[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Lúc muốn thứ gì, hắn sẽ không từ bỏ thủ đoạn mà cướp đoạt.

Bởi vì, đó là phương thức sinh tồn mà hắn được dạy, học từ người mẹ của hắn, học đến thấu triệt…

Trừng mắt nhìn Yunho toàn thân tràn ngập khí thế mà tuổi này không thể có được, Kim Ri Nam bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng lập tức bị cơn tức giận của ông đè nén xuống.

“Mày nói mày muốn con của tao? Ha ha, thật đúng là trò cười, mày cho rằng mày là cái gì, Kim Ri Nam tao cho dù không cần thằng con trai này, cũng không tới phiên mày nói muốn là được!” Với việc không mang lại lợi ích, Kim Ri Nam từ trước tới nay không hề có hứng thú.

Nuôi Jaejoong nhiều năm nay, cho dù không có cảm tình gì, tốt xấu, cũng bỏ ra không ít tiền, sao có khả năng chỉ vì một câu nói duy nhất của người ngoài mà buông tay?

Đừng nói chi là, Kim Ri Nam cần một đứa con trai để nối dõi tông đường…

“Tôi không nói tôi không bỏ ra cái gì, ông muốn cái gì mới bằng lòng buông tay? Là tiền sao?” Nheo mắt lại, Yunho vừa mở miệng chính là lợi ích.

“Có phải tiền hay không đều không quan trọng, mày một thằng nhãi ranh bằng cái gì mà dám ở chỗ này dùng khẩu khí đấy nói chuyện với tao, mà tao cũng biết, con số tao muốn, mày không có nổi đâu!” Kim Ri Nam nói rõ không thèm đặt Yunho trong mắt.

Bị thái độ của ông ta chọc cười, Yunho nhìn Jaejoong đang lườm hắn, nở nụ cười cuồng vọng, búng tay một cái, Carr như đã sớm biết Yunho sẽ tìm mình từ bên ngoài thảnh thơi đi vào trong phòng bệnh.

“Cậu… Carr? Cậu ở đây làm gì?” Vừa thấy Carr, Kim Ri Nam khó dấu được sự kinh ngạc.

Lăn lộn trong thương trường nhiều năm, địa vị của Kim Ri Nam, tất nhiên sẽ không hề thấp, nhưng, địa vị của Carr, lại càng khiến ông không cách nào không để ý đến.

Rất nhiều vụ tài chính khổng lồ hay giao dịch buôn bán của Hàn Quốc đều do Carr bao trọn, càng không nói đến, thế lực mà y nắm giữ lớn đến mức nào, cho dù chỉ nghe thấy giọng nói của y không thấy rõ người, Kim Ri Nam vẫn có chút cố kỵ.

Dù sao, ai cũng không muốn lấy lợi ích của công ty mình ra mạo hiểm…

“Tôi tới làm việc cho ông chủ của tôi, xem ra, ông với cậu ấy bất đồng ý kiến đúng không?” Mang theo ý cười, Carr nghiễm nhiên không đặt kinh ngạc của Kim Ri Nam trong mắt. “Đi thôi, Kim chủ tịch, tôi nghĩ tôi với ông có vài chuyện cần nói.”

Làm tư thế mời, Carr lười chờ Kim Ri Nam phản ứng lại, dù sao nếu ông ta không đi cùng y, đợi lát nữa, người thiệt hại nhất chính là ông ta.

Dù thế nào, y cũng đã cảm nhận được, tức giận tản mát từ gương mặt Jaejoong cùng không vui trong mắt Yunho…

Làm việc cho ông chủ? Bất đồng quan điểm?

Cái này là… Chẳng lẽ…

Ánh mắt rơi xuống người Yunho, Kim Ri Nam không hỏi, nhưng chỉ từ nụ cười mà Carr cho ông, cũng đoán được vài phần.

Sao có thể… Thanh niên này… Ông chủ sao lưng Carr sao có thể là một người trẻ tuổi như vậy?

Hắn, sao lại có quan hệ với Jaejoong…

Mang theo nghi vấn đầy mình, Kim Ri Nam do dự đi ra khỏi phòng bệnh, Carr tất nhiên cũng đi theo, trước lúc đóng cửa, không quên nhìn Kim Ji Jin vẫn đang nhìn chằm chằm Yunho.

“Kim đại tiểu thư, cô còn muốn tiếp tục ở trong này sao? Không đi, tôi e rằng lát nữa cô sẽ có phòng bệnh của riêng mình đấy.” Ám chỉ tình cảnh của ả giờ phút này, Carr tuyệt không quan tâm đây có phải uy hiếp hay không.

Xảy ra chuyện, ông chủ của y sẽ tự có biện pháp xử lý…

Nghe thấy lời nhắc nhở của Carr, Kim Ji Jin mặc dù không muốn, dưới ánh mắt của Kim Ri Nam vẫn phải không tình nguyện đi ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn liếc nhìn Yunho một cái.

Mặc kệ hắn là ai, phong thái cùng bề ngoài xuất sắc của hắn cũng đủ khiến cho ả chú ý, chỉ là, Kim Jaejoong sao lại quen hắn?

Đáng giận…

Yunho không thể không phát hiện ánh mắt của Kim Ji Jin, chỉ có điều, hiện tại, so với ả, Yunho càng quan tâm Jaejoong hơn.

Đuổi hai cha con Kim Ri Nam cùng Kim Ji Jin đi, Yunho quay sang định nói chuyện, nhưng Jaejoong lại tặng hắn không phải cảm kích, mà là một đấm vô cùng mạnh!

Trên mặt truyền đến đau đớn, khiến cho Yunho nghiêng mặt đi, không có tức giận, hắn ngược lại cười vô cùng nhẹ nhõm.

“Còn có sức đánh tôi, xem ra thân thể cậu cũng không tệ lắm, tôi không cần quá lo lắng cho cậu đúng không?”

“Đừng có ngồi đây đùa cợt nữa, vừa rồi rốt cuộc là như thế nào? Trước mặt lão già nhà tôi hôn tôi thôi không nói làm gì, còn nói anh muốn tôi? Jung Yunho, anh đã quên rồi sao, tôi nói tôi không tự bán chính mình!” Còn muốn lấy tiền mua cậu? Căn bản coi cậu trở thành đồ vật rồi!

“Tôi biết rõ, cho nên, tôi không mua cậu.” Dùng tay xoa vết tím trên mặt Jaejoong, Yunho nhìn thẳng cậu. “Tôi là mua tự do của cậu từ Kim Ri Nam, mua thân phận con trai của ông ta!”

“Lời này của anh là có ý gì?” Nhìn thẳng vào mắt Yunho, Jaejoong mím môi, “Mua tự do của tôi từ ông ta, không phải chính là mua tôi sao?”

“Nếu như cậu muốn cho là như vậy thì chính là như vậy, nhưng mà cho dù tôi mua cậu, cậu không nhất thiết phải là của tôi.” Tới gần Jaejoong, Yunho để Jaejoong có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. “Tôi chỉ giúp cậu, lấy lại tự do của mình.”

“Đây có khác gì tên Kwon Ji Hee kia đâu? Anh và hắn ta quả nhiên là anh em, ngay cả cách xử lý việc cũng giống nhau, đều khiến người ta buồn nôn!” Jaejoong chán ghét nói.

Lúc bị Yunho nhìn chằm chằm…

Lúc hắn nói giúp cậu mua lại tự do…

Cảm giác tim đập thình thịch, không chỉ khiến Jaejoong lạ lẫm, cũng khiến cho cậu theo bản năng muốn tránh xa.

Không nên có cảm giác này với Yunho…

Ngay cả việc đến tột cùng, hắn là ai, vẫn còn chưa rõ ràng, không phải sao?

“Tiêu tiền mà còn bị mắng, có lẽ Junsu sẽ mắng tôi điên mất.” Cười nhẹ, ánh mắt Yunho lại vô cùng tập trung. “Nếu như cậu muốn thì coi như đây là báo đáp việc cậu cứu tôi, bây giờ mới là câu hỏi, Kim Jaejoong, vì sao cậu phải cứu tôi?”

Yunho không phải chưa gặp tình huống đó bao giờ, những vụ đâm xe có mục đích, thường thường, mạng của hắn bị lấy làm mục tiêu, giống việc Yoochun đã làm.

Chỉ bất quá, gã không phải vì Kwon gia, mà là vì một người đàn ông tên là Kim Jaejoong.

Nghe câu hỏi của Yunho, Jaejoong có chút sửng sốt, né tránh ánh mắt của Yunho, đột nhiên, cậu phát hiện mình như bị giẫm vào đuôi mèo, muốn chạy trốn cũng không có chỗ để đi, ngoại trừ…

“Yoochun? Cậu ta ở đâu?” Nói sang chuyện khác cũng được, thuần túy quan tâm Yoochun cũng được, Jaejoong thực sự muốn biết Yoochun có bình an vô sự không.

“Cậu quan tâm gã?” Thu lại nụ cười, Yunho ra vẻ không vui. “Gã thiếu chút nữa đâm chết cậu!”

“Người cậu ta muốn đâm là anh, tôi chỉ là không muốn cậu ta gặp chuyện gì nên mới giúp anh ngăn cản, cho nên, nói cho tôi biết, cậu ta bây giờ đang ở đâu?” Thuận thế tìm lý do, Jaejoong tuyệt không quan tâm Yunho có hiểu lầm cậu và Yoochun hay không.

Dù sao, anh ta đã có Kim Junsu, không phải sao?

Yoochun đã từng nói, gã và Junsu, vốn không thể nào quản được tình cảm của đối phương…

“Cậu quan tâm gã?” Bắt lấy cổ tay Jaejoong, bất chấp trên người cậu vẫn còn vết thương, Yunho không chút che giấu tức giận của mình.

“Cậu ta là bạn của tôi!” Jaejoong không chịu thua ngẩng đầu lên.

“Cậu ta thiếu chút nữa hại chết cậu, cái này đã vượt quá phạm vi bạn bè!” Lực trên tay lớn hơn, Yunho tuyệt không quan tâm liệu có động vào miệng vết thương của Jaejoong hay không.

Mà Jaejoong dường như cũng đang giận dỗi Yunho, không chịu kêu đau.

“Vậy anh mà Junsu thì sao? Tình cũ căn bản là chưa chấm dứt đúng không!” Jaejoong vẫn không quên, một màn mà cậu đã nhìn thấy.

Junsu vuốt ve Yunho, Yunho không hề cự tuyệt, cái ôm kia, bạn bè bình thường không nên có…

Chậm rãi buông lỏng Jaejoong, ánh mắt tức giận của Yunho đột nhiên dịu dàng, nhìn đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh của Jaejoong, nhìn thấy bóng của mình trong đó, hắn và Junsu đã là quá khứ…

“Tôi thiếu nợ Junsu rất nhiều, nhưng tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè, chỉ đơn giản như vậy…”

Trừng mắt nhìn hắn, Jaejoong muốn nói cậu không tin, trong thế giới của cậu, cậu không tin bất luận kẻ nào.

Nhưng, lòng của cậu, lại rung động vì giọng điệu của Yunho.

Như thể, cậu thấy được, vết thương mà Yunho tận lực trốn tránh, không muốn người khác phát hiện…

Đưa mắt nhìn, ngay lúc Yunho đang tiến gần định hôn Jaejoong, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Yoochun xuất hiện, đi phía sau, là Junsu…

Bình luận

Truyện đang đọc