy, ghi vào bảng:”Đừng nói với ba về bức tranh.”
Doãn Mộ Tư ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi, cô muốn biết về quá khứ kia để có thể nắm tay cậu nhóc kéo ra:”Vì sao vậy, nói cho mẹ được không?”
Tiểu Vũ cúi mặt, sau đó lắc đầu.
Doãn Mộ Tư lộ ra gương mặt thất vọng:”Tiểu Vũ không tin mẹ sao?”
Cậu nhóc lắc đầu, nhưng lại bày ra tỏ ra không thể nói ra, hốc mắt đã bỏ bừng.
Doãn Mộ Tư cảm thấy không đành lòng:”Vậy con chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi, mẹ chỉ hỏi hai câu thôi.”
Tiểu Vũ nghĩ một hồi, sau đó lại gật đầu.
“Vậy trong bức ảnh đó, người đó là mẹ và ba của con sao?”
Gương mặt cậu nhóc tỏ vẻ sợ hãi, nặng nề gật đầu.
“Vậy người ba trong bức ảnh là Lục Vũ Thần sao?”
Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu.
Doãn Mộ Tư nhớ lại, Lục Vũ Thần từng nói cô lấy lần đầu của hắn là hắn ta nói sự thật? Tiểu Vũ không phải con ruột hắn ta sao? Vậy có quan hệ gì với hắn?
Nhưng cô đã hỏi cậu nhóc hai câu rồi, không thể hỏi thêm.
Tiểu Vũ lại viết ra bảng:”Con đã trả lời mẹ rồi, mẹ phải giữ bí mật giúp Tiểu Vũ.”
Doãn Mộ Tư liền gật đầu:”Được mẹ hứa với con.”
Cậu nhóc duỗi ngón út ra rồi cong lại, muốn nghéo tay với cô.
Sau khi dỗ Tiêu Vũ ngủ xong, Doãn Mộ Tư vẫn còn rất nhiều câu hỏi trong đầu.
Cha mẹ Tiểu Vũ là ai, vì sao lại hành hạ con mình sinh ra? Lục Vũ Thần có quan hệ gì, tại sao lại nuôi nấng Tiểu Vũ mấy năm nay.
Vào phòng ngủ, cô hơi ngập ngừng, nhớ lại cảnh tượng lúc trưa thì lượng lự, nhưng cô biết nếu cô không vào càng khiến mọi chuyện đi xa hơn.
Cuối cùng, cô cũng dùng hết can đảm, hít vào một hơi nắm lấy vặn cửa mà đẩy vào.


Bên trong, Lục Vũ Thần ngồi trên ghế, hắn mặc quần áo ở nhà, nhìn cô với vẻ mặt nhàn nhạt.
“Anh chưa ngủ sao, vậy tôi ngủ trước.”
Lục Vũ Thần không trả lời, mở môi mỏng hỏi:”Tiểu Vũ vẽ cái gì?”
Doãn Mộ Tư tỏ ra bình tĩnh đáp:”Vẽ một nhà ba người chúng ta, có lẽ là có màu đỏ nên tâm trạng không tốt.”
Mặt Lục Vũ Thần lạnh như băng:”Nói sự thật.”
Cô đã hứa với Tiểu Vũ rồi, sao có thể nói ra:”Xin lỗi, tôi đã hứa với Tiểu Vũ giữ bí mật cho thằng bé.”
“Hình như cô đã quên thân phận của cô?” - Lục Vũ Thần nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Đáy mắt Doãn Mộ Tư lộ ra tia ảm đạm:”Tôi nhớ, tôi nhất định sẽ giúp Tiểu Vũ thoát khỏi chướng ngại tâm lý.”
Sau đó, Lục Vũ Thần bước đến giường ngủ ngồi xuống, ánh mắt uy nghiêm nhếch môi:”Chỉ mong cô có bản lĩnh đó, làm tốt nghĩa vụ của cô đi, đừng xen vào chuyện của người khác, biết nhiều quá chẳng có gì tốt lành đâu.”
Cha mẹ Tiểu Vũ là ai liên quan gì đến cô, Lục Vũ Thần quan hệ gì với Tiểu Vũ cô cần biết để làm gì?nhiệm vụ của cô là chăm sóc tốt nhất cho Tiểu Vũ vậy thôi, những điều khác không cần can thiệp.
Cô đi vào nhà tắm rửa mặt, nhìn vào gương bật cười chua chát, lúc này đây khát vọng bản thân phải mạnh mẽ, tài giỏi cáng đáng mọi thứ lại tăng thêm nhiều lần, mà suy nghĩ muốn sống cả đời với Lục Vũ Thần đã phai nhạt.
Cô bước ra khỏi phòng, nằm xuống giường xoay lưng về phía hắn, cô có cảm giác ánh mắt của hắn đang thiêu đốt cô, không dám nhúc nhích… cho đến một hồi lâu, cũng không có chút động tĩnh gì.
Đêm nay, Lục Vũ Thần không chạm vào người cô, cả hai xoay lưng vào nhau… mỗi người một suy nghĩ.
Doãn Mộ Tư nhận được tin nhắn của Từ Oánh, cũng may cô để chế độ im lặng từ lúc dỗ Tiểu Vũ đi ngủ.
“Mộ Mộ, ngày mai bạn trai mình về nước rồi, mình muốn ra mắt anh ấy với cậu và Hàn Dĩnh.

Nhưng Hàn Dĩnh đang bị bệnh rồi, tối mai cậu nhất định phải đến.

Nếu cậu ngại, có thể rủ chồng cậu theo.”
Rủ Lục Vũ Thần đi gặp bạn trai Từ Oánh… thôi… nghĩ cũng không dám nghĩ..


Bình luận

Truyện đang đọc