YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 108

Gió nổi lên rồi, phía chân trời bất ngờ thay đổi, mây đen như thủy triều, trong chốc lát tiếng sấm vang lên, tia chớp xé rách bầu trời, thanh thế khiến người ta khiếp sợ.

Vào đúng khoảnh khắc sấm chớp lóe lên, Mục Long mở trừng hai mắt, chỉ thấy lúc này trong ánh mắt hắn mang theo thần quang khác lạ, thân hình lập tức múa võ trong sân.

Cùng lúc đó, linh khí thiên địa bốn phía nhanh chóng ngưng tụ về phía này.

Hai cha con Mục Cửu Uyên cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy tu vi của Mục Long sắp đột phá, thế nhưng ngay sau đó cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến họ phải sững sờ.

Chỉ thấy Mục Long trong lúc chạy qua chạy lại lại nhảy lên từ mặt đất, từng bước từng bước giẵm lên hư không, đi bộ trên không.

Bình thường chỉ có Ngự Hồn cảnh mới có thể ngự không mà đi, bước bộ trong hư không, nhưng tất cả chuyện này hiện tại đang xảy ra trên người Mục Long, hắn chẳng qua mới chỉ là Thoái Phàm cảnh!

Nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại càng khiến người ta kinh hoảng hơn!

Mỗi khi hắn cất bước, dưới chân sẽ mọc lên một bông sen, bông sen có màu xanh thuần khiết, khi nở ra trong hư không, vậy mà lại xuất hiện những chùm linh quang màu tím.

“Hư không sinh liên…”

Mục Thanh Khung nhớ đến một truyền thuyết xa xưa, ông nhìn chằm chằm vào bóng người trong khoảng không, vẻ mặt không thể tin được.

“Tương truyền khi thánh nhân giảng đạo, thiên địa đạo pháp sẽ hiển lộ, trên trời đầy hoa, dưới đất nở hoa sen vàng. Long Nhi, đây là…”

“Đây là dị tượng ‘thiên nhân hợp nhất’, là cảnh giới cao nhất của sự giác ngộ. Từ thời cổ đại, chỉ những người có thiên tư quái dị mới có thể bước vào trạng thái này. Cả triệu người mới có một người như thế này, hơn nữa đều là những bậc có tu vi cao thâm”.

“Không ngờ, năng lực của Mục huynh đệ lại đáng sợ như vậy, chỉ ở Thoái Phàm cảnh lại có thể làm được thiên nhân hợp nhất”.

Ngay cả Viên Thiên Cương, người đã thấy qua cảnh đời, cũng phải giật mình trước dị tượng này, đôi mắt vàng của gã tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được, sau đó sắc mặt gã cực kỳ vui mừng.

“Vận may lớn!”

“Nhìn thấy linh quang màu tím dưới chân đệ ấy chưa? Đây là thiên địa pháp quang. Một khắc tu luyện dưới ánh sáng này có thể đáng giá trăm năm!”, Viên Thiên Cương vô cùng kích động, lập tức ngồi bán già, ánh sáng Linh Văn trên cơ thể gã không ngừng nhấp nháy và trở nên sáng chói.

Mục Thanh Khung và Mục Cửu Uyên nghe vậy, trái tim bọn họ khẽ run lên, không dám nhiều lời nữa, lập tức ngồi bán già để tu hành.

Như Viên Thiên Cương đã nói, vận may này có thể gặp mà không thể cầu, không biết nó có thể tồn tại được bao lâu.

Mục Thanh Khung hoàn toàn không ngờ, để Mục Long lĩnh hội tuyệt học lại dẫn đến dị tượng này, có điều lúc này ông không có thời gian để nghĩ về chuyện đó.

Bên ngoài đình viện, một đám ma hổ Phệ Linh U đang nằm yên lặng, dưới sự chiếu rọi của thiên địa pháp quang màu tím, khí tức trên người chúng không ngừng bốc lên.

Giờ phút này, dưới chân Mục Long, thiên địa pháp quang giống như một cái ao hình bán nguyệt, một cái ao linh màu tím, trong ao linh lại nở ra những bông hoa sen xanh thuần khiết, vô cùng thần kỳ.

Nhưng trong khóm sen, chính Mục Long cũng không ý thức được tất cả những thứ này, hắn gần như rơi vào một loại trạng thái kỳ diệu, vô ngã vô tha, lúc động lúc tĩnh, lúc cười ha hả lúc trầm tư, trở lại nguyên trạng, làm theo ý muốn.

Hắn vừa bước chân vào trong ao sen, lập tức phát ra những gợn sóng, ánh sáng màu tím phát ra, giữa hai bàn tay và chân vang lên tiếng ầm ầm của khí huyết giống như tiếng chuông lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc