[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Thuận theo lời Jaejoong rời khỏi tầm mắt của cậu, nhưng Yoochun lại không làm theo toàn bộ lời cậu nói.

Gã không đi học, thậm chí mới đi vài bước liền nhịn không được muốn quay đầu nhìn xem Jaejoong thế nào, gã không phải không thấy sắc mặt khó coi của Jaejoong.

Chỉ là, lúc gã nhìn thấy bóng lưng Yunho ôm Jaejoong rời đi, muốn đuổi theo, lại bị một hồi ho khan từ sau lưng ngăn cản.

Quay mặt lại, thấy Han Kyung dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn gã.

“Tôi tới tìm Jaejoong hỏi xem sao cậu ấy không đi họp, cậu đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Xua xua tay, Han Kyung không muốn mình trở thành đối tượng phát tiết nộ khí của Yoochun.

“Ánh mắt của anh là có ý gì?” Yoochun không thể không phát hiện vui vẻ trong mắt Han Kyung.

“Rất đơn giản, muốn cậu đừng đuổi theo, bằng không lúc Jaejoong tỉnh lại, chẳng những không cảm kích cậu, ngược lại sẽ bốc hỏa đấy.” Đi đến trước mặt Yoochun, Han Kyung thu lại nụ cười. “Cậu so với tôi còn rõ ràng hơn, địa vị của của cậu trong lòng Jaejoong, Park Yoochun.”

Anh không phải mù, đương nhiên phát hiện ra tâm ý của Yoochun đối với Jaejoong, cho dù gã che giấu rất cẩn thận nhưng sẽ luôn có sơ hở, chỉ có điều, Jaejoong tựa hồ không để ý việc này lắm.

Đối với Jaejoong mà nói, Park Yoochun chỉ là bạn bè, vĩnh viễn sẽ là địa vị như vậy, không hơn…

“Đừng có ra vẻ như anh cái gì cũng biết, Han Kyung, mặc dù tôi chỉ là bạn Jaejoong, vậy Jung Yunho thì sao, anh ta lấy tư cách gì mà mang Jaejoong đi?” Đặc quyền như vậy, phải là gã độc chiếm.

Nếu không phải người yêu, ít nhất gã còn có thể dùng tư cách bạn bè, ở bên Jaejoong.

Nhàn nhạt nhìn Yoochun, Han Kyung cười mà như không cười. “Jung Yunho không phải bạn Jaejoong, bọn họ, xem như là kẻ thù đi, hai kẻ thù giống hệt nhau…”

Vứt lại câu này, nhìn liếc qua tư liệu trong tay, Han Kyung tự mình xoay người rời đi, lúc đi qua thùng rác, Han Kyung rất tự nhiên ném vào, không phải nó không có tác dụng, mà là từ giờ sẽ không cần nữa.

Jaejoong điều tra Yunho phải chăng là muốn hắn tiếp cận cậu, mà anh lại qua lời một người khác, biết khiêu khích của Yunho với Jaejoong, hai người, không ai nhường ai…

Nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.

Càng không nói đến, căn bản không có chỗ để nhúng tay vào…

Yoochun nặng nề đấm lên vách tường, bụi đất xám trắng bám lên tay, đổi lại tâm tình càng thêm phẫn nộ.

***

Kẻ thù sao?

Jung Yunho, Jaejoong coi mày là kẻ thù, vậy còn mày?

Phải chăng cũng coi Jaejoong là kẻ thù? Hay là, sâu hơn nữa?

Mày đã từng bảo sẽ không thân quận quá mức với kẻ thù của mình, sao lại có chuyện lên giường a…

Vuốt ve Jaejoong đang ngất xỉu đi trên sân trường, không ít học sinh nhìn thấy liền nhao nhao lên, lộ ra biểu tình kinh ngạc, trước ánh mắt của mọi người, Yunho coi như không nhìn thấy.

Đưa Jaejoong về nơi ở mới của mình, lại sai người tìm bác sĩ tới khám, Yunho ngồi một mình bên mép giường, nhìn Jaejoong phát ngốc, lại nhịn không được duỗi tay đụng vào cậu.

Nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mềm mại lại chết không nhận thua, Yunho nở nụ cười, đầu ngón tay dừng lại giữa lông mày đang nhíu chặt, nếu có thể, Yunho thật sự muốn biết cậu đến cùng đang mơ cái gì, vì sao cậu lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.

Quả thực, giống hệt như khi hắn còn bé…

Yunho không hiểu, tại sao Jaejoong lại cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, cậu ta không phải có cha mẹ, có chị gái, có một gia đình mỹ mãn sao?

Vì sao, lại giống khi hắn là cô nhi, giãy dụa, không tin tưởng người khác?

Kim Jaejoong, cậu thật sự như lời Junsu nói, rất giống tôi sao?

Hay là, cậu khác tôi…

“Ah… Đừng đánh… Tránh xa tôi đi… Đau quá…”

Trong lúc Yunho đang nhìn chằm chằm Jaejoong đến phát ngốc, Jaejoong bỗng nhiên nói mê sảng, mang theo tràn ngập khó chịu cùng thống khổ, theo bản năng, Yunho vươn tay cầm lấy tay Jaejoong.

Không có bất kỳ lời trấn an nào, chỉ đơn giản cầm lấy tay cậu, lại đủ để Jaejoong dần dần an tĩnh lại.

Nhiệt độ cơ thể truyền sang, Yunho đột nhiên phát hiện, thân thể Jaejoong không chỉ rất hợp với hắn, mà ngay cả tay cũng rất giống, khiến cho khi hắn cầm, một khe hở cũng không có…

“Kim… Jaejoong?” Nhẹ gọi Jaejoong đang nhắm chặt hai mắt, chẳng hiểu tại sao, Yunho lại muốn gọi tên cậu.

Như thể khi gọi, chỗ trống sẽ được lấp đầy.

Có chút kỳ quái, nhưng hắn không ghét…

Trầm tĩnh một lát, Yunho nằm xuống bên cạnh Jaejoong, dừng ở lông mày của cậu, quả thật rất giống con gái.

Nhưng linh hồn ở đằng sau thể xác này, rõ ràng là đàn ông, hơn nữa lại còn là một người đàn ông tính cách rất mạnh mẽ.

Giống với, hắn?

Đôi môi chậm rãi nở nụ cười, Yunho từ tốn nghiêng về phía trước, đang chuẩn bị hôn lên môi Jaejoong, mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở, tản ra ánh sáng rực rỡ, cũng phản chiếu khuôn mặt Yunho.

Có chút nghi hoặc, trừng mắt nhìn, toát ra một chút tính trẻ con, lúc Yunho dùng ngón tay đặt lên môi cậu, trí nhớ liền quay lại, Jaejoong cũng không kinh hãi quá mức, chỉ tỉnh táo trừng Yunho.

Cậu không hỏi vì sao mình ở chỗ này, bởi vì Jaejoong nhớ rất rõ ràng, lúc cậu đuổi Yoochun đi, trước mắt cậu liền tối đen, lại không hề thấy đau đớn khi ngã xuống…

Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, Yunho nở nụ cười, mà Jaejoong thì thủy chung cau mày.

“Không muốn đánh tôi sao?” Yunho đùa giỡn mở miệng trước.

Vẫn nằm yên, Jaejoong nhắm mắt lại, không nhìn tới Yunho.

Nói cũng kỳ quái, trước phản ứng của cậu,  Yunho không truy vấn ngay, ngược lại bên tai yên lặng khiến cho Jaejoong không quen, chợt hiểu ra Yunho muốn làm gì thì cũng cảm giác được một xúc cảm mát mẻ lướt qua mặt cậu.

Khăn mặc ẩm ướt mềm mại khiến cho Jaejoong thoải mái buông lỏng cơ mặt, một giây sau, cậu lại xấu hổ nhảy dựng lên!

Cầm lấy cúc áo đồng phục bị tháo ra, giữa các ngón tay lộ ra da thịt trắng nõn, như thể dụ dỗ lý trí người ta tiến gần mà hung hăng gặm cắn.

“Tôi chỉ muốn giúp cậu lau người mà thôi, ở trường học mặc dù đã có người làm nhưng vẫn hơi…”

“Không cần anh xen vào việc người khác!” Kéo quần áo, Jaejoong đỏ mặt muốn đi qua Yunho, lại bị hắn bắt được!

“Là tôi làm cậu thành như vậy, đây không tính là xen vào việc của người khác.” Hùng hồn nói, Yunho tuyệt không tâm lời hắn nói lại khiến cho Jaejoong nghĩ tới chuyện xảy ra ở phòng y tế.

Cậu hết lần này đến lần khác để hắn xỏ xuyên, chỉ có thể liên tục rên rỉ, mãi đến khi không còn sức phản kháng….

Hung hăng tát Yunho một cái, ngăn Yunho nói tiếp, khiến cho Yunho đang cầm tay cậu càng thêm dùng sức.

“Tôi không phải Park Yoochun, đừng tưởng rằng cậu có thể sử dụng thái độ với cậu ta mà cư xử với tôi, Kim Jaejoong. Tôi chỉ là thương cậu bị tôi làm thành như vậy mà thôi, không có nghĩa cậu có thể làm càn.”

“Thương tôi?” Nghe thấy từ đối với cậu mà nói là một sự sỉ nhục, Jaejoong nâng khuỷu tay, húc vào mũi Yunho.

Đau đớn đột ngột khiến cho Yunho không thể không buông lỏng tay đang cầm tay Jaejoong, lui lại mấy bước, vuốt mũi đang không ngừng đau nhức, chịu cơn đau buốt kia, Yunho đè Jaejoong xuống giường!

“Thả tôi ra!” Nghiến răng nghiến lợi nhìn Yunho, Jaejoong không ngừng giãy dụa. “Có gan thì đua xe với tôi một lần nữa, lần này, tôi sẽ để anh thua tâm phục khẩu phục!”

Đây là khiêu chiến, lần trước là Yunho chủ động khơi mào, lần này, đến lượt Jaejoong.

Nhìn ánh mắt quật cường cả mười phần của Jaejoong, Yunho cười, đặt một nụ hôn lên cổ Jaejoong, như thể tiếp nhận lời khiêu chiến của Jaejoong.

Không chỉ tính cách giống nhau, ngay cả suy nghĩ cũng đều giống nhau, không chút khác biệt…

Bình luận

Truyện đang đọc