YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 94

Giây tiếp theo, trong núi chợt xuất hiện một bóng người.

“Mục Long!”, Thiên Âm chân nhân vừa nhìn thấy người đó, con ngươi không khỏi co rút lại.

“Chuyện gì thế này, thằng oắt này rớt vào chỗ của Kim Tinh Quỷ Viên vậy mà lại không chết!”, Thiên Nguyệt chân nhân cũng lộ ra vẻ khó tin.

“Tiểu Long, là con…”, Mục Cửu Uyên thấy Mục Long xuất hiện, quả thật quá đỗi vui mừng.

“Ông nội, mọi người không sao chứ?”, Mục Long quần áo tả tơi, trên người dính đầy tro bụi, trông hết sức chật vật.

“Chúng ta không sao, Tiểu Long con đây là…”, Mục Cửu Uyên kiểm tra một lượt, phát hiện khí tức của Mục Long cực kỳ hỗn loạn, hơi lo lắng hỏi.

Cùng lúc đó, Thiên Nguyệt chân nhân cũng nổi lên lòng nghi ngờ, lập tức đến gần hỏi: “Mục công tử, ta và sư huynh nghe nói ngươi bị Kim Tinh Quỷ Viên bắt đi, nghĩ rằng ngươi đã xảy ra chuyện, trong lòng không khỏi thổn thức, đang định trả thù cho ngươi. Nhưng không ngờ công tử lại xuất hiện?”

“Đúng thế, không biết Mục công tử làm sao trốn thoát khỏi tay con súc vật kia?”, Thiên Âm chân nhân đứng bên cạnh cũng hỏi han.

Mục Long nghe vậy, giơ thanh đoản kiếm dính máu trong tay lên đáp: “Cũng do ta mạng lớn”.

“Ngày đó, Vân Tiên Tử từng đánh vào người ta một lá bùa hộ mệnh, nói là do tiền bối trong tông tặng cho, có thể cứu ta ba lần. Vốn dĩ ta cũng không tin, nhưng hôm nay Kim Tinh Quỷ Viên muốn ăn ta thì ta mới thấy được sức mạnh của lá bùa này”.

Mục Long thấy hai người vẫn hơi nghi ngờ bèn nói tiếp: “Lúc đó, ta chỉ cảm thấy giữa trán nóng lên, bắn ra một luồng sáng đánh vào đầu con Kim Tinh Quỷ Viên kia. Sau đó, nó lập tức ngã xuống, đúng là nguy hiểm thật sự!”

Mục Long nói xong còn vỗ vỗ ngực mình ra vẻ vẫn còn sợ hãi không thôi.

Thiên Âm và Thiên Nguyệt nghe vậy thầm hoảng sợ, dùng thần hồn trò chuyện: “Đừng nói là ‘linh phù bản mạng’ nhé? Những anh tài trong những môn phái lớn đều có vật ấy. Bên trong phong ấn sức mạnh nguyên thần của một cao thủ trong tông, có thể xuất hiện khi họ gặp nguy hiểm và cứu mạng họ. Lẽ nào ngay cả vật đó mà Vân Kinh Hồng cũng cho thằng oắt này?”

“Nếu là ‘linh phù bản mạng’ thật thì đủ để thấy được mối quan hệ giữa Vân Kinh Hồng và tên này cũng không đơn giản!”

“Theo như lời hắn nói, chắc là con Kim Tinh Quỷ Viên kia đã kích động lá bùa, bị nguyên thần của cao thủ bên trong xóa sổ thần hồn!”

Hai người càng nói càng hoảng sợ, vì họ đã nhận ra máu dính trên thanh đoản kiếm của Mục Long rõ ràng là của Kim Tinh Quỷ Viên.

Thế nên, Thiên Nguyệt chân nhân lại tiếp tục thử hỏi: “Không ngờ Mục công tử còn có thủ đoạn như vậy, nếu con súc vật kia đã chết thì chẳng biết công tử có tìm được bảo vật gì trên người nó không? Chẳng hạn như nơi dấu sơn bảo?”

“Sơn bảo? Nó có được sơn bảo thật hả?”, Mục Long nghi ngờ hỏi.

Sau đó, hắn bèn nói: “Cơ thể của con Kim Tinh Quỷ Viên kia cực kỳ mạnh mẽ, quả thật là dao đâm súng bắn cũng không vào được. Ta dùng đoản kiếm đâm vào miệng vết thương sau lưng nó cũng chẳng làm nên chuyện gì. Vốn dĩ, ta còn định xẻ nó ra, lấy yêu đan đi ấy chứ”, Mục Long thở dài nói.

“Hử?”, hai người nghe vậy nhìn nhau, sau đó thầm cười lạnh: “Suy cho cùng cũng chỉ là dựa vào Vân Kinh Hồng thôi, con Kim Tinh Quỷ Viên kia là Linh Văn cảnh, dù đã chết cũng không phải một thằng nhóc Thoái Phàm cảnh nhỏ bé như ngươi có thể làm gì được”.

Kế tiếp, hai người bèn cười nói: “Cái này cũng không khó, nếu Mục công tử có thể đi ra, vậy thì đương nhiên sẽ có cách đi vào. Hay là công tử dẫn bọn ta vào, bọn ta chắc chắn sẽ giúp được Mục công tử”.

“Ừ, cũng được, trên đường ta đều làm dấu, các ngươi cứ đi theo ta!”, Mục Long nói xong, chỉ vào đánh dấu trên vách núi, chuẩn bị dẫn đường đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc