YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG


"Không...!không thể nào?", người đàn ông áo đen bay ngược ra sau, trong miệng không ngừng trào ra máu đen.

Một chưởng "Phúc Hải Trầm Uyên" này là thủ đoạn chinh phục thế giới của Hỗn Thế Ma Viên, sức mạnh của nó đủ để lật úp biển rộng mênh mông, khiến vực sâu vô tận biến mất.

Thế nên, há có thể khinh thường?
Dù cho thực lực bây giờ của Mục Long rất yếu, nhưng hắn đốt cháy khí huyết cả người, liều chết bùng nổ thì sức mạnh cũng khoảng 80000kg.

Sức mạnh cỡ 80000kg, đó là một khái niệm cỡ nào? Nghĩa là chỉ riêng sức mạnh khí huyết thôi cũng đủ để đánh nát cơ thể bình thường rồi.

Tuy người đàn ông áo đen kia là cao thủ, nhưng bản thân lại bị thương nặng, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng trực tiếp bị đập vỡ tim gan phèo phổi!
"Không ngờ, Lệ Vô Cữu ta...!đường đường là cao thủ Linh Văn cảnh lại chết trong tay của hạng người không chút tên tuổi, còn là một tên nhóc Khí Huyết cảnh..."
Lệ Vô Cữu nằm im trên mặt đất, máu tươi tựa như nước suối không ngừng trào ra từ trong miệng.

Mục Long quỳ rạp trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, có chút không tài nào tin nổi: "Ta...!ta thế mà lại giết được một cao thủ Linh Văn cảnh!", toàn bộ thành Hàn Giang cũng không có cao thủ cỡ đó.

"Chết đi!", lúc này, bóng người Vân Kinh Hồng bay vụt tới từ đằng sau, vung kiếm đâm vào ngực Lệ Vô Cữu.


Lệ Vô Cữu này chính là cao thủ ma đạo, có rất nhiều thủ đoạn, nhất định phải tự tay giết chết gã thì Vân Kinh Hồng mới yên tâm được.

Thế nhưng, ngay khi nàng ta cầm kiếm đâm về phía Lệ Vô Cữu, gã vốn đã chết lại bỗng nhiên nảy người lên!
Gã không tránh không né, mà là xông thẳng vào mũi kiếm của Vân Kinh Hồng, phụt một tiếng, gã bị đâm xuyên người.

Nhưng trong mắt Lệ Vô Cữu lại lộ ra nét điên cuồng, một đoàn sương mù màu hồng trong tay lập tức bao phủ cả người Vân Kinh Hồng.

"Khà khà khà...!Vân Kinh Hồng, chẳng phải cô vẫn coi đàn ông trên thế giới này đều như cặn bã sao? Nếu ta không có được cô, vậy ta sẽ tặng kỳ độc khó giải Đào Mị Hợp Hoan Tán này cho cô trước khi chết!"
"Nhóc con, tiện nghi cho ngươi rồi!", Lệ Vô Cữu oán hận liếc Mục Long, sau đó ngã xuống, tắt thở bỏ mạng.

Mục Long nhìn cảnh ấy mà hết hồn.

Không hổ là cao thủ Linh Văn cảnh, vậy mà còn có thủ đoạn cỡ đó.

Nhưng, hắn vẫn không hiểu câu cuối cùng của Lệ Vô Cữu cho lắm?
"Vân tiên tử, cô bị sao thế?", Mục Long bình tĩnh lại, chợt phát hiện Vân Kinh Hồng nằm trên đất, hô hấp cực kỳ rối loạn.

"Đúng rồi, nàng ta trúng độc!"
"Trước đó, Lệ Vô Cữu có nói là kỳ độc khó giải, tên này đúng là nham hiểm thật".

Mục Long phát hiện, hình như Vân Kinh Hồng đang cố gắng nhẫn nhịn cơn đau nào đó, thở dồn dập, làn da lộ ra màu hồng nhạt, còn tỏa ra một mùi hương như hoa đào.

Khăn che mặt của nàng ta đã rớt xuống, bên dưới là gương mặt vô cùng xinh đẹp, vẻ ngoài như này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Mặc dù là đang nhíu mày cũng mang một nét đẹp khác, tựa như tiên nữ trên trời dính chút khói lửa trần gian.

Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng đủ để người ta điên đảo.

Mục Long xem ngẩn ngơ, ánh mắt có chút mê ly.

Hắn vô thức khẽ cắn đầu lưỡi, bấy giờ mới hoàn hồn lại: "Không đúng, mùi hoa đào này chắc chắn có vấn đề, có thể khiến lòng người rối loạn".


"Mau...!mau rời khỏi đây, mặc...!mặc kệ ta!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Kinh Hồng nhuộm một màu hồng phấn, cả người bủn rủn mệt nhoài, nói chuyện cũng không được rõ ràng, dường như đang cố gắng chèn ép chất độc.

"Không, sao có thể làm vậy được.

Nào có chuyện thấy người khác gặp nạn mà mặc kệ không cứu chứ? Vân tiên tử, cô đừng lo, ta sẽ nghĩ cách giúp cô!"
Mục Long tự nhận không phải loại người như vậy, hắn cõng Vân Kinh Hồng lên, lúc đi tiện tay lấy nhẫn trữ vật của Lệ Vô Cữu đi.

Sau đó, mới vội vàng xuống núi.

Điên cuồng chạy một đường, hắn có thể cảm giác được cơ thể của Vân Kinh Hồng càng ngày càng nóng, hơi thở thở ra cũng nóng rực.

"Không được, không thể mang nàng ta về nhà được.

Xem ra, chỉ có thể nghĩ cách cứu người trước", Mục Long nghĩ bụng.

"Hoan Nhi, cô có biết Đào Mị Hợp Hoan Tán này là loại độc gì không? Sao ta lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?"
"Hic, Long ca thật xấu, Hoan Nhi là cô gái nhỏ, mới không biết nó là gì đâu!", trong giọng nói của Hoan Nhi tràn ngập vẻ e thẹn.

Mục Long: "..."
"Được rồi, chắc là một loại độc hỏa, nàng đã có chút mơ màng hồ đồ rồi", cảm thấy bàn tay ngọc ngà của Vân Kinh Hồng bắt đầu vuốt ve cơ thể mình, Mục Long thầm giật mình, lập tức chạy nhanh hơn.


Hắn nhớ là mấy ngày trước đây khi luyện công thì ở dưới thác nước có một cái hang động tự nhiên, bên ngoài bị làn nước che khuất, bên trong cực kỳ ẩm ướt.

Mục Long gọi nó là động Thủy Liêm, rất thích hợp để hạ nhiệt.

Bên trong động Thủy Liêm có rất nhiều tảng đá sáng lên, nên ánh sáng trong động rất khả quan.

Mục Long đặt Vân Kinh Hồng lên một tảng đá, định tìm chút nước sạch cho nàng ta.

Nhưng, hắn vừa đứng dậy, đã thấy trước mắt đen thui.

"Đầu...!đầu ta choáng quá...", Mục Long hít vào quá nhiều hương hoa đào nên lúc này đầu óc có chút không tỉnh táo như muốn ngất.

"Nóng...!nóng quá..."
Làn môi thơm của Vân Kinh Hồng khẽ nhếch, thở ra nóng rực, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.

Nàng ta vô thức cởi áo ra, lại lột quần xuống, một cơ thể ngọc ngà lung linh cứ thế lộ ra trong không khí..


Bình luận

Truyện đang đọc