ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Trans: Atiso

Hai người Trình Kiệt cuối cùng cũng nhớ tới Dương Trinh, lập tức vội vã qua cứu anh ta ra ngoài.

Ba người dần dần bình tĩnh lại.

Thời gian giới hạn của “Trốn thoát khỏi mật thất” chỉ có hai tiếng, nên hiện tại bọn họ phải nhanh chóng tìm được cơ quan mật thất tiếp theo.

Bởi vì Trình Kiệt thường xuyên chơi mật thất, nên có trách nhiệm phân công nhiệm vụ.

Chỉ là tới lúc phân đến Khương Đào, Trình Kiệt dừng lại một lúc, liền trực tiếp bỏ qua cô.

Tóm lại, trừ Khương Đào, ba người bọn họ cuối cùng cũng giống một đội chơi trốn thoát khỏi mật thất bình thường.

Nhưng căn bản sự chú ý của khán giả không đặt vào việc giải mật thất của bọn họ, toàn bộ đều rơi xuống nồi lẩu của Khương Đào.

[Sử Ma Đại Vương vẫn vô cùng có lương tâm, nồi lẩu này thật hấp dẫn quá đi [nước miếng] [nước miếng]]

[Này, đồ Khương Khương của chúng tôi ăn cái gì cũng ngon hết, thật sự giới thiệu toàn đồ ngon, cứ coi vlog Khương Khương đăng đi, quả thật là kho báu của người sành ăn!! ]

[Thao Thiết giơ tay lên, mỹ thực Khương Khương giới thiệu cho dù là mùi vị hay chất lượng đều rất tốt, cái duy nhất không tốt chính là phải nhanh tay giành lấy, bằng không chưa đến một phút liền hết hàng.]

[Nhớ lại tôi cũng không giành được trái cây sấy Tâm An, trái tim đau khổ trôi đến Thái Bình Dương rồi~]

[Mặc dù không phải là Thao Thiết, nhưng Khương Đào là mối quan tâm đặc biệt của tôi]

[Đặc biệt quan tâm +1]

Sử Hàm nhìn bình luận chạy trên màn hình, thiếu chút nữa tức chết.

Có thể nào cho Trốn khỏi mật thất chút tôn trọng không! Có thể nào cho những nhân viên đang tận tâm tận chức giả ma giả quỷ cùng tổ đạo cụ chút tôn trọng không!



Thế là Sử Hàm lập tức dùng bộ đàm liên hệ với tổ đạo cụ, để bọn họ tạo một chút hiệu ứng kinh hãi.

Đám ba người Trình Kiệt nhịn hương thơm mê người của nồi lẩu, cuối cùng tìm thấy chút manh mối.

Đầu tiên bọn họ tìm thấy một mảnh giấy bốn người đồng hương để lại, đối phương thừa nhận bản thân đã lừa bọn họ tới đây, vô cùng xin lỗi bọn họ, nhưng anh ta cũng bị truy đuổi, chỉ có thể âm thầm lưu lại một chút manh mối, giúp đỡ bọn họ chạy trốn.

Bên cạnh mảnh giấy, bọn họ tìm thấy một cái đèn pin, còn có một vài mảnh giấy kỳ lạ khác.

Theo luật chơi của mật thất, muốn tìm được mấu chốt của những cửa sau đều dựa trên những mảnh giấy này.

Nhưng trong lúc bọn họ đang phân tích, đèn trên đỉnh đầu bắt đầu nhấp nháy chập chờn.

Phương Dật Nhiên bị giật mình kêu lên một tiếng, lập tức nhảy đến bên cạnh Khương Đào.

Trình Kiệt và Dương Trinh không muốn biểu hiện quá hèn nhát, thế là miễn cưỡng đứng yên tại chỗ.

Mà bóng đèn trên đỉnh đầu bọn họ chớp chớp vài cái, cuối cùng cũng tắt ngấm.

Dương Trinh nỗ lực khắc chế nỗi sợ hãi, nói: “Đây đều là trò lừa bịp để dọa người, khẳng định một hồi nữa sẽ có thứ gì đó xông ra dọa chúng ta…”

Nhưng bọn họ đợi một lúc lâu, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Sử Hàm ở sau hậu đài cười lạnh: Anh ta sẽ dùng những mánh khóe hạ đẳng vậy để dọa người sao!

[Hahaha, cười chết với anh Dương rồi, phân tích một hồi anh dũng như hổ, kết quả lại là đồ gà mờ]

[Cái bệnh ngại giùm của tôi lại tái phát rồi…]

[Cái sự tự tin vô dụng kia của anh Dương, tôi coi tiết mục mà cười đau cả bụng!]

[Anh Dương, vĩnh viễn là đáy chuỗi thức ăn của thôn.]

Dương Trinh đợi một lúc cũng không thấy có thứ gì chui ra, cảm thấy có chút lúng túng.

Trình Kiệt ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta vẫn nên phân tích manh mối trước đi.”

Anh ta mở đèn pin lên, chiếu vào mảnh giấy.

Trong quá trình giải đố, Trình Kiệt còn có chút đáng tin cậy.

Thuần thục tìm được cửa tiếp theo.

[Anh Kiệt là giỏi nhất!!!]

[Oaa! Trông vừa đẹp trai vừa thông minh! Sao trên thế giới này lại có thể có người đàn ông hoàn mỹ như vậy chứ]

Trình Kiệt và Dương Trinh tràn đầy tự tin đi tới nơi manh mối chỉ dẫn, quả nhiên tìm thấy một cánh cửa bị che khuất.

Trình Kiệt nhập mật mã, cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.

Nhưng đột nhiên vào lúc này, một khuôn mặt người thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hai người bị dọa kêu lia lịa, lăn lê chạy bò về phía sau.

Nhưng không ngờ rằng một tấm lưới sắt từ phía trên rơi xuống, trực tiếp đem quán lẩu phân cách thành hai phần, đem bọn họ vây lại bên trong.

Dương Trinh không cầm chắc đèn pin, làm nó lăn tròn rơi xuống đất, trực tiếp lăn qua phía bên kia cửa.

Sau đó, cái cửa vốn dĩ đã được mở ra bị đóng sầm lại.

Trình Kiệt và Dương Trinh đều xụi lơ trên đất, thở đứt đoạn từng ngụm từng ngụm khí.

Khán giả cũng bị cái mặt quỷ thình lình nhảy ra dọa sợ, nửa ngày mới bình luận tiếp.

[Ôi mẹ ơi, thiếu chút nữa dọa chết tôi rồi.]

[Tôi vừa cảm thấy tim mình hình như ngừng đập luôn, tôi không dám nhìn hai người bọn họ nữa, vẫn là đi ngắm Khương Khương và Nhiên Nhiên đáng yêu của tôi thôi.]

[Đây là chuyện gì thế? Không phải cửa tiếp theo sao?]

[Fan lâu năm của mật thất giải thích một chút nè, mỗi manh mối trong mật thất không phải cái nào cũng là thật, có lúc sẽ trộn lẫn với những manh mối gây hiểu lầm, cần phải phân biệt kĩ.]

[Cái manh mối lúc trước bọn họ tìm được, không phải là của vị đồng hương đã lừa bọn họ tới sao? Vậy sao mà bảo đảm anh ta sẽ không tiếp tục lừa bọn họ nữa chứ?]

[Đ*m*, nói cũng có lý nha]

[Vậy hiện tại phải làm thế nào đây?]

[Đúng đó, đèn pin mất rồi, manh mối cũng sai, lẽ nào ngay vòng một mà cứ vậy dậm chân tại chỗ sao.]

Bên trong mật thất.

Cuối cùng Khương Đào cũng ăn xong nồi lẩu, ợ một cái.

Phương Dật Nhiên bị mấy cảnh tượng liên tiếp vừa rồi dọa sợ, kéo lấy ống tay áo Khương Đào sống chết không buông.

Khương Đào cứ như vậy đem theo đứa con ghẻ này đi tới chỗ lưới sắt.

Trình Kiệt lúc này không còn khí thế như lúc mới tiến vào mật thất, có chút tủi nhục cúi thấp đầu nói: “Đội trưởng, cô có thể cứu chúng tôi ra ngoài không?”

Khương Đào: “Tại sao muốn tôi cứu?”

Trong lòng Trình Kiệt hụt hẫng.

Anh ta vốn tưởng rằng bọn họ từng kề vai sát cánh trong “Đại hội thể thao Ngôi sao mới”, anh ta còn mời Khương Đào một bữa, hai bên đã có chút tình hữu nghị, nhưng không ngờ rằng Khương Đào lại lạnh nhạt như vậy…..

Trong lúc anh ta còn đang rầu rĩ.

Khương Đào nói: “Ở chỗ kia có một cái hốc, các anh có thể tự mình chui ra mà!”

Trình Kiệt: “…??”

Anh ta nghe theo chỉ dẫn của Khương Đào, phát hiện chỗ lưới sắt áp vào tường, quả nhiên có một cái cửa cao đến đầu gối, chỉ là do trong tay không có đèn pin, bọn họ lại đang hoảng hốt, tư duy theo quán tính đi xuống, mới không chú ý tới điểm này.

[hahahahahahahahahaha anh Trình của tôi không dễ dàng gì cúi đầu, kết quả cô nói với ảnh không cần cứu, chui lỗ chó ra là được.]

[huhuhu, thật xin lỗi anh Trình, nhưng góc nhìn chỗ anh thật là đáng sợ, em vẫn đi ngắm Khương Khương thì hơn.]

[Định luật xui xẻo của anh Trình từ trước tới nay chưa bao giờ mất hiệu lực, vừa nãy nhìn anh ấy thuận lợi mở cửa, tôi biết chắc có điềm rồi, đặc biệt che mắt lại, quả nhiên che mắt có hiệu quả.]

[Lầu trên, học được rồi, học được rồi.]

Trình Kiệt và Dương Trinh vất vả bò từ lỗ chó ra.

Bọn họ vô cùng chán nản, thật vất vả giải được câu đố thế mà lại là manh mối sai, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng lúc trước bọn họ đã tìm hết một lượt, không tìm thấy manh mối nào khác, mà đèn pin trong tay cũng rơi mất rồi, hiện tại càng khốn khổ.

Khương Đào vừa khịt khịt mũi, vừa đi đến trước một cái tủ.

Trình Kiệt cười khổ nói: “Lúc trước bọn tôi tìm rồi, bên trong cái tủ này không có manh mối đâu…”

Anh ta vừa nói dứt câu, liền thấy Khương Đào trực tiếp đẩy cái tủ ra, lộ ra một cánh cửa bị che khuất.

Ba người Trình Kiệt: “!!!!!!”

Sử Hàm: “!!!!”

Khán giả:[!!!!]

[Round 2, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win]

Khương Đào thuận theo đó tiến vào, Phương Dật Nhiên sít sao bám theo sau.

Trình Kiệt vẫn còn đang hốt hoảng.

Đột nhiên, đèn trong quán lẩu vốn bị tắt, lại sáng lên.

Chỉ là, cái màu ánh đèn lần này, là màu đỏ.

Kèm theo ánh sáng của bóng đèn, cái lưới sắt lúc nãy ở bên kia truyền tới âm thanh kéo sát chầm chậm rợn người.

Trình Kiệt không dám nghĩ nữa, vội vàng chạy vào bên trong phòng, thuận tay khóa luôn cửa lại.

Đèn bên trong căn phòng đã được mở lên.

Nhìn có vẻ giống nhà bếp, dao thớt tán loạn, còn có mấy cái nồi lớn, bị sắc đèn màu bên trên đỉnh đầu chiếu vào, càng nổi bật thêm chút u ám.

Có điều tạm thời an toàn rồi.

Trình Kiệt không nhịn được liền hỏi Khương Đào: “Cô làm thế nào mà biết lối ra chính xác ở bên này?”

Đây cũng là điều mà Sử Hàm và khán giả muốn biết.

Khương Đào nói như lẽ dĩ nhiên: “Đằng sau của quán lẩu không phải là nhà bếp sao?”

Mặt của cô như muốn nói “Đây là điều hết sức bình thường, lẽ nào anh không biết?”, khiến Trình Kiệt tự hoài nghi bản thân, những lần chơi mật thất trước lẽ nào đều là giả sao?

[Hình như… đúng là như vậy nhỉ?]

[Không thể phản bác]

Trình Kiệt còn muốn hỏi, cô làm sao biết được đây là nhà bếp.

Đành nuốt trở lại.

Nếu như ngữ khí của Khương Đào vẫn thản nhiên như vậy, anh ta sẽ cảm thấy bản thân giống thằng ngốc.

Còn về phía Sử Hàm thì đang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc đó anh ta đã lên kế hoạch, mấy người họ muốn tìm thấy cánh cửa bị giấu sau cái tủ phải mất thêm một lúc nữa.

Sau đó, đèn trên đỉnh đầu bọn họ sáng lên màu đỏ biểu thị nguy hiểm.

Bên trong cái cửa bị Trình Kiệt mở ra sẽ có nhân viên công tác giả quỷ đứng sẵn ở đó, ý của anh ta là muốn hai người trong lưới tự tìm lỗ chui ra, hai người còn lại trong phòng phải tìm cửa thoát.

Đoạn này nhất định sẽ rất gay cấn và gây được tiếng cười, tiết tấu căng thẳng, sẽ khiến các tuyến hóc môn của con người tăng cao.

Đồng thời số lượng người xem cũng theo đó tăng cao.

Nhưng hiện tại là chuyện gì đây?!

Khương Đào cứ nhẹ nhàng tìm thấy cửa ẩn như vậy, liền qua luôn màn sau.

Mà bao nhiêu sách lược anh ta dày công chuẩn bị như vậy thế mà toàn bộ không có cơ hội xuất hiện, chỉ có cái đèn màu đỏ vội vã sáng lên một chút, y như chuyện hài.

Thật vô vị.

Khán giả khẳng định sẽ bỏ coi luôn.

Nói không chừng đây sẽ là tập “Trốn thoát khỏi mật thất” có lượt xem thấp nhất.

Nhưng ngay lúc này, phó đạo diễn kinh ngạc hô to: “Lão đại, lượt xem tăng rồi!”

“Đã đạt tới kỷ lục luôn rồi!”

Sử Hàm: “?!!”

[Có chị em giới thiệu đây là mùa không đáng sợ nhất của mật thất, tôi liền to gan lớn mật tới xem nè]

[Nghe nói đây là mùa dành cho những người nhát gan, tôi xông tới đây!!]

[Vốn dĩ không có hứng với cái loại nghệ thuật trốn thoát này, cảm thấy như kiểm tra bệnh tim ấy, có điều hiện tại coi thử, cũng nhàn nhã đấy chứ nhỉ.]

Sử Hàm: “?!!”

Anh ta càng ngày càng không hiểu được khán giả nữa rồi.

Khương Đào dạo một vòng quanh nhà bếp, nhưng chẳng tìm được cái gì có thể ăn.

Đáng ghét! Rõ ràng cô ngửi thấy mùi bánh kem mà!!

Ăn lẩu xong ăn thêm một chút ngọt ngọt không phải thiên kinh địa nghĩa sao*?

*lẽ hiển nhiên

Khương Đào càng nghĩ càng tức giận.

Đúng lúc tổ tiết mục lặp lại mánh cũ, ánh điện bắt đầu lập lòe chớp tắt, cùng lúc vách tường đột nhiên mở ra một cơ quan, một hình nhân hiện ra, dọa bọn họ co rúm lại.

Ai ngờ Khương Đào trực tiếp tách cơ quan trên vách tường ra, đem hình nhân lôi ra ngoài.

Phương Dật Nhiên lấy hết can đảm đưa mắt nhìn: “Ơ, có phải trong miệng của nó ngậm cái chìa khóa không?”

Trịnh Kiệt vội vàng chạy qua, cạy miệng của hình nhân ra, cầm lấy chìa khóa.

Vừa khớp với cái hộp bị khóa lúc trước bọn họ tìm thấy.

Sử Hàm: “…”

Người anh ta đã tê rần.

Anh ta vốn dĩ muốn lợi dụng nguyên lý lúc tắt đèn, trong lúc mọi người bị dọa sợ sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ, mà đã có căn phòng phía trước làm nền, bọn họ sẽ tưởng hình nhân này để dọa người, sẽ không nghĩ tới manh mối ở trên người nó, cho đến khi suy luận qua hàng loạt chứng cứ, trở về trạng thái cơ bản của câu chuyên quán lẩu, mới nghĩ tới hình nhân này.

Nhưng mà, Khương Đào trực tiếp lôi hình nhân ra rồi.

Bọn họ không những phát hiện sự tồn tại của chìa khóa trước, thậm chí tìm được manh mối khác, còn treo tóc giả và quần áo của hình nhân lên.

Đây đại khái là đạo cụ thảm nhất trong lịch sử của mật thất, thảm thứ hai chính là người anh em ở căn phòng trước, không chỉ không dọa được bọn họ còn bị lột mất tóc giả.

Chưa từng gặp qua khách mời nào tàn nhẫn như vậy!!

Có sự bạo lực của Khương Đào trợ giúp, tốc độ giải mật thất của bọn họ vô cùng nhanh.

Cái gì mà đồ để dọa người, chỉ cần ngóc đầu lên, đều không có cơ hội thể hiện trong tay Khương Đào.

Phó đạo diễn hoảng sợ nói: “Lão đại, nếu cứ như vậy đi tiếp, chưa đến 1 giờ đã giải xong cái mật thất này rồi!”

Sử Hàm: “!!”

[Đại hội thể thao Ngôi sao mới lần trước còn không cảm thấy gì, nhưng mà dưới tình huống như thế này, Khương Khương thật đáng để dựa dẫm nha!]

[Chị Khương, và những người đàn ông vô dụng của cô ấy]

[Nếu tôi mà có đồng đội như thế này, tôi cũng muốn đi chơi mật thất]

[Khương Khương quá đẹp trai rồi!!!]

[Từ trước đến giờ chưa coi màn trốn thoát khỏi mật thất nào thuận lợi thế này, thật là vui tai vui mắt!!]

[Round 3, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win!]

Số lượng người xem không ngừng tăng lên.

Sử Hàm không biết nên vui hay nên buồn.

Mà 4 người ở trong mật thất đã ra khỏi nhà bếp, thông qua thang máy đi xuống một phòng bếp nhỏ khác.

Căn cứ theo manh mối trong phòng bếp nhỏ.

Cửa tiếp theo bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ một mình.

Trình Kiệt xung phong đảm nhận xuất phát trước, thiếu chút bị dọa cho không về được.

Dương Trinh và Phương Dật Nhiên phía sau bị dọa sợ, nói gì cũng không dám đi vào.

Sử Hàm ở đằng sau camera giám sát cười lạnh.

Đồng đội “heo” chính là mắt xích quan trọng nhất để quyết định có thể trốn thoát khỏi mật thất hay không.

Nỗi sợ hãi, chính là một trong những điều khó khắc phục nhất của nhân loại, cho dù gan Khương Đào có lớn đi chăng nữa, nếu đồng đội không được, cũng vô dụng.

Khương Đào thở dài: “Các anh thật sự không dám??”

Phương Dật Nhiên mém chút là ôm đùi cô khóc nói: “Chị, chị biết mà, em sợ nhất là mấy thứ trơn trơn, mấy con quái vật đó đều là trơn trơn mà, em không dám đi đâu!”

Mặt Dương Trinh cũng trắng bệch.

Mặc dù không nói gì nhưng cũng biểu đạt ý tứ như vậy.

Khương Đào nhíu mày.

Cô không tình nguyện ăn cái loại tâm trạng sợ hãi này, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Vì thế cô vỗ nhẹ vai Phương Dật Nhiên một cái: “Hiện tại không sợ nữa, đi đi, pikachu.”

Phương Dật Nhiên: “?”

Cậu ta ngơ một lát.

Trong khoảnh khắc vừa nãy, cậu ta đột nhiên cảm thấy bản thân không sợ hãi nữa.

Lẽ nào cảm giác an toàn chị Khương mang lại đỉnh vậy sao, mới chỉ vỗ nhẹ một cái, bản thân đã hết sợ rồi?

Trình Kiệt nhìn cậu ta ngây ngốc như vậy, cho rằng cậu ta bị dọa tới cực hạn rồi.

Thân là anh em, anh ta rất rõ điểm yếu của Phương Dật Nhiên, có chút không đành lòng, vừa định nói, nếu không bọn họ chọn bỏ cuộc đi.

Không ngờ rằng.

Phương Dật Nhiên cầm lấy đạo cụ nói: “Tôi đi làm nhiệm vụ đây!”

Trình Kiệt: “!!”

Phương Dật Nhiên nói xong liền thật sự cầm lấy đạo cụ tiến vào căn phòng nhỏ.

Vượt ngoài dự liệu hoàn thành nhiệm vụ của tất cả mọi người.

[Đ*M*, Tình huống gì đây!]

[Nhiên Nhiên dũng cảm như vậy sao! Fan của Nhiên Nhiên đang hết sức kinh hãi]

[Nhờ bàn tay thần của chị Khương đó, vỗ vỗ một cái, Nhiên Nhiên liền không sợ nữa]

[huhuhu, em cũng nhát gan lắm, em cũng muốn được chị Khương vỗ vỗ]

Phương Dật Nhiên thuận lợi trở lại, khuôn mặt vì hưng phấn mà có hơi đỏ lên.

“Tôi vậy mà thật sự không sợ nữa, tôi còn hoàn thành nhiệm vụ nè!!”

Trình Kiệt sảng khoái nói: “Cậu trưởng thành rồi!”

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Dương Trinh.

Dương Trinh: “! ”

Khương Đào khoanh tay, hoàn toàn không có ý định vỗ vỗ cho anh ta dũng khí.

Dương Trinh cũng không có cái mặt giống Phương Dật Nhiên, để làm nũng với cô.

Chỉ có thể cắn răng xông tới, vừa sợ hãi thét chói tai, vừa đi lấy vật phẩm nhiệm vụ.

Nhưng mà không ai ngờ tới.

Sau khi anh ta cầm được vật phẩm, toàn bộ tình cảnh đột nhiên thay đổi, dưới đất thình lình phả ra làn nước màu đỏ, mà kèm theo mực nước dâng cao, bên trong mật thất vang lên tiếng “quái vật” bò sát rợn người.

Căn cứ theo thiết kế của mật thất, nếu bọn họ bị những quái vật này bắt được, sẽ bị bọn chúng đồng hóa, hoàn toàn kẹt tại quán lẩu, tương đương với việc trốn thoát thất bại.

Dương Trinh ở đằng xa phát ra tiếng kêu thảm thiết, xem ra đã bị quái vật bắt được rồi.

Mặc dù bọn họ bên này có căn phòng ngăn cách, nhưng cũng không chặn được bao lâu nữa.

Nhưng mọi người đã đi tới bước này rồi, không ai muốn thất bại ở đây.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cầu treo bằng dây cáp chật hẹp, nhưng cách mặt đất bằng chiều cao của một người, nếu muốn trèo lên, phải có ít nhất một người ở lại làm cầu thang.

Quái vật càng ngày càng tiến gần rồi, nếu ở lại, đồng nghĩa với việc hy sinh.

Trình Kiệt cắn răng, quyết định dứt khoát nói: “Hai người lên đi, lấy tôi làm thang lên!”

Khương Đào: “Nói nhảm gì đó?”

Trình Kiệt: “?”

Sau đó anh ta cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người như cái bao tải bị vác lên cầu treo.

Trình Kiệt: “!”

Ngay sau đó, Khương Đào ôm Phương Dật Nhiên kiểu công chúa, dùng lực đạp vách tường bên cạnh, cũng nhảy lên theo.

Quái vật vừa lúc đuổi đến, chỉ có thể kêu vọng lên, phát ra tiếng gầm gừ.

[Đ* M*!!!!!]

[Mẹ nó này là năng lực bạn trai bùng nổ!!]

[Chị Khương thật sự có cảm giác an toàn quá đi!!]

[Chị gái giết em đi!! Cầu gả!!]

[Mặc dù tui là fan Nhiên Nhiên, nhưng khoảnh khắc vừa nãy, tui muốn nhập hồn vào Nhiên Nhiên!!!]

[Đây là tái hiện lại cảnh nổi tiếng ở thôn trang sao!!!]

[Haizz, lần này chắc chắn trốn thoát thành công rồi, nhưng mà tội anh Dương ghê, toàn bộ thành viên chỉ có mình anh ấy hi sinh]

Trong lúc khán giả đang than thở thương tiếc, bước chân Khương Đào dừng lại một chút.

Lúc này dưới chân bọn họ chính là nơi vừa nãy Dương Trinh làm nhiệm vụ, hiện tại tất cả quái vật đều bị quây trong phòng bếp nhỏ, ngược lại chỗ bên này không có con nào.

Lúc này, cái lu nước trên ván động động, Dương Trinh cẩn thận ló đầu ra.

Xui xẻo lâu như vậy, năng lực cảm nhận nguy hiểm của anh ta đã được nâng cao cải thiện rõ rệt, khoảnh khắc phát hiện quái vật, lập tức tìm được một cái lu nước còn trống trốn vào luôn.

Chỉ có điều lúc đó quái vật quá nhiều, chặn mất tầm nhìn của ống kính, cho nên hành động tự cứu xuất sắc đó khán giả không thấy được.

[Đ* M*! anh Dương chưa chết!!]

[Huhuhu, tốt quá rồi!]

[Nhưng cho dù không chết, cái cầu treo kia còn cao hơn lúc trước, làm sao mà trèo lên được ta!]

[Xung quanh đây một cái để cầm nắm cũng không có, cho dù chị Khương có thể đi xuống, nhưng cũng không thể trèo lên được đâu]

[Hơn nữa quái vật sắp tới nữa rồi, thời gian cũng không kịp]

[Đừng mà, anh Dương không dễ dàng gì mới sống sót, đừng để anh ấy chết mà!!]

Khương Đào không lo lắng một chút nào, nói với Trình Kiệt và Phương Dật Nhiên ở bên cạnh: “Cởi áo ra.”

Hai người: “!!!”

Nhưng họ nhanh chóng phản ứng kịp, lập tức cởi áo khoác xuống.

Khương Đào nhanh chóng cột áo lại thành sợi dây thừng, thả xuống dưới.

Dương Trinh sợ không an toàn, còn hơi do dự, leo lên dây thừng có hơi chậm.

Đúng lúc, đám quái vật đã xông tới.

Khương Đào thành thục kéo dây thừng.

Chỉ thấy Dương Trinh giống như một con cá bị câu lên, “ba” một tiếng rơi trên cầu treo.

[…]

[Con cá này to quá à (bushi)]

[Huhuhu tốt quá rồi, tất cả thành viên được cứu rồi!]

[Tập này hay quá! Đầu tiên hài hước, sau đó kịch tính, trừ khủng bố ra khung bậc cảm xúc nào cũng có]

[Round nnn, Sử Ma Đại Vương VS Mãnh thú Khương Đào, Khương Đào win!]

Sử Hàm: “…”

Anh ta đã từ bỏ rồi.

Cái bug* Khương Đào này chuyện gì cũng có thể làm ra.

*là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính.

Lần này anh ta thua rồi.

Thua triệt để không ngóc dậy nổi. Anh ta lẳng lặng gỡ tai nghe xuống, chuẩn bị ra cửa hoan nghênh bọn họ.

4 người Khương Đào từ cầu treo đi ra.

Ba người kia nhìn bầu trời xanh bên ngoài, kích động không thôi.

Dương Trinh nhìn Khương Đào ở đằng xa, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Mặc dù rất nhục nhã, nhưng ai chả muốn chiến thắng.

Lúc ở thôn trang, anh ta luôn âm thầm cầu nguyện bản thân được chung đội với Khương Đào, nhưng đáng tiếc chưa bao giờ được toại nguyện.

Không ngờ rằng, không thực hiện được nguyện vọng ở thôn trang, vậy mà lại được hoàn thành ước nguyện ở chương trình khác.

Thì ra đây chính là cảm giác của đám Đường Ngữ Hạ sao?

Thật quá sảng khoái rồi!!

Sử Hàm bước đến, cười khổ nói: “Chúc mừng các bạn trốn thoát khỏi mật thất.”

“Đồng thời, các bạn chỉ mất 1 giờ 14 phút, phá vỡ kỷ lục của mật thất, chúc mừng!”

Ba người Trình Kiệt càng thêm vui vẻ.

Khương Đào khịt khịt mũi: “Anh chuẩn bị bánh kem hả?”

Cái mùi thơm quanh quẩn cả mật thất, cuối cùng tìm ra là ở trên người Sử Hàm.

Sử Hàm: “…”

Mấy người Trình Kiệt hưng phấn: “Có phải là bánh kem chúc mừng chúng tôi trốn thoát thành công không?”

Sử Hàm: “Không.”

“Đây vốn dĩ là sau khi mấy người thất bại, sẽ úp lên mặt mấy người.”

Đám Trình Kiệt: “…”

Khương Đào không tán thành nói: “Sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy chứ? Vẫn nên mau mang lại đây đi, tôi ăn giúp các anh cho.”

Sử Hàm: “…”

Anh ta làm bộ không nghe thấy lời Khương Đào.

Do thời lượng không đủ yêu cầu, anh ta chỉ có thể thêm một phân đoạn nữa, phỏng vấn cảm giác của bọn họ sau khi trốn thoát thành công.

Dương Trinh và Phương Dật Nhiên đều bày tỏ rất cao hứng, chỉ có Trình Kiệt nói với Khương Đào, “Đội trưởng, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

“Tại sao đãi ngộ giữa chúng tôi và Dật Nhiên lại khác biệt như vậy, lúc chạy trốn, Dật Nhiên được ôm kiểu công chúa, còn chúng tôi lại bị quăng như cái bao tải???”

Sử Hàm hai mắt sáng ngời.

Loại vấn đề này chính là điểm nhấn đó!!

[Tui cũng muốn biết!!!]

[Quan hệ giữa Nhiên Nhiên và chị Khương tốt hơn đó]

[Chẳng lẽ là bởi vì Dật Nhiên biết làm nũng sao, nói thật, chị à nếu em đụng phải một em trai cún con như vậy, cũng khó mà đứng vững.]

[Trình Kiệt: Mọi người đều là thiếu nam mỹ nữ, cách biệt cũng quá là lớn rồi.]

[Đúng đó, thời điểm thực hiện nhiệm vụ cá nhân, Dật Nhiên được vỗ vỗ động viên, còn anh Dương chỉ nhận lấy một tiếng “hừm”]

[Anh Dương: Tại sao tình tiết bi thảm luôn là tôi gánh…]

Trong lúc một loạt bình luận sôi nổi phỏng đoán.

Khương Đào thản nhiên nói ra đáp án: “Các anh có cho tôi chocolate đâu.”

[???]

[Chocolate nào???]

[Tôi khuyến cáo tổ tiết mục nên nhanh chóng nhả đoạn đó ra đây, đừng bắt tôi quỳ xuống cầu xin mấy người.]

Sử Hàm cũng ngớ người ra, nhưng vẫn lục tìm các phân đoạn được quay trước lúc phát trực tiếp.

Cái thủ pháp dâng lễ vật của Phương Dật Nhiên vô cùng tự nhiên bài bản, vừa nhìn liền biết đã liều mạng học được ở đoàn phim “Lăng Tiêu Ký”.

[Hahahahahahahahaha]

[Phương Dật Nhiên: nhân viên ngoài biên chế của nhóm báo cáo sống còn]

[Tôi biết mà, chị Khương của tôi tuyệt đối không có cái gì mà quan hệ không rõ ràng, cho dù là có, cũng chỉ có thể cùng với Đào tử thôi!]

Cuối cùng micro được chuyển đến trước mặt Khương Đào.

Sử Hàm: “Cô Khương đối với lần trốn thoát khỏi mật thất này, cô có cảm nhận gì không?”

Khương Đào nhíu mày, dường như có chút thất vọng: “Anh gạt người! Căn bản không có quỷ!”

Sử Hàm: “????”

Hot search Weibo đêm đó.

#Khương Đào căn bản không có quỷ#

#Giá một hộp chocolate trong trốn thoát khỏi mật thất#

Bình luận

Truyện đang đọc