ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 59. “Ai bảo em sẽ phải yêu xa?”

Sau Tết Dương lịch là tháng cuối cùng của năm Âm lịch.

Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển vẫn bận tối mày tối mặt.

Từ kiểm tra hiệu suất đến tổng kết cuối năm, áp lực nhỏ hơn tháng trước, nhưng việc thì không bớt chút nào.

Nhất là khi giữa tháng, Chu Tuyển là Tổng Giám đốc công ty con phải đến tập đoàn báo cáo công việc với sếp Thái và các lãnh đạo cấp cao liên quan khác, vì bản báo cáo công việc này, văn phòng Tổng Giám đốc lại có một vòng chinh chiến mới.

Ngày báo cáo công việc, Mạnh Sơ Vũ lại mắc bệnh nghề nghiệp, trước khi xuất phát chỉnh cà vạt cho Chu Tuyển ba lần, không hiểu sao lại có cảm giác đưa con trai đi thi Đại học.

Nhưng sự bình thản của Chu Tuyển cũng giống như khi cô đang kiểm tra xem con trai đã mang thẻ dự thi, bút tô trắc nghiệm đi chưa, con trai nói không phải vội, đã thế còn hỏi cô một câu: Muốn con chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại?

Báo cáo công việc của Sâm Đại được sắp xếp vào buổi chiều, khi hai người đến Nam Hoài là ba giờ chiều.

Mới gần nửa năm, một lần nữa bước chân vào tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Vĩnh Di ở khu trung tâm Nam Hoài, Mạnh Sơ Vũ lại cảm thấy như đã qua mấy đời.

Tòa nhà văn phòng vẫn thế, thứ thay đổi hình như là chính cô.

Ra khỏi thang máy, đối diện với một nhóm đồng nghiệp cũ của Mạnh Sơ Vũ, thấy Chu Tuyển thì xếp hàng hai bên cúi đầu chào anh.

Chu Tuyển gật gật đầu đáp lại họ, bước chân không ngừng.

Mạnh Sơ Vũ theo sau anh đi về phía cuối hành lang, đi vài bước mơ hồ nhận thấy được ánh mắt dõi theo sau lưng mình, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Quả nhiên thấy đồng nghiệp cũ đang nháy mắt chào hỏi cô.

Chu Tuyển như có mắt sau gáy, quay đầu thấp giọng nói: “Trợ lý Mạnh ở tập đoàn cũng khá đấy.”

“Không thì sao có thể đúng quy cách trở thành trợ lý của sếp Chu được?”

Khen ngợi qua lại một câu, hai người đều cúi đầu cười, đến gần phòng họp, lại đồng thời khôi phục vẻ nghiêm túc.

Trong tường kính phòng họp, lấy Thái Chấn Lâm làm trung tâm, hai bên trái phải là Phó Giám đốc điều hành, Phó Giám đốc tài vụ, các trưởng phòng chiến lược hoạt động.

Theo chức vụ và lý lịch của Mạnh Sơ Vũ, để bước qua cánh cửa này còn có một con đường rất dài phải đi.

Hôm nay cô tạm thời chỉ có thể cùng Chu Tuyển đi đến ngoài cửa.

Mạnh Sơ Vũ đưa laptop đã điều chỉnh xong cho Chu Tuyển, làm khẩu hình với anh: Sếp, cố lên.

Chu Tuyển cười gật đầu, nhận laptop, bước qua cánh cửa kia.

*

Có thành tích của Sâm Đại năm nay, Mạnh Sơ Vũ không hề lo lắng với buổi báo cáo công việc này.

Vì không tiện ở lại lâu bên ngoài phòng họp, khi Chu Tuyển bắt đầu báo cáo công việc, cô sang phòng nghỉ bên cạnh.

Vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu thấy là Đào Song Song – thực tập sinh trước đây cô dẫn dắt đang bưng trà đứng ngoài cửa: “Chị Sơ Vũ!”

Đào Song Song đi vào, đặt trà xuống trước mặt cô.

Mạnh Sơ Vũ nhận trà, cười đánh giá cô ấy: “Thế nào, nửa năm chị không ở đây có thuận lợi không?”

“Khá ổn ạ, nhưng nếu có chị ở đây thì tốt hơn, cảm giác sau khi chị đi Sâm Đại, mùi già nua trong phòng thư ký nặng hơn hẳn!”

Mạnh Sơ Vũ nâng cằm về phía sau cô ấy: “Không đóng cửa mà nói vậy?”

Đào Song Song vội quay lại đóng cửa, sấn lại tám chuyện với cô: “Chị Sơ Vũ, em vừa đi ngó thử, vị khách mà sếp Thái chờ buổi tối trước hôm chị đi ấy, cái người mà em bảo với chị là có thể trúng cử ‘100 gương mặt đẹp trai nhất khu Á Thái’, hóa ra là sếp Chu…”

Mạnh Sơ Vũ hồi tưởng lại việc này, gật đầu nói: “Chị biết rồi.”

“Ơ, chị biết rồi ạ, lúc ấy em còn nghĩ sao chị không hứng thú chút nào vậy.”

“Không phải,” Mạnh Sơ Vũ cười thở dài, “Chị cũng đến Sâm Đại rồi mới biết.”

Nếu không cô sẽ không vô tình tạo ra nhiều sự cố mất mặt như thế.

Nhưng mà không quan trọng.

Cuối cùng vẫn thành bạn trai cô thôi.

Đào Song Song cảm thán: “Sâm Đại năm nay đúng là lội ngược dòng, chị không biết đâu, có vài người ghen tị với chị đấy.”

Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu: “Đúng là chị may mắn gặp được sếp có năng lực, cứ để bọn họ ghen tị thôi.”

“Thế cũng không phải là may mắn, mớ bòng bong trước đây của Sâm Đại bày ở đấy, bọn họ đều cảm thấy nhiệm vụ trợ lý Tổng Giám đốc này lành ít dữ nhiều, có đi mà không có về, cả đám trốn được là trốn hết? Vốn dĩ là công việc rủi ro cao, thưởng cao, nhưng bây giờ lại ghen tị khi chị được thưởng cao. Ai bảo lúc trước bọn họ không dám nhận việc rủi ro cao chứ?”

“Qua nửa năm mà mồm mép nhanh nhạy ghê nhỉ.” Mạnh Sơ Vũ cười liếc mắt nhìn cô ấy.

“Chị Sơ Vũ dạy giỏi ạ!”

Hai người nói chuyện vài câu, Đào Song Song nhớ lại chuyện chính: “À đúng rồi, sếp Thái bảo em chuyển lời cho chị, bảo chị là sau khi kết thúc buổi báo cáo ở lại một chút, đến văn phòng gặp riêng sếp.”

“Có nói là chuyện gì không?”

“Không ạ, nhưng em nói riêng với chị nhé, chắc là chuyện gọi chị về tập đoàn đấy.” Đào Song Song thấp giọng, “Năm sau trưởng phòng Lý của phòng quản lý xí nghiệp từ chức, 90% là Giám đốc Trần sẽ được thăng chức. Nhưng Giám đốc Trần không thuộc phe cánh của sếp Thái, cái trung tâm như phòng quản lý xí nghiệp, không thuộc phe mình chắc chắn sếp sẽ không yên tâm. Thành tích của Sâm Đại năm nay lại vượt mong đợi của sếp, chuyến ngoại phái của chị đúng lúc có thể kết thúc sớm, mọi người đều đoán ghế phó lãnh đạo phòng quản lý xí nghiệp sẽ để cho chị.”

Mạnh Sơ Vũ nhớ tới tháng mười một năm ngoái Thái Chấn Lâm tới Hàng Châu nói với cô, sang năm tập đoàn sẽ có một chức vụ hành chính quan trọng bị bỏ trống, trầm ngâm gật đầu: “Ừm, chị hiểu rồi.”

*

Mạnh Sơ Vũ chờ Chu Tuyển xong, lại thành Chu Tuyển chờ Mạnh Sơ Vũ.

Ra khỏi văn phòng của Thái Chấn Lâm trời đã sập tối, Mạnh Sơ Vũ được Đào Song Song đưa ra ngoài tòa nhà, vẫy tay tạm biệt với cô ấy, đi về phía lối vào tàu điện ngầm gần đó.

Đi hết lối vào tàu điện ngầm, thấy xe của Chu Tuyển ở đằng xa, cô chạy chậm tiến lên, mở cửa ghế phụ, cửa còn chưa mở đã mếu máo: “Chu Tuyển —”

Chu Tuyển quay đầu cười: “Biết em lên xe sẽ khóc lóc với anh ngay mà.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt: “Anh biết rồi ạ?”

“Muốn gọi người của anh về, chẳng lẽ không hỏi ý kiến của anh trước à?” Chu Tuyển nhướng mày.

Mạnh Sơ Vũ ngẫm lại cũng phải, chỉ là vừa rồi bị kích thích quá mạnh, trong lòng chỉ muốn báo “tin dữ” này với Chu Tuyển, không nghĩ đến chuyện khác.

“Sao nhanh vậy, bọn mình sắp phải yêu xa rồi…” Mạnh Sơ Vũ gục vai xuống.

Tuy năm trước Thái Chấn Lâm đã ám chỉ với cô, nhưng ở dự đoán ban đầu của cô, nhanh nhất cũng phải năm sau mới bắt đầu làm công tác chuẩn bị trước khi điều động. Thế mà vừa rồi Thái Chấn Lâm lại nói, yêu cầu cô bàn giao công việc của Sâm Đại trước Giao thừa, năm sau trở lại tập đoàn làm việc.

Nói cách khác, cô và Chu Tuyển chỉ còn nửa tháng sống chung thành phố.

Chu Tuyển nhéo nhéo tai Mạnh Sơ Vũ: “Bạn gái của anh thông minh như thế, sẽ không vì vậy mà từ chối cơ hội tốt này chứ?”

“Đương nhiên là không!” Dù lúc đó Mạnh Sơ Vũ rất bất ngờ nhưng vẫn đánh giá rất rõ quan hệ lợi hại. Vị trí ở phòng quản lý xí nghiệp không thể chờ cô, cơ hội trong công việc là như vậy, hôm nay khi cần cô cô không tới, vậy ngày mai không cần phải tới nữa.

“Đương nhiên em đã khẳng định không có vấn đề, nói đảm bảo sẽ bàn giao xong.” Mạnh Sơ Vũ méo miệng, “Anh biết từ bao giờ thế?”

“Không sớm hơn em bao lâu, lúc sếp Thái tìm anh nói chuyện này, anh cũng nói với ông ấy quan hệ của bọn mình.”

Trước đây hai người đã thương lượng, cuối năm hoặc là năm sau sẽ nói chuyện này với Thái Chấn Lâm. Dù sao chủ động báo cáo cũng nghĩa là nắm quyền chủ động, hơn hẳn bị động bị phát hiện.

Nhưng Chu Tuyển nói chuyện này không thể để con gái như cô nhắc tới, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói.

“Sao anh cứ âm thầm làm chuyện lớn thế,” Mạnh Sơ Vũ chọc chọc cổ áo vest của anh, “Sếp Thái nói thế nào ạ? Vừa nãy ông ấy cũng không nhắc chuyện này với em.”

“Không nhắc đến chuyện này với em nghĩa là anh và ông ấy đã đạt được sự đồng thuận, Năm sau em về tập đoàn cứ làm việc như bình thường, có điều, sau này khi nhắc đến lợi ích cốt lõi của Sâm Đại thì phải tránh nghi ngờ.” 

“Sếp Thái nói ạ?”

“Là anh nói.” Chu Tuyển tránh lớp trang điểm trên mặt cô, dùng ngón tay vuốt ve thái dương cô, “Bạn gái anh dựa vào thực lực đi từng bước đến ngày hôm nay, không thể vì anh mà bị cuốn phải những lời đồn đại vớ vẩn.”

*

Xe khởi động, Chu Tuyển lái xe, Mạnh Sơ Vũ ngồi ở ghế phụ thất thần nghĩ chuyện bàn giao công việc, vừa lơ đãng đã thấy xe đỗ ở cổng khu nhà mình.

Hôm nay trước khi về Nam Hoài cô đã nói với bố mẹ khoảng trước giờ cơm tối sẽ kết thúc công việc.

Bố mẹ cô nói vậy về nhà ăn cơm.

Ban đầu cô nghĩ dạo này ngày nào cũng ở bên Chu Tuyển, nếu về Nam Hoài thì ăn với bố mẹ một bữa cơm, Nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện thời gian cô và Chu Tuyển có thể làm kẹo mạch nha dính lấy nhau không còn nhiều, bỗng một bữa cơm tối cũng thấy lưu luyến.

Đến lúc Chu Tuyển mở cửa xe phía cô, người cô theo anh xuống xe, nhưng hồn vẫn không chịu đi, đứng ở cạnh xe ngửa đầu nhìn anh chăm chú: “Chu Tuyển, em muốn ở cùng anh một lát nữa —”

“Một tối thôi, sáng mai mình lại về Hàng Châu.” Chu Tuyển xoa đầu cô.

“Một tối cũng quý, bọn mình bây giờ chỉ còn mười bốn buổi tối thôi, đây là một phần mười bốn rồi đấy!” Mạnh Sơ Vũ ôm lấy anh, vùi vào lòng siết chặt eo anh, “Ầy, em còn vẫn chưa sẵn sàng yêu xa đâu…”

“Ai bảo em là sẽ phải yêu xa?” Chu Tuyển cười ôm cô.

Mạnh Sơ Vũ lập tức ngẩng đầu, còn chưa hỏi rõ, bỗng thấy người đàn ông trung niên đứng dưới đèn đường phía sau Chu Tuyển —

Bố cô không biết đã ôm cây đợi thỏ trong gió lạnh bao lâu, đang nhìn cô với Chu Tuyển bằng một ánh mắt ghét bỏ đầy phức tạp.

Mạnh Sơ Vũ lập tức buông Chu Tuyển ra.

Chu Tuyển theo ánh mắt cô quay đầu nhìn lại.

Mạnh Chu Bình: “Mới có mấy tuổi mà đã diễn kịch Quỳnh Dao, không tách nhau ra được thì đừng có tách, lên nhà ăn cơm với tôi!”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc