ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ

Trans: Atiso

Tương tác với Bánh Mì xong, chương trình chèn vào một đoạn quảng cáo, để Khương Đào nghỉ ngơi một lát.

Khương Đào đi tới hậu đài, liền nhìn thấy Đồng Đồng với biểu cảm lo lắng: “Chị, chúng ta tham gia chương trình này, là vì muốn thể hiện khía cạnh đáng yêu gần gũi bình dị với khán giả của chị mà!”

Khương Đào khó hiểu hỏi: “Lẽ nào chị chưa thể hiện sao?”

“Chị sờ nó rồi mà.”

Đồng Đồng: “…”

Nhưng chương trình ngay lập tức chuẩn bị tiếp tục.

Cô ấy không kịp nói gì nhiều, chỉ có thể lo lắng nhìn Khương Đào tiến vào trường quay, đi gõ cánh cửa thứ hai.

Cánh cửa thứ hai là nhà của bé mèo ragdoll Manh Manh.

Chủ nhân của Manh Manh là một trạch nam chuyên đăng tải các video làm món ăn ngon, tên là Lâm Yến.

Nhưng cái anh ấy gọi là thức ăn ngon, thực ra là thức ăn làm cho mèo, cái gì mà ức gà, bánh kem cheese, pudding sữa dê, hầu như mỗi ngày đều không trùng lặp món nào.

Anh ấy vừa nói chuyện với Khương Đào, vừa lấy thức ăn làm cho mèo ra.

Mỗi nguyên liệu bên trong đều là anh ấy tự mình làm, trình bày tinh tế đẹp mắt không hề thua kém thức ăn cho người.

Khương Đào: “!!!”

Thì ra làm mèo là một chuyện hạnh phúc vậy sao?

Cô âm thầm nuốt nước miếng.

Lâm Yến: “?”

Lâm Yến cũng đưa tấm ảnh chụp Manh Manh ra.

Khuôn mặt ngọt ngào, đôi mắt xanh thẳm màu da trời, còn có chiếc mũi nhỏ màu hồng, lúc nhìn người ta, giống như một công chúa nhỏ vô ưu vô sầu.

[Aaaaaaaaaaa định mệnh Manh Manh của tui!!]

[Đây là nhân dân tệ biết đi trong truyền thuyết sao?! Dáng vẻ này thật đúng là xứng đáng với giá trị của bé nó mà!]

[Có ai muốn lập nhóm đi trộm mèo khum!?]

[Cho tôi theo một chân!]

[Mèo con thì thích bao tải màu gì ta?]

[Ha ha ha ha ha, chuyên gia ragdoll nói một câu, trộm được thì các người cũng nuôi không được, mèo ragdoll là bao tử thủy tinh trong truyền thuyết, rất dễ bị tiêu chảy, bạn đừng nhìn thấy vẻ đẹp hiện tại của nó, lúc bị tiêu chảy á, cái mùi đó, quả thực hồn phi phách tán, muốn mạng người đó!]

Lâm Yến cũng vừa đúng lúc thảo luận cùng Khương Đào về vấn đề này, vô cùng khổ não nói: “Manh Manh quá dễ bị tiêu chảy, mặc dù bé rất đáng yêu, nhưng lúc tiêu chảy, thật sự khiến người ta sụp đổ!”

Khương Đào căm phẫn đáp: “Nó ăn kén chọn quá, anh nhìn tôi nè, tôi từ trước tới giờ không…”

Lâm Yến: “?!”

Cư dân mạng: [?!]

Lâm Yến cười khổ nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác, Manh Manh rất kén chọn, từ nhỏ đã không thích ăn hạt mèo, chỉ ăn thịt, không có thịt thì thà nhịn đói, vậy nên tôi mới học làm thức ăn cho nó, nhưng cho dù là thức ăn dành cho mèo, cũng phải phối hợp với nó, ví dụ như mùa hè thì nó sẽ không ăn thịt bò, những thứ có mùi tanh như cá thì phải ăn riêng, không được trộn lẫn với cơm…”

Khương Đào: “…”

Càng ngưỡng mộ hơn rồi!

Cô không có cái loại đãi ngộ này đâu, hu~

[Ha ha ha ha ha ha ha, cảm thấy được sự hâm mộ của Khương Khương]

[Khương Khương: hu hu hu hu, làm mèo hạnh phúc quá, cho bé làm một con mèo đi]

[Ha ha ha ha ha Khương Khương mắc cười quá, bé hông kén ăn, nhanh cho bé ăn đi!]

Hai người nói chuyện xong, thì rửa tay đi vào phòng.

Manh Manh đang nằm bò bên cửa sổ tắm nắng.

Nghiễm nhiên là một công chúa nhỏ mảnh mai yểu điệu.

Nhiệm vụ lần này Khương Đào rút được chính là phải đút nó ăn thức ăn.

Nhưng không ai ngờ được rằng, tổ chương trình vậy mà chỉ chuẩn bị hạt mèo.

Khán giả vẫn còn nhớ lời lúc nãy của Lâm Yến, Manh Manh chỉ thích ăn thịt, không thích ăn hạt mèo.

Nhìn có vẻ nhiệm vụ phía Manh Manh không hoàn thành được rồi.

Thế mà Khương Đào chỉ ngồi cạnh cái bát ăn cho mèo.

“Qua đây!”

Manh Manh lập tức nhảy xuống, lanh lợi “meow” một tiếng chạy qua.

Khương Đào gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta nói chuyện một chút, lập ra một cái quy tắc.”

[???]

[Tôi vừa không nghe lầm chứ, cô ấy muốn thiết lập quy tắc cho mèo?!]

[Nếu nói bên Bánh Mì tính là bình thường, thì bên này có phải khó tin quá không?!]

[Chỉ có tôi cảm thấy, Khương Khương thành thật ngồi nói chuyện với mèo, rất đáng yêu không…khụ]

[Ha ha ha ha ha, người chị em, tôi cũng cảm thấy vậy!]

Đồng Đồng: “???”

Vậy mà lại có thể thật sự cảm thấy chị của cô ấy đáng yêu à?

Sau khi Khương Đào hoàn thành xong lớp học.

Manh Manh quả nhiên thay tâm đổi tính, không những ăn hết hạt mèo, ăn xong còn ngoan ngoãn uống nước.

Điều này khiến Lâm Yến kinh ngạc: “Trước kia Manh Manh ghét nhất là uống nước, mỗi lần tôi chỉ có thể trộn nước vào cơm lừa nó, đây là lần đầu tiên nó uống nước ngoan như vậy.”

[!!!]

[Nếu không phải tôi tận mắt thấy cái này, tôi cũng không tin!!]

[Nói thật, mèo nhà tôi cũng không thích uống nước, vừa nãy có anh chị em nào ghi chép tiết học của cô giáo Khương không? Để tôi làm lớp bổ túc cho mèo nhà tôi!]

[Tên nghịch tử nhà tôi cũng cần một giáo viên như cô giáo Khương]

[Xin hỏi cô giáo Khương lúc nào mở lớp, tôi muốn đăng ký cho thằng con nhà tôi]

[Mấy người đủ rồi đó ha ha ha ha ha]

Hoàn thành xong nhiệm vụ của Manh Manh, Khương Đào lại đi tới phòng của golden Tiểu Quai và vẹt Đậu Đậu.

Chủ nhân của Tiểu Quai đã nghe chuyện xảy ra ở hai căn phòng trước, nên Khương Đào vừa tới, liền lập tức nói tình hình của bé nhà mình cho Khương Đào.

Phụ đề bình luận cũng lập tức có phản ứng.

[Bảo bảo nhà tôi cũng hay bị bệnh văặt, phải giải quyết như thế nào đây!]

[Lúc trước tôi làm ở bệnh viện thú y, những điều Khương Khương nói thật ra đều đúng, chủ yếu là…]

Rõ ràng là một chương trình thú cưng dễ thương, liền biến thành chương trình uốn nắn hành vi của thú cưng.

Trên bình luận đều không quan tâm thú cưng có đáng yêu không nữa, toàn bộ đều thảo luận sâu về các loại kỹ thuật nuôi thú cưng.

[Lại ghi chép được một bài, thỏa mãn~]

[Mặc dù hiện tại tui không có chó cũng không có mèo, nhưng tôi đã ghi chép được rất nhiều kiến thức, sớm muộn tôi cũng có đủ cả chó cả mèo!]

[Nuôi mèo lâu như vậy, không ngờ bản thân vậy mà lại không biết nhiều điều thế này, hôm nay thu thập được quá nhiều rồi!]

[Cảm ơn Khương Khương]

Tổ tiết mục nhìn nội dung đã lạc đề ba nghìn dặm, hoàn toàn mịt mờ.

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Tôi ở đây làm gì?

Thật may cuối cùng bọn họ vẫn kịp thời kéo lại cho đúng format của chương trình.

“Khương Khương, hiện tại đều đã gặp qua bốn bé thú cưng đáng yêu rồi, vậy tiếp sau đây, chúng ta tiến hành nhiệm vụ cuối cùng, chính là chụp ảnh cùng các bé thú cưng ~.”

“Từ các nhiệm vụ đã hoàn thành… khụ, để chọn một bé trong bốn bé thú cưng chụp ảnh cùng cô cho chủ đề cuối cùng, cô có thể suy nghĩ một chút, rốt cuộc muốn chụp hình cùng bé nào đây?”

Sau khi MC nói xong, chủ nhân của bốn bé lần lượt đem bọn chúng xuất hiện ở trường quay.

Trong tay Khương Đào cầm một chiếc vương miệng nhỏ tinh xảo, một lát nữa cô chọn bé nào, thì sẽ đội chiếc vương miện nhỏ này cho nó.

Bốn bé thú cưng nhìn về phía vương miện, lộ ra ánh mắt khát vọng.

“Gâu gâu gâu!”

Thao Thiết Đại Nhân xin người cho em chụp hình chung với!

“Gâu Gâu~”

Thao Thiết Đại Nhân, hãy nhìn kẻ tôn thờ ngài trung thành nè, cho em chụp chung với!

“Meow meow~”

Bọn chó ngu xuẩn, Thao Thiết Đại Nhân còn lâu mới chọn mấy cậu, người nhất định sẽ chọn bé mèo đáng yêu là ta.

“Chọn em chọn em!”

Vẹt biết nói mới là có ưu thế nhất! Các cậu là đồ ngốc!

Bốn bé thú tranh nhau cướp đoạt cơ hội chụp hình chung với Khương Đào, suýt nữa thì đánh nhau to.

[…]

[Hâm mộ quá à, mặc dù tôi cũng không biết là mình nên hâm mộ ai]

[Rốt cuộc ai nói Khương Đào là sát thủ động vật, rõ ràng là bạn tốt của động vật nha!!]

[Đúng vậy đúng vậy]

Cuối cùng thiếu chút nữa không thể khống chế được hiện trường, tổ chương trình chỉ có thể cho cả bốn bé chụp chung với Khương Đào.

Đồng Đồng nhìn hot search #Khương Đào bạn tốt của động vật#

Lâm vào trạng thái mù mờ.

Nhìn chung mà nói.

Cũng hoàn thành mục tiêu rồi… ha.

Bình luận

Truyện đang đọc