[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Bởi vì chưa từng trải nghiệm, cho nên mới cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Trong thế giới của cậu, từ trước tới nay chưa từng có sự tồn tại của thứ gọi là tình yêu, mà ngay cả thích cũng là một yêu cầu xa vời.

Mẹ cậu không hề yêu cậu, đối với mẹ cậu mà nói, cậu chỉ là công cụ để truy cầu tiền tài, chưa từng được đối xử tử tế lấy một lần, thứ nhận được, chỉ là dục vọng tham lam mãnh liệt.

Lúc ba cậu xuất hiện, đón cậu về, còn tưởng rằng hết thảy sẽ có thay đổi, nhưng hóa ra cậu lại si tâm vọng tưởng.

So với mẹ cậu, trong mắt ba càng không có sự tồn tại của cậu, ông ta thừa nhận cậu bất quá là vì mục đích nối dõi tông đường, ngoài việc đó ra, cậu quả thực ngay cả người hầu trong nhà cũng không bằng, thậm chí, dòng máu của mẹ cậu chảy trong người cậu cũng là thấp kém.

Không có hòa nhã, không có dịu dàng, không có tình thân, không có bất kì cái gì.

Cho dù có người tiếp cận cậu, đối xử tốt với cậu nhưng cũng chỉ vì muốn kiếm lợi từ thân phận cậu, chỉ có Yoochun cùng Han Kyung là ngoại lệ hiếm hoi.

Cậu không thể không cảm nhận được tâm ý của Yoochun đối với mình nhưng vậy thì sao, trong lòng cậu, Yoochun là bạn bè và cũng chỉ có thể là bạn bè ── Bởi vì, cậu sợ mất đi, dù chỉ là một chút.

Mà Han Kyung, anh hiểu rõ cậu, cho nên, anh cùng cậu cũng là tri kỷ, chỉ có anh dám nói ra những việc mà cậu không dám đối mặt, trước mặt cậu trực tiếp nhắc đến Jung Yunho.

Một người đột ngột xông vào thế giới của cậu, đảo loạn hết thảy, khiến lòng cậu trở nên rối bời như thấy nhà mình bị đốt.

Hai mắt nhìn thẳng vào Jaejoong đang chìm trong mê hoặc cùng hiểu rõ, Yunho mỉm cười không nói, mặc đầu ngón tay Jaejoong lướt trên đôi môi hắn, dò xét bên khóe miệng, chạm bờ môi mềm mại, chậm chạp đi xuống, mãi đến khi tới cạnh chỗ bị thương trên vai Yunho, nhẹ nhàng dùng lực ấn xuống!

Yunho lộ ra đau đớn nhưng không kêu lên tiếng, càng không ngăn cản Jaejoong, chỉ đơn giản chịu đừng, nhìn chằm chằm Jaejoong như đang xác nhận điều gì đó, nghiêng người hôn lên cổ cậu…

Thấy Jaejoong hít một hơi, Yunho bật cười, ôm mặt Jaejoong, cụng nhẹ lên trán cậu, nhìn thẳng vào mắt Jaejoong.

“Nhận ra điều gì sao? Tôi biết rõ, muốn cậu tin tưởng tôi là chuyện rất khó, vì tôi với cậu giống nhau, không tìn mình sẽ có tình cảm này với người khác, nhưng tôi nguyện ý thử… Kim Jaejoong, tôi có thể chờ, cậu ở điểm này cũng giống tôi sao?”

Từ kia, hắn cũng không tin tường.

Nhưng tình cảm với Jaejoong lúc này, ngoài từ kia, Yunho tựa hồ cũng không tìm ra từ nào thích hợp hơn để miêu tả.

Như lời mẹ hắn đã nói, không phải tình cảm nào cũng có thể tính toán rõ ràng…

“Thích thật là rẻ mạt…” Rẻ đến mức, trong cuộc sống của hắn, chưa từng xuất hiện.

“Nếu cậu muốn, tôi có thể dùng hết khả năng của mình để cậu được vui vẻ, với tôi mà nói, Kim Jaejoong, thứ cậu thích đều là vô giá, cậu biết rõ mà, có thể làm cho người khác yêu mình là một điều vô cùng tuyệt vời…”

Là thật tâm sao?

Hắn thản nhiên giao mạng của mình cho cậu, đặt niềm tin của mình trên người cậu, thậm chí vì cậu mà làm vô số việc mà hắn chưa từng làm, so với Jung Yunho trong miệng Kim Junsu thì hoàn toàn khác hẳn.

Nhìn ánh mắt thẳng thắn của Yunho, Jaejoong cong khóe môi, nụ cười xinh đẹp, kết hợp cả vẻ đẹp của đàn ông và phụ nữ.

Khiến người ta, không thể nào không bị hấp dẫn…

“Tôi không phải đàn bà…”

“Cậu là Kim Jaejoong, một người đàn ông chân chính, đã lên giường với cậu nhiều lần, chẳng lẽ tôi còn nhầm lẫn được sao?” Như đang nghe truyện cười, Yunho tiến sát Jaejoong. “Hay là cậu muốn tôi chứng minh lại?”

Nhíu mày trừng mắt nhìn Yunho đang khiêu khích, Jaejoong không phải không rõ ám hiệu của hắn, chỉ đơn giản nắm tay đập nhẹ vào nơi bị thương của hắn, khiến Yunho nhịn không được khẽ rên.

“Với tình trạng bây giờ của anh mà muốn đè tôi thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?” Hơi kiễng chân, Jaejoong dán sát bên tai Yunho, thì thầm như đang quyến rũ: “Lăn về nhà mà dưỡng thương đi, muốn làm nói sau.”

“Đây là thủ đoạn cậu dùng để ban thưởng cho tôi nếu tôi về nghỉ ngơi sao?” Trải qua việc của Kwon Ji Kyu, Yunho đã hiểu rõ, nói đến việc đùa giỡn, Jaejoong tuyệt đối không thua người.

“Anh nói thử xem?” Nhướn mày, Jaejoong liếc xéo khuôn mặt tươi cười của Yunho. “Nếu hiện tại đánh nhau, anh sẽ rất bất lợi đấy.”

“Tôi không muốn đánh với cậu, muốn tôi trở về không phải là không được, chỉ cần một câu là đủ.” Quay sang, Yunho nhẹ nhàng liếm môi Jaejoong, “Nói cho tôi biết, cậu hứa, sẽ không bao giờ trốn tránh cảm xúc của mình với tôi…”

Bị khiêu khích của Yunho làm cho lúng túng, trên mặt Jaejoong nổi lên một tầng ửng hồng, cộng thêm lời Yunho nói khiến cho Jaejoong theo bản năng cắn môi.

“Không phải anh vừa nói không ép tôi sao?” Tin tưởng tên này, sao có vẻ là một việc làm vô cùng ngu ngốc vậy?

“Tôi nói là không ép cậu thừa nhận, hiện tại thứ tôi muốn là cậu cho tôi một chút hi vọng…” Thu lại nụ cười, Yunho chớp mắt. “Dù sao, tôi đã nói tôi thích cậu rồi mà, không phải sao?”

Có qua có lại là lễ nghi căn bản.

Không riêng gì đồ vật, về mặt cảm tình cũng là như vậy…

Nhíu chặt mày, Jaejoong cúi đầu, như đang sầu lo điều gì đó, đột nhiên phía sau vang lên tiếng ho nhẹ rất nhỏ, khẩn trương quay đầu, chỉ thấy Han Kyung cùng Lee Dong Hae đang đứng trên bậc thang cười nhìn bọn họ.

“Ở trường mà biểu diễn động tác thân mật như vậy là muốn tiếp tục trở thành chủ đề nóng sao? Nhắc nhở các cậu một chút, năm phút nữa sẽ hết tiết, hẳn sẽ có không ít người vây xem đó.” Han Kyung rất khách quan cảnh cáo Jaejoong cùng Yunho.

Mà lời anh nói khiến cho Jaejoong muốn tránh khỏi cái ôm của Yunho, lại bị Yunho không quan tâm đến vết thương, ôm càng chặt hơn.

“Jung Yunho!” Nhìn Yunho, Jaejoong bắt đầu tức giận.

“Tôi không ngại bị người nhìn thấy, dù sao, tin cậu ở bên tôi truyền đi càng tốt.” Yunho nói một cách vô tâm.

Jaejoong biết rõ Yunho đang nói thật.

Cậu cùng hắn, từ trước tới nay không bao giờ quan tâm cái nhìn của người khác, bởi vì những người kia, không liên quan tới họ…

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lee Dong Hae dùng ánh mắt hỏi Han Kyung, lại chỉ nhận được ám chỉ tiếp tục xem cuộc vui của Han Kyung, lúc kim đồng hồ dần dần chỉ đến con số báo hết tiết, chấp nhất của Yunho rốt cuộc khiến Jaejoong bùng nổ.

“Tôi sẽ không trốn tránh tình cảm của mình, Jung Yunho, có lẽ, tôi thích anh thật…”

Không đợi Jaejoong nói hết lời, Yunho đã hôn lên môi cậu, tựa như hành động của đầu ngón tay Jaejoong vừa rồi, chỉ có điều, Yunho dùng môi hắn, lưỡi của hắn, nụ hôn của hắn, trên cánh môi Jaejoong toàn bộ đều lưu lại mùi của hắn.

Làm vậy là có mục đích gì?

Đại khái là muốn ngăn cản khả năng Jaejoong hối hận dù chỉ một chút mà thôi…

Lúc tiếng chuông vang lên, nụ hôn của Yunho đã kết thúc, buông Jaejoong ra nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Han Kyung.

“Giúp tôi xin nghỉ phép, tôi về.” Vứt lời này lại, Yunho xoay người đi xuống cầu thang, không ngoái đầu lại lấy một lần.

Thật là, coi anh là người hầu sao…

Lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, Han Kyung từng bước xuống cầu thang, đi đến bên cạnh Jaejoong, cùng lúc, không gian xung quanh vì tan học mà bắt đầu ồn ào, nhưng những điều không ảnh hưởng tới Kim Jaejoong được.

Lúc Han Kyung nắm tay Lee Dong Hae đi ngang qua cậu không quên dùng tay vỗ nhẹ lên Jaejoong, động tác kia tràn đầy vui vẻ.

“Đừng đỏ mặt, Jaejoong, cẩn thận làm học sinh khác hoảng sợ giờ…”

Bình luận

Truyện đang đọc