YÊU THẦN THÁI CỔ HẮC LONG

Chương 113

“Thần kích Như Ý, tên hay!”, Mục Thanh Khung khen.

Viên Thiên Cương đứng cạnh nghe thế cũng lộ ra vẻ kích động: “Vốn ta chỉ đoán, ai ngờ Mục huynh đệ cũng biết nó”.

Cùng lúc đó, Mục Long ném thần kích Như Ý lên trời, chợt nghĩ: “Lớn!”

Thoáng chốc, quanh thần kích tỏa ra ánh sáng lóa mắt, nào còn 8m? Trước mặt rõ ràng là một cây cột cao chục mét, thô như thác nước!

Mục Long sợ gây ra tiếng động quá lớn, bị người ta mơ ước, lập tức nói: “Nhỏ!”

Ngay sau đó, chỉ còn lại một cây trâm nhỏ dài 7 8cm nằm trong lòng bàn tay Mục Long.

Nếu chưa nhìn thấy cảnh tượng trước đó, dù cho là ai cũng không ngờ thứ nhỏ bé này lại nặng 129600kg.

“Đúng là bảo vật hiếm có”, Mục Long đùa nghịch nó, không kiềm được thầm khen, càng thích thần kích Như Ý hơn, cuối cùng hắn cũng có vũ khí của riêng mình.

“Ý trời, đúng là ý trời mà”, những người còn lại nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng hiếm lạ.

Ngay cả đám ma hổ Phệ Linh U xung quanh cũng nghiêng đầu nhìn nhau, trong con ngươi tràn ngập vẻ khó tin: “Hay đây là ảo thuật của loài người? Thần kỳ ghê!”

Tuy Mục Long có được thần kích Như Ý, nhưng nó cực kỳ nặng, muốn dùng một cách tự nhiên thì vẫn cần thời gian luyện tập.

Thế nên, mấy ngày kế tiếp, hắn lại bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Hắn chẳng những lấy thần kích Như Ý thi triển Nộ Đào Cửu Trọng Phá, còn nảy ra sáng kiến chuyển hóa chiêu thức trong “Chiến Thiên Đồ Lục” sang kích pháp. Tuy không đủ linh hoạt, nhưng được cái sức mạnh lại tăng thêm, lực phá hoại cũng đáng sợ hơn.

Ngay cả Viên Thiên Cương nghe xong cách này cũng cực kỳ kính nể, khen Mục Long tư chất cao, khó gặp trên đời.

Nhoáng lên một cái trôi qua 25 ngày, cách cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang chỉ còn lại 5 ngày.

Ngày hôm nay, Mục Long vẫn như mọi ngày tu luyện trong gia tộc. Nhưng Mục gia lại có một vị khách không mời mà đến, vừa đến đã đánh bị thương đệ tử trong nhà, tuyên bố muốn tìm Mục Long.

Người này tên là Mạnh Phi Hàn, con trai của thành chủ Mạnh gia, từng là thiên tài nổi tiếng ở thành Hàn Giang.

3 năm trước, từng có dịp gia nhập vào, năm nay vừa 19 cũng đã là cao thủ Bích Cung tầng chín. Tu vi cỡ đó đã đuổi sát những bậc cao thủ ở thế hệ trước trong thành. Thế nên có thể thấy được tư chất của hắn ta mạnh như thế nào.

“Nếu Mạnh công tử từ Tiêu Dao Thần Tông về thăm nhà, ngươi không ở trong phủ thành chủ mà đến Mục gia ta e là đi lộn đường rồi!”, Mạnh Phi Hàn này kiêu căng ngạo mạn, hùng hổ tìm đến chỉ đích tên hắn, chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nên Mục Long cũng không bày ra sắc mặt tốt.

“Ngươi là Mục Long? Hừ, coi như ngươi tới nhanh đó, không thì e rằng ngươi không gánh nổi cơn giận của bổn thiếu chủ đâu!”, Mạnh Phi Hàn hừ lạnh một tiếng, liếc Mục Long, thấy tu vi của hắn chỉ là Thoái Phàm đỉnh bèn lộ ra vẻ khinh bỉ.

“Ồ? Một khi đã như vậy, ta đây rất tò mò, nếu ta không nhớ lộn thì chúng ta chưa gặp nhau mà nhỉ?”, Mục Long thấy thái độ Mạnh Phi Hàn kiêu ngạo như vậy, nên đương nhiên trong lòng cũng hơi khó chịu.

“Đương nhiên, Mạnh Phi Hàn ta là ai? Hồi đó nổi tiếng khắp thành Hàn Giang, giờ lại là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận cao quý, há là loại người như ngươi có thể gặp?”, Mạnh Phi Hàn nói xong, mặt mày tràn ngập sự đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc