ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Editor: Quýt

Khương Đào đi qua một góc với Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn cầm kịch bản, nhanh chóng xem qua một lần. Sau đó hỏi Khương Đào: “Em nghĩ gì về đoạn này?”

Khương Đào: “Tôi coi Tạ Võ Đang thành bánh kem dâu tây, chính vào lúc tôi muốn ăn thì phát hiện đây là miếng bánh kem giả, hắn ngụy trang bánh dâu để tiếp cận tôi cho nên tôi đã rất tức giận!”

Thẩm Chi Diễn cười xoa trán.

Đây đúng là tư duy của cô.

“Như vậy không đúng sao?” Khương Đào hoang mang hỏi lại, “Chẳng lẽ không nên là bánh dâu mà là lẩu cay hay là cháo hải sản?”

Thẩm Chi Diễn nhìn ánh mắt đơn thuần của cô, dừng một chút mới nói: “Đây không phải vấn đề đồ ăn.”

Khương Đào càng hoang mang.

Phương pháp nhập tâm vào đồ ăn này không phải anh dạy cô sao?

Thẩm Chi Diễn buông kịch bản: “Em có thấy người nào rất quan trọng đối với em không?”

Khương Đào suy nghĩ, lắc đầu.

Thẩm Chi Diễn: “Không nhất thiết là người, đồ vật cũng được.”

Khương Đào lập tức đáp: “Đồ ăn nào cũng quan trọng đối với tôi.”

Thẩm Chi Diễn: “…”

“Để tôi đổi cách hỏi, có thứ gì mà em trả giá rất nhiều, em cho rằng mình sắp gặt được thành quả thì bị lừa gạt, cuối cùng mất đi chưa?”

Khương Đào ngẩn người một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiến răng, nghiến lợi: “Đồ dự trữ của tôi!”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Tuy rằng không biết tại sao nhưng anh tự nhiên thấy mặt mình hơi đau.

Anh lắc đầu, đánh bay đống suy nghĩ kỳ quái đó đi.

Hiện tại vấn đề lớn nhất của Khương Đào chính là suy nghĩ của cô chưa trưởng thành, tư duy dường như vẫn là một đứa trẻ, không có cách nào giác ngộ được tình cảm.

Nếu có đủ thời gian, từng trải qua thì có lẽ sẽ trưởng thành.

Chỉ là hiện tại đang trong quá trình quay phim cho nên không có thời gian để cô từ từ cảm nhận.

Trong các thời điểm không bình thường thì chỉ có thể dùng biện pháp bất thường.

Thẩm Chi Diễn hơi đến gần cô, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Khương Đào.

Đôi mắt anh vốn đã sâu hơn người thường, khi nhìn người khác như vậy dường như muốn khiến đối phương chết chìm trong ánh mắt anh.

Nếu là người khác bị anh nhìn như vậy chỉ sợ đã sớm che ngực thở gấp.

Nhưng mà Khương Đào lại chỉ lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.

A a a a, thơm quá!

Là hương vị cô chưa từng ăn thử!

Cô đến gần Thẩm Chi Diễn giống như bị mê hoặc, nhưng Thẩm Chi Diễn đã thu hết cảm xúc của mình khi cô chạm vào anh.

Khương Đào: “???”

Món ngon!! Mất rồi!!

Cô tức giận nhìn Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỉ nghĩ đến ăn à? Không thể học cảm nhận một chút sao?”

Khương Đào sửng sốt.

Trong trí nhớ, hình như cũng có người bất đắc dĩ mà nói vậy với cô, nhưng cô không nhớ rõ.

Ký ức này chỉ chợt lóe qua đầu cô.

Cảm giác thèm ăn làm cô ngu muội, chỉ muốn làm cách nào để ăn được cảm xúc trên người Thẩm Chi Diễn.

Thậm chí còn không để ý đến việc Thẩm Chi Diễn biết cô có thể ăn cảm xúc.

Cô nắm áo Thẩm Chi Diễn, sốt ruột nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Lại làm lại một lần nữa!”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Anh ấn cô ngồi lại xuống ghế, nghiêm mặt nói: “Em không muốn học cách diễn nữa à?”

Khương Đào lấy lại tinh thần.

Đúng rồi, cô đi theo Thẩm Chi Diễn đến đây là vì muốn nhờ anh dạy mình bắt được cảm xúc khi diễn.

Cô chán nản xụ mặt.

Thẩm Chi Diễn thầm thở dài, biết không thể trách Khương Đào.

Anh xoa đầu cô: “Chúng ta thử lại lần nữa.”

Lúc này, Khương Đào đã kiên trì hơn trước năm giây.

Thẩm Chi Diễn thu hồi cảm xúc, dùng ngón trỏ đẩy Khương Đào ra.

Có vẻ cách này vô ích đối với cô.

Anh xoa trán, quyết định thay đổi phương pháp.

Anh hỏi Khương Đào: “Em thật sự muốn nếm thử sao?”

Khương Đào dùng sức gật đầu.

“Nếu sau khi ăn xong, em không thể nào ăn được các đồ ăn khác thì sao?”

Khương Đào khiếp sợ nhìn anh, khuôn mặt dần lộ ra vẻ phân vân: “Vậy thì…”

Thẩm Chi Diễn nói: “Đây chính là hương vị mà em chưa từng thử qua, thật sự không muốn thử sao?”

Khương Đào càng giãy dụa, cô thậm chí còn tỏa ra cảm xúc phẫn nộ với Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn cười cười: “Hiện tại chúng ta trao đổi đi, tôi cho em nếm thử nhưng em phải đưa đồ ăn khác ra để trao đổi, được không?”

Khương Đào thở phào nhẹ nhõm, do dự nói: “Anh muốn đổi cái gì?”

Thẩm Chi Diễn nhìn biểu cảm của cô: “Một túi bánh mỳ nước, một hộp socola, một bữa tôm hùm đất…”

Anh không ngừng kể, khuôn mặt Khương Đào lại trở nên chật vật.

Thẩm Chi Diễn dùng các cách khác nhau, không ngừng thử tìm điểm mấu chốt của Khương Đào.

Anh phát hiện Khương Đào sắp tức giận liền thay đổi một cách khác.

Cứ liên tục như vậy tra tấn cô.

Khương Đào rốt cuộc không chịu nổi nữa, che lỗ tai lại: “Anh câm miệng! Tôi không muốn nghe!”

Thẩm Chi Diễn dừng lại: “Cảm nhận được chưa?”

“Cảm xúc bị giằng xé nội tâm, mặc dù khác với sự sụp đổ của Chu Tưởng nhưng có lẽ sẽ giúp cho việc diễn xuất của em.”

Khương Đào mãi mới buông tay, hốc mắt hồng hồng nhìn anh: “Anh thật quá đáng!”

Thẩm Chi Diễn ngẩn người.

Từ trước đến nay Khương Đào luôn hoạt bát, vui vẻ, đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Diễn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của cô.

Trái tim anh ngay lập tức như bị một bàn tay to lớn nắm chặt khiến anh đau đớn không thở nổi.

Anh có chút hối hận.

Đồ ăn quan trọng với Khương Đào như vậy, anh không thể tùy tiện nói đùa.

“Xin lỗi, tôi…”

Khương Đào mím môi: “Được rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Cô xoay người đi về phía phim trường.

Thẩm Chi Diễn không nghĩ tới chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, lòng cũng luống cuống: “Em đừng tức giận, tôi mời em ăn gì cũng được, hay là em muốn tôi thế nào?”

Khương Đào dừng một chút, ấm ức nói: “Vậy anh làm lại lần nữa.”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Ban đầu Thẩm Chi Diễn hoảng loạn sau đó lấy lại được tinh thần, phát hiện tuy hốc mắt Khương Đào còn phiếm hồng nhưng tròng mắt lại hơi hơi chuyển động, tuy rằng cô đã cố gắng ra vẻ không để ý nhưng ngón tay đã không tự chủ được xoa xoa tay vịn ghế.

Đây đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Thẩm Chi Diễn dở khóc dở cười nhưng vẫn giả vờ không biết, nói: “Được.”

Hai mắt Khương Đào sáng lên, trong lòng thầm đắc ý.

Hóa ra dáng vẻ yếu đuối thật sự có tác dụng.

Thuật săn mới GET √

Thẩm Chi Diễn nhìn người nào đó vênh váo đắc ý, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Nếu là người khác ở trước mặt mình diễn vụng về thế này, có lẽ anh sẽ dạy dỗ đến nỗi không dám ngẩng đầu.

Chỉ là ở trên người Khương Đào không biết tại sao lại thành đáng yêu, hồn nhiên đến vậy.

Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa lại ngập tràn tình ý, còn có chút sủng nịnh mà đến anh cũng không biết.

Khương Đào “A” một tiếng nhào tới.

Bởi vì quá hấp tấp, trực tiếp đụng vào người anh.

Thẩm Chi Diễn ngẩn người ra một chút, theo bản năng đỡ lấy eo cô.

Khương Đào thỏa mãn hút một ngụm lớn.

Gương mặt lập tức đỏ lên giống như uống rượu.

Phó Yến Phi vừa nhập vai đúng lúc đi tới: “!!!”

“Anh làm gì con gái tôi đấy!”

Thẩm Chi Diễn bị ụp nồi: “!”

Rất may nhân phẩm của anh vượt qua thử thách, sau một hồi giải thích, sắc mặt Phó Yến Phi cuối cùng cũng đỡ hơn.

“Kể cả là giúp Khương Khương nhập vai cũng cần chú ý đến chừng mực, sau này không được như vậy!”

Ông ta nói xong lại dạy bảo Khương Đào: “Đàn ông bên ngoài đều không phải thứ tốt, đừng dễ tin, biết chưa?”

Khương Đào thỏa mãn liếm liếm khóe miệng: “Đã biết, thưa ba.”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Vất vả nửa ngày, cuối cùng anh cả trong ngoài đều không phải người.

Bình luận

Truyện đang đọc