[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Jaejoong mất tích.

Nói chính xác hơn thì Jaejoong có gọi điện thoại về nhà bảo đi nghỉ rồi không thấy bóng dáng, ngay cả trường học cũng đã xin nghỉ.

Đi đâu, đi cùng với ai, Jaejoong một câu cũng không nói, với việc làm này của Jaejoong, Kim Ri Nam tất nhiên rất tức giận, nhưng tìm không thấy người thì phải làm thế nào đây?

Mà Yoochun bị hỏi tình hình của Jaejoong cũng không biết, đối với kinh ngạc của mọi người, Yoochun cực kì bất đắc dĩ, bởi vì đó là quyết định của Jaejoong, gã không có quyền thay đổi.

Nhưng, nếu để ý cẩn thận, từ lúc Jaejoong không xuất hiện, học sinh mới chuyển đến Jung Yunho cũng biến mất…

Yoochun không ít lần gọi điện thoại cho Jaejoong, nhưng Jaejoong chỉ nghe một lần đầu tiên, nói với gã cậu không có việc gì, những việc khác, Yoochun hỏi không ra, tất nhiên cả chỗ cậu đến.

“Yoochun, anh đừng lo lắng, Yunho sẽ không tổn thương Jaejoong đâu.” Nhìn Yoochun như vậy, Junsu thử an ủi gã.

Kỳ thật rất muốn hỏi Junsu, tin tưởng của cậu với Yunho là từ đâu ra, nhưng Yoochun không hỏi ra miệng, bởi vì dù không hỏi, gã cũng đại khái đoán được đáp án của Junsu ẽ là gì.

Những ngày ở cùng Yunho khiến cho Junsu hiểu rõ Yunho, rời khỏi hắn, là hậu quả của việc hiểu quá mức.

Cho nên, cậu có thể nói, Yunho sẽ không tổn thương Jaejoong…

Đứng trên bể bơi lộ thiên cạnh khách sạn, hưởng thụ ánh mặt trời bao bọc trên người, ánh mắt dừng lại ở mặt nước, chỉ thấy Jung Yunho thân trên để trần, thỏa thích bơi lộ trong nước, Jaejoong hai tay chống lan can, mắt tùy ý đuổi theo thân ảnh Yunho.

Nhưng đã phát hiện ra cậu nhìn chăm chú, Yunho đập tay khiến cho bọt nước bắn lên tung tóe, Jaejoong khinh thường xùy~~ một tiếng, xoay người, không thèm nhìn hắn nữa, đi đến chỗ ngồi gần đó định cầm chai nước uống thì bị người khác cướp đi.

Trừng mắt nhìn Yunho mở to miệng uống, Jaejoong hai tay khoanh trước ngực, nét khó chịu hiện rõ trên mặt Jaejoong, phát hiện ánh mắt Jaejoong, Yunho nở nụ cười.

“Cậu cũng muốn uống?” Chai nước trong tay chỉ còn một nửa, Yunho biết rõ còn cố hỏi.

Mím môi, Jaejoong không lên tiếng, chỉ vươn tay lấy một chai nước khác, lại bị Yunho giữ chặt, trong lúc chưa kịp phản ứng, môi đã thấy có cảm giác ướt át mềm mại.

Nước từ khoang miệng của Yunho tràn vào, định ngăn cản, Yunho lại bá đạo không cho phép, đơn giản chỉ dùng lưỡi đẩy sự kháng cự của Jaejoong, nương theo dòng nước ấm áp tiến vào trong miệng Jaejoong, dây dưa, nước cũng theo nước bọt và chảy ra khóe môi…

Cường ngạnh đè Jaejoong xuống bàn nhỏ phía sau, lồng ngực Yunho trực tiếp dán sát vào Jaejoong, chỉ cách một chiếc áo mỏng, cảm giác hơi lạnh, nhưng không hề ảnh hưởng đến khát vọng đang dâng lên.

Gặm cắn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Jaejoong, Yunho quyến luyến không muốn buông nhẹ nhàng mút, phảng phất như muốn dung nhập hết hương vị khiến người ta mê người này…

“Anh gọi cái này là chính sự sao?” Tránh nụ hôn của Yunho, Jaejoong trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn mắt Jaejoong vì nụ hôn vừa rồi mà hơi ẩm ướt, Yunho hôn lên cổ cậu, ôm lấy eo thon nhỏ của Jaejoong, tuyệt không quan tâm sẽ khiến Jaejoong bực tức.

“Tôi nói có chính sự cần làm là thật, nhưng mà chơi đùa cũng rất quan trọng, cậu không thấy vậy sao?” Thè lưỡi liếm lấy vành tai Jaejoong, giọng nói cực kỳ hấp dẫn của Yunho nhẹ nhàng vang lên. “Tôi nghĩ, cậu cũng rất muốn giống tôi đấy…”

Nhíu lông mày, lời nói của Yunho khiến cậu nhớ đến việc mấy ngày qua, Jaejoong liền dùng khuỷu tay hất vào người hắn!

“Tôi không phải anh, chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ, tôi vẫn còn muốn sống lâu một chút, cút ngay.”

Jaejoong không thể không nói, với Jung Yunho, cậu không cách nào hiểu rõ được, điều duy nhất biết rõ chính là dục vọng của hắn thực sự không dám khen tặng.

Ngoài miệng nói sẽ không mất nhân tính chạm vào cậu trước khi vết thương khỏi, ngay ngày hôm sau đã vi phạm, không chỉ đè cậu, còn khiến cho cậu toàn thân đau đến không cách nào xuống giường được, ngay cả bác sĩ cũng được mời đến, bảo Yunho đừng có để cậu “Vất vả” quá mức.

Mẹ nó, thật sự là mặt mũi đã bị ném hết đi rồi, Kim Jaejoong cậu đời này còn mặt mũi đâu để nhìn người nữa, cho dù biết rõ bác sĩ không nói về việc kia, nhưng ánh mắt Jung Yunho lại khiến cho cậu trốn tránh thế nào cũng không được…

“Không phải tôi với ai cũng vậy, nói thật ra, cậu là người thứ nhất…” Lời này cũng không giả, trong cuộc đời của Yunho, chưa từng có khát vọng với ai hay cái gì.

Cho dù là khai bao, lần đầu tiên lên giường với hắn, cũng không khiến hắn xúc động.

Quả thực, không thể tưởng tượng nổi…

Có lẽ, là vì Jaejoong tương tự với hắn, cũng có thể là vì Jaejoong trên giường đến chết cũng không chịu nhận thua, khiến cho Yunho cảm thấy mới lạ, cảm xúc hưng phấn tăng vọt.

“Tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?”

Khẽ hừ một tiếng, Jaejoong đẩy Yunho ra, ngồi xuống ghế, căn phản không thèm để ý tới trong mắt Yunho tràn ngập dục vọng…

Nói thật, Jaejoong ngay cả vì sao mình lại đồng ý cùng Yunho tới đây cũng không biết, đừng nói chi, ngay ngày đầu tiên tới đây, trong khách sạn, cậu đã thấy Yunho tựa hồ có địa vị không hề đơn giản.

Không nói căn phòng hắn ở giá bao nhiêu, chỉ riêng thái độ nhân viên khách sạn với hắn đã khiến người ta không thể không hoài nghi, Yunho đến tột cùng là đại nhân vật gì mới có thể khiến cho quản lý khách sạn tự mình tiếp đón, ngay cả sòng bạc trong khác sạn cũng không lấy tiền của Yunho.

Hơn nữa, đám học sinh cá biệt trong trường kia gọi hắn là “Đại ca”, điều này càng khiến Jung Yunho cảm thấy nghi hoặc.

Nói cậu đồng ý với lời mời của Yunho, chẳng bằng nói cậu muốn biết Jung Yunho thực ra là người như thế nào thì đúng hơn…

“Sao vậy, ánh mắt của cậu… Tôi có thể lý giải là vì cậu muốn đè tôi sao?” Từ sau lưng Jaejoong đi ra trước mặt cậu, lắc người, mang theo ý cười, đáy mắt Yunho lóe ra tia nguy hiểm.

Cười câu dẫn, Jaejoong dán tay lên lồng ngực lộ ra của Yunho, dùng móng tay cào từng đường lên da thịt Yunho.

“Anh, rốt cuộc là ai?”

Câu hỏi ngắn gọn mà rõ ràng, lại khiến cho Yunho không để ý đến cảm giác đau nhức mà cười cười, Jaejoong nhìn chằm chằm hắn định dùng nụ cười mà cho qua, ngồi thẳng dậy, cơ hồ là dính sát vào Yunho.

“Vấn đề này đúng ra rất đơn giản mới đúng, không trả lời được sao?”

“Không phải cậu đã cho người điều tra tôi rồi sao?” Vuốt ve Jaejoong, Yunho để mặc Jaejoong cào hắn. “Tôi cho rằng, cậu biết hết rồi?”

“Những tư liệu kia, ai biết thật hay giả.” Thản nhiên nói.

Cậu đi cùng hắn, không có nghĩa là cậu tin tưởng hắn.

Jaejoong từ trước tới nay không hề tin mấy tờ giấy kia, một người có quá khứ đơn thuần như vậy sẽ không có ánh mắt kia.

Một đứa trẻ mồ côi…

Người gốc Hàn quốc tịch Mỹ…

Người thân không rõ…

Giống cậu không sợ chết…

“Muốn nghe kể chuyện sao? Sẽ có cơ hội thôi, tôi không muốn có người không thức thời tới phá hỏng chuyện tốt…” Nghiêng người hôn Jaejoong một cái, ánh mắt Yunho rơi xuống trên người Carr vừa xuất hiện ở đằng kia.

Mà phía sau y, là một mỹ nữ khéo léo thon thả…

“Chúng tôi tới không đúng lúc sao?” Mập mờ nhìn Jaejoong với Yunho đang dán sát vào nhau, Carr không phải không nhận ra sự khó chịu của Yunho.

Liếc mắt nhìn Carr tươi cười mang theo áy náy, Jaejoong thu tay lại, đứng dậy đi đến bên cạnh y, không quên nói:

“Dám dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không phải Jung Yunho, cẩn thận tôi móc mắt anh ra!”

Bình luận

Truyện đang đọc