YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 162

“Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, là một loại rượu cổ cực kỳ quý giá, được ủ ít nhất lên đến ngàn năm, tinh khí trong đó đủ để giúp Long ca ca ngưng tụ ra ‘phệ chủng’ rồi”.

“Xem ra nàng ấy đã ra tay”, nghe Hoan Nhi nói vậy, Mục Long càng đoán ra được là ai, bảo vật cỡ này tuyệt đối người bình thường không thể có được.

Có điều, thời khắc này chính là thời điểm then chốt để dung hợp huyết mạch, có thể ngưng tụ được phệ chủng hay không là nằm ở hành động này, Mục Long không dám có sự phân tâm nào.

Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đó được linh khí bao vây, treo ngay lơ lửng trên đầu Mục Long, hóa thành từng sợi tinh khí tử sắc, không ngừng chui vào trong cơ thể Mục Long.

“Có lẽ hắn không thể hấp thu toàn bộ được, nói không chừng có thể còn sót lại chút…”

Kiếm Thập Tam và Tiêu Nhược Cuồng vẫn luôn dán mắt lên đỉnh đầu của Mục Long, mặc dù không phải là đồ của mình nhưng mỗi khi Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ mất đi một phần là bọn họ trong lòng lại đau đớn thêm một phần.

“Nếu như có thể còn lại chút thì tốt rồi”, Tiêu Nhược Cuồng không khỏi chậc lưỡi, nhưng Mục Long từ đầu đến cuối không có bất cứ ý định dừng lại nào.

“Việc này… Mục Long, tu vi của ngươi vẫn thấp, tuyệt đối không được cậy mạnh mà chủ quan, cơ thể quan trọng hơn…”, Tiêu Nhược Cuồng vẻ mặt đau xót, đứng lẩm bẩm ở đó.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ trên đỉnh đầu Mục Long hoàn toàn biến mất thì Tiêu Nhược Cuồng đã cảm thấy tuyệt vọng.

“Xong rồi, không còn một giọt…”

“Haiz, đây chính là số mệnh rồi, đời này của ta e là không thể uống được nữa…”

“Hắn rốt cuộc là quái vật gì vậy, lại có thể hấp thu hết một bình rượu, e rằng cường giả Ngự Hồn cảnh cũng phải bạo thể mà chết ấy chứ!”

Sau khi đau lòng, hắn ta đột nhiên nghĩ đến một sự thật khủng bố như vậy.

Cùng lúc đó, bên dưới lôi đài, lửa hận trong hai tròng mắt của Tiết Vạn Triệt đã nổi lên đến cực điểm.

“Tiểu tử Mục Long, ta bắt ngươi phải đền mạng!”

Trong lúc rống giận, Tiết Vạn Triệt đột nhiên thân hình bạo khởi, đánh một quyền về phía sau lưng Mục Long.

Cảnh tượng này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, đồng thời cũng khiến cưởng giả có mặt ở đó trở tay không kịp.

Ai có thể ngờ được vào khoảnh khắc Mục Long trở thành quán quân trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang vô cùng vinh quanh này sẽ bị đánh lén chứ.

Tiết Vạn Triệt, đường đường là cường giả Ngự Hồn cảnh cao cấp lại làm ra chuyện như vậy!

“To gan!”

Triệu Linh Đan vẫn luôn đặt sự chú ý vào Mục Long nhưng lúc phản ứng kịp cũng đã muộn rồi.

Còn Mục Thanh Khung thì đang lo lắng cho trạng thái của Mục Long nên cũng không kịp thời ra tay ngăn cản.

Còn bản thân Mục Long, cho dù có Hoan Nhi nhắc nhở nhưng lúc này đang ở trong thời khắc quan trọng nhất nên căn bản không thể động đậy, hơn nữa, tốc độ của Ngự Hồn cảnh cho dù có tránh cũng cực kỳ khó khăn.

Vì vậy mà một chưởng này không có chút lệch lạc nào, trúng ngay lên lưng Mục Long.

Ngay lập tức cơ thể của Mục Long bay ra ngoài, rơi xuống giữa trung tâm lôi đài, sống chết không rõ.

“Lãng Nhi, con nhìn thấy chưa, cha đã giết chết Mục Long trả thù cho con rồi…”

“Ha ha ha… con trai ta có thể an nghỉ trên trời rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc