ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Khương Đào thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra không phải bị dị ứng!”

Lúc này cô nhìn Thẩm Chi Diễn, thấy anh ăn mặc chỉnh tề, cúc áo cũng được cài đến cái cao nhất, lại là dáng vẻ ảnh đế lạnh lùng cấm dục trước kia, mà tình trạng mặt đỏ, tim đập nhanh cũng đã biến mất.

Tang Linh cũng biết mình nhầm, hơi xấu hổ nói: “Xin lỗi em, Khương Khương, là chị nhầm.”

Kiều Thi Thi không nhịn được hỏi: “Chị Tang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã khiến chị nhầm là Khương Khương bị dị ứng?”

Tang Linh há miệng nhưng nhìn thấy ánh mắt của Khương Đào mới chuyển qua, lại ngậm lại: “Không có gì.”

Khán giả đều tò mò muốn chết.

Bởi vì Tang Linh quá kín miệng, một chữ cũng không nói, bọn họ chỉ có thể bắt đầu tự suy luận.

[Cho nên vừa nãy Khương Khương cứ đỏ mặt, lại còn che ngực là vì anh Thẩm sao?]

[Chắc chắn là như vậy! Vừa nhìn là biết Khương Khương chưa từng yêu, lúc này mới tìm một đàn chị có kinh nghiệm hỏi dò cũng là điều bình thường, đáng tiếc bị chị Tang hiểu nhầm, cho rằng mình bị dị ứng. Ha ha ha ha quá buồn cười!]

[Đã biết nguyên nhân Khương Khương bị dị ứng chính là anh Thẩm, lại biết Khương Khương cho rằng độ dị ứng anh Thẩm đủ để dẫn tới tử vong, hãy tính tình cảm của Khương Khương với anh Thẩm (Thang điểm: 100)

PS: Phải biết lời giải cụ thể, chỉ viết đáp án sẽ không được điểm.]

[Giải: Bởi vì nguyên nhân dị ứng của Khương Khương = Anh Thẩm, cho nên cảm tình của Khương Khương đối với anh Thẩm = độ dị ứng của Khương Khương.

Đã biết chỉ số đo lường dị ứng IGE được chia từ 0~6, căn cứ vào đề bài đã cho, mức IGE phát hiện chất gây dị ứng anh Thẩm là 6 cho nên tình cảm của Khương Khương đối với anh Thẩm cũng ở mức cao nhất.

Bên này kiến nghị hai người mau chóng điều trị dị ứng càng nhanh càng tốt, sớm kết hôn!]

[Ha ha ha ha ha người chị em này đỉnh quá! Cần cho cô một trăm điểm!!!]

[Phân tích tốt như vậy, tôi cmn cảm thấy càng cắn (*) hăng!!]

(*)Ý chỉ cắn đường CP.

[Người vô dụng như tôi chỉ có thể vừa nhâm nhi cốc trà gừng (*) vừa vỗ tay cho người chị em này!]

(*) Tên CP của cặp chính là Sinh Khương, có nghĩa là trà gừng.

Sau khi Khương Đào biết mình không bị dị ứng cũng đã khôi phục lại thái độ lúc trước với Thẩm Chi Diễn.

Không ngờ, điều này ngược lại còn khiến Thẩm Chi Diễn lo được lo mất.

Lúc này sáu người đi đến địa điểm cuối cùng, suối tiên để thực hiện nhiệm vụ của mình.

Thẩm Chi Diễn ngồi cạnh Khương Đào, cẩn thận dẫn dắt cô: “Khương Khương, em có từng nghĩ tới, em không bị dị ứng với anh mà có thể là nguyên nhân khác?”

Khương Đào nhăn mày: “Nguyên nhân khác?”

Đoạn Nhạc Nhạc ở phía trước nghe thấy cũng xoay người ra sau: “Đúng vậy, Khương Khương, cậu cẩn thận nghĩ lại xem khi nào đụng phải anh Thẩm thì biểu hiện dị ứng xuất hiện?”

Khương Đào từ từ nhớ lại.

Thật ra khi Thẩm Chi Diễn mặc quần bơi đi ra, cô đã thấy có gì đó không đúng.

Khương Đào nhìn Thẩm Chi Diễn luôn đoan chính giữ mình, đột nhiên đi ra như vậy, cô có chút kích thích.

Vốn dĩ cô không có khái niệm này.

Nhưng khi ở núi Thương Lan, Lương Thực Dự Trữ dạy cô chút kinh văn, khi cô chảy nước miếng với cơ ngực cường tráng và đôi chân trắng trẻo của hỏa phượng, anh lập tức đen mặt, trực tiếp xách cô đi, lải nhải như niệm kinh cả ngày, quyết không cho cô nhìn cơ ngực cùng chân trắng của anh, cho dù thần trí chưa khai cũng không được!

Lúc ấy Khương Đào rất tức giận.

Ăn không được ăn, nhìn cũng không được nhìn sao?!

Nhưng Lương Thực Dự Trữ đã ra điều kiện nếu cô làm được thì sẽ cho cô uống rượu đào hoa lộ.

Khương Đào đã từng uống trộm đào hoa lộ của Lương Thực Dự Trữ, loại mỹ vị cực đỉnh này, chỉ cần uống một lần thì chắc chắn sẽ không quên, cô vẫn luôn nhớ mãi.

Đáng tiếc Lương Thực Dự Trữ keo kiệt không cho, mỗi lần nhắc tới, khuôn mặt trắng như ngọc sẽ đỏ ửng lên, giống như bánh trôi ngọc, sau đó tức giận dùng thuật đẩy cô đi.

Không phải chỉ là lần đầu tiên cô uống say rồi gặm mặt anh một cái như đồ ăn thôi sao?

Nhưng có đào hoa lộ, Khương Đào quả thật rất nghe lời, không nhìn nữa.

Sau đó cô bị phong ấn, tiểu tiên phụ trách trông coi cô bọc cực kín mít, đến trên mặt còn đeo mặt nạ, cô càng không còn chút cơ hội nào.

Hiện giờ nghĩ lại, lúc ấy bệnh của cô rơi vào tình trạng nghiêm trọng nhất.

Chính vào lúc Thẩm Chi Diễn ngoi lên từ bể bơi, bọt nước trên người anh chậm rãi lăn xuống ngực anh…

Khương Đào bừng tỉnh.

“Tôi hiểu rồi!”

Đoạn Nhạc Nhạc phấn khích: “Cậu hiểu rồi?”

Khương Đào dùng sức gật đầu: “Cậu nói đúng, quả thật tôi không bị dị ứng…”

Thẩm Chi Diễn nghe thấy cô nói vậy, theo bản năng mà nắm chặt tay, mất tự nhiên liếm môi.

Những người khác cũng không nhịn được dựng lỗ tai lên.

Sau đó bọn họ nghe thấy Khương Đào nói: “Là do tôi thèm thịt!”

Mọi người: “…”

Thẩm Chi Diễn vừa tức giận vừa buồn cười.

Đoạn Nhạc Nhạc không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cậu chỉ thèm anh Thẩm mà không có phản ứng với người khác? Ví dụ như nếu cho cậu xem ngực anh Tần thì cậu có cảm giác này không?”

Tần Ngộ: “Này! Đừng có kéo tôi làm vật so sánh được không!”

Tang Linh: “Anh im miệng!”

Tần Ngộ: “…”

Khương Đào lại tiếp tục cẩn thận suy nghĩ: “Là do vấn đề về chất lượng thịt!”

Mọi người: “….”

Tần Ngộ: “Khương Đào cô…..@#*^#%...”

Khương Đào cảm thấy được thông suốt, vui vẻ rạo rực nói: “Cảm ơn Nhạc Nhạc, tôi trở về sẽ ăn thịt nướng ngay!”

Đoạn Nhạc Nhạc quay đầu cho Thẩm Chi Diễn một ánh mắt đồng cảm, sau đó yếu ớt quay đầu về: “Không… không cần khách sáo.”

[Ha ha ha ha ha ha đây là hướng đi thần kỳ gì vậy!!]

[Cho nên chất lượng thịt của anh Tần không tốt sao? [Đầu chó]]

[Khương Khương bảo bối! Mẹ cho rằng con đã nghĩ thông suốt rồi chứ! Kết quả… Haiz…]

[Đụng phải mạch não đơn thuần của Khương Khương như vậy, con đường theo đuổi vợ của anh Thẩm còn dài!!]

[Tôi cảm thấy cũng không cần bi quan như vậy, dù sao ở trong mắt Khương Khương, anh Thẩm đã khác với những người khác rồi đúng không!]

[Đúng vậy! Hơn nữa thèm thịt cũng có thể là ý kia mà! [Nhỏ dãi][Nhỏ dãi]]

[Chết tiệt! Người chị em này! Phân tích cấp đỉnh cao luôn!]

Thẩm Chi Diễn nhìn Khương Đào tựa lưng vào ghế cùng thảo luận với Tang Linh ăn thịt nướng ở cửa hàng nào ngon hơn, bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Vẫn là một cô bé ngơ ngác.

Trong đầu anh dường như cũng có một bóng hình giống như anh, thở dài vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: Cô nhóc này, hôn xong còn không thừa nhận!

Thiếu nữ áo đỏ cầm bầu rượu ngọc trong tay, mặt đỏ hồng nhào vào trong lòng anh, hai mắt mơ màng, nhưng dường như đang phản chiếu sao trên trời.

“Lương Thực Dự Trữ, ngươi thật đẹp!”

Anh tức giận giật lấy bình rượu trong tay cô: “Ngươi có biết phân biệt thế nào là đẹp, thế nào là xấu không?”

Thiếu nữ áo đỏ xoay xoay đầu, mơ màng nói: “Đương nhiên biết!”

“Mặt ngươi, trắng giống như gạo nếp tốt nhất được mang đi đồ xôi! Môi của ngươi giống như trái anh đào tươi đẹp nhất mới được hái xuống…”

“…”

Khuôn mặt tuyệt thế của anh, không biết bao nhiêu văn nhân dùng các từ ngữ hoa mỹ để khen ngợi.

Đây là lần đầu tiên được khen đơn giản tự nhiên, dở khóc dở cười như vậy.

Anh không nói chuyện vô nghĩa với cô nữa, định xách con mèo say này đi tỉnh rượu.

Ai ngờ cô đột nhiên đứng phắt dậy, “bẹp” một cái hôn lên môi anh.

Cô hôn xong rồi còn chép miệng, ghét bỏ nói: “Hừm, không ngọt.”

“…!”

Thẩm Chi Diễn dường như cảm nhận được cơn giận trong lòng đối phương lúc đó, nhưng cuối cùng anh lại nhìn khuôn mặt say ngủ kia lại bất đắc dĩ bình ổn tâm trạng trở lại.

Giống anh y như đúc.

Có một khoảnh khắc, anh thật sự muốn kể chuyện này cho Khương Đào, hỏi cô có ký ức kỳ quái như vậy không.

Nhưng cuối cùng lý trí đã ngăn cản anh.

Lời của bác sĩ tâm lý còn ở bên tai.

Anh sợ Khương Đào sẽ xem anh như một kẻ điên.

Vào lúc Thẩm Chi Diễn rối rắm, bọn họ cuối cùng đã tới địa điểm cuối – suối tiên.

Tuy rằng dòng suối đẹp động lòng người nhưng thật ra cũng chỉ là một dòng suối bình thường.

Nhưng nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, tâm tình của mọi người cũng thả lỏng không ít.

Ở bên cạnh dòng suối, còn có một tấm bảng viết nguồn gốc của dòng suối.

Nói rằng nước suối này thật ra đến từ sông Tử Mẫu của nữ nhi quốc, uống xong sẽ mang thai.

Tần Ngộ khinh thường nói: “Chém, chém tiếp đi! Đúng là điển cố gì cũng có thể viết loạn…”

Tang Linh: “Này, anh không tin, vậy thì uống thử một chén xem?”

Tần Ngộ: “…”

Tang Linh: “Chậc.”

Tần Ngộ bị cô ấy kích thích, cầm cái chén có nước suối lên uống cạn.

Sau đó anh ấy kiêu ngạo nhìn Tang Linh: “Thế nào?”

Tang Linh trợn trắng mắt: “Tôi đã nói rồi, lừa Tần Ngộ không khó chút nào.”

Tần Ngộ: “???”

Bên kia Đoạn Nhạc Nhạc cũng dụ dỗ Từ Tử Dục uống nước thành công.

Thẩm Chi Diễn, người cẩn thận nhất trong ba người đàn ông đã nhận ra có điều gì đó không đúng khi nhìn thấy tấm bảng.

Khi anh muốn nhắc bọn Tần Ngộ thì Khương Đào lại tiến gần đến chỗ anh.

Tình cảnh cũng giống trong trí nhớ y như đúc khiến anh không khỏi ngẩn ngơ, theo bản năng dang hai tay ra đón cô.

Sau đó, miệng anh bị đút vào một cái chén, nước suối ngọt ngào chảy xuống yết hầu của anh.

Khương Đào hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi người anh giống như cá trạch, vỗ vỗ tay: “Hoàn thành.”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Lúc này Tần Ngộ mới ý thức được có điều không đúng: “Mấy người làm gì vậy! Cho chúng tôi uống nước này làm gì?”

Đoạn Nhạc Nhạc vô tội nói: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi!”

Thẩm Chi Diễn đã phản ứng lại: “Nhiệm vụ của ba người khác nhiệm vụ của chúng tôi?”

Tang Linh gật đầu: “Đúng vậy, nhiệm vụ được đặt trong phong bì tiền.”

Sau khi lấy được phong bì, Tang Linh lấy tiền và vô tình thấy phiếu nhiệm vụ ở bên trong, vì vậy khi ba người đàn ông bị trói ở trại Nguyệt Quang, nhân cơ hội đã đem tới cho Đoạn Nhạc Nhạc và Khương Đào, thương lượng xem làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Mà toàn bộ hành trình, ba người đàn ông đều chẳng hay biết gì.

Ba người: “…”

Lúc này Kiều Thi Thi đứng dậy: “Chúc mừng ba khách mời nữ của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chủ đề kỳ tiếp theo của chúng ta ẩn chứa ngay trong con suối này…”

Mấy người đàn ông uống nước suối đột nhiên có một dự cảm không lành.

Kiều Thi Thi: “Đúng, chính là suy nghĩ của mấy người, kỳ tiếp theo của chúng ta có chủ đề là mang thai ~ nhưng bởi vì ba người thất bại cho nên người mang thai chính là ba anh.”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cười lộn ruột!]

[Đạo diễn Kiều đỉnh quá! Muốn thấy anh Tần sinh con(bushi)]

[A a a a a a! Thật mong chờ!]

Tần Ngộ: “Cô nói hươu nói vượn gì vậy?”

Kiều Thi Thi: “Anh Tần, anh bình tĩnh, đừng động ảnh hưởng thai nhi, anh đang mang thai song sinh đó!”

[Ha ha ha ha ha ha anh Tần thật thảm!!]

[Anh Tần cẩn thận, nghe nói sinh đôi rất vất vả hhhhhh]

Tần Ngộ: “!!”

Mẹ nó đây thật sự là chương trình tình yêu chứ không phải chương trình tra tấn khách mời nam sao?!

Bình luận

Truyện đang đọc