ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Sau khi kỳ ba “Tiến hành yêu đương” kết thúc.

Thẩm Chi Diễn đến quần áo còn chưa kịp thay đã chạy trối chết.

Lần đầu tiên anh không tin được năng lực tự chủ của bản thân, nhưng Khương Khương còn chưa nhận ra, anh không muốn giậu đổ bìm leo, khiến cô hối hận.

Chờ đến ngày tình cảm được tự nhiên, anh sẽ cho cô ăn loại thịt đó đến no, ăn đến phát khóc luôn.

Khương Đào nhìn bóng dáng Thẩm Chi Diễn, hơi bực bội.

Hôm nay Thẩm Chi Diễn quá keo kiệt, là bởi vì loại thịt này cực kỳ quý sao?

Hu hu hu, cô càng muốn ăn!

Đồng Đồng tới đón Khương Đào ăn cơm.

Nhưng mà Khương Đào ngày trước luôn ăn cực kỳ vui vẻ mà hôm nay tâm trạng lại nặng nề, không buồn ăn uống gì cả.

Bò bít tết cũng chỉ ăn có năm miếng.

Đây chính là chuyện chưa từng xảy ra.

Đồng Đồng luống cuống: “Chị, chị làm sao vậy? Có phải bị ốm không!”

Khương Đào thở dài, hỏi: “Đồng Đồng, nếu có một món đồ ăn vặt chị muốn ăn mà chị mãi không ăn được thì phải làm sao bây giờ?”

Đồng Đồng: “Lấy tiền mua?”

Khương Đào suy nghĩ, lúc trước quả thật cô đã nghĩ đến việc này, còn đặc biệt nhắn WeChat cho anh.

Nhưng anh chỉ đáp lại bằng icon cạn lời, sau đó nghiêm túc trả lời bằng hai chữ - Không bán.

Cô lắc đầu với Đồng Đồng: “Đối phương không bán.”

“Đối phương?” Đồng Đồng hơi sững sờ, chẳng lẽ là người kia cất chứa các nguyên liệu quý hiếm? Vậy thì thật phiền.

Nếu đổi thành người khác, cô ấy sẽ khuyên đối phương bỏ cuộc, nhưng kiểu người thích ăn như mạng – Khương Đào hiển nhiên không thể thực hiện được.

Đồng Đồng gãi gãi tóc: “Vậy chị xem đối phương thiếu gì, xem chúng ta có thể đổi với người đó hay không?”

“Đúng rồi, em còn chưa hỏi, người kia là ai vậy?”

Khương Đào: “Thẩm Chi Diễn.”

Đồng Đồng: “… Anh Thẩm?”

Vậy thì càng khó giải quyết, ảnh đế đỉnh lưu như Thẩm Chi Diễn, hình như cũng chẳng thiếu thứ gì cả.

Nhưng cô ấy lại tưởng tượng, tính tình Thẩm Chi Diễn tốt như vậy, lại còn quan tâm Khương Đào, bình thường mời cơm Khương Đào đều rất hào phóng, có mỗi chút nguyên liệu nấu ăn, anh sẽ không đến nỗi…

Cô ấy hỏi: “Chị nói với anh ấy như thế nào?”

Khương Đào: “Thì nói như thế này thôi, giọng điệu của chị cũng rất ổn, chị không hề uy hiếp anh ấy! Chị còn dùng cách làm nũng mà mình học được từ chị Nhạc Nhạc nữa, cũng không được!”

Đồng Đồng: “…”

Vậy thì thật vô lý!

Cô ấy chần chờ hỏi: “Có phải chị chọc giận anh Thẩm không?”

Dù sao với tính tình của Khương Đào, nói dễ nghe một chút là không rành thế sự, nói khó nghe chút là đắc tội với người ta lúc nào mà không hay, có phải cô đã làm chuyện gì chọc tới điều cấm kỵ của Thẩm Chi Diễn không?

Đồng Đồng đối diện dò hỏi.

Khương Đào cực kỳ nghiêm túc bắt đầu tự hỏi.

“Chị không cho anh ấy ăn đồ ăn vặt.”

“…”

“Chị hát cho anh ấy.”

“…!”

“Chị còn hôn anh ấy.”

“…!!!”

Đồng Đồng thấy Khương Đào còn muốn bẻ ngón tay tính nói xem cô đã làm những chuyện quá mức gì với Thẩm Chi Diễn.

Đồng Đồng đỡ trán: “Được, được rồi.”

Cô ấy có lẽ đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cô ấy cùng Đỗ Sùng và Doãn Triều đã bí mật lập một nhóm nhỏ, trong đó phàn nàn về những chuyện linh tinh.

Đỗ Sùng than thở Thẩm Chi Diễn thiếu điều viết chữ ‘thích’ lên trên mặt.

Nhỡ đụng phải Khương Đào vạn năm không thông suốt, nếu Đồng Đồng mà là Thẩm Chi Diễn, bị người ta trêu chọc còn không biết, có lẽ cô ấy cũng tức giận muốn dạy dỗ Khương Đào một chút.

Nhưng khi Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Khương Đào, cô ấy lại mềm lòng.

Dù sao cô cũng là nghệ sĩ của mình, dù sao cũng nên cưng chiều cô.

Không giận thì không giận, Thẩm Chi Diễn đường đường là một ảnh đế, sao có thể vì một việc nhỏ này mà so đo chứ.

Vì thế cô ấy vỗ vỗ ngực nói: “Khương Khương, để em hỏi giúp chị!”

Dưới ánh nhìn sùng bái và tin tưởng của Khương Đào, cô mở nhóm [Kiếp sau không bao giờ làm người đại diện] ra.

Đồng anh tuấn: [@Đỗ Sùng, anh Đỗ, giang hồ cầu cứu!]

Doãn Triều: [Đừng @, hôm nay Thẩm Chi Diễn quyết định về nhà, Đỗ Sùng phải sắp xếp lại lịch trình cho phù hợp, rất bận, có chuyện gì thì tìm tôi cũng được]

Đồng Đồng do dự.

Dù sao Khương Đào đã nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ có Thẩm Chi Diễn mới có, hỏi Doãn Triều cũng không có ích lợi gì.

Doãn Triều: [Cái gì mà nguyên liệu nấu ăn quý hiếm chứ! Tần Ngộ nhà tôi thích nhất là sưu tầm những thứ đồ linh tinh, không chừng anh ấy có đấy]

[Hơn nữa, đàn ông sợ nhất là bị so sánh, nếu cô nói chuyện Khương Khương cho Thẩm Chi Diễn biết, nhỡ đâu anh ấy không cho, để Tần Ngộ cho, đến lúc đó Tần Ngộ lại cười nhạo anh Thẩm keo kiệt]

Đồng Đồng cũng nghĩ vậy.

Đàn ông coi trọng mặt mũi như vậy, anh Thẩm cũng là đàn ông, chắc chắn không thích con gái đi tìm người khác xin giúp đỡ, còn bị anh Tần bắt được nhược điểm sẽ cười nhạo.

Cô ấy nói lại với Khương Đào.

Khương Đào vỗ tay: “Đồng Đồng, em thông minh quá!”

Đồng Đồng được cô khen lâng lâng đi ra ngoài, ra tới cửa mới nhớ ra, cô ấy quên hỏi Khương Đào là nguyên liệu gì, nhưng cũng không có gì ghê gớm, dù sao đều là ăn.

Khương Đào được Đồng Đồng dạy bảo, lập tức tin tưởng cực kỳ.

Cô mở điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Chi Diễn.

[Anh không cho tôi ăn thịt thì tôi tìm Tần Ngộ, người đại diện của cậu ấy nói tôi cứ ăn thoải mái, ăn đến no thì thôi!]

Vì để tỏ vẻ mình khinh thường nhìn anh, cô còn gửi thêm một meme Thao Thiết ôm bát lớn quay đầu bỏ đi.

Thẩm Chi Diễn vừa về đến nhà, thay quần áo xong thì nghe thấy điện thoại di động vang lên.

Anh mở điện thoại lên thì thấy là Khương Đào gửi tin nhắn WeChat cho anh.

Anh khẽ cười một tiếng.

Khương Khương rất ít khi chủ động gửi tin nhắn cho anh, hôm nay đúng là hiếm thấy.

Một tay anh cầm ly nước, tay kia cầm điện thoại, ngón tay cái ấn mở WeChat.

Sau đó…

“Phụt -- ”

Anh không quan tâm quần áo bị phun nước bẩn, lập tức gọi điện cho cô.

Khương Đào thấy anh gọi cho mình, cực kỳ vui vẻ.

Đồng Đồng nói không sai, đàn ông quả nhiên sợ so sánh, lúc này chắc chắn là anh đồng ý với mình.

Vì thế cô ấn nhận cuộc gọi, gấp không chờ nổi hỏi.

“Anh nghĩ kỹ rồi à?”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Anh xoa xoa thái dương: “Chủ ý xấu xa này là ai nghĩ cho em vậy?”

Khương Đào chột dạ: “Chủ ý xấu gì? Tôi nghe không hiểu.”

Thẩm Chi Diễn tức giận cười: “Lấy người khác để kích thích anh, đây không thể là chủ ý của người đầu bé như em nghĩ ra được.”

“Anh đoán, chắc là em hỏi người đại diện của em nhưng tính cách Đồng Đồng thật thà, có lẽ cũng đi cầu cứu ở bên ngoài, anh biết em ấy cùng Đỗ Sùng và Doãn Triều có một nhóm nhỏ, hôm nay Đỗ Sùng không rảnh, chắc là Doãn Triều nghĩ ra chủ ý này cho em ấy?”

Khương Đào: “!!!”

Cô không nghĩ tới vậy mà Thẩm Chi Diễn có thể đoán được không sai tí gì, ấp úng nói: “Không, không phải đâu…”

Thẩm Chi Diễn: “Hử?”

Khương Đào đột nhiên phát hiện ra, không phải cô nên cứng rắn, anh không cho thì cô đi tìm người khác sao?!

Cô hừ lạnh một tiếng: “Không cho thì không cho, quỷ hẹp hòi, tôi đi tìm Tần Ngộ.”

“Em quay lại ngay!”

Thẩm Chi Diễn cảm thấy đầu mình thật đau.

Nếu cô thật sự dám tìm Tần Ngộ, anh lập tức trói Tần Ngộ lên ngựa, cho chạy một tiếng.

Thẩm Chi Diễn nghe thấy tiếng thở gấp của Khương Đào ở đầu dây bên kia, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại: “Phía anh còn có một bộ điện ảnh, em và anh cùng diễn, sau khi diễn xong, nếu em vẫn kiên trì thì anh cho em ăn loại thịt này.”

Khương Đào lập tức hào hứng: “Được!”

Thẩm Chi Diễn: “Chút nữa anh sẽ bảo Đỗ Sùng đưa kịch bản cho em, em xem xong nếu không có vấn đề gì thì cùng anh đến gặp đạo diễn.”

Khương Đào: “Chắc chắn không thành vấn đề.”

Thẩm Chi Diễn cười cười: “Được, anh đợi câu trả lời từ em.”

Anh cúp máy, nhìn kịch bản trên bàn.

Kịch bản tên là “Quỷ núi”, là một bộ phim tình yêu mang đậm màu sắc thần thoại.

Cách đây không lâu Thẩm Chi Diễn nhận được kịch bản này, lúc ấy phản ứng đầu tiên khi anh thấy kịch bản chính là yêu nữ trên núi không hiểu về tình yêu, trêu người mà không biết rất thích hợp với Khương Đào.

Chỉ là anh chỉ suy nghĩ theo lý trí, chỉ định đầu tư, cũng không tự tham gia diễn.

Từ trước đến nay anh mà quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng hôm nay đối mặt với Khương Đào, anh lại nói ra lời này theo bản năng.

Dường như sức ảnh hưởng của cô còn cao hơn so với trong tưởng tượng của anh.

Thẩm Chi Diễn thầm thở dài một cái.

Anh cất điện thoại đi, xoay người đi ra ngoài cửa.

Khi vừa ra đến cửa, anh gặp ngay Thẩm Thận cũng vừa mở cửa ra.

Thẩm Thận nhìn thấy anh, dường như hơi chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.

Lần này Thẩm Chi Diễn trở về, ngoại trừ hỏi thăm ba còn bởi vì chuyện lần trước Thẩm Thận tìm Khương Đào, tuy rằng anh ấy cũng không làm gì nhưng Thẩm Chi Diễn cũng không hy vọng bởi vì mối quan hệ của bọn họ mà Thẩm Thận đi quấy rầy cuộc sống của Khương Đào.

Thẩm Thận còn chưa chờ anh trai mở miệng nói, đã thấp giọng kêu anh rồi nhanh chóng nghiêng người rời đi.

Thẩm Thận cắn chặt môi.

Anh ấy cũng muốn sống hòa thuận với Thẩm Chi Diễn nhưng anh ấy đã thức cả đêm để xem kỳ ba của “Tiến hành yêu đương”, còn xem hơn phân nửa video được cắt ghép biên tập, hiện tại vừa thấy Thẩm Chi Diễn, Thẩm Thận ngay lập tức nghĩ đến cái bụng to kia của anh, hoàn toàn không có cách nào nhìn thẳng anh trai.

Nói thì nói vậy nhưng loại chuyện này chỉ qua hai ngày thì anh ấy sẽ dần quên đi nhưng ai biết Thẩm Chi Diễn quay về đúng lúc như vậy.

Anh ấy chỉ có thể cố gắng để bản thân không cần ngẩng đầu đối diện với Thẩm Chi Diễn, giảm mức ảnh hưởng xuống mức nhỏ nhất.

Trước kia mỗi cuối tuần nhà họ Thẩm đều sẽ có liên hoan.

Nhưng theo căn bệnh kén ăn của Thẩm Chi Diễn, thói quen này lập tức bị hủy.

Sau khi Thẩm Chi Diễn rời khỏi nhà, thói quen này mới từ từ trở lại.

Thẩm Chi Diễn trở về thật không đúng lúc, về ngay vào giờ ăn trưa.

Dung Mạn Trăn lo sẽ ảnh hưởng đến anh, vốn muốn nói hoãn thời gian ăn trưa lại.

Thẩm Chi Diễn lại nói: “Không cần, cứ làm theo thói quen đi.”

Dung Mạn Trăn vội vã bảo nhà bếp làm thêm vài món.

Đến khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Thế An ngồi ở vị trí chủ tọa.

Một bên là Dung Mạn Trăn và Thẩm Thận, một bên là Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Thận vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Thẩm Chi Diễn.

Nhưng bởi vì không nhìn thấy bụng của Thẩm Chi Diễn, anh ấy vẫn bình tĩnh được.

Đến khi người giúp việc đã mang hết đồ ăn lên, Thẩm Thế An động đũa, những người khác mới bắt đầu gắp đồ ăn.

Thẩm Chi Diễn gắp một miếng cơm đưa lên miệng, tuy rằng hơi nhíu mày nhưng rốt cuộc vẫn nuốt xuống được.

Ba người thấy anh có thể ăn được mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm.

Thẩm Chi Diễn có chút dở khóc dở cười.

Tuy nhà họ Thẩm là một gia đình có ba đi bước nữa, nhưng cũng không có bí mật quyền lực gì như người ngoài nghĩ.

Mẹ kế Dung Mạn Trăn có tính tình điềm đạm lại rất cẩn thận, Thẩm Thận tuy rằng có chút háo thắng, cạnh tranh kỳ quái nhưng Thẩm Chi Diễn có thể thấy anh ấy không có ác ý gì với mình.

Thẩm Thế An ăn được hai miếng cơm thì đặt đũa xuống.

“Chi Diễn, mấy năm nay con vẫn luôn ở bên ngoài, cũng diễn rất nhiều năm rồi, các giải thưởng cũng đã lấy được rồi, có phải nên suy xét về việc quay về tiếp quản công ty không?”

Thẩm Thận cũng dừng đũa nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.

Nhưng Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ nói: “Con không có chút hứng thú gì với việc quản lý công ty này, chúng ta không phải đã nói với nhau rồi sao? Hơn nữa, Thẩm Thận không phải cũng đang làm rất tốt hay sao?”

Thẩm Thận cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc: “Em cũng không có hứng thú gì. Nếu anh trở về thì em có thể làm trợ thủ cho anh, nếu anh không về, em cũng không muốn làm, em muốn đi Italy học điêu khắc.”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Thẩm Thế An: “???”

Cả đám này bị gì vậy, nhà người khác đều là tranh nhau cướp quyền thừa kế tài sản, đến lượt bọn họ, lần lượt cả hai đều e sợ tránh còn không kịp.

Rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì đây?!

Thẩm Thế An trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diễn: “Đều là tại con, dạy hư em trai!”

Thẩm Chi Diễn: “Con mới ở nhà mấy ngày, sao có thể dạy hư em ấy được, chắc chắn là do công ty của ba quá nhàm chán.”

Thẩm Thế An: “… Thằng con bất hiếu này!”

Thẩm Chi Diễn đúng lúc ăn xong, lấy khăn lau miệng: “Được rồi, đứa con bất hiếu này xin phép dừng bữa.”

“Con đứng lại!” Thẩm Thế An vừa tức vừa vội, nhưng lại nhất thời không biết làm cách nào để giữ anh lại.

Vẫn là Dung Mạn Trăn nhẹ nhàng nói: “Để mẹ đi pha trà cho, mọi người cứ tâm sự trước đi.”

Dung Mạn Trăn có tay nghề pha trà rất ngon.

Hơn nữa trước khi bà ấy pha trà, có một loạt các việc chuẩn bị, chẳng hạn như châm hương, mở nhạc.

Tối hôm qua Thẩm Thận thức trắng đêm, vốn đã rất buồn ngủ mà tiếng nhạc vang lên càng khiến cơ thể mệt rã rời, đầu đau một chút.

Mà Thẩm Thế An vuốt ve chén trà trong tay, cố gắng lấy ra khí thế chủ nhà: “Ba sẽ không nói chuyện công ty nữa, con cũng đã đến tuổi này rồi mà còn chưa từng yêu đương giống như người ta đồn sao?”

Ngón tay Thẩm Chi Diễn dừng một chút: “Không giống như lời đồn.”

“Biết con rất bận rộn công việc, chẳng lẽ bận…” Thẩm Thế An đột nhiên phản ứng lại, khiếp sợ nói: “Con nói cái gì?”

Thẩm Chi Diễn ngước mắt: “Loại chuyện yêu đương này, con đã từng nói trong một chương trình, nhưng trước mắt tiến độ hơi chậm, con vẫn đang nỗ lực.”

Thẩm Thế An lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại cố gắng đè nén nụ cười lại: “Có tiến độ là được, chuyện theo đuổi con gái này, con không có kinh nghiệm, có thể hỏi ba một chút, nhớ năm đó…”

Dung Mạn Trăn cười tủm tỉm mang trà lên, đưa cho Thẩm Chi Diễn: “Uống trà trước đi, hai người từ từ nói chuyện.”

Thẩm Thận mơ mơ màng màng như mơ, nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nói: “Anh đang mang thai, không thể uống trà đặc.”

Thẩm Thế An kinh hoảng: “?!!!”

Dung Mạn Trăn luôn dịu dàng, ưu nhã cũng thiếu chút nữa trượt xuống khỏi ghế.

Lúc này Thẩm Thận mới ý thức được lời nói sai sai của mình trong lúc hoảng hốt, sợ hãi chảy mồ hôi lạnh.

Thẩm Thế An trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diễn, tức giận đến nỗi nói chuyện cũng không trôi chảy: “Chuyện, chuyện là như thế nào! Con còn chuyển giới? Còn, còn mang thai! Ai làm!”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Anh xem như đã biết mạch não kỳ quái của Thẩm Thận là học từ ai rồi.

Thẩm Thận ấp úng giải thích, đây là một chương trình tình yêu mà Thẩm Chi Diễn tham gia.

Anh ấy ấn mở video, cho Thẩm Thế An và Dung Mạn Trăn xem.

Thẩm Thế An xem một hồi, hơn nữa Thẩm Thận cũng giải thích, cuối cùng cũng hiểu rõ, chương trình tình yêu này là thế nào.

“Đây không phải chuyện nhảm nhí sao! Yêu đương là chuyện quan trọng như vậy, tại sao có thể sử dụng chủ đề quan trọng như vậy như một chương trình được chứ!”

Thẩm Thận nhỏ giọng giải thích: “Cũng không phải nhảm nhí…”

Thẩm Thế An tức giận: “Ba còn chưa truy cứu việc con xem loại chương trình kỳ quái này đấy, con còn dám nói chuyện giúp anh à!”

Thẩm Thận lại yên lặng cúi thấp đầu.

Cuối cùng vẫn là Dung Mạn Trăn ra mặt, nhẹ nhàng khuyên bảo Thẩm Thế An.

Anh em hai người nhận được ánh mắt của bà ấy, lén lút đi ra ngoài.

Hai người đứng ở ngoài sân.

Thẩm Thận không được tự nhiên xoa xoa góc áo.

Thẩm Chi Diễn khoanh tay, mỉm cười dịu dàng nhìn Thẩm Thận: “Đã xem đến kỳ mới nhất rồi, sẽ không đến mức là tùy tiện mở ra xem đâu nhỉ? Em giải thích cho anh nghe chút đi?”

Thẩm Thận im lặng gục đầu xuống.

Anh ấy cũng không biết mình nên nói là mình cuồng anh trai nên ghen tỵ hay là fan CP, nói theo cách nào thì dễ chết hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc