ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 35. “Anh ta còn chẳng xứng là cái thứ gì.”

Như bị một chậu nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, nụ cười trên môi Mạnh Sơ Vũ cứng lại.

Cùng với một chút nghi ngờ, cô chia nhỏ câu nói này ra, cẩn thận đọc hiểu từ đầu đến cuối.

Tối qua quá chén — Đầu óc không tỉnh táo.

Không khống chế được — Rượu vào mới làm ra hành động như thế.

Mời cô một bữa — Dùng tiền bồi thường cho cô.

Một giây trước lệ nóng lưng tròng bao nhiêu, một giây sau như rơi vào hầm băng lạnh lẽo bấy nhiêu.

Mạnh Sơ Vũ đọc đi đọc lại câu này ba lần, mỗi lần đọc xong trái tim chùng xuống một chút, cuối cùng lặng yên như chìm xuống đáy vực.

“Tối qua quá chén không khống chế được, nếu cô để ý tôi mời cô một bữa?”

Đây là một câu hỏi.

Anh đang hỏi cô có để ý không, có cần anh phải bồi thường cô không.

Mạnh Sơ Vũ bỗng bị hỏi đến nghẹn họng.

Cô để ý sao?

Nam nữ thích nhau, hôn nhau, tại sao lại phải để ý?

Cô không để ý sao?

Cô cho rằng cầm lòng không đặng hay do anh say mới làm vậy, một câu để ý với cô có đủ không?

Quả là một câu hỏi cao cấp.

Một câu hỏi kín kẽ, thiếu chút nữa cô đã bị anh đưa vào cái bẫy logic mà anh đặt sẵn.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bỗng cảm thấy nực cười.

Nếu tối qua cô không đẩy anh ra, mà hôn anh, thậm chí là tiến xa hơn, hôm nay cũng sẽ nhận được một câu hỏi như thế sao?

Diễn đàn tình cảm cuối tuần, bầu không khí “girls help girls” càng lúc càng nồng đậm.

Điện thoại Mạnh Sơ Vũ liên tục rung lên, lại là một câu trả lời mới bật lên —

“Các chị em, nếu lúc bạn cảm thấy nên bước tiếp một bước, đối phương đột nhiên tạt cho bạn một chậu nước lạnh, nhưng khi bạn nản lòng thoái chí, đối phương lại đột nhiên quan tâm ấm áp, thì không cần biết anh ta dùng cách gì, phải thật sự cẩn thận với cái loại đáp lại ngược hướng thế này! Không có người đàn ông nào yêu bạn lại bắt bạn phải chịu đựng những cảm giác như thế!”

“Để tôi đoán xem đàng trai hôm nay dùng lý do gì để giải thích cho cái cầm lòng không đặng của anh ta đêm hôm trước. À, đừng nói, chẳng lẽ là, trùng hợp vậy sao — Có lẽ anh ta sẽ nói do đêm qua uống rượu:)”

“Uống rượu, chưa tỉnh ngủ, bầu không khí thúc đẩy, đại lễ trai đểu ba cái chọn một. Nếu bất hạnh nhận được, mời gái yêu lập tức tổ chức phản công!”

“Tuy thế, cái loại trai đểu này chắc chắn không phải lần đầu tiên làm vậy, hơn nữa rất có thể là loại bắt cá nhiều tay, ao cá bớt đi một con cá với anh ta chẳng phải chuyện gì to tát. Gái yêu phải lên đây xin giúp đỡ chắc chắn không phản công lại được trai đểu level này, vẫn nên chuồn thẳng đi, lần này anh ta có nói gì cũng đừng quay đầu lại!”

Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại, từ hơi run tay không cầm chắc được, trở thành dùng sức siết chặt như sắp bóp nát điện thoại.

Ừ, một câu hỏi cao cấp như thế, còn dùng giọng điệu ung dung thản nhiên như thế, chắc là không phải lần đầu.

Ánh mắt trống rỗng của Mạnh Sơ Vũ chậm rãi tập trung lại, đặt con trỏ vào ô nhập tin nhắn.

*

“Không sao, anh chỉ phạm phải sai lầm mà mọi đàn ông đều sẽ phạm phải thôi.” Đàm Tần đứng sau lưng Chu Tuyển, thấy anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình chừng một phút, không nhịn được nhìn trộm một cái rồi gằn từng chữ đọc thành tiếng tin nhắn trả lời của Mạnh Sơ Vũ.

Chu Tuyển chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái.

Đàm Tần làm động tác đừng nóng tỏ vẻ mình không làm phiền anh nữa, lùi xa ra một bên, nửa phút sau bỗng đấm sô pha cười khanh khách —

“Sao còn chơi kiểu núi cao còn có núi cao hơn thế này? Rốt cuộc là cô ấy đang buồn hay đang giễu cợt thú vui của mày?”

“Cái kiểu xã giao cực hạn của hai đứa mày làm người làm nhân sự như tao cũng không biết nên làm cái mẹ gì luôn!”

“Đấu pháp kiểu này, có thể ngăn ngừa được bệnh Alzheimer đúng không?”

Trong tiếng nói ồn ào của Đàm Tần, Chu Tuyển nhăn mày, lại nhìn tin nhắn của Mạnh Sơ Vũ thêm gần một phút.

Ba giây cuối cùng trong thời hạn hai phút, Mạnh Sơ Vũ thu hồi tin nhắn này về.

Ánh mắt Chu Tuyển cứng lại, khớp ngón tay đặt giữa hai lông mày nhẹ gõ.

Độ khó phần đọc hiểu đã tăng lên một bậc rõ ràng mà mắt thường có thể nhận thấy được.

*

Hơn bảy giờ tối, Mạnh Sơ Vũ cuối cùng cũng mở ra ba túi lẩu đặt về kia.

Hồi trưa cô không muốn xem điện thoại nữa nên ném điện thoại vào ngăn kéo phòng khách, nằm trên giường trong phòng ngủ.

Vốn dĩ còn chưa hết mệt mỏi sau ngày hôm qua, lại suy nghĩ nhiều, không biết nghĩ đến mấy giờ thì ngủ thiếp đi.

Rèm ban công vẫn bị kéo lại, đến lúc cô thức dậy, trong phòng đã tối đến độ duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường thấy đã bảy giờ tối.

Từ sáng thức dậy, trong bụng cô chỉ có một ly yến mạch, tận bây giờ cũng không có cảm giác đói nhưng khái niệm thời gian cho cô biết, cô nên ăn cơm.

Mở túi đồ ăn ra nhìn, thịt đông lạnh đã mềm oặt, bụng heo và canh gà gói trong túi giữ nhiệt cũng lạnh ngắt, chỉ có rau là vẫn còn tươi.

May mà trời lạnh, thức ăn không nhanh hỏng. Mạnh Sơ Vũ đến phòng bếp làm nóng nước lẩu, đổ nước canh vào nồi lẩu rồi bật bếp, sau đó mở từng hộp nguyên liệu trên bàn ra.

Nhìn cảm giác thiếu gì đó, lại ra tủ lạnh lấy một tá bia.

Mọi thứ đã sẵn sàng, trên bàn ăn rau thịt đủ cả, nước lẩu màu trắng sữa cũng sôi ùng ục, coi như một bữa tối phong phú.

Mạnh Sơ Vũ khui nắp bia, cụng với cái nồi trước mặt, thầm nói với mình một câu “Cuối tuần vui vẻ”, sau đó bắt đầu nhúng thịt nhúng thức ăn.

Tiếc là đồ ăn để lâu, nấu lại cũng mất vị, ăn vào miệng đắng ngắt chẳng còn ngon lành. Mạnh Sơ Vũ ăn vài miếng đã thấy không nuốt nổi, thậm chí còn cảm thấy mùi tanh của thịt hơi ghê tởm.

Nhịn một lát, Mạnh Sơ Vũ tắt nồi lẩu đi, ra ban công kéo rèm, mở cửa thông gió cho bay mùa.

Đợi không khí trong lành tràn vào mới trở lại bàn ăn, không muốn ăn lẩu nữa, cô quyết định chỉ uống bia không.

Uống đến hơn tám rưỡi, một tiếng trầm đục nặng nề bỗng truyền đến từ sâu bên trong phòng khách yên tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ đặt mấy cái lon trống không xuống, mê mang tìm nơi phát ra âm thanh, bỗng không nhận ra được đây là tiếng gì.

Đi theo nguồn phát ra âm thanh, kéo ngăn kéo ra nhìn mới phát hiện là chiếc điện thoại trưa nay cô đã ném vào.

Thông báo cuộc gọi hiện thị “Trần Hạnh”.

Mạnh Sơ Vũ bắt máy, khàn giọng “Alo” một tiếng.

Bên kia, Trần Hạnh lo lắng nói: “Hôm nay họ hàng nhà tao họp mặt, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của mày, sao lại thế này?”

Mạnh Sơ Vũ nhớ ra, trước lúc cô ném điện thoại đi đã nhắn tin nói với Trần Hạnh chuyện Chu Tuyển.

Lúc ấy Trần Hạnh mãi không trả lời, cô đoán cô ấy đang bận nên cũng không gọi điện.

Đứng yên lặng một lúc, Mạnh Sơ Vũ bỗng nói: “Trần Hạnh, lẩu khó ăn quá…”

“Hử?”

“Tao bảo lẩu khó ăn quá, hồi xưa rõ ràng ngon lắm mà, sao hôm nay lại khó ăn thế…”

Trần Hạnh nghe giọng Mạnh Sơ Vũ có chút men say, khẽ chậc một tiếng: “Không nhưng mà, mày ăn lẩu với ai?”

“Không với ai hết,” Mạnh Sơ Vũ vịn cửa tủ ngồi xổm xuống, khoanh chân ngồi trên thảm, “Tao ở nhà một mình…”

“Thế Chu Tuyển đâu? Những người khác chết ở đâu rồi? Sau câu đấy là mất hút luôn?”

Lỗ tai Mạnh Sơ Vũ như bị gai đâm vào, vô cùng đau nhói.

Từ khi thức dậy lúc bảy giờ, những tâm sự mà cô đã cố gắng không nghĩ đến lại mạnh mẽ hiện lên trong đầu như sông cuộn biển gầm.

Lồng ngực như ngập trong dung dịch axit, nhẹ nhàng lắc lư, trái tim ngâm trong đó chua chát đến tê dại, chua chát đến độ cô phải giật mình thon thót từng hồi.

Lên tiếng một lần nữa, nước mắt Mạnh Sơ Vũ không kiềm chế được mà rơi lã chã xuống thảm.

“Trần Hạnh, tao bị lừa mất rồi.”

“Tao đợi lâu ơi là lâu, nghĩ là khi nào anh ấy mới hẹn hò với tao, nhưng đợi được anh ấy nói — Anh quá chén?” Mạnh Sơ Vũ nói tới đây không tin nổi bật cười, “Anh ấy nói anh ấy quá chén, mời tao ăn bữa cơm bồi thường cho tao? Mày nói xem có buồn cười không?”

“Trần Hạnh, anh ấy không hề thích tao, anh ấy chỉ đang chơi thả diều thôi. Thấy tao xa, kèo dây diều về gần một chút, thấy tao gần lại thả dây ra, anh ấy chỉ đang trêu đùa tao thôi…”

“Anh ta…” Trần Hạnh nghẹn họng, “Không nhưng mà, anh ta trêu đùa mày để làm gì?”

Đúng, để làm gì? 

Chiều này Mạnh Sơ Vũ nằm trên giường cũng đã suy nghĩ về vấn đề này.

Sau đó lại nghĩ, một người đàn ông trêu đùa một người phụ nữ cần phải có động cơ cụ thể gì sao?

Cô ngoại hình không tồi, ở trước mặt anh lúc nào cũng bày trò mua vui, có lẽ đủ làm anh bớt buồn chán. Trong công việc, cô lại là trợ lý của anh, thích anh đương nhiên sẽ coi anh là trung tâm, công việc luôn nỗ lực 120%, ngoài cuộc sống còn có thể giúp giải quyết khốn cảnh người lớn trong nhà giục kết hôn.

Và cả những tình huống như tối qua, cô còn có thể làm đồ nhắm rượu của anh.

Những thứ lợi ích vụn vặn, nhỏ nhoi ấy cũng đã đủ khiến anh lựa chọn không từ chối.

Dù sao anh trêu đùa cô cũng chỉ cần động môi, không cần tốn nhiều sức.

Dù có một ngày cô gục ngã như hôm nay, cô cũng chỉ có thể khóc một mình, không làm gì được anh.

Vừa nghĩ đến đây, một giọng nam như quỷ khóc sói gào được gió thổi vào từ cửa sổ: “Mập mờ làm người ta nhận hết những ấm ức, không tìm thấy bằng chứng của tình yêu, không biết khi nào nên tiến tới, khi nào nên từ bỏ —”

Mạnh Sơ Vũ đang khóc khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía ban công.

Tiếng hát theo gió tiếp tục bay vào trong, không biết ai mà hát giày vò tâm can như thế.

Mạnh Sơ Vũ đứng dậy ra ban công, hô ra ngoài cửa sổ: “Nửa đêm nửa hôm còn làm phiền hàng xóm!”

“Anh không tin được, và cũng bắt đầu hoài nghi, trước mắt anh, có phải em thật không —”

“Cái bài hát tệ hại này! Nhịp lệch sang tận Siberia rồi, không biết hát thì đừng có hát!”

“Mập mờ khiến người ta nổi lòng tham, đến tận khi chờ đợi cũng mất đi ý nghĩa, không biết tại sao anh và em không viết ra được kết cục cho nhau —”

Mạnh Sơ Vũ tức đến nghẹn họng, đóng cửa sổ lại, kéo kín rèm cửa, cầm điện thoại nói: “Mày nghe xem, đến bài hát của Dương Thừa Lâm còn hát vậy, trai tồi muốn chơi trò mập mờ cần phải có lý do à?”

“Chuẩn chuẩn, tao đề cao anh ta quá rồi! Trai đểu chết tiệt, trai đểu thối tha, đồ trai đểu đầu bị lừa đá mặt bị trâu dẫm!”

Trần Hạnh đầu bên kia bắt đầu góp miệng mắng chửi, Mạnh Sơ Vũ lại ngồi xuống sàn nhà, nghỉ ngơi một lát, nước mắt rơi xuống từng dòng, khóc nức nở: “Trần Hạnh, tao không muốn nhìn thấy anh ta nữa…”

“Tao muốn, muốn ngay ngày mai đi khỏi đây. Ở đây chẳng có gì vui hết… Không có bố mẹ, cũng không có mày, hôm nay tao một mình, một mình ngủ đến tận bảy giờ tối, cũng không có ai đánh thức tao…”

Nói đến đây, chuông cửa vang lên một tiếng “ding dong”.

Mạnh Sơ Vũ choáng váng, chậm rãi gạt nước mắt.

Chẳng lẽ là hàng xóm hát hò bên cạnh sang xin lỗi cô.

Mạnh Sơ Vũ ấn ấn thái dương vừa khóc đến nỗi giật thình thịch, bò dậy khỏi mặt đất, ra bàn ăn rút hai tờ khăn giấy lau mặt.

Bên kia điện thoại, Trần Hạnh đang ra sức khuyên nhủ cô: “Đừng xúc động, đừng xúc động, mày vẫn phải làm việc cho tốt chứ, không thể thất bại trên cả tình trường lẫn sự nghiệp được, vì một thứ chó má không biết xấu hổ mà phải như thế thì không đáng tí nào!”

Mạnh Sơ Vũ đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Mày nói sai rồi.”

“Hả?”

“Mày có thể chửi anh ấy là chó, cũng có thể chửi anh ấy là thằng chó, nhưng không được chửi anh ấy là thứ chó má, bởi vì anh ta —” Mạnh Sơ Vũ mở cửa ra, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, từ tốn nói tiếp, “Anh ta còn chẳng xứng là cái thứ gì.”

Bên kia cửa, ánh mắt Chu Tuyển lóe lên, đứng sừng sững ở đó nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Mạnh Sơ Vũ.

Trần Hạnh bên kia ở khóc dở cười: “Mạnh Sơ Vũ, mày thất tình còn diễn hài độc thoại à?”

“Tao diễn hài thì làm sao,” Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại, lạnh lùng nhìn Chu Tuyển, “Tao hài hước, thì sẽ không đau khổ nữa à…” 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc