ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Tiệc thử đồ ăn của Sư Văn Thanh sẽ được diễn ra vào cuối tháng này.

Vốn dĩ bữa tiệc này chỉ được lưu truyền trong giới thượng lưu thành phố nhưng bởi vì vụ việc của Khương Đào và Tư Mộc Trạch nên đã khiến cho không ai là không biết.

Cũng chẳng biết ai truyền bá tẩy não, nói địa vị một người trong giới giải trí được xác định dựa vào việc có nhận được thiệp mời hay không.

Hơn nữa không chỉ dừng ở địa vị, người có thể tham gia bữa tiệc không giàu thì sang, có mối quan hệ tốt.

Chẳng mấy chốc, thiệp mời bị đẩy giá cao ngất trời.

Nghe nói còn có người tìm Sư Văn Thanh muốn lấy thêm một tấm thiệp mời, bị ông đuổi ra ngoài.

Lấy địa vị của Sư Văn Thanh, ông căn bản không sợ gì cả, bị làm phiền thì trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách.

Đường này đi không được, rất nhiều người liền đánh chủ ý lên những người có thiệp mời.

Mỗi người có thiệp mời đều có thể dẫn theo một người nữa.

Nhưng người có thể nhận được thiệp mời hầu như đều là khách của hội sở Vân Gian cùng với những nhân vật nổi tiếng trên thương trường, cũng không dễ tiếp xúc giống Sư Văn Thanh.

Bởi vậy tiểu trong suốt tuyến mười tám không có chống lưng Khương Đào trở thành đối tượng mọi người hướng đến.

Đồng Đồng nhìn hàng đống người muốn ké thiệp mời mà buồn phát hoảng.

Bây giờ chỉ cần đồng ý một người thì sẽ đắc tội với hàng loạt người còn lại.

Cô thật sự không thể lựa chọn được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Khương Đào.

Trải qua nhiều việc như vậy, Đồng Đồng rất tin tưởng Khương Đào, cho dù là chuyện gì, chỉ cần qua tay Khương Đào thì nhất định gặp dữ hóa lành.

Dưới ánh mắt tràn đầy hi vọng của Đồng Đồng, Khương Đào lấy một hộp giấy trong đống đồ trên bàn, sau khi mở ra, là món tráng miệng hấp dẫn.

Đồng Đồng: “???”

Thứ này trà trộn được vào đây từ khi nào!

Khương Đào lấy một miếng cho vào miệng: “Ăn ngon! Chọn cô ấy!”

Đồng Đồng: “!!”

Cô tìm kiếm một chút, quả nhiên tìm thấy tên người gửi ở dưới đáy hộp.

Hà Nhiễm Nhiễm.

Đây là người chung công ty của các cô.

Dẫn theo người cùng công ty đi thật ra có thể giải quyết vấn đề đắc tội với người khác.

Chỉ là Hà Nhiễm Nhiễm đã ký hợp đồng với công ty mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ảm đạm, để cơ hội này cho cô ấy cũng không thể giúp gì cho Khương Đào.

Đồng Đồng ngập ngừng nói: “Chị, không suy nghĩ thêm sao? Cơ hội này rất quan trọng.”

Khương Đào: “Không cần nghĩ nữa, chọn cô ấy.”

Đồng Đồng nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Khương Đào lại có chút do dự.

Tuy rằng cô ấy là người đại diện của Khương Đào đã lâu, đã quen thấy cô ham ăn nhưng lần này cô ấy thật sự không hiểu.

Chẳng lẽ Hà Nhiễm Nhiễm còn có ưu điểm gì mà cô ấy không biết sao?

Cuối cùng một cơ hội quan trọng như vậy, sẽ không phải vì một hộp đồ ngọt mà khiến Khương Đào động lòng chứ.

Có bao nhiêu người đem chi phiếu tới để đổi lấy cơ hội này đó.

Một tấm chi phiếu còn có thể mua được một kho đồ ngọt đó!

Đồng Đồng nghĩ mãi rốt cuộc cũng nhớ ra.

Khi Khương Đào mới đến công ty, bởi vì chút chuyện nhỏ mà chọc giận đàn chị trong công ty, là Hà Nhiễm Nhiễm giải vây cho cô.

Nhất định là như vậy.

Tuy rằng Khương Đào không nói nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ ân tình này, đồ ngọt gì chứ, đều là lấy cớ.

Khương Đào nghe cô ấy nói xong, ngơ ngác cắn thêm một miếng bánh.

Đồng Đồng: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Khương Đào: “Đương nhiên không phải rồi, chỉ là vì đồ ngọt của cô ấy ngon thôi.”

Đồng Đồng không tin phân tích của mình là sai, không nhịn được hỏi: “Nhưng những người khác tặng chi phiếu, có thể mua được rất nhiều đồ ăn mà?”

Khương Đào khua khua ngón tay: “Chỉ có đồ ăn được bày ra trước mặt mới là đồ ăn, những thứ không thể thực hiện ngay lập tức đều là đồ dự trữ mà đồ dự trữ… sẽ có thể chạy mất.”

Dường như cô nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút buồn bã.

Đồng Đồng: “…”

Cô ấy đắn đo một hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận.

Hiện tại Hà Nhiễm Nhiễm có cơ hội đóng nữ chính một bộ phim chiếu mạng, bây giờ cô đưa theo Nhiễm Nhiễm đi là đưa than ngày tuyết, nhất định cô ấy sẽ nhớ rõ ân tình của cô, hơn nữa hai người cùng chung công ty, đường đi khác nhau cũng không cạnh tranh, sau này có cơ hội gì cô ấy tất nhiên sẽ nghĩ đến Khương Đào, đây là mối quan hệ sẵn có.

Mà những người khác, tuy rằng hiện tại tặng cô đồ nhưng thật ra quan hệ không bền chặt, loại quan hệ này có thể biến mất, xét về lâu dài xem ra cũng không có lời.

Thì ra là thế.

Vẫn là Đồng Đồng cô nghĩ quá thô thiển. Cô ấy còn đang ở tầng một mà chị cô ấy đã ở tầng năm!!!

-

Hà Nhiễm Nhiễm giống Khương Đào, đều là nghệ sĩ của giải trí Quả Tinh.

Cô ấy tốt nghiệp trường đào tạo chuyên nghiệp, ký hợp đồng với Quả Tinh ngay sau khi tốt nghiệp, chỉ là tính cách cô ấy hướng nội, lại không thích giao tiếp, ra mắt mấy năm mà chưa có cơ hội tốt, vẫn luôn diễn vai phụ.

Lần này vất vả lắm cô ấy mới có cơ hội đóng chính trong một bộ phim chiếu mạng, cực kỳ xem trọng nó, ngày nào cũng đọc kịch bản, nghiền ngẫm nhân vật.

Nhưng cách đây không lâu lại nghe nói nhà làm phim đang thấy thích thú với diễn xuất của tiểu hoa mới nổi Tô Anh Tuyết.

Đã không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô ấy thử vai lại bởi vì đủ loại nguyên nhân đều sẽ bị đổi.

Hà Nhiễm Nhiễm gần như tuyệt vọng.

Hợp đồng của cô ấy sắp đến hạn nên cực kỳ cần cơ hội này. Bởi vậy sau khi biết đến tiệc nếm thử đồ, cô ấy mới lấy hết dũng khí tìm tới Khương Đào.

Hà Nhiễm Nhiễm biết cô thích ăn, còn đích thân tỉ mỉ làm bánh ngọt cho cô.

Cô ấy biết hi vọng xa vời, dù sao so với những người tìm tới Khương Đào thì cô ấy thật sự không có ưu thế gì, duy chỉ có tay nghề làm bánh ngọt, nhưng đâu ai thiếu mấy món đồ ngọt đó chứ.

Sau một ngày chờ đợi thấp thỏm, Hà Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại của Khương Đào, mời cô ấy cùng đi đến bữa tiệc.

Hà Nhiễm Nhiễm ngây dại.

Vậy… vậy mà thành công rồi?!

“Cô Hà? Cô Hà?” Giọng nói nghi hoặc của Đồng Đồng truyền đến, “Cô còn đang nghe không?”

Hà Nhiễm Nhiễm giật mình hoàn hồn: “Tôi, tôi vẫn nghe đây.”

“Thật ngại quá, tôi có thể hỏi, tại sao Khương Khương lại chọn tôi không?”

Dường như Đồng Đồng bên đầu kia điện thoại chần chờ một chút.

Hà Nhiễm Nhiễm căng thẳng.

Sau đó, cô nghe thấy Đồng Đồng nói: “Chị tôi… rất thích bánh ngọt cô làm.”

Hà Nhiễm Nhiễm: “???”

- --

Bữa tiệc thử đồ được tổ chức tại hội sở Vân Gian.

Paparazzi và fans biết tin đều đến nhưng bởi vì hội sở Vân Gian không cho phép người ngoài vào nên bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Camera đại bác nhắm hết vào cửa lớn hội sở Vân Gian, thậm chí còn có streamer quay trực tiếp tại đấy, tự nhiên nơi đó biến thành cảnh tượng trên thảm đỏ.

“Vừa mới đi qua chính là Giang ảnh hậu, mấy năm nay ngoại trừ đóng phim đã rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, rất ít tham gia các hoạt động, không nghĩ tới tiệc thử đồ này cũng có thể mời cô ấy?”

“Kia là đạo diễn Lâu, không phải mấy năm nay anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài phát triển sao? Chẳng lẽ là đặc biệt vì bữa tiệc này mà quay về?”

“Khó trách nói tiệc thử đồ này không đơn giản, còn khoa trương hơn liên hoan phim ấy chứ!”

Streamer nói một lượt, đang chuẩn bị uống ngụm nước rồi tiếp tục nói, hai mắt đột nhiên nhìn thẳng, chỉ thấy có hai cô gái bước xuống từ siêu xe ở cuối đường.

Người đi đầu mặc một bộ váy bó sát màu đen của hãng V, mái tóc dài được uốn thành lọn sóng, trang sức đều là bộ sưu tập dị thú của hãng A, độc đáo lại sắc bén, hoàn toàn làm nổi bật nhan sắc và dáng người của cô, vừa xuống xe cô đã trở thành tiêu điểm.

Đúng là Khương Đào.

Bình luận live điên cuồng.

[ĐM!!! Đẹp quá!!!]

[Đây là Khương Đào?! Khương Đào xinh đẹp vậy sao?]

[Chồng ơi vợ đây!!!]

[Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy trong sáng và đáng yêu, thật xin lỗi, hóa ra bà xã của tôi xinh đẹp sắc sảo như vậy, a a a a hôm nay lại càng yêu bà xã hơn]

[Lầu trên bình tĩnh, sao cứ thổ lộ với bà xã của tôi thế, ông không có bà xã à]

[Hôm nay fan mẹ lại biến chất!!]

[Bên cạnh cô ấy là Hà Nhiễm Nhiễm sao? Thật đẹp! Một người sắc sảo hoang dã, một người cổ điển nhẹ nhàng, quả thật xứng đôi!!]

[Mỹ nữ sánh vai cùng mỹ nữ!]

[A!!! Khương Đào nắm tay Hà Nhiễm Nhiễm, nhìn dáng vẻ Hà Nhiễm Nhiễm chạy chậm theo để đuổi kịp cô ấy kìa, trời ạ!! Não tôi đã tự nhảy số nghĩ được mười nghìn chữ rồi!!]

[Người chị em phía trước! Bút của cô đây! Mau viết đi!!!]

[Linh cảm của tôi bùng nổ, bàn tay edit của tôi đang rục rịch rồi, tôi phải cắt video trước đã!]

[Alo bà đằng trước, mau để lại mấy từ khóa rồi hẵng đi!!]



Trong nháy mắt, Khương Đào và Hà Nhiễm Nhiễm đẹp đôi đã lên hot search nhưng mà Hà Nhiễm Nhiễm cũng không biết.

Thật ra người đại diện vốn bảo cô ấy ăn mặc lộng lẫy chút, dù sao độ hot của bữa tiệc này cao như vậy, hôm nay ở đây cũng có nhiều paparazzi, chỉ cần cô ấy có thể chiếm được sự chú ý của mọi người, có nhân khí, tự nhiên sẽ có tài nguyên.

Nhưng Hà Nhiễm Nhiễm từ chối.

Cô ấy rất rõ ràng, nếu không có Khương Đào, cô ấy căn bản không có cơ hội đến nơi này.

Làm người phải biết ơn, Khương Đào đã kéo cô ấy đến, cô ấy không cảm ơn báo đáp thì thôi đi còn làm ra chuyện lấy oán trả ơn như thế, đến cô ấy còn khinh thường chính bản thân mình.

Cho nên khi lựa chọn trang phục, cô ấy đã hỏi trước Đồng Đồng Khương Đào mặc như thế nào sau đó phối đồ cho hợp.

Cho dù cuối cùng cô ấy vẫn không lấy được vai nữ chính nhưng cô ấy không thẹn với lương tâm.

Cho đến khi tiến vào bữa tiệc, cô ấy mới lấy điện thoại ra, sau đó nhìn thấy mười mấy tin nhắn WeChat của người đại diện.

[Nhiễm Nhiễm!!! Em lên hot search rồi!!]

Hà Nhiễm Nhiễm sửng sốt.

-

Lúc này, Sở Nhược Dư và em họ Lê Tư Uyển cũng đang trên đường đến bữa tiệc.

Lê Tư Uyển mới mười hai tuổi, là fans của Thẩm Chi Diễn, hơn nữa còn là fan cuồng, bởi vậy khi biết Thẩm Chi Diễn sẽ đến tiệc thử đồ, lúc này mới cố ý năn nỉ chị họ đưa tới.

Trên đường, Lê Tư Uyển lo lắng sốt ruột: “Chi Diễn nhà bọn em có bệnh kén ăn, tình hình này cũng không biết có thể thích ứng hay không…”

Sở Nhược Dư nhăn mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi, không chút khách khí nói: “Em tỉnh táo lại đi, hắn là người trưởng thành, không cần một cô bé mười hai tuổi đảm đương làm mẹ đâu.”

Lê Tư Uyển hừ một cái: “Chị căn bản không hiểu tâm tình của fans bọn em, bọn em hận không thể đem những thứ tốt nhất cho thần tượng, không muốn anh ấy chịu chút ấm ức nào.”

Sở Nhược Dư: “…”

Lần đầu tiên cô ấy không biết phải nói như thế nào.

Vào tiệc thử đồ ăn.

Sở Nhược Dư đưa Lê Tư Uyển đi chào hỏi Sư Văn Thanh.

Ông của cô ấy từng học nấu ăn cùng Sư Văn Thanh khi còn trẻ, tuy rằng sau đó đổi nghề làm đồ ăn vặt nhưng vẫn luôn là bạn tốt của Sư Văn Thanh.

Chỉ là vừa mới tiến lên, cô ấy đã thấy người mà mình ghét đang đứng cạnh Sư Văn Thanh – Khương Đào!

Thật ra Sở Nhược Dư không có thù hận gì với Khương Đào, chỉ là cô ấy luôn bênh vực người của mình, Tô Anh Tuyết là bạn tốt của cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ đứng về phía Tô Anh Tuyết.

Cô ấy từng nghe ông nội nói qua, gần đây Sư Văn Thanh tìm được một người háu ăn mang đến cho ông một linh cảm mới nên mới có bữa tiệc này.

Nhưng không ngờ người đó chính là Khương Đào!

Sư Văn Thanh cười ha ha giới thiệu cho cô ấy: “Tiểu Dư, đây là bạn vong niên (*) của ông, Khương Đào.”

(*) Bạn vong niên: Bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.

“Đầu lưỡi của cô bé này rất lợi hại, có thể nếm trăm vị. Ông nghe ông nội của cháu nói, dây chuyền phát triển sản phẩm mới mà cháu phụ trách đang bế tắc đúng không? Có thể tìm Tiểu Khương đi giúp các cháu nếm thử xem sao!”

Con cháu nhà họ Sở không ít nhưng ông nội Sở không trọng nam khinh nữ, mà xem ai có năng lực hơn.

Sở Nhược Dư mới vừa về nước, đã được giao trọng trách tiếp nhận kế hoạch nghiên cứu dây chuyền sản phẩm mới.

Nhưng gần đây việc nghiên cứu sản phẩm mới không quá thuận lợi, Sở Nhược Dư cũng rất lo âu.

Nhưng dù vậy cô ấy vẫn khéo léo từ chối Sư Văn Thanh.

Cô ấy biết người háu ăn nhưng đầu lưỡi có thể nếm trăm vị vẫn không đủ, bọn họ… còn phải nhấm nháp hầu hết đồ ăn trên thế giới, lúc này mới có thể tìm ra chính xác vấn đề của món ăn.

Này không chỉ có thiên phú, còn có kinh nghiệm và thời gian tích lũy.

Mà Khương Đào, dáng người yểu điệu của nữ minh tinh còn có từng này tuổi.

Có lẽ cô có chút thiên phú nhưng chắc chắn kinh nghiệm và thời gian không đủ, cũng không biết cô dùng cách gì mà lừa gạt ông được.

Nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không mắc mưu đâu!

Sư Văn Thanh lại giới thiệu cho Khương Đào: “Tiểu Khương, đây là Sở Nhược Dư, là cháu gái của bạn ông, là một cô bé rất giỏi, kẹo trà Nhược Tiêm nổi tiếng chính là do đội của nó làm đấy.”

Hai mắt Khương Đào lập tức lóe sáng: “Tôi đã từng ăn qua rồi, lúc trước tôi đã từng ăn hết các vị, kẹo trà Long Tỉnh là ăn ngon nhất!”

Sở Nhược Dư ở trong lòng hừ lạnh.

Lúc ấy bọn họ tập trung tâm huyết lên trà Long Tỉnh, tất cả mọi người đều biết loại này ăn ngon nhất.

Tưởng rằng dùng cách này để nịnh nọt cô ấy sao, cũng quá coi thường cô ấy rồi.

Khương Đào vẫn tiếp tục nói: “Độ ngọt vừa phải, hương trà cũng được kết hợp vừa vặn, vừa cho vào miệng sẽ hơi chát nhưng dần dần sẽ cảm nhận được vị ngọt… Cho nên tôi đoán các cô chắc là đã thay đổi cách thức chế biến truyền thống, hơn nữa trong quá trình làm kẹo…”

Sở Nhược Dư càng nghe càng kinh hãi.

Đấy đều là những điều cốt lõi trong quá trình sản xuất của họ, ngoại trừ bộ phận nghiên cứu và phát triển, căn bản người ngoài không thể nào biết.

Tại sao Khương Đào lại biết?

Chẳng lẽ là do cô nếm thử mà ra?

Chỉ là tuy rằng kinh hãi nhưng những lời khen của Khương Đào đều có cơ sở, mỗi một chi tiết đều là kết quả của quá trình làm việc không ngừng nghỉ, trải qua vô số lần thử nghiệm mà ra, chỉ một viên kẹo nhỏ này mà đã khiến bọn họ tốn rất nhiều tâm huyết, chất lượng tốt hơn những sản phẩm kém cho dù được làm bằng công nghệ cao.

Đây đều là tâm huyết cũng là niềm kiêu hãnh của bọn họ.

Hiện giờ được người ta khen ngợi chuẩn xác như vậy, Sở Nhược Dư giống như là một con mèo nhỏ được vuốt ve đúng chỗ, thoải mái đến da đầu tê rần, khóe miệng không tự chủ được cong lên, hận không thể bảo cô nói thêm chút nữa, nói nhiều thêm chút nữa.

“Đối với dòng hồng trà mới…”

Khương Đào đang nói đột nhiên im bặt.

Cô nhớ lại lúc trước Đồng Đồng nói với cô, sau này khi đánh giá đồ ăn của người khác, nhất định phải kiềm chế một chút, lời khen thì có thể nói còn lời chê thì bỏ qua.

Đụng tới ai hiền còn đỡ, nhỡ đâu đụng phải người như Tư Mộc Trạch, không thuận theo không buông tha thì không phải tự rước phiền vào người sao?

Khương Đào nghĩ vậy cũng đúng, dù sao chút nữa còn phải ăn món ăn mới của Sư Văn Thanh.

Nhỡ đâu Sở Nhược Dư làm ầm lên, ảnh hưởng việc cô ăn cơm thì sao?

Sở Nhược Dư giống như đang được mát xa thoải mái, đột nhiên ngừng lại, cả người hụt hẫng, cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là vẻ mặt của Khương Đào, rõ ràng là cô không hài lòng với dòng hồng trà bằng dòng trà xanh.

Mà đúng lúc, sau khi cho ra mắt dòng hồng trà bọn họ đã lâm vào cảnh bế tắc, cho nên cô ấy muốn biết, dòng hồng trà rốt cuộc có vấn đề gì!

Cô ấy hận không thể trực tiếp lay người Khương Đào: Cô mau nói đi, cô mau nói đi!

Nhưng đột nhiên cô ấy tỉnh táo lại.

Hóa ra đây là mưu kế của Khương Đào!

Cô cố ý úp úp mở mở, dùng cách này để lấy được sự chú ý của mình.

Chỉ cần mình mở miệng đặt câu hỏi thì sẽ rơi vào bẫy của cô.

Thật là nham hiểm!

Mấy người chế biến đồ ăn có lẽ cũng không có cách nào thoát khỏi kiểu nói chuyện như thế này!

Cũng khó trách Sư Văn Thanh đắm chìm.

Thật may là cô ấy đã chuẩn bị từ sớm, lúc này mới không mắc mưu!

Sở Nhược Dư thầm khen thưởng cho sự nhạy bén của chính mình.

Cô ấy lạnh nhạt nói: “Cảm ơn cô Khương đã chỉ dạy, tôi xin phép đi trước.”

Không hề lưu luyến, không có bất cứ yêu cầu khẩn thiết gì với cô, ý tứ phản kháng rất rõ ràng.

Dù sao sau ngày hôm nay, cô ấy cũng không gặp lại Khương Đào, cho dù Khương Đào muốn gặp thì cũng không có cơ hội!

Cô ấy giữ chặt Lê Tư Uyển: “Chúng ta đi thôi.”

Nhưng Lê Tư Uyển nhìn về phía cửa, hít sâu: “Chi, Chi, anh Chi Diễn!!”

Thẩm Chi Diễn mỉm cười bước tới, sau khi trò chuyện với Sư Văn Thanh, anh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Khương Đào.

Lúc này Lê Tư Uyển bộc lộ sức lực cực mạnh, ấn Sở Nhược Dư xuống ghế, sau đó chạy nhanh như chớp về phía Thẩm Chi Diễn.

Sở Nhược Dư nhìn thấy Khương Đào ngồi ngay cạnh mình.

“???”

Bình luận

Truyện đang đọc