ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Tần Ngộ tức giận trở lại hậu trường.

Người đại diện chạy tới với vẻ mặt như đưa đám: “Anh trai của tôi ơi! Sao anh lại tùy tiện chấp nhận tham gia chương trình giải trí vậy chứ!”

Vốn dĩ cậu đã lên lịch trình cho Tần Ngộ ổn thỏa, ai ngờ Tần Ngộ lại đến ghi hình chương trình này, cậu đã đau khổ để Tần Ngộ tham gia một kỳ, nào ngờ vậy mà anh lại nói muốn ghi hình thêm một kỳ nữa, còn nói trước hàng bao nhiêu người xem.

Tần Ngộ nhíu mày:”Đồng ý cũng đã đồng ý rồi, tôi đi làm nhiều mà cậu không vui sao?”

Người đại diện: “…”

Cậu yếu ớt đề nghị: “Em sửa lịch trình thu âm ca khúc mới vào thứ sáu tuần sau lên thứ tư nhé?”

“Không được.” Tần Ngộ lạnh lùng từ chối, “Sáng thứ tư tôi muốn đi xem triển lãm tranh, buổi chiều thì xe mới của tôi tới, tôi muốn thử xe, không rảnh.”

Nguời đại diện: “Vậy thứ ba thì sao?”

Tần Ngộ: “Không được, tôi đã làm việc liên tục cả chủ nhật và thứ hai rồi, thứ ba tôi cần nghỉ ngơi.”

Người đại diện: “…”

Khóc không ra nước mắt.

Vào những lúc như thế này, cậu cực kỳ hâm mộ Đỗ Sùng.

Nhìn Thẩm Chi Diễn nhà người ta, cùng là đỉnh lưu nhưng người ta là chiến sĩ thi đua trứ danh giới giải trí, cả năm không ngơi nghỉ. Cậu thật sự cảm thấy chua xót.

Lúc này Khương Đào và Đồng Đồng đi qua từ bên cạnh.

Đồng Đồng nói: “Thứ bảy có ba sự kiện, sáng chủ nhật chụp quảng cáo, buổi chiều em hẹn phòng làm việc tạo hình mới, sau đó sáng thứ hai có hai lịch trình, buổi chiều sẽ tới Giang Thành, buổi tối có một cuộc phỏng vấn, đến thứ ba sẽ đi chụp ảnh tuyên truyền cho phim…”

Khương Đào ấm ức: “Nhiều việc như vậy?”

Đồng Đồng: “Ngoan, chờ xong hết việc thứ ba, buổi tối chúng ta đi ăn cơm rang và gà.”

Khương Đào: “Được.”

Người đại diện của Tần Ngộ: “…”

Đây là Nghệ! Thuật! Thần! Tiên gì vậy!!!

Thật! Hâm! Mộ!

Tần Ngộ nheo mắt, nói với người đại diện: “Tôi nhớ lúc trước cậu có nói hoạt động tuyên truyền phim gì đó đúng không?”

Người đại diện: “Đúng vậy, nhưng em đã xem kịch bản gốc rồi, còn phải vận động rất nhiều, yêu cầu thể lực rất cao, em sợ anh…”

Vẻ mặt Tần Ngộ tối sầm lại: “Cậu nói tôi không được?”

“Không phải, không phải.” Người đại diện vội vàng giải thích, “Chủ yếu là sợ anh mệt.”

Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Nhận!”

Một cô gái như Khương Đào còn không sợ, chẳng lẽ sức khỏe của anh ta còn kém một cô gái sao?

Ở chương trình giải trí không báo được thù!

Vậy thì anh ta sẽ báo thù ở sân vận động!!

Người đại diện kinh ngạc, hiếm khi thấy Tần Ngộ có thái độ tích cực làm việc như vậy, cực kỳ vui sướng, “Vậy được, thứ ba sẽ không nghỉ, trực tiếp đến Giang Thành…”

“Như vậy sao được?” Tần Ngộ nhíu mày, “Đổi thành thứ hai nghỉ ngơi, đẩy lùi lịch thứ hai xuống rồi sắp xếp cho tôi một huấn luyện viên thể hình.”

Người đại diện: “…”

Tần Ngộ anh!

Tần Ngộ: “Có vấn đề gì sao?”

Người đại diện nuốt xuống cay đắng, nghiến răng nói hai chữ: “Không có.”

Nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Phát sóng trực tiếp “Hiện trường vụ án” kết thúc.

Sử Hàm nhìn số người xem cuối cùng trên màn hình, thở phào nhẹ nhõm.

Thử thách làm một chương trình mới rất nguy hiểm.

Sống hay chết dựa cả vào kỳ đầu tiên.

Sử Hàm cũng do dự một hồi lâu mới quyết định chọn Khương Đào làm khách mời kỳ đầu tiên.

Sự thật chứng minh anh ta không chọn sai.

Tuy rằng cốt truyện bị Khương Đào đảo lộn, tuy rằng cô đã biến chương trình trinh thám phá án thành chạy trốn cái chết, tuy rằng cô khiến tim anh ta lên xuống điên cuồng trong suốt quá trình quay nhưng không quan trọng.

Trải qua kỳ đầu tiên, chương trình này có thể sống.

Hơn nữa bởi vì biểu hiện “ưu tú” của Khương Đào nên khiến Tần Ngộ tham gia thêm một kỳ nữa.

Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy rằng Sử Hàm có chút mất mát, anh ta vẫn luôn được mọi người coi là đại ma vương, nổi tiếng với các trò chọc phá khách mời mà lại hai lần bại dưới tay Khương Đào.

Anh ta đã có thể cảm nhận được rõ cảm giác của các khách mời khi bị anh ta đùa giỡn trong lòng bàn tay trước kia.

Nhưng so ra đều không tính là gì.

Khương Đào chính là ngôi sao may mắn của anh ta!

Lần sau khi đi tạ thần ở miếu, anh ta sẽ thắp thêm một nén trường thọ cho cô.

Còn về phía các nhà tài trợ, quảng cáo, anh ta sẽ dành thời gian để xem xét sau, nói chuyện bàn lại về kinh phí quảng cáo cũng như chi phí phát sóng…

Vào lúc anh ta còn đang rạo rực tính toán…

Một nhân viên công tác đột nhiên xông tới, biểu cảm vẫn còn chút khiếp sợ: “Ông chủ,… vấn đề khách mời cho kỳ tiếp theo…”

Sử Hàm không để tâm: “Có phải có khách mời nào bất mãn không? Không sao, cứ giao cho tôi.”

Anh ta cũng có thể hiểu được, có khách mời không hài lòng với lịch trình được sắp xếp từ trước rất bình thường. Nhưng có Tần Ngộ ở đây thì sẽ bảo đảm ratings, vì ratings, cùng lắm anh ta sẽ coi như bảo bối, ai mắng cũng không sao!

Nhân viên công tác: “Không phải!”

“Là Thẩm Chi Diễn, vừa nãy người đại diện của anh ấy gọi điện tới nói muốn anh ấy tham gia “Hiện trường vụ án” kỳ sau.”

“Rầm.”

Sử Hàm trực tiếp trượt khỏi ghế, ngã dập mông.

“Anh à, anh không sao chứ!”

Sử Hàm xua xua tay, nhe răng trợn mắt đứng lên: “Cậu vừa nói ai muốn tham gia?!”

“Thẩm Chi Diễn.”

Thẩm Chi Diễn cùng Tần Ngộ.

Hai nam thần đỉnh lưu giới giải trí.

Anh ta có tài đức gì mới có thể khiến cho hai người họ cùng tham gì chương trình của mình vậy chứ!

Hơn nữa Thẩm Chi Diễn ngoại trừ những buổi tuyên truyền quan trọng, hầu như không tham gia chương trình giải trí nào.

Sử Hàm hỏi: “Cậu…. cậu ấy có điều kiện gì không?”

Nhân viên công tác lắc đầu: “Không có, chỉ nói là tham gia cùng một kỳ với Tần Ngộ và Khương Đào là được.”

Sử Hàm: “!!!”

Lại là Khương Đào!

Dường như anh ta đã get được tin tức gì đó rồi ~!

Anh ta ngồi xuống nhờ sự giúp đỡ của nhân viên.

Nhưng mông vừa mới chạm ghế, anh ta lại đứng bật dậy: “Không được! Tôi phải đi tìm nền tảng phát sóng nói…”

Nhưng anh ta vừa chạy được hai bước, lại dừng lại: “Từ từ.”

“Trong tay tôi có ba lá bài mạnh thế này, tại sao tôi phải đi tìm bọn họ để nói chuyện, cậu mau gọi điện cho giám đốc Vương bên phía kênh phát sóng và mấy nhà quảng cáo, nói với bọn họ, khách mời kỳ sau của chúng ta có Tần Ngộ cùng Thẩm Chi Diễn để bọn họ nghĩ kỹ về giá cả.”

Anh ta lại đắc ý ngồi xuống, nghĩ mấy năm nay mình luôn ở trước mặt phía phát sóng và nhà quảng cáo ngoan như con, cuối cùng cũng có một ngày có thể xoay người là cha rồi!

Sướng ghê!

Anh ta lại đột nhiên nhảy dựng lên.

Nhân viên công tác bị anh ta dọa sợ: “Anh lại làm sao thế? Ghế có gì à?”

“Cậu cảm thấy mình hài hước lắm à?!” Sử Hàm trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó vô cùng lo lắng chạy ra ngoài: “Chạy đi lễ tạ thần, thuận tiện lập cho chị Khương của tôi một bài vị trường thọ!”

Nhân viên công tác: “…”

Tô Anh Tuyết lại ganh ghét xem lại hết chương trình.

Mỗi lần cô ta nhìn tương tác giữa Tần Ngộ và Khương Đào, đều hận đó không phải là mình.

Khương Đào rõ ràng tham ăn lại hung ác, tại sao được Tần Ngộ nhìn với ánh mắt khác, anh Tần Ngộ còn tham gia thêm một kỳ vì cô.

Tô Anh Tuyết nghĩ đến đây, vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện: “Sao rồi, đã thỏa thuận được với chương trình chưa?”

Người đại diện dường như có chút chần chờ.

Tô Anh Tuyết cắn môi, đáng thương nói: “Có phải Khương Đào nói gì đó không, em biết cô ấy có ý kiến với em nhưng cô ấy cũng không thể bởi vì việc tư mà ảnh hưởng tới quyết định của chương trình chứ….”

“Không phải Khương Đào.” Trong giọng nói của người đại diện còn có chút khiếp sợ, “Là Thẩm Chi Diễn, kỳ sau anh ấy cũng tham gia.”

Tô Anh Tuyết: “!!”

Cô ta vội vã nói: “Như vậy là cơ hội tốt, em đây càng muốn tham gia! Anh nói với chương trình, em không cần tiền cát-xê!”

Người đại diện: “Không phải về vấn đề cát-xê, mà bởi vì địa vị của em quá thấp mới bị đẩy xuống.”

“Vậy Khương Đào thì sao!” Tô Anh Tuyết khó chịu nói, “Không phải địa vị của cô ấy còn thấp hơn em sao?”

Người đại diện: “Em cho rằng anh chưa hỏi sao? Chương trình nói cô ấy là nhân vật trung tâm, động ai cũng không được động vào cô ấy.”

Tô Anh Tuyết: “!!!”

Càng tức giận!

Bình luận

Truyện đang đọc