YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Qua thật lâu, giọng nói quen thuộc của Doãn Mộ Tư mới cất lên, đầy sự xa cách và lạnh lùng:”Yên tâm, tôi sẽ đi.”
Nhưng lần này không phải vì anh mà đi.
Tống Tư Hàn nghe thấy Doãn Mộ Tư đồng ý thì lập tức gửi địa chỉ cho cô.
Doãn Mộ Tư nghe xong liền trực tiếp tắt điện thoại.
Bên này, khóe môi Tống Tư Hàn không khỏi nhếch lên: cô nói cô sẽ đến.
Tấm kính phản chiếu gương mặt anh, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ lúc này của mình hưng phấn như một đứa trẻ nhận quà.
Tống Tư Hàn đua tay sờ vào bản thân trong tấm gương, nụ cười nở trên gương mặt tuấn tú.
Doãn Mộ Tư nhận được tin nhắn từ Lục Hân Nghi, thông báo thời gian địa điểm của bữa tiệc tối nay.
Doãn Mộ Tư nhìn đồng hồ một chút, rời giường lớn đi vào nhà tắm
Khoảng hơn một giờ sau, Doãn Mộ Tư nhìn bản thân trong gương, hài lòng cất son môi bước ra ngoài.
Lúc đầu cô còn lo sợ, bản thân quá xinh đẹp sẽ bị Lục Vũ Thần nghĩ trưng có Tống Tư Hàn xem.

Nhưng hiện tại nghĩ quá nhiều liền vô dụng, cứ làm chính mình không phải sợ, chuyện quá khứ đã qua rồi.
Nếu khiến Lục Vũ Thần tức giận, cô sẽ tìm cách dỗ dành hắn.
Doãn Mộ Tư chuẩn bị xong liền gọi cho Lục Vũ Thần:”Tôi xong rồi, anh về đón tôi đi.”

Lục Vũ Thần lạnh nhạt đáp:”Không rảnh.”
Doãn Mộ Tư:”...”
Được rồi, cô cũng có xe mà.
Doãn Mộ Tư hít một hơi thật sâu, cầm túi nhìn đồng hồ 6h tối lên xe chạy đến một nhà hàng xa hoa, nơi này rất cao cấp sang trọng, bố trí cực kỳ đẹp mắt, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Sau khi dừng xe, Doãn Mộ Tư nhắn cho Lục Vũ Thần:”Tôi tới rồi, anh đang ở đâu?”
Lục Vũ Thần:”Vào đi.”
Doãn Mộ Tư nghĩ Lục Vũ Thần đã đến, nên trực tiếp xuống xe tiến bào bên trong.
Phục vũ đưa cô vào bên trong phòng bao, sau khi mở cửa thì Doãn Mộ Tư phát hiện Lục Vũ Thần hiện tại không có mặt bên trong, chỉ có vài người, có quen có không.
Trên bàn tròn đã nhìn thấy Sandy và Tống Tư Hàn đang ngồi bên cạnh nhau.
Sandy nhìn thấy cô liền đứng lên, bước đến ôm lấy cô chào hỏi:”A Tư, đã lâu không gặp.”
Doãn Mộ Tư nhíu mày:”Sandy, cậu lại giờ trò gì sao?” - Doãn Mộ Tư nói nhỏ lúc Sandy ôm cô.
Sandy như không nghe thấy cô chất vấn cái gì liền buông cô ra, ngắm nhìn.
Hôm nay, Doãn Mộ Tư mặc một bộ váy dài màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, tóc xoăn từng lọn tùy ý, cô đẹp khiến mọi ánh mắt phải hướng về cô,
Sandy từ trước đã động lòng, chỉ vì cô đã có bạn trai, cảm thấy cô yêu Tống Tư Hàn không có gì thay đổi được nên chúc cô hạnh phúc, nào ngờ…
“Đến đây, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.” - Sandy nắm chặt tay Doãn Mộ Tư kéo đi.
Nhìn thấy vị trí ngồi là bên cạnh Tống Tư Hàn, Doãn Mộ Tư khựng lại nói:”Sandy, tôi ngồi bên kia.”
Sandy không buông, ép buộc cô ngồi xuống:”Cô cứ ngồi ở đây với tôi.”
Đương nhiên, Doãn Mộ Tư không muốn ngồi ở đó, nếu bị Lục Vũ Thần nhìn thấy thì xác định đêm nay lại bị hắn đuổi đi.

Khi Sandy thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống liền buông lỏng, cô lập tức đứng lên.
Sandy nhanh hơn cô một bước, túm lấy tay cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:”Cô ngồi ở đây tâm sự với tôi không được sao, không phải trước kia từng hứa tôi về nước sẽ uống với tôi một ngày một đêm, nay đến cả ngồi nói vài câu cũng không thể.”
Lời nói của Sandy thu hút mọi người nhìn về phía họ, Doãn Mộ Tư nếu đứng lên thì sẽ làm mất mặt hắn ta.

Doãn Mộ Tư lúc này ngồi cũng không được, đứng lên cũng không xong.
Lúc này, cô muốn nói với Sandy một câu, rõ ràng hắn biết mà còn làm bộ không biết, là có ý gì, những lời còn chưa kịp nói ra thì của phòng đã bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn oai phong của Lục Vũ Thần xuất hiện ở cửa.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa, lời Doãn Mộ Tư muốn nói với Sandy cũng bị cắt ngang.
Nhìn thấy Lục Vũ Thần, toàn thân Doãn Mộ Tư cứng đờ, một tia sợ hãi xẹt ngang, cô lập tức đứng lên.


Tống Tư Hàn nhìn biểu cảm trên gương mặt Doãn Mộ Tư liền đau lòng.

Hắn nhìn theo hướng mắt của Doãn Mộ Tư thì phát hiện người đàn ông đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt của vương tôn, uy quyền của người cầm quyền, làm người nhìn cảm thấy có chút e dè.
Tống Tư Hàn lập tức chau mày, Lục Vũ Thần… sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Gương mặt Tống Tư Hàn từ ôn nhu trở nên sắc bén, cũng lạnh dần đi nhìn về phía Doãn Mộ Tư đang đứng.

Vậy là vì Lục Vũ Thần nên cô ấy mới chấp nhận đến đây, không muốn ngôi bên cạnh hắn chỉ vì sợ Lục Vũ Thần hiểu nhầm.
Nhận rõ ràng hai điều này, trong lòng của hắn như có tảng đá đè nặng.
Lục Vũ Thần bước vào cửa ánh mắt đã dán vào người Doãn Mộ Tư, càng nhìn càng lạnh lùng, càng lúc càng sắc bén.
Lúc nãy Doãn Mộ Tư chỉ muốn trở nên tàn hình, nhưng tiếc là cô không có năng lực này.
Làm sao bây giờ?
Những người ngồi bên trong, nhìn thấy Lục Vũ Thần bước vào đều không hẹn mà cùng nhau đứng lên.
Sandy lúc này liền đi đến đón Lục Vũ Thần:”Lục tổng, nghe danh đã lâu, rất vinh hạnh được gặp anh.”
Lục Vũ Thần nâng tay bắt lấy tay của Sandy, không đáp lời mà đi vào vị trí bên trong cùng ngồi xuống.
Sandy bật cười, hai người đàn ông phía sau lưng sẽ làm cách nào giành giựt cô gái nhỏ, hắn thật muốn thưởng thức.
Nếu Lục Vũ Thần không giữ được lý trí mà đá văng A Tư đi, hắn ta sẽ tận dụng cơ hội mà bao bọc cô, giống cái cách mà Lục Vũ Thần có được cô,
Sau khi Lục Vũ Thần ngồi xuống, những người trong bữa tiệc đều lần lượt ngồi xuống bàn.

Sau khi thất thần kinh sợ, Doãn Mộ Tư đã bị chậm chân, hiện tại ngoài vị trí cô đang đứng chết trân thì chỉ còn một cái ghế trống ngay chính giữa Lục Vũ Thần và Tống Tư Hàn.
Không còn lựa chọn nào khác, Doãn Mộ Tư rời khỏi vị trí hiện tại, đầu óc rối tung lên đi đến chiếc ghế kinh dị này mà ngồi xuống.
Lục Vũ Thần liếc nhìn Doãn Mộ Tư một cái rồi rời mắt đi, như không quen.
Doãn Mộ Tư lập tức khẩn trương, dùng tay chạm vào tay hắn liền nói:”Vừa rồi tôi chào hỏi Sandy một câu, anh ta muốn tôi ngồi bên cạnh anh ta để nói mấy câu.”
Cô không hề muốn ngồi bên cạnh Tống Tư Hàn, thật mà TT.TT
Nhưng Lục Vũ Thần hoàn toàn không để lời cô nói vào tai.
Tống Tư Hàn nhìn bộ dạng năn nỉ lấy lòng của Doãn Mộ Tư, còn bị ngớ lơ của cô khiến bàn tay nắm chặt lại, nén tức giận.
Nhìn thấy hắn cô liền vội vã giải thích, sợ hắn hiểu nhầm đến vậy sao?
Doãn Mộ Tư cảm thấy đêm nay sắp không được ở trong nhà đến nơi liền có chút hoảng, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.
Lục Vũ Thần lúc này cũng có phản ứng, hắn nhìn bàn tay cô đang bám lấy cổ tay mình liền nói:”Doãn tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi tay tôi.”
Lời nói của Lục Vũ Thần khiến mọi người chú y nhìn về Doãn Mộ Tư một chút kì quái, phụ nữ bình thường ai lại có thể động chạm đàn ông như vậy.
Tống Tư Hàn nén lại tức giận liền nói:”Lục tổng, Mộ Mộ chỉ vô tình chạm phải tay anh, anh không nên nói ra lời dễ gây hiểu nhầm như vậy.”
Lục Vũ Thần nhếch môi cười khinh:”Xem ra Tống tổng cũng bị vô tình chạm phải nhiều lần nên cảm thấy bình thường.”
Doãn Mộ Tư sắc mặt tái nhợt, cô biết ngay mà… dù có làm cái gì cũng sẽ bị hắn moi móc hạ nhục.


Bình luận

Truyện đang đọc