[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Cậu muốn tôi điều tra học sinh mới kia? Vì sao vậy?”

Nghe thấy nhiệm vụ Jaejoong giao phó, Han Kyung nghi hoặc nhíu lông mày, hiển nhiên không rõ chuyện đã xảy ra giữa Jaejoong cùng học sinh mới tên Jung Yunho kia.

“Tôi chỉ là muốn hiểu rõ bạn học mới, như vậy cũng không được sao?” Không muốn nói nhiều với Han Kyung, Jaejoong trả lời cho qua.

Đáng tiếc, Han Kyung quá mức hiểu Jaejoong, từ trước tới nay rất ít khi nhờ người khác, đặc biệt là khi Jaejoong chủ động nhắc tới.

Anh biết Jaejoong không ít năm, nhưng người có thể làm cho Jaejoong chủ động tìm hiểu, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Ít nhất, Jaejoong cũng không phải là người không có chuyện gì mà chủ động đi tìm hiểu học sinh mới!

Kéo lại Jaejoong đang muốn qua loa trả lời, Han Kyung nhìn chăm chăm cậu. “Nếu muốn tôi giúp thì nói rõ ràng đi, vì sao cậu lại muốn điều tra Jung Yunho, cậu cùng cậu ta đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt sắc bén đâm vào Jaejoong, khiến cho Jaejoong không có chỗ nào trốn, nhìn Han Kyung không dễ dàng thỏa thuận, đành phải nói rõ nguyên nhân cho Han Kyung.

Đồng thời, cũng nhận lấy ánh mắt không ủng hộ của Han Kyung.

“Sao cậu không nghe tôi khuyên, không phải tôi đã bảo cậu cẩn thận cậu ta rồi sao, cậu sao còn…”

Đoạn sau biến mất dưới ánh mắt lạnh lùng của Jaejoong, Han Kyung đương nhiên hiểu được ý nghĩa của thần sắc này, cậu ta không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình, lúc Jaejoong tức giận, vẻ mặt như thế này chính là cảnh cáo của cậu.

“Tôi muốn anh điều tra lai lịch của anh ta thì anh cứ điều tra đi, nếu như anh điều tra được, tôi sẽ không đi gặp anh ta nữa.” Jaejoong trong mắt hiện ra thấu đáo.

“Có ý gì?” Han Kyung không hiểu lắm lời cậu nói, trực tiếp hỏi lại.

“Càng dễ dàng điều tra, có nghĩa là, anh ta cố ý để cho tôi điều tra… Vậy cho dù tôi không nhằm vào anh ta, anh ta cũng sẽ tìm tới tôi, không phải sao?”

Trước khi Jaejoong được mang về cái nhà kia, Jaejoong đã gặp nhiều trò chơi như thế này. Người mà cậu gọi là mẹ, hết lần này tới lần khác, chơi trò này mấy người đàn ông khác rồi lại chia tay, không ai chiếm được tâm của bà.

Trên đời này, không có người nào đáng tin cậy cả, người có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình mà thôi… Điều này, mẹ cậu đã dạy cậu rất nhiều lần.

Cho nên, cậu không tin ai, mà ngay cả bản thân cậu, có đôi khi, cũng không tin tưởng…

Bị khí tức tản mát trên người Jaejoong làm cho không biết nói lời nào, Han Kyung chỉ biết theo lời cậu mà làm, sai người trong nhà đi điều tra tư liệu của Yunho, để cho Jaejoong xử lý truyện trong trường có nhóm học sinh buôn bán thuốc.

Chỉ là không ngờ tới điều đó lại khiến cho Jaejoong gặp Yunho…

***

Uống thuốc giảm đau bác sĩ cho, Jaejoong không chịu nghỉ ngơi chút nào, mang theo thân thể còn đang đau đớn kháng nghị đi đến sân trường. Hiện tại đừng nói là đi học hay mở cuộc họp hội học sinh, Jaejoong ngay cả đi đến văn phòng hội học sinh cũng cảm thấy khó khăn.

Lần đầu trong đời lên giường với người khác, lại bị làm đến bất tỉnh, đừng nói chi là cậu lại là thụ…

Có chút vô lực tựa trên tường lạnh buốt, thoải mái khiến cho Jaejoong bất giác nhắm mắt, đúng lúc này, giọng nói quen thuộc khiến cho cậu nhíu mày, theo bản năng mở mắt ra ——

“Tôi cho tới giờ cũng chẳng muốn gì, chỉ là, cậu ta hấp dẫn tôi thôi.”

“Đừng nói nhảm với tôi, Jung Yunho, tôi chỉ muốn anh cách Jaejoong càng xa càng tốt!”

Đó là giọng Yoochun cùng Yunho, mà bọn họ tựa hồ đang nói về cậu… Ôm theo nghi hoặc, Jaejoong chống người đứng dậy đi đến nơi có giọng nói, chỉ thấy ở phía xa, Yunho đang đứng đối diện Yoochun!

“Không có khả năng, Park Yoochun, đây là một trò chơi, chính cậu ta bắt đầu, chẳng lẽ cậu ta không nói cho cậu biết ư, người mà cậu ta dùng xe của cậu tông vào, chính là tôi…”

Cái gì!?

Nghe Yunho thẳng thắn nói ra, Jaejoong mở to hai mắt, trí nhớ trở lại hôm nào đó, chiếc xe đua cùng cậu cuối cùng còn định đâm cậu.

Người trên chiếc xe kia, là Jung Yunho?

Mà anh ta, sớm đã biết rõ, cậu chính là người thiếu chút nữa bị anh ta đâm?

Chuyện này, thật đúng là càng ngày càng thú vị rồi, Jung Yunho…

Sự phẫn nộ khi bị lừa gạt xông lên đầu cậu, lý trí vốn bình tĩnh nay lại bị kích động, khiến cho Jaejoong chậm chạp đi về hướng Yoochun cùng Yunho, đúng lúc Yoochun vung nắm đấm đến Yunho, bắt được tay gã!

“Yunho anh ta..” Nói tên Yunho, Yoochun cố giải thích.

“Cậu không có tư cách ra tay với anh ta, Yoochun, đây là chuyện của tôi và anh ta.” Nhìn Yunho vẫn mang theo nụ cười, trong mắt Jaejoong lặng lẽ dấy lên ngọn lửa tức giận. “Tôi nói đúng không, Jung Yunho?”

Nụ cười càng tươi hơn, trước khiêu khích của Jaejoong, Yunho chẳng những không kinh hãi ngược lại còn rất tán thưởng.

Quả nhiên, hai người rất giống nhau ah…

“Jaejoong, cậu đừng dây dưa với anh ta nhiều, cậu không biết hoàn cảnh của anh ta, anh ta…” Yoochun cố gắng ngăn cản, nhưng lại yên lặng dưới ánh mắt của Jaejoong.

“Tôi không cần biết hoàn cảnh của anh ta, tôi chỉ biết, chuyện của tôi và anh ta, chỉ có tôi và anh ta có thể giải quyết.” Đây là tự tôn của Jaejoong, cậu không muốn nhờ người khác giúp đỡ.

Với cậu mà nói, yếu thế, là việc đáng xấu hổ nhất.

“Anh ta sẽ hại chết cậu đấy, Jaejoong.” Biết rõ cá tính Jaejoong, Yoochun không cách nào thay đổi quyết định của cậu, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Dù là vậy cũng không liên quan đến cậu.” Nói ra lời vô tình, Jaejoong chậm rãi rời ánh mắt sang Yoochun. “Nếu như cậu là bạn tôi, đừng có cản tôi nữa, chỉ cần giúp tôi lúc tôi cần là đủ rồi.”

Cắn răng, Yoochun muốn nói gì đó, lại nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt trên cổ Jaejoong, cùng lúc, Yunho cũng phát hiện…

“Tôi không phải đã nói rồi sao, Jaejoong đã lên giường với tôi, cậu ta so với tôi nghĩ còn tốt…”

“Im ngay!” Yoochun tức giận gào lên một tiếng, định giơ tay lên đánh, lại thấy Jaejoong ngăn giữa gã và Yunho, khiến cho gã không ra tay được. “Jaejoong, cậu tránh ra, cậu thực sự để cho tên kia làm nhục cậu?”

Khẽ nhắm mắt, Jaejoong nắm chặt tay, môi nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Không phải làm nhục a, tôi thật sự lên giường với anh ta rồi, vậy thì sao?” Mắt lạnh lùng trừng, Jaejoong nhẹ nhàng nói ra lời mà Yoochun không muốn nghe nhất.

Nhíu chặt lông mày, nghe thấy Jaejoong tự mình nói ra, dù Yoochun không muốn đối mặt cũng phải tiếp nhận, nhịn xuống xúc động muốn đấm vỡ khuôn mặt tươi cười của Yunho, cầm tay Jaejoong, giấu cậu đằng sau như muốn bảo vệ, nhưng Jaejoong lại hất tay gã ra!

“Chuyện của tôi, tôi có thể tự xử lý, cậu lên lớp đi, đừng xen vào việc của người khác.” Jaejoong lạnh nhạt nói.

“Jaejoong…”

“Đi học, bằng không tôi sẽ dùng tư cách hội trưởng hội học sinh giải quyết cậu!” Không chút khoan nhượng, giọng điệu Jaejoong không hề mang theo tình cảm, khiến cho Yoochun hiểu rõ ý tứ của Jaejoong.

Cậu ta hiện tại đang tức giận với việc gã muốn nhúng tay vào…

Cắn nhẹ môi, Yoochun trừng mắt nhìn Yunho một cái, không nhiều lời nữa xoay người rời đi, nhưng trong đầu vẫn lộn xộn rất nhiều ý nghĩ, nghĩ xem nên làm thế nào để Jaejoong không dính đến Yunho nữa…

Nhìn bóng lưng Yoochun rời đi, Yunho không hề vui vẻ, ngược lại đi tới sau lưng Jaejoong, vòng tay ôm cậu…

Jaejoong trầm mặc một lúc, không lên tiếng, lại chậm rãi ngã vào người Yunho.

Thân thể hơi nóng nói rõ tình huống hiện tại của cậu, ôm lấy cậu, Yunho mỉm cười bất đắc dĩ.

Kim Jaejoong, cậu nói đây là chuyện của tôi và cậu, là tỏ vẻ, cậu không dễ dàng cúi đầu sao?

Nhìn Jaejoong vì khó chịu mà nhíu chặt lông mày, gương mặt tái nhợt, cậu đã quá mệt mỏi nên mất đi ý thức, nhưng theo bản năng níu chặt quần áo Yunho như đang tìm kiếm cái gì…

Nhìn động tác của cậu, ôm ngang người Jaejoong, Yunho tuyệt không sợ những người khác trong trường nhìn, chỉ cười khổ.

Thật đúng là một người bướng bỉnh

Bình luận

Truyện đang đọc