YÊU ANH BANG CHỦ ÁC MA


Gần đây Lục Vũ Thần đến Doãn thị làm việc, Doãn Sâm gần như rút lui giao toàn bộ sản nghiệp lại cho Lục Vũ Thần, đây cũng là ý niệm của ông từ lúc tiếp nhận Tống Tư Hàn, chỉ là người hiện tại lại là Lục Vũ Thần.
Bận rộn một ngày, khi trở về nhà cũng hơn 11h tối.
"Sao hôm nay về muộn vậy?" - Doãn Mộ Tư cả buổi chiều không nhìn thấy anh, tâm lý mang thai lại thích ỷ lại, nhìn thấy anh liền nhào vào lòng ôm lấy, cơ thể mềm mại tựa vào lòng anh.
Lục Vũ Thần cúi đầu hôn lấy môi cô, đưa bàn tay vuốt ve một chút bụng dưới:"Em bé có ngoan không? Có bắt nạt em không?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu cười:"Không có, em bé không có bắt nạt mẹ.

Có đúng không con, mau nói với ba đi."
Cục cưng trong bụng dường như có thể nghe được liền đá một cái, Doãn Mộ Tư hai mắt sáng lên, kéo tay Lục Vũ Thần đặt lên bụng cô.
Bầu không khí ấm áp kéo dài cho đến khi Lục Vũ Thần tắm xong, lên giường đi ngủ.

Doãn Mộ Tư vòng tay ôm lấy eo anh, nằm trong lòng anh:"Anh yêu, ngày mai anh có đi đấu giá không?"
Lục Vũ Thần vuốt xe mái tóc cô:"Chuyện này đã giao cho Vân Phàm, yên tâm, hắn sẽ xử lý tốt."
Với năng lực của Sandy đương nhiên Doãn Mộ Tư yên tâm, sự việc mảnh đất ở vùng vịnh đó đặc biệt nóng sốt mấy ngày qua.
Vùng vịnh đó rất đẹp, phù hợp đầu tư bất động sản.

Nếu xây dựng biệt thự hướng biển chính là hốt bạc.

Chủ cũ đang cần tiền bồi cho công ty đầu tư tiền ảo nên đành phải bán đi.
"Anh nghĩ Lục Hàn sẽ bằng bất cứ giá nào chiếm lấy mảnh đất đó sao?"
Đột nhiên Lục Vũ Thần bật cười:"Mảnh đất đó cứ để hắn thu mua, Sandy chỉ đến khiêu khích để hắn phải mua bằng giá cao nhất."
Doãn Mộ Tư không hiểu ý:"Anh tốt như vậy với Lục Hàn."
Lục Vũ Thần xoa đầu cô:"Mảnh đất đó đã bị chính phủ bảo tồn, không có giá trị thương mại… mấy ngày nữa có thể Lục Hàn sẽ được tuyên dương là một nhà đầu tư yêu nước, cống hiến đất cho nhà nước."
Doãn Mộ Tư chợt nhận ra, liền ôm bụng cười.
Chồng cô a, vẫn là đại ác ma.
Hôm sau, buổi đấu giá diễn ra khá căng thẳng.

Sandy dùng 200 tỷ với tư cách cá nhân để đấu giá cho mảnh đất kia khiến toàn bộ thương nhân đều rút lui.

Phía Lục thị cắn răng, được lệnh của Lục Hàn phải thu mua bằng bất cứ giá nào, trợ lý của hắn là Phùng Hoan liền đưa bảng với giá 210 tỷ.
Sandy chưa hài lòng nhếch môi cười đấu giá lên 250 tỷ.
Phùng Hoàn trơn mắt, tay chân đổ mồ hôi, run rẩy giơ bảng đấu 260 tỷ.
Sandy muốn nhếch môi cười nhưng kiềm lại, lần này không đưa bảng số nữa.
Cuối cùng mảnh đất kia đã thuộc về Lục thị với giá 260 tỷ.
Lục Hàn mừng đến muốn khoe khoang chiến tích, liền mời gần như toàn bộ thương nhân ở Nam Sơn đến ăn mừng, bữa tiệc xoa hoa đến độ truyền thông đều lên tiếng chúc mừng.

Ngày hôm sau, không biết tin tức ở đầu các mặt báo liền đưa tin khu đất vùng vịnh lan khắp Nam Sơn.
Sau đó, các cơ quan cũng không giấu được nữa liền ra văn bản chính thức rằng vùng đất ven vịnh chính là khu đất được chính phủ bảo tồn đặc biệt, không thể đầu tư xây dựng và thương mại.
Khi văn bản ở chính phủ thông báo, toàn bộ Lục thị nổ tung.
Ban giám đốc cao cấp của Lục thị đưa đủ loại nghi ngờ về năng lực của Lục Hàn, có người thậm chí còn yêu cầu Lục Hàn phải mời Lục Vũ Thần quay về giải quyết vụ bê bối này.
Lục Hàn lúc đầu nhắm mắt làm ngơ, cố gắng nuốt cục tức này vào trong lòng, giết gà dọa khỉ đổ trách nhiệm cho tay trợ lý Phùng Hoan, sau đó còn cách chức và ép hắn ta viết thư thừa nhận đây là sai lầm của bản thân trên mạng xã hội.
Tuy nhiên Lục Hàn với tư cách là người đứng đầu không thể trốn tránh được đối với một quyết định vô lý và vô trách nhiệm như vậy.
Sau đó, rất nhiều công ty cắt đứt hợp tác với Lục thị.

Lục thị gần đây đã lâm vào khó khăn, lần này còn thảm hơn.

Lục Hàn gần như ở luôn Lục thị, không ăn không uống kể cả không ngủ nhưng hắn vẫn không có cách nào giữ lại được các khách hàng.
Trong lòng Lục Hàn vô cùng oán hận, nhớ đến Phùng Hoan nói Sandy cố tình khiêu khích ở đấu giá liền cho rằng sự việc này chính do Lục Vũ Thần hại hắn.
Lục Vũ Thần, hắn sẽ không để anh sống yên ổn.
Nam Sơn Diamond
Sáng hôm nay Lục Vũ Thần vẫn đến Doãn thị làm việc như thường ngày, hôm nay Doãn Mộ Tư sẽ đưa Tiểu Vũ đi xem triển lãm tranh, Văn Sâm sẽ đi theo bảo hộ.
Khi ba người đến nơi, bên ngoài đã rất đông đúc, rất nhiều cận vệ đứng hai bên bảo vệ khu triển lãm.

Các ông chủ lớn đều mang theo người đẹp đến chúc mừng.

Chỉ là khi Doãn Mộ Tư xuất hiện, hào quang lại chỉ ở một mình cô, tất cả các cô gái đều trở nên bình thường.
Đúng là không hổ danh là mỹ nhân đệ nhất Nam Sơn, nữ nhân nhìn vào còn say đắm.
Bên kia Hoàng Châu, Bạch Giai Giai, Bạch Phi Tinh luôn bị các phóng viên bao quanh, khi nhìn thấy hào quang của Doãn Mộ Tư liên híp mắt lại ghen tỵ, toàn thân phát ra lửa giận.
Ba người lập tức bàn bạc một chút kế hoạch để sỉ nhục Doãn Mộ Tư.
Bạch Giai Giai mấy ngày nay đều bị Cố Triết ngó lơ khiến cô cảm thấy không vui, cô ta vẫn luôn ghi hận Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh.
Hoàng Châu nhìn Bạch Giai Giai khiêu khích:"Không thích thì cứ lên đi."
"Đừng vội, trò vui còn ở phía sau." - Bạch Giai Giai nhếch môi khinh bỉ.
Doãn Mộ Tư nắm tay Tiểu Vũ tiến vào bên trong liền được tổng giám đốc khu triển lãm bước đến chào hỏi.
Trước kia hắn nhận được chiếu cố của Lục Vũ Thần rất tốt trước khi mở phòng triển lãm này.

Dù Lục Vũ Thần hiện đã không còn như xưa ở Nam Sơn, nhưng trong lòng vẫn luôn kính trọng.
"Lục phu nhân."
Doãn Mộ Tư giật giật khóe miệng:"Xin chào, anh là ai?"
"....! Tôi là tổng giám đốc phòng triển lãm, trước kia cùng Lục tổng có giao tình, hôm nay Lục phu nhân đến lại không kịp thời nghênh tiếp thật có lỗi."
Doãn Mộ Tư nhẹ nhàng xua tay, trước giờ chưa từng xem trọng chuyện đón tiếp liền nói:"Tôi đưa con trai đi xem tranh, vậy mà làm phiền đến tổng giám đốc, trong lòng cũng rất ngại."
Vị tổng giám đốc cũng không phiền Doãn Mộ Tư xem tranh, trò chuyện mấy câu liền rời đi, nhưng phía xa là những ánh mắt tràn đầy đố kị.

Doãn Mộ Tư đưa Tiểu Vũ đi đến một bức tranh, bàn luận một chút với nhóc, không khí vô cùng vui vẻ giữa hai mẹ con.
Bỗng nhiên, Văn Sâm tiến đến che chở cho Doãn Mộ Tư và Tiểu Vũ khiến cô nhận ra có sự bất ổn.
Cô nhìn sang một bên thấy Hoàng Châu, Bạch Giai Giai và Bạch Phi Tinh đang đi về phía cô.
Bọn người này có mũi của chó sao?
Mọi nơi cô tham dự, cô đi chơi đều gặp phải bọn người này.
Hay là do Nam Sơn quá nhỏ bé.
Nhưng Doãn Mộ Tư cũng không mất hứng, dù sao lần nào gặp bọn họ cũng bị đánh vào mặt.
Những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía bọn họ.
Một bên là đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn, chồng là Lục Vũ Thần đã bị Lục thị trục xuất, hiện tại phải sống bám Doãn thị, danh tiếng đã không còn như xưa.
Mà bên phía Hoàng Châu và Bạch Giai Giai cả hai đều có điểm tựa vững chắc nhà họ Cố, nhìn sao cũng là một bậc.
Bạch Giai Giai nhìn về phía Doãn Mộ Tư liền nói:"Thì ra là vợ của người giàu nhất Nam Sơn…a… xin lỗi, tôi quên mất chồng cô đã bị tống cổ khỏi Lục thị."
Tiểu Vũ đưa đôi mắt lạnh lẽo như dao sắc bén nhìn về phía Bạch Giai Giai.
Doãn Mộ Tư chỉ cười cười:"Nếu không cần con mắt có thể mang đi hiến tặng, ra đường lại không mang theo não, vị trí của tôi có thể lung lay, còn vị trí tiểu tam mãi mãi bền vững."
Lời nói này khiến sắc mặt Bạch Giai Giai trắng bệch.
Bạch Phi Tinh nghe xong liền nói:"Dù sao thì hiện tại nhà chúng tôi cũng giàu có và công ty vẫn hoạt động, không như ai đó ở đây tay không thị uy."
Doãn Mộ Tư bĩu môi quay lưng đi, bọn tôm tép cô thật lười đôi co, tiếp tục nắm tay Tiểu Vũ chỉ về bức tranh.
Bạch Phi Tinh không buông tha:"Triển lãm tranh hôm nay đều làm mời giới danh họa hoặc những người có hiểu biết về hội họa đến, vậy mà chó mèo thiếu hiểu biết trà trộn vào thật khiến người ta khó chịu."
Bạch Giai Giai lập tức mỉm cười, kiêu ngạo nói:"Ông cố của tôi trước kia là một danh họa, những tác phẩm của ông ấy đều có danh tiếng trong giới.

Tôi từ bé đều học hỏi về hội họa, trong người được thừa hưởng tố chất."
"Doãn Mộ Tư, cô dám cược với tôi không, thi đấu xem ai thắng?"
Doãn Mộ Tư nhếch môi:"Muốn thi sao, cược cái gì?"
Cô nhướng mày, tỏ ra quyết tâm chiến đấu, trận chiến này không thể thua.

Đã vậy còn phải thắng thật đẹp cho bọn chúng thua trong tủi nhục.
Lúc này Hoàng Châu mới cao hứng lên tiếng:"Đánh cược nên là đánh cược cái gì đây, Doãn Mộ Tư cô có đủ tiền không?"
Lời Hoàng Châu vừa dứt, cả ba đều nhìn Doãn Mộ Tư bằng ánh mắt hả hê, xem như lời đồn đại đều đúng, Doãn Mộ Tư nghèo đói đến nơi.
Bạch Giai Giai tỏ ra kiêu ngạo và kinh thường:"Sao lại không chơi lớn, tôi không thèm cái danh vị đệ nhất phu nhân của cô.

Nếu cô thua, liền đem tập đoàn Doãn thị cho tôi, có dám không?"
Lời vừa nói liền làm rúng động xung quanh.
Ai cũng biết, Doãn Mộ Tư hiện tại chỉ có thể dựa vào một mình Doãn thị, nếu công ty này vào tay của người khác, sẽ xong đời Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần.
Văn Sâm nhíu mày, không ngờ Bạch Giai Giai này thật tham lam.
Doãn Mộ Tư nhìn Tiểu Vũ gật đầu, để cậu nhóc không cần quá lo lắng:"Được, tôi chấp nhận cược.


Còn nếu cô thua, ngoan ngoãn giao lại mảnh đất của gia đình cô ở ngoại thành phía bắc về cho tôi."
Đột nhiên toàn bộ mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán về mảnh đất kia.

nó tuy không phải rất đắt giá nhưng có vị trí tốt nhất, phía trước là công viên trung tâm, phía sau là đại lộ sầm uất, nếu thật sự xây dựng một tòa nhà thì hằng năm sẽ thu vào rất nhiều lợi nhuận.
Bạch Giai Giai tự tin có thừa, dù là cô ta không thượng thùa danh họa, nhưng cô ta hiểu rõ Doãn Mộ Tư ham chơi lười học, sao có thể giỏi như cô ta được học từ bé.
Vậy là giấy vẽ và màu vẽ được chuẩn bị mang ra.
Bên ngoài, lập tức có người chụp ảnh và đăng nó lên mạng xã hội.

Lập tức mạng xã hội dậy sóng với tin tức: Đệ nhất mỹ nhân Doãn Mộ Tư cầm Doãn thị làm tiền đặt cược.
Lục Vũ Thần nhìn Tô Ngôn đưa tới điện thoại đưa tin tới, suýt chút nữa phun ra một ngụm nước.
Sắc mặt âm trầm đáng sợ,ánh mắt sắc bén như dao nhìn Tô Ngôn:”Đây là gì?
Tô Ngôn thở dài:”Không có gì, chỉ là phu nhân và Bạch Giai Giai đánh cược, tiền cược…”
Nghe xong, Lục Vũ Thần đen mặt nhìn vào điện thoại, sau đó lại đoán được điều gì thú vị, anh nhếch môi ộ ra nụ cười.
“Thú vị.” - Lục Vũ Thần lẩm bẩm, giọng điệu ôn hòa.
Tô ngon nhún vai:”Không nghĩ tới phu nhân lại dám đánh cược, nếu thua liền…”
“Không thua được.”
Lục Vũ Thần cắt ngang lời Tô Ngôn, toàn thân phát ra sự lạnh lẽo nhưng vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, tựa như tin tưởng 100% với việc Doãn Mộ Tư sẽ chiến thắng.
Nhìn thấy dụng cụ đã chuẩn bị đầy đủ, Doãn Mộ Tư liền nhìn về phía Bạch Giai Gia nói:”Thi đề tài gì, Ai làm trọng tài?”
Bạch Giai Giai lần lượt đáp:”Hôm nay ở đây chắc chắn cò mời các bật thầy danh họa, sao không mời ba người ra để làm trọng tại, tốt nhất là không nên quen biết chúng ta, bằng không cô nhất định sẽ nói chúng ta gian lận.”
Lúc sau liền mời được ba vị danh họa có tiếng trong nước có mặt trong buổi triển lãm, cả ba đều vui lòng đứng ra làm trọng tài.
“Hôm nay là triển lãm về tranh chân dung, vây chủ đề liền là vẽ tranh chân dung không mẫu.

Hai vị vẽ người hai vị yêu thích theo trí nhớ.”
Tranh vẽ người là loại tranh vừa dễ vừa khó, dễ vẽ ra người nhưng khó khiến người xem thấy cái hồn trong bức tranh.
Bạch Giai Giai hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút tính toán, cô ta thực sự không giởi về mảng vẽ người này.
Bạch Giai Giai cười khiêu khích:”Thế nào, Cô có đồng ý với lời của Ngô đại sư không?”
Doãn Mộ Tư tùy ý gật đầu một cái, căn bản không lo lắng như cô ta.
“Tất nhiên, hãy bắt đầu đi.”
Bạch Giai Giai nghiến răng nghiến lợi, cứ giả vờ bình tĩnh đi.
Doãn Mộ Tư tất nhiên chọn vẽ Lục Vũ Thần, cái con người này bên cô không quá lâu nhưng hình ảnh của anh ăn sâu vào trong trí nhớ của cô.
Bên kia, Bạch Giai Giai cũng chọn vẽ Cố Triết theo trí nhớ, đáng tiếc cả tuần vừa rồi cả hai chiến tranh lạnh, hắn dọn ra khỏi phòng ngủ, cả hai không ai nói với ai một câu.
Cuộc thi đã thu hút các phóng viên, tất cả đang quay phim bằng máy ảnh của mình, khi quay đến bức tranh mà Doãn Mộ Tư đang vẽ, khiến một con sói đói nào đó trong công ty không khỏi khóe miệng nhếch lên.
Lục Vũ Thần nhìn bức ảnh không cần mẫu của cô, khóe miệng ngày càng giương lên, đáy mắt nhu hòa, cô là đang khắc ghi hình ảnh của anh vào sâu bên trong.
Bên kia, Bạch Giai Giai không vẽ được ánh mắt của Cố Triết, gần đây ánh mắt của anh ta đều nhìn cô một cách lạnh lẽo, cô không thể nhớ được ánh mắt ôn như trước kia ra sao.

Cuối cùng cả hai cũng vẽ xong, cả ba bị đại sự nhìn chăm chú đánh giá bài thi của cả hai.
Một lúc sau, Ngô lão sư liền nói:”Doãn Mộ Tư thắng.”
Cả ba người bên kia đều kinh ngạc,
Bạch Giai Giai khó có thể tin:””Cái gì, tại sao tôi lại thua.”

Hàn sư phụ đẩy bức tranh của Doãn Mộ Tư liền nói:”Nhìn đi, cô kém xa người ta bao nhiêu, cô xem màu sắc cửa bức tranh, ánh mắt của bức tranh mà so với của cô, cô đây chính là gà mờ, người ta là chuyên nghiệp có hiểu không?”
Bạch Giai Giai sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn ra, quỳ tại mặt đất.
Thật sự thua sao? Mảnh đất kia phải làm sao?
Doãn Mộ Tư đi đến chào hỏi ba vị lão sư, cùng nhau bàn luận về kỹ thuật dùng màu đôi câu.
Bạch Giai Giai muốn bỏ chạy trong tuyệt vọng, nhưng vừa bước đi hai bước đã bị Văn Sâm chặn lại, cũng bị những người xem phía sau ngăn lại.
“Này, đi đâu vậy, Việc bàn giao còn chưa diễn ra!”
Bạch Giai Giai hai mắt phủ đầy sương mù, không được, cô không thể giao ra mảnh đất đó được.
“Tôi không cho cô mảnh đất này, Doãn Mộ Tư, cô đừng có mơ.”
Mọi người nghe lời này liền nhạo báng
“Bạch Giai Giai dù sao cũng là vợ của Cố tổng, vậy mà chỉ có một vụ cá cược nhỏ cũng không xử lý nổi.”
“Tôi đang nghĩ nói Doãn Mộ Tư thua, bọn họ có dễ dàng bỏ qua cho à.”
Lời nói của mọi người giống như nhát dao đâm vào tim Bạch Giai Giai.
Bạch Phi Tinh cắn môi giúp Bạch Giai Giai mở miệng:"Không phải, đây vốn dĩ chỉ là lời nói đùa, không nghĩ mọi người lại nghĩ là thật."
Doãn Mộ Tư liền nhếch môi:"Việc cá cược là hai bên đồng ý.

Bạch tiểu thư, nếu cô không muốn làm lớn chuyện đến mất mặt, hai bên chúng ta nhanh chóng gọi luật sư đến giải quyết việc này."
Bên ngoài đầy những lời bàn luận khiến Bạch Giai Giai không thể không chuyển nhượng.
Sau khi chuyển nhượng xong, Doãn Mộ Tư thoải mái đưa tay:"Bạch tiểu thư, cảm ơn đã nương tay, lần sau xin chỉ bảo thêm."
Hai mắt Bạch Giai Giai đỏ hoe, nở nụ cười gần như phát khóc.
Bức ảnh chụp được đăng tải lên mạng xã hội, mọi người đều khen ngợi tài năng của Doãn Mộ Tư, và cả nét đẹp ma mị của Lục Vũ Thần.
Sau khi thua nhục nhã, Bạch Giai Giai xấu hổ không thể ở lại cùng Hoàng Châu và Bạch Phi Tinh rời đi, để lại bầu không khí vui vẻ như lúc ban đầu.
Một lúc sau, Văn Sâm nghe một cuộc điện thoại liền nói:"Phu nhân, ở đây đông đúc, nên về thôi."
Doãn Mộ Tư nhìn thấy Tiểu Vũ vẫn đang chăm chú ngắm tranh nên lắc đầu:"Để Tiểu Vũ ở lại xem tranh một chút."
Triển lãm kéo dài hơn ba giờ, Tiểu Vũ gương mặt sáng ngời, cái trán lấm tấm mồ hôi nhưng tỏ ra rất thỏa mãn.
Xem xong ba người lập tức lên xe trở về nhà, Tiểu Vũ chơi thấm mệt liền nằm lên đùi Doãn Mộ Tư ngủ một giấc.
Doãn Mộ Tư nhìn phong cảnh cảm thấy có gì đó không đúng:"Sao cậu không đi đường tắt."
Văn Sâm thản nhiên nhìn kính nói:"Lục bang chủ bảo tôi đi ngang siêu thị mua ít đồ cho anh ấy."
Muốn mua cái gì Lục Vũ Thần sẽ sai Lục Hân Nghi, không thể sai vặt Văn Sâm như vậy, nhưng cô tin tưởng Văn Sâm.
Chiếc xe bỗng nhiên tăng tốc với tốc độ chóng mặt, cô phát hiện có gì đó không ổn liền nhìn qua gương chiếu hậu liền thấy bốn chiếc xe việt dã đang đuổi theo xe của cô.
Ở trên đường cao tốc vây giết người, bọn họ thật sự không sợ cảnh sát giao thông hoặc vạ lay xe khác sao?
Doãn Mộ Tư nhìn xấp hồ sơ trong tay, có lẽ là Bạch Giai Giai ra tay.
Mảnh đất kia chính là quà mà Cố Triết tặng cho cô ta ngày cưới, Bạch gia suy thoái, cha cô ta ở tù, miếng đất đó chính là tài sản duy nhất của cô ta.

Cô ta muốn cứu cha cô ta ra khỏi tù, mảnh đất kia chính là điều kiện duy nhất.
Trong xe, Bạch Giai Giai hai mắt đỏ hoe:"Mau đuổi theo cho tôi, phải bắt được Doãn Mộ Tư, tôi phải cho cô ta trả giá, mau tăng tốc cho tôi."
Tài xế run rẩy:"Chúng ta đang lái xe ở cao tốc, không thể liều mạng như vậy được."
"Các người là đầu heo sao, tôi nói các người lập tức ra tay, nếu như mất dấu, các người đừng mơ có đồng nào."
Tài xế lập tức gật đầu:"Dạ."
Bạch Giai Giai tức giận nhìn ba chiếc xe cùng cận vệ mà cô ta thuê được, cô không tin lần này không bắt được Doãn Mộ Tư..


Bình luận

Truyện đang đọc