ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển lôi kéo qua lại, cuộc đọ sức chênh lệch thế này Mạnh Sơ Vũ đã định bại trận.

Cô biết Chu Tuyển là vì bà nội còn ở phía sau nên mới muốn diễn cho xong, nhưng lửa nhà họ Chu của anh dập được rồi, không thấy lửa nhà họ Mạnh của cô đang cháy càng lúc càng ác à?

Hai người nhìn nhau im lặng, phía trước vài bước, Giản Thừa mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau không hề nhúc nhích của hai người.

Mắt Mạnh Sơ Vũ đảo qua đảo lại, cảm giác trong lòng bàn tay đầy mồ hôi nóng bỏng nhớp nháp. Nếu cứ tiếp tục duy trì tư thế này, bàn tay cô có lẽ sẽ tan thành bùn.

Xin đấy, Chu Tuyển cũng được, Giản Thừa cũng được, ai đó lên tiếng cắt đứt tình cảnh này đi, xin hãy thương xót cho cô với.

Mười mấy giây “một giây bằng mười năm” qua đi.

Ngón tay cái của Chu Tuyển đặt giữa ngón cái và ngón trỏ của Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng vu0t ve tay cô vài cái, dắt cô tiến lên phía trước, chào hỏi với Giản Thừa: “Đến thăm phòng bệnh à?”

Ánh mắt Giản Thừa cuối cùng cũng từ tay hai người dời đi, chuyển qua khuôn mặt ung dung bình tĩnh của Chu Tuyểnn, rồi liếc qua Mạnh Sơ Vũ đang nhìn sang chỗ khác, không nhìn anh ta. Ánh mắt Giản Thừa tối sầm lại, gượng gạo cười với Chu Tuyển: “Ừ, tối nay tôi ở đây, giúp cậu trông chừng một chút.”

“Cảm ơn cậu,” Chu Tuyển nâng túi đồ ăn bên tay phải lên: “Tôi đi ăn trước.”

“Ừ, không có chỗ ngồi thì cứ đến phòng nghỉ của tôi.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người đàn ông rất ăn ý, nhất trí coi Mạnh Sơ Vũ thành một người tàng hình, không tồn tại.

Một lần nữa nhấc chân bước đi, Mạnh Sơ Vũ như thế mất đi năng lực tự chủ hành động, đi theo Chu Tuyển ra thang máy như con rối gỗ bị giật dây.

Đến tận ngã rẽ, Chu Tuyển mới nhẹ buông tay cô ra. Mạnh Sơ Vũ như mất hết sức lực, nhắm mắt cụng trán vào bức tường cạnh cửa thang máy một cái thật mạnh.

Nhìn như tư thế quay mặt vào tường sám hối.

Chu Tuyển ấn nút thang máy đi xuống, đứng sau nhìn cô một lát, chụm ngón trỏ và ngón giữa vào rồi gõ gõ lưng cô.

“Anh đừng nói chuyện với tôi…” Mạnh Sơ Vũ cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm đôi giày của mình, giọng nói mang theo ý khóc không ra nước mắt.

“Xin lỗi.” 

Mạnh Sơ Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Bạn gái giận dỗi, chúng tôi đi chuyến sau.”

“…”

Mạnh Sơ Vũ thấy khách đi thang máy sốt ruột ấn nút đóng cửa, mới nhận ra vừa rồi Chu Tuyển nhắc cô thang máy tới rồi.

Còn câu “Xin lỗi” khiến cô xúc động ngước lên ấy cũng không phải dành cho cô.

May là bây giờ, cái mức độ xấu hổ thế này đối với cô đã tựa như mưa bụi, chẳng thấm vào đâu.

Cửa thang máy khép lại, Mạnh Sơ Vũ rất bực bội nhìn anh: “Diễn xong rồi đừng có gọi linh tinh.”

Chu Tuyển hạ tay xuống: “Người vừa nãy là bạn chung phòng bệnh, có cùng bác sĩ điều trị với ông tôi.”

“…”

Nghĩa là tôi còn phải khen anh cẩn thận đúng không?

Mạnh Sơ Vũ ỉu xìu, ánh mắt lơ đãng nhìn lên không trung lẩm bẩm: “Tôi cứ gặp anh là chẳng có chuyện gì tốt lành.”

Chu Tuyển hồi tưởng rồi gật đầu: “Hình như thế.”

“Không phải hình như, đúng là thế.”

“Thế cô không nghĩ đến nguyên nhân à?”

“Tôi xui xẻo còn phải nhìn nhận lại bản thân mình nữa à? Anh có nói tiếng người không đấy?” Mạnh Sơ Vũ trợn tròn mắt nhìn anh.

Chu Tuyển giật giật khóe miệng: “Có thể là một lúc nào đó cô đã nợ tôi.”

Đúng, kiếp trước chắc chắn cô nhất thời xúc động ra tay gi3t ch3t người đàn ông không hề đồng điệu tâm hồn với mình này rồi. Nợ một mạng, kiếp này mới phải chết đi sống lại, sống lại chết đi với anh ta.

“Sếp, tôi biết con người anh không có nhiều tình cảm, nhưng tình cảnh thế này,” Mạnh Sơ Vũ dùng tay diễn tả một tí tẹo: “Anh có thể cảm thấy áy náy với tôi một chút xíu thôi được không?”

“Được.” Chu Tuyển gật đầu: “Hôm nay tôi nợ cô một lần.”

Nợ một lần, quả là thái độ của tư bản tính toán mọi thứ rõ ràng.

Mạnh Sơ Vũ không hề cảm nhận được một chút chân thành nào từ biểu cảm và giọng nói của anh, bỏ qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thôi, ghi nợ anh thì có ích gì, tốt nhất là tôi phải nghĩ xem nên giải quyết thế nào.”

“Cô không cần phải nghĩ, tôi sẽ giải quyết.”

*

“Anh ta định giải quyết thế nào?”

Tám giờ tối, Trần Hạnh ngồi nhà hàng đu xong tập phim truyền hình mới nhất, cười Mạnh Sơ Vũ chừng hai phút, cuối cùng mới hỏi một câu nghiêm túc.

Mạnh Sơ Vũ buồn hiu ghé lên bàn ăn, nhả từng chữ: “Anh ta nói, anh ta đi giải thích, nói thật.”

“Thế mày còn lo cái gì, Giản Thừa là bác sĩ rất hiểu cái chuyện sinh lão bệnh tử này, chắc chắn sẽ tin là mày đang giúp đỡ người ta thôi.”

“Ờ, đấy là nếu lúc Giản Thừa gọi điện cho tao, Chu Tuyển không gọi tao là…” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Bé yêu.”

“Chắc chắn là hôm đấy Giản Thừa không nhận ra giọng Chu Tuyển. Nếu không thì tại sao hôm nay nhìn thấy chúng mày còn ngạc nhiên thế?”

“Thế bây giờ chỉ cần nhớ lại, là mọi chuyện đều thống nhất với nhau còn gì?”

“Tao không bịa nổi lý do an ủi mày nữa rồi,” Trần Hạnh rót cho cô cốc nước: “Uống nhiều nước ấm đi.”

Mạnh Sơ Vũ bưng cốc nước, máy móc uống từng ngụm từng ngụm.

Thật ra nếu người hôm nay không phải là Chu Tuyển, việc này chẳng có gì. Sau khi chia tay tìm niềm vui mới là chuyện hết sức bình thường, huống chi cô với Giản Thừa còn chưa tính là yêu đương.

Nhưng phải cái, thứ nhất, Chu Tuyển lại là bạn thân nhiều năm của Giản Thừa, thứ hai, cơ hội để Chu Tuyển và cô quen biết là… Chu Tuyển đi nhờ xe Giản Thừa.

Hơn nữa, trước đây để bịt miệng Chu Tuyển, cô đã nhiều lần dò hỏi thông tin với Giản Thừa, khiến cho Giản Thừa nghi ngờ.

Nếu xâu chuỗi hết mọi việc từ đầu đến cuối lại, dưới con mắt của Giản Thừa, đây hoàn toàn là…

Câu chuyện bạn gái tương lai gặp được thằng bạn thân đẹp trai lắm tiền của mình, thay lòng đổi dạ đề nghị chia tay với tốc độ tên lửa, bắt đầu hẹn hò với bạn thân mình với tốc độ tên lửa.

Trần Hạnh cũng nghĩ đến tình huống này, thở dài: “Nếu mà mày hẹn hò với Chu Tuyển thật, thì bị Giản Thừa khinh thường cũng không oan. Nhưng bây giờ mày có tiếng mà không có miếng, mày thấy mày có thiệt không?”

“Tao thiệt muốn chết luôn ý!” Mạnh Sơ Vũ đứng phắt lên như là “đang nằm bệnh gần chết cũng kinh sợ mà ngồi bật dậy”.

“Nên là, bây giờ dù Chu Tuyển có xử lý thế nào thì đống rắc rối này cũng còn đấy. Nếu mày muốn bù đắp tổn thất thì chỉ còn một con đường.”

“Con đường gì?”

“Con đường tình yêu với Chu Tuyển.”

“…”

“Mày đừng nhìn tao cạn lời thế, hoặc là không làm gì hết. Đã làm thì phải đến cùng, ít nhất thì cũng không chịu thiệt oan uổng, đúng không?”

Mạnh Sơ Vũ nghệt mặt nhìn cô: “Trần Hạnh, quen biết mày bao nhiêu năm, sao bây giờ tao mới nhận ra mày còn có thiên phú dẫn mối bán hàng đa cấp thế?”

“Chính bởi tao với mày quen biết nhiều năm, tao mới dám cam đoan, nếu giữa mày với Chu Tuyển không lắm chuyện gà bay chó sủa như thế, mà có một lần tình cờ gặp gỡ thật bình thường, tên đàn ông này chỉ cần đứng trước mặt mày, chắc chắn đã là loại mày vừa gặp đã yêu. Mày nói xem, lúc người ta gọi mày là bé yêu, bạn gái, lại còn nắm tay, chẳng lẽ mày không rung rinh tí nào à?”

“Đấy, đấy chỉ là phản ứng s1nh lý bình thường thôi.”

“Thế nghĩa là hồi xưa nghe Giản Thừa thả thính, hoặc là tiếp xúc thân thể với anh ta, mày cũng có phản ứng s1nh lý như này chứ gì?”

“…”

“Thế thì chuẩn rồi,” Trần Hạnh vỗ vỗ bàn, “Cơ thể đàn ông có thể sẽ nói dối, nhưng cơ thể phụ nữ thành thật hơn đàn ông nhiều.”

Mạnh Sơ Vũ cầm đũa dùng chung, gắp một cái sủi cảo tôm pha lê nhét vào miệng Trần Hạnh: “Rồi rồi rồi, ăn đi.”

Trần Hạnh bị bắt ngậm miệng, ậm ừ om sòm một lúc, liếc thấy màn hình điện thoại bên cạnh Mạnh Sơ Vũ sáng lên.

Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại lên, thấy một tin nhắn như ra lệnh: “Đến đón tôi.”

*

Quán cà phê cạnh bệnh viện số ba.

Chu Tuyển và Giản Thừa ngồi đối diện nhau trên bàn cà phê, từ lúc ngồi xuống đã im lặng suốt cả năm phút.

Giống như có một sợi dây vô hình lôi kéo giữa hai người, nhưng không ai chủ động làm người gạt bỏ sợi dây ấy.

Quán cà phê buổi tối không quá đông, trong quán không có nhiều khách, nhân viên phục vụ rất nhanh đã bưng hai ly cà phê đến, mời hai người thong thả thưởng thức, cũng làm gián đoạn cuộc giằng co “ai nói trước người ấy thua” này.

Giản Thừa nâng ly cà phê, cúi đầu nhấp một ngụm.

Vị chát trôi xuống cổ họng khiến anh nhíu mày theo phản ứng s1nh lý, vài lời không dễ nói ra cũng thuận miệng thốt lên: “Cậu với cô ấy…”

“Vẫn chưa ở bên nhau.” Chu Tuyển tiếp lời.

“Ông nội vẫn luôn mong ngóng tôi sớm lập gia đình, hôm nay em ấy giúp tôi diễn một chút.”

Giản Thừa biết tình hình phức tạp nhà Chu Tuyển, cũng biết anh khinh thường chuyện dối trá, nên câu này hẳn là không phải nói dối.

Chỉ là…

“‘Vẫn chưa ở bên nhau’ nghĩa là…”

“Nghĩa là, tôi đang theo đuổi em ấy.” Chu Tuyển bình tĩnh nhìn Giản Thừa.

Giản Thừa im lặng một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu: “Bắt đầu… từ khi nào?”

“Tôi cho rằng những chuyện thế này vốn dĩ không có thứ tự đến trước sau,” Chu Tuyển cười cười, như là hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại như chọc thẳng vào trọng điểm, “Vả lại, cậu chưa chắc đã là người đến trước.”

Thanh đao treo trên cổ sau khoảng thời gian đếm ngược dài đằng đẵng cuối cùng cũng chém xuống. Nghe câu trả lời này, nỗi bất an nảy ra trong lòng Giản Thừa từ khi Chu Tuyển chúc anh ta “Good luck” tan thành mây khói.

Giờ khắc này, Giản Thừa thế mà lại có cảm giác như được giải thoát. Cũng chính giờ khắc này, anh ta không thể không tin rằng, khi một người đã hạ quyết tâm phải gặp được một người, không ai có thể ngăn trở.

Cho dù trước đây, anh ta đã sớm đề cao cảnh giác, cố gắng dựng nên tường đồng vách sắt giữa Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển, thì chỉ cần Chu Tuyển có lòng, tường vách kia cũng chỉ như thứ phế phẩm, đẩy là đổ.

Thời gian không thể chảy ngược, anh ta không thể thay thế được Chu Tuyển, trở thành người chín năm trước tặng cho cô tập thơ đó.

Thậm chí, nếu thời gian quay trở lại, anh ta có thể cho cô một cây kem, cho cô một đóa hoa, cũng không thể cho cô một bài thơ.

Trong nháy mắt, Giản Thừa suýt chút nữa đã xúc động nói cho Chu Tuyển biết, nếu anh nói ra, có lẽ sẽ chẳng cần phải theo đuổi.

Nhưng cuối cùng, một chút ích kỷ vẫn khiến Giản Thừa nuốt xuống những lời ấy.

Trời càng lúc càng tối, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, sóng ngầm mãnh liệt, một trận mưa giao mùa từ hạ sang thu trút xuống tầm tã như vẩy mực.

Mới chỉ hai phút ngắn ngủi, cửa sổ sát đất của quán cà phê đã ướt đẫm nước mưa, phản chiếu từng mảnh sáng loang lổ.

Giản Thừa nghe tiếng mưa rơi xối xả như che trời lấp đất, bỗng nói: “Tôi nhớ hình như cậu rất ghét ngày mưa.”

Chu Tuyển gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trước kia là vậy.”

Tiếng nói kết thúc, một tiếng rung vang lên, Chu Tuyển nhìn thoáng qua điện thoại rồi đứng dậy tạm biệt Giản Thừa.

Giản Thừa cầm trong tay ly cà phê đã nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn anh rời đi.

Đến khi Chu Tuyển bước ra khỏi cánh cửa kính trượt, đứng ở mép cửa, anh ta bỗng đoán được điều gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên kia đường, Mạnh Sơ Vũ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng phối với chân váy, cầm chiếc ô màu đen băng qua đường, bước nhanh đến dưới mái hiên nơi Chu Tuyển trú mưa, hướng về anh gì đó với vẻ bực bội.

Chu Tuyển đáp một câu rồi đưa tay ra với cô.

Mạnh Sơ Vũ tức giận đưa ô cho anh.

Trên khuôn mặt cô, tất cả đều là những biểu cảm sinh động mà Giản Thừa chưa từng thấy.

Nhìn Chu Tuyển nhận ô, vai kề vai cùng Mạnh Sơ Vũ đi đến con phố đối diện, Giản Thừa hoảng hốt, như quay trở lại đêm mưa Chu Tuyển gặp lại Mạnh Sơ Vũ.

Anh ta cứ ngỡ rằng nhiều năm qua đi, Chu Tuyển đã sớm quên mất Mạnh Sơ Vũ, nên tối đó mới không hề cảnh giác để Chu Tuyển lên xe mình.

Đêm mưa ấy, anh ta đưa Mạnh Sơ Vũ đi trước mặt Chu Tuyển, còn hồn nhiên không biết, giữa ba người bọn họ, ngoài anh ta, còn có một người nữa biết đó là một cuộc trùng phùng.

Thậm chí có lẽ, đó vốn là một cuộc trùng phùng mà Chu Tuyển đã dày công sắp xếp.

Bình luận

Truyện đang đọc