ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 67. Bạn gái nhỏ.

«Sáu»

Chiều hai ngày sau, Mạnh Sơ Vũ đeo cặp sách lại lén lút ra ngoài như ăn trộm.

Vừa ra khỏi khu dân cư đã thấy xa xa bóng người cao gầy đứng sừng sững dưới bóng cây, hòa hợp với tán cây xanh ngắt, bầu trời xanh lam, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Mạnh Sơ Vũ nhảy nhót, khi vui vẻ cực độ lại sinh ra buồn rầu, quay đầu lại liếc nhìn.

Cô nói với bố cô, hôm nay cô đến nhà Trần Hạnh làm bài tập cùng cô ấy.

Sau khi chắc chắn rằng bố cô không nghi ngờ đi theo, Mạnh Sơ Vũ lại nhìn người cách đó không xa, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên đôi giày bằng vải bạt vòng ra sau lưng anh, dùng ngón trỏ khẽ chọc chọc lưng anh.

Chu Tuyển quay đầu lại.

Mạnh Sơ Vũ ngửa đầu nhìn anh: “Anh nhìn nhầm hướng rồi!”

“Sao lại nhầm?” Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày.

Mạnh Sơ Vũ hất hất cằm về phía cổng lớn khu dân cư: “Em đi ra từ cổng kia cơ.”

Chu Tuyển chỉ về hướng khác: “Nhưng chú cún ở cổng kia cơ.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một con Corgi đang lắc mông.

“…”

“Ò.” Vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Sơ Vũ biến mất, xấu hổ đưa tay kéo dây đeo cặp.

Chu Tuyển nhìn sau lưng cô, ánh mắt dừng lại ở chiếc cặp sách siêu to trên lưng cô: “Em vác gạch ra đấy à?”

Sợ anh dạy nhanh quá, đề cô chuẩn bị không đủ, nhanh phải dẹp đường hồi phủ chứ sao…

Mắt Mạnh Sơ Vũ lóe lên: “Đã nói hôm nay em dùng tiền mừng tuổi mời anh uống trà chiều mà, nếu em không học nhiều một tí thì lỗ mất còn gì?”

Chu Tuyển gật gật đầu, nâng cằm về phía trạm xe buýt phía trước: “Vậy đi thôi, tranh thủ thời gian cho em hoàn vốn.”

Mạnh Sơ Vũ đi về phía trước.

Đi vài bước, lưng cô bỗng nhẹ đi, quay đầu lại thấy một bàn tay mảnh khảnh đang móc đai cặp sách cô lên.

“Cái này chắc phải — bảy tám cân ấy nhỉ?” Chủ nhân của bàn tay kia cân ước lượng rồi nói.

Mạnh Sơ Vũ đảo mắt: “Anh học bốn năm Đại học quên mất rồi, học sinh cấp ba vất vả như thế đấy.”

Chu Tuyển nhấc lên, lấy cặp sách của cô đi.

“Hửm?” Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại nhìn anh.

“Dù gì em cũng gọi anh là anh, không thể em nói suông được.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn cặp sách được anh móc trong tay, cúi đầu lặng lẽ mím môi cười.

Xe buýt nhanh chóng đến trạm, Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển lên xe.

Trên xe không còn chỗ trống, hơi đông, anh đi phía mở đường, đứng ở phía sau xe vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Mạnh Sơ Vũ chui vào chỗ trống nhỏ anh vừa để ra, ôm lấy cây gậy trước mặt.

Chu Tuyển đứng bên cạnh, một tay xách cặp sách của cô, một tay nắm xà ngang trên đầu.

Càng lúc càng nhiều khách lên xe, tài xế đeo micro nhắc nhở hành khách mới lên đi về phía sau.

Đám đông ùa tới, thấy một chiếc túi da rắn sắp chạm vào mặt mình, Mạnh Sơ Vũ cuống quít đưa tay lên chặn lại, được một nửa thì Chu Tuyển bước một bước đứng trước cô, tách cô ra khỏi đám đông.

Hương bồ kết mát lạnh quanh quẩn chóp mũi, Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu, đối diện với anh mắt vừa lúc rơi xuống của anh.

Lúc này, trong xe đông đúc, diện tích rất hẹp, bên tai cô chỉ có tiếng tim đập rộn rã như tiếng trống.

Chu Tuyển dẫn cô đến một quán cà phê cách khu nhà cô năm con đường.

Nghe nói đây là quán một người bạn anh mở, nên bọn họ có thể “vô liêm sỉ” ngồi bao lâu cũng được.

Vừa theo Chu Tuyển vào cửa, Mạnh Sơ Vũ đã cảm giác có một ánh mắt sắc bén phóng ra từ quầy lễ tân.

“Ô, cậu nói dẫn bạn đến, hóa ra là bạn gái.” Người đàn ông ở quầy lễ tân liếc mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ.

Bước chân của Mạnh Sơ Vũ khựng lại vì hai chữ “Bạn gái” này, đứng tại chỗ chớp chớp mắt.

“Đừng nói linh tinh, là bạn nhỏ.” Chu Tuyển liếc nhìn người đàn ông kia một cái, xách cặp sách của cô đi đến bàn hai người bên cửa sổ, vẫy vẫy tay với cô.

Mạnh Sơ Vũ chậm chạp bước đến, ngồi xuống đối diện anh.

Người đàn ông ở quầy lễ tân là chủ quán này, giờ tự ra làm nhân viên phục vụ cho hai người: “Do tôi không cẩn thận, nhìn kiểu dáng của cái cặp sách này, hẳn là bạn gái nhỏ.”

Chu Tuyển lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Chủ quán lập tức ngậm miệng: “Được rồi, bạn nhỏ bạn nhỏ.” Rồi quay đầu hỏi cô, “Bạn nhỏ, uống gì nào?”

“Em muốn một cốc sô-cô-la nóng.” Mạnh Sơ Vũ nói xong nhìn hai người, bổ sung, “Em không phải bạn nhỏ.”

“Thấy không, người ta nói không phải kia kìa.” Chủ quán quay đầu trêu Chu Tuyển, “Bạn lớn thì sao, vẫn là Americano đá hả?”

Chu Tuyển gật đầu, chỉ chỉ quầy lễ tân, ý bảo anh ta đi được rồi.

Chủ quán cười đi pha cà phê.

Mạnh Sơ Vũ vẫn còn nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi, hỏi Chu Tuyển: “Cặp sách của em sao vậy, trẻ con lắm ạ?”

Chu Tuyển liếc nhìn chiếc cặp sách màu hồng nhạt họa tiết bông hoa của cô, lắc đầu: “Không.”

“Có.” Mạnh Sơ Vũ không hài lòng bĩu môi.

Vẻ mặt Chu Tuyển đầy suy tư: “Vậy có thể là vấn đề ở chỗ anh.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn cả cây ăn diện trưởng thành của anh, xách cặp sách của cô quả thực có cảm giác không ăn nhập chút nào.

“Anh nói đúng,” Cô gật đầu, đổ lỗi cho anh, “Sao anh lúc nào cũng mặc áo sơ mi quần tây thế?”

“Không cần chọn quần áo, tiện.”

“Thế thì lãng phí lắm còn gì?”

“Lãng phí cái gì?”

“Anh —” Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói, “Đẹp như thế.”

Chu Tuyển bật cười: “Thế mặc gì mới không lãng phí sắc đẹp của anh?”

“Thỉnh thoảng cũng có thể mặc…” Mạnh Sơ Vũ tiện tay chỉ một chàng trai mặc áo hoodie màu đen trên đường bên ngoài cửa sổ, “Kiểu áo hoodie thế này, như thế trông trẻ hơn nhiều, mặc áo sơ mi với quần tây già lắm.”

“Già?” Chu Tuyển như thể lần đầu tiên nghe thấy từ này.

Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc gật đầu: “Anh đừng nghĩ bình thường không thấy chênh lệch nhiều, anh ở cùng học sinh cấp ba khác biệt rõ ràng lắm.”

“Học sinh cấp ba bọn em lắm chuyện thật đấy,” Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày, “Xem ra là ít bài tập về nhà quá mà.”

“Ai bảo thế.” Mạnh Sơ Vũ bày hết sách với đề thi cô tốn công vác đi lên bàn, “Bọn em có nhiều việc phải làm lắm đấy.”

Quầy lễ tân ấn chuông, Chu Tuyển đứng dậy bưng cà phê và sô-cô-la nóng về, đưa cốc của cô cho cô, lại như ảo thuật biến ra một túi đồ mua từ siêu thị.

Mạnh Sơ Vũ ngước mắt lên, thấy túi đầy đồ ăn vặt, kinh ngạc nói: “Anh mua lúc nào thế?”

“Trước khi đi đón em cất ở đây, em đã lấy tiền mừng tuổi mời anh trà chiều rồi, anh cũng không thể đi tay không chứ.”

“Nhưng mà trà chiều là học phí em trả cho anh mà.”

“Vậy thì cái này coi như phần thưởng anh cho em,” Chu Tuyển nâng tay, “Làm đúng mới được ăn.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn vào túi, thấy bên trong có đồ ăn vặt ngọt lẫn mặn, có cả một xô bánh tinh cầu to đùng.

“Ui, sao anh biết em thích ăn cái này?” Cô chỉ xô bánh tinh cầu hỏi.

Chu Tuyển không đáp, nhìn cô một lúc, không biết định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ bâng quơ một câu: “Anh đoán, bạn nhỏ nào cũng thích ăn cái này mà?”

“Em không phải bạn nhỏ,” Mạnh Sơ Vũ nhíu mày, “Em chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi thôi đấy!”

“Nhưng anh hơn em sáu cấp học.”

Mạnh Sơ Vũ tức nghẹn lời, mở xô bánh tinh cầu kia ra, tay trái vơ lên một nắm, tay phải cũng thế, đưa hết cho anh: “Không cần biết, anh cũng phải ăn.”

Chu Tuyển bị cô nhét bánh tinh cầu đầy cả tay, cúi đầu nhìn, bật cười lẩm bẩm: “Đã mười năm anh không ăn cái này rồi.”

Mạnh Sơ Vũ vỗ tay: “Thế thì vừa hay giúp anh cải lão hoàn đồng còn gì?”

«Bảy»

Từ hôm đó, quán cà phê này dường như trở thành cứ điểm bí mật của Mạnh Sơ Vũ.

Thỉnh thoảng cô lại đến cùng Chu Tuyển một lần, làm bài tập cả một buổi trưa.

Lúc đầu bố mẹ thấy cô hay ra ngoài cũng có ý kiến, nhưng lần nào cũng thấy cô mang về một đống bài tập về nhà mới làm xong, mà lần nào cũng đúng giờ về nhà trước khi trời tối, cuối cùng không còn gì phàn nàn nữa.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ tự bất mãn với chuyện “Phải về nhà trước khi trời tối” của mình.

Kể cả là ra ngoài chơi với bạn học cũng có lúc ăn xong bữa tối mới tan cuộc, không hiểu sao Chu Tuyển cứ thích coi cô như bạn nhỏ, đưa cô về nhà rất sớm.

Mạnh Sơ Vũ cũng không biết mình đang chấp nhất chuyện gì.

Dường như mốc thời gian trước khi trời tối là một ranh giới, sự khác nhau giữa trước và sau khi trời tối không phải hai tiếng đồng hồ, mà là hai thế giới.

Đáng thương không tìm được lý do để về nhà muộn, Mạnh Sơ Vũ ngoan ngoãn làm “cô bé Lọ Lem” về nhà trước khi trời tối một thời gian.

Đến tận khi hoạt động hồi phục sức khỏe cho giáo viên của bố cô và ca làm tối của mẹ cô diễn ra vào cùng một ngày — Cô biết, cơ hội của mình cuối cùng cũng đã tới.

Hôm nay, Mạnh Sơ Vũ vẫn như thường lệ làm bài tập ở quán cà phê cả một buổi trưa, chờ đến hơn năm giờ Chu Tuyển nhìn đồng hồ, nói đến giờ rồi, cô “Ui” một tiếng: “Em quên nói với anh rồi.”

“Hử?” Chu Tuyển vừa sắp xếp đề thi của cô vừa hỏi.

“Tối nay cả bố mẹ em đều không ở nhà, về nhà không ai nấu cơm cho em ăn hết…”

Chu Tuyển nhìn cô: “Không ở nhà thật?”

“…”

Biểu cảm của cô lố đến mức anh không tin một câu nói thật sao?

“Thật mà ạ, anh không tin thì để em gọi điện cho mẹ em.” Mạnh Sơ Vũ lấy điện thoại định bấm số.

Chu Tuyển cười ngăn cản: “Anh tin mà, vậy bố mẹ em bảo em giải quyết bữa tối thế nào?”

“Em nói em ra ngoài với bạn thân, ăn cơm ở ngoài với nó rồi mới về.” Mạnh Sơ Vũ thành khẩn nhìn “bạn thân” của cô.

“Bạn thân” cô gật đầu: “Em muốn ăn gì?”

Mạnh Sơ Vũ đảo mắt: “Lẩu được không ạ? Hôm nay em mời.”

“Từ đây đến quán lẩu tương đối xa, ăn xong thì hơi muộn rồi, để trưa hôm nào anh dẫn em đi.”

Mạnh Sơ Vũ không vui thở dài: “Tại sao muộn thì không được ạ?”

“Thế tại sao em lại nói dối bố mẹ là ra ngoài với bạn thân?”

Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng.

“Nếu bố mẹ em không đồng ý cho em ra ngoài một mình với một anh trai, thì anh càng không nên làm một anh trai khiến cho bố mẹ em phải lo lắng, đúng không?”

Mạnh Sơ Vũ cụp mắt gật gật đầu: “Vâng ạ.”

Đối diện bỗng truyền đến một tiếng cười.

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cười gì thế?”

“Không được ăn lẩu mà buồn vậy hả?”

Đương nhiên không phải vì không được ăn lẩu nên Mạnh Sơ Vũ mới buồn.

Nhưng cô cũng không biết nói thế nào — Rốt cuộc vì sao cô lại buồn, chỉ có thể rầu rĩ “Ừm” một tiếng.

“Vậy thế này, anh nấu cho em ăn được không?”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt: “Nấu thế nào ạ?”

“Ở đây có phòng bếp, cũng có sẵn nguyên liệu nấu ăn,” Chu Tuyển chỉ chỉ bếp phía sau quán cà phê, “Anh có thể hỏi mượn bạn anh.”

Đến tận khi nhìn thấy một bàn đồ ăn bày trước mắt, cảm giác mất mát luẩn quẩn trong lòng Mạnh Sơ Vũ mới hoàn toàn tan biến.

Nhìn chằm chằm món tôm cà ri, khoai tây hầm thịt bò, trứng xào cà chua trước mặt, cô ngạc nhiên cảm thán: “Sao đến nấu ăn anh cũng giỏi thế?”

Chu Tuyển khẽ chậc một tiếng: “Chắc là vì anh biết có người sẽ không có cơm để ăn.”

“Em bắt đầu ăn được chưa ạ?” Mạnh Sơ Vũ nôn nóng cầm đũa.

Chu Tuyển nâng tay ra hiệu cho cô tự nhiên, cũng cầm đũa lên.

Mạnh Sơ Vũ ăn thử từng món, cảm động đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh: “Ngon thật, ngon muốn khóc!”

Chu Tuyển cười nhìn cô: “Khóc một cái anh xem nào?”

“Mơ đi, nước mắt của em là nước mắt trân chân của tiên cá nhé.”

Mạnh Sơ Vũ cười tủm tỉm cúi đầu ăn tiếp, ăn sạch sẽ cả ba món.

Cuối cùng cô thậm chí còn cảm thấy, không biết có phải mình ăn nhiều hơn cả Chu Tuyển hay không, nhìn con tôm cà ri cuối cùng trên đĩa liếm môi nói: “Anh ăn đi.”

“Anh lau khô tay rồi, em bày thêm việc cho anh đấy à?” Chu Tuyển đưa tay cho cô nhìn.

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt.

“Ăn đi, mau.” Chu Tuyển chỉ chỉ con tôm kia.

“Vâng.” Mạnh Sơ Vũ vui vẻ ăn luôn con tôm cuối cùng.

Ăn xong cơm tối, màn đêm cũng buông xuống.

Mặc dù chưa quá muộn nhưng dù sao Mạnh Sơ Vũ cũng thành công bước qua ranh giới này, lúc rời khỏi quán cà phê còn cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi muốn bước thêm một bước.

Thấy Chu Tuyển định dẫn cô đi về phía trạm xe buýt, Mạnh Sơ Vũ xoa xoa bụng nói: “Ừm… Hình như em ăn no quá rồi, bây giờ đi xe có bị say không anh?”

Chu Tuyển nhìn cô một cái: “Vậy làm sao đây?”

“Đi dạo tiêu cơm được không ạ? Đi dọc theo tuyến đường giao thông công cộng này thôi, đi mệt thì ngồi xe buýt.” Mạnh Sơ Vũ chỉ chỗ đèn đường sáng lên.

“Vậy đi qua một trạm thôi.”

“Chỉ cần một trạm thôi ạ.” Mạnh Sơ Vũ gật đầu, hào hứng đi về phía trước.

Chu Tuyển một tay xách cặp sách của cô, một tay kéo cô vào bên trong vỉa hè: “Đi bên trong.”

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi một câu mà mấy ngày nay cô vẫn thắc mắc: “Sao anh chăm sóc —”

Cô muốn nói là con gái, nhưng lại cảm thấy thân phận này nói ra cứ kỳ lạ thế nào, nhận cái thân phận mà cô không muốn nhận: “Bạn nhỏ khéo thế?”

Đáp án của Chu Tuyển dường như cũng đi theo hướng này: “Vì hồi nhỏ từng được chăm sóc như vậy.”

“Ồ, em cứ tưởng anh thường xuyên chăm sóc người khác như thế, ở nhà có em trai em gái gì đó.”

“Không có.” Chu Tuyển lắc đầu.

“Thế —” Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt, “Cũng không có bạn gái luôn ạ?”

Nhịp điệu trả lời dứt khoát lưu loát của Chu Tuyển dừng lại một phách, quay đầu nhìn cô.

Mạnh Sơ Vũ bị anh nhìn mà hô hấp suýt chút nữa nghẹt lại: “Em chỉ hỏi vậy thôi, anh cảm thấy đây là chuyện riêng tư cá nhân thì không trả lời cũng được.”

Chu Tuyển cười: “Nếu anh có bạn gái mới gọi là chuyện riêng tư.”

“Thế…”

“Không có thì riêng tư cái gì?”

Hơi thở bị nghẹt lại của Mạnh Sơ Vũ được giải phóng, cô bình tĩnh lại, nói: “Vậy sao anh không có bạn gái?”

“Vì —” Chu Tuyển như nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Yêu sớm không tốt.”

“Anh mười chín tuổi rồi mà.”

“Ừm, vẫn chưa đủ.”

“Thế bao nhiêu tuổi mới đủ ạ?” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt.

Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô: “Hai năm nữa.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc