ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 64. Năm 16 tuổi, cô ngồi trên xích đu ngẩng đầu.

Thế giới song song – Thời niên thiếu

— Khi cô 16 tuổi, ngồi trên xích đu ngẩng đầu.

«Một»

Giữa hè tháng bảy, Nam Hoài, nhà họ Giản.

Gần đến những ngày nóng bức, nhiệt độ cao nhất trong ngày của Nam Hoài đã lên đến gần 35 độ.

Trong phòng khách rộng rãi khang trang nhà họ Giản, Mạnh Sơ Vũ nhìn sợi dây màu đỏ cũ kĩ buộc trên cánh quạt điều hòa kiểu đứng bay bay, bay bay, ánh mắt chăm chú dần lơ đãng…

“Đúng không, Tiểu Vũ?” Mạnh Chu Bình bên cạnh bỗng hỏi.

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác vì đang làm việc riêng thì bị tóm, nhìn ánh mắt nghiêm khắc của bố mình, trả lời bất chấp: “À, vâng ạ.”

Sau đó nghe chú Giản đối diện cười nói: “Ai cũng nói ‘Phúc hữu thi thư khí tự hoa’ (Trong lòng có văn thơ mặt mũi tất sáng sủa), đứa trẻ thích đọc sách thần thái cũng đặc biệt, trông rất đoan trang, tao nhã.”

Hóa ra là đang hỏi cô có thích đọc sách hay không.

Có người bố là giáo viên Ngữ Văn ở đây, cô có không biết chữ cũng phải thích chứ sao nữa?

Đến chơi nhà người khác mà, phải ngoan một chút, được hời một chút, Mạnh Sơ Vũ phối hợp cười một cái đoan trang tao nhã: “Chú ơi, cháu còn kém ‘Phúc hữu thi thư khí tự hoa’ ít nhất phải mười người như bố cháu nữa ạ!”

Vợ chồng nhà họ Giản thích thú bật cười.

Mạnh Chu Bình có vẻ cũng tha thứ cho sự mất tập trung vừa rồi của cô.

Phương Mạn Trân cười vỗ vai cô: “Đọc sách nhiều cũng có chỗ không tốt, xem con bé này, mới tí tuổi đầu mà miệng dẻo quẹo.”

“Sao lại gọi là miệng dẻo quẹo, thế này gọi là khéo miệng, về sau ra đời không có hại. Không như Tiểu Thừa nhà tôi, nói gì đến tầm tuổi như Tiểu Vũ, đến tận bây giờ vào Đại học cũng chỉ biết cắm đầu đọc sách.”

Chủ đề đã chuyển đến con trai nhà họ Giản không có mặt ở đây, Mạnh Sơ Vũ “công thành thân thối”, tiếp tục đoan trang tao nhã mất tập trung.

Mất tập trung đến nỗi ánh mắt lại lơ đãng, cuối cùng nghe thấy một câu xá lệnh của chú Giản: “Tiểu Vũ ngồi đây nghe mọi người nói chuyện chán lắm đúng không? Hay chú để dì dẫn cháu ra vườn hoa đi dạo, hoặc cháu muốn đọc sách thì lên phòng sách trên tầng cũng được.”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn bố mẹ, thấy bọn họ không lộ ra ánh nhìn phản đối, xua xua tay nói: “Không cần làm phiền dì, cháu tự đi dạo cũng được ạ.”

So với nhàm chán đến nỗi ngủ gà ngủ gật, bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác bị hỏi, vườn hoa râm mát thật sự là điểm đến không thể tốt hơn.

Mạnh Sơ Vũ vui vẻ thoải mái một mình đi dạo ở vườn hoa trong nhà họ Giản, cũng cảm thấy thích thú.

Nhà cô ở chung cư, bình thường không được nhìn thấy vườn hoa rộng lớn thế này.

Nhưng từ sân sau đi đến sân trước rồi lại về sân sau, vòng cả một vòng như thế cũng không xem được nhiều.

Mạnh Sơ Vũ ngồi xổm cạnh vườn hoa sân sau, một tay chống cằm, tay còn lại dùng ngón trỏ chọc chọc bông hoa trắng không biết tên trước mặt: “Mày chán không?”

“Làm xong bài tập chưa?”

“Mùa hè nắng ghê nhỉ?”

Dĩ nhiên, bông hoa này không chán, cũng không cần làm bài tập, còn không sợ nắng, Mạnh Sơ Vũ đổi tay chống cằm, chán trường thở dài.

Ngồi xổm một lát, ngó thấy vạt váy trắng tinh trên người đã chạm vào bùn, cô lập tức đứng dậy, lấy tay phủi phủi, không dám ngồi xổm xuống nữa.

Đứng cũng mệt, Mạnh Sơ Vũ bỗng nhớ ra vừa rồi thấy góc sân sau có một chiếc xích đu, đi về đó.

Đến trước xích đu, liếc mắt một cái nhìn thấy trên đó có một quyển sách.

Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, nhớ rõ ràng là vừa nãy đi qua đây không nhìn thấy nó.

Cô cúi đầu nhìn bìa sách, thấy là một tập thơ của Borges, tò mò cầm lên.

Tiện tay lật một trang, đập vào mắt cô là dòng chữ Hán viết tay giữa chi chít những chữ tiếng Anh —

Đặt bút mạnh mẽ có lực, thế bút thoải mái phóng khoáng, ngòi bút uyển chuyển thuần thục.

Mạnh Sơ Vũ lập tức bị hấp dẫn, từ tốn quay người ngồi xuống xích đu, cầm tập thơ đọc.

Lúc ấy, cô mới nhận ra không chỉ có nét chữ đẹp đẽ, mà cách dùng từ trong lời dịch cũng vừa lãng mạn vừa gãy gọn.

Đọc nhiều bài thơ, hiếm thấy thơ tình lại có thể vừa mãnh liệt đến cùng cực, vừa không hề phô trương thế này.

Mạnh Sơ Vũ lật từng trang, dần dần không còn cảm thấy nóng nực, cũng quên cả nhàm chán, thậm chí còn không nhớ được mình đang ở đâu.

Đến tận lúc mặt trời dần ngả về tây, ánh sáng màu vàng hồng chiếu lên giấy trắng, cô mới nhận ra đã trôi qua thật lâu, xoa xoa cổ ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy trên ban công phía chếch đối diện có một bóng người xa lạ cao gầy, thẳng tắp.

Chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây giản dị đang đứng thẳng bên lan can, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Cách một tầng lầu, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trái tim Mạnh Sơ Vũ hẫng đi một nhịp.

Vì khuôn mặt đẹp đến nổi bật và động lòng này, vì ánh hoàng hôn đẹp đẽ hư ảo bao quanh anh lúc này.

Mạnh Sơ Vũ cảm thấy mình nên lịch sự dời mắt, lại như bị một sợi dây vô hình giữ chặt ánh mắt, không thể chuyển động được.

Cả khu vườn như trở thành phông nền cho vẻ đẹp vừa vụt qua ấy, dường như đã trôi qua thật lâu, dường như lại chỉ mới vài giây ngắn ngủi. Đến khi cô hoàn hồn, trên ban công đã không còn một bóng người.

Mà hình ảnh cuối cùng trong mắt cô, là sau khi đối diện với cô, người nọ xoay người mở cửa ban công.

Như vậy, một thoáng rung động vừa rồi không phải là ảo giác của cô.

Kết thúc chuyến thăm nhà họ Giản, Mạnh Sơ Vũ mang tập thơ của Borges ấy đi.

Vì tò mò không biết tại sao tập thơ này lại bỗng nhiên xuất hiện trên xích đu ngoài vườn hoa, Mạnh Sơ Vũ hỏi người lớn.

Câu trả lời cô nhận được là — Bốn người lớn không rời khỏi phòng khách, có lẽ là do Giản Thừa bận rộn bài vở trên tầng thấy cô nhàm chán, để lại cho cô.

Giản Thừa.

Mạnh Sơ Vũ đọc thầm cái tên này trong lòng, mang tập thơ về nhà.

Tới đêm khuya tĩnh lặng, cô mở đèn đầu giường, tiếp tục đọc bài thơ hồi chiều chưa đọc hết.

Đọc mãi, con chữ màu đen trước mặt bỗng tách thành từng nét, biến thành những con sóng uyển chuyển.

Giấy trắng phía dưới dường như tan thành nước, vì những con sóng uyển chuyển này tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Ánh sáng phản chiếu một thân hình cao lớn, cùng với khuôn mặt anh tuấn của anh khi quay đầu về phía cô.

Mạnh Sơ Vũ hoảng sợ bởi màn hồi tưởng bất chợt ấy, lập tức gấp sách lại, nằm xuống đi ngủ.

«Hai»

Sáng ba ngày sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Mạnh Sơ Vũ ngủ đến tự tỉnh.

Mở mắt vừa quay đầu đã nhìn thấy tập thơ trên đầu giường, bất giác nhớ đến gì đó, chậm rãi lấy tay che mặt.

Tối qua cô lại nằm mơ.

Một lần nữa mơ thấy vườn hoa nhà họ Giản, mơ thấy mình ngồi trên chiếc xích đu ấy, cầm tập thơ chạm mắt với người ở trên ban công.

Đây đã lần thứ ba trong ba ngày này.

Khác với hai lần trước, đột nhiên im bặt giống như trong hiện thực, lần này, cảnh trong mơ đã tiếp diễn.

Cô mơ thấy người nọ đi xuống tầng, bước vào vườn hoa, vừa cười vừa tiến về phía cô, đi đến đứng trước mặt cô, dường như muốn nói gì đó.

Thế rồi, giấc mơ keo kiệt như bóp kem đánh răng kết thúc.

… Cô còn chưa từng thấy người ta cười lần nào, sao lại mơ thấy người ta cười chứ?

Một người còn chưa tính là gặp mặt lần đầu lại có thể lang thang trong giấc mơ của mày những ba ngày. Mạnh Sơ Vũ, sức tưởng tượng của mày phong phú quá rồi đấy!

Mạnh Sơ Vũ ôm mặt xuống giường, đi vào phòng tắm soi gương, hai má đỏ ửng khác hẳn bình thường, vỗ vỗ mặt, mở vòi nước rửa mặt.

“Heo còn dậy phơi nắng rồi mà chưa xuống khỏi giường được hả?!” Mạnh Chu Bình gõ cửa phòng cô.

Có một người bố làm giáo viên đáng thương như vậy đó.

Lúc bạn được nghỉ, ông ấy vừa hay cũng vô cùng rảnh rỗi.

“Con dậy rồi!”

Mạnh Sơ Vũ đáp lại một câu, vội vàng rửa mặt, lúc thay xong quần áo ra khỏi phòng, thấy bố đã làm nóng lại bữa sáng để phần cho cô, đang ngồi trên bàn ăn chờ cô.

“Con nghĩ nghỉ hè là để chơi hả? Kỳ nghỉ của con như một ngã rẽ ấy. Sau một mùa hè, có biết người cả ngày chỉ biết ham ăn biếng làm thua kém người ngày ngày nghiêm túc học hành bao nhiêu không?”

“Bố ơi, lúc nghỉ đông bố cũng nói thế…” Mạnh Sơ Vũ vùi đầu uống sữa đậu nành.

“Thế nếu con mà nghe lọt được, nghỉ hè bố có phải nói lại không? Mấy hôm trước đưa con đến nhà chú Giản chơi, có nghe thấy Giản Thừa nhà người ta hồi cấp ba học hành thế nào không?”

Nghe thấy cái tên này, Mạnh Sơ Vũ bỗng ngẩng đầu lên.

Người cho cô tập thơ kia là Giản Thừa.

Thế nên người xuất hiện ở ban công tầng hai ngày ấy cũng là Giản Thừa.

Rõ ràng là một người xa lạ, nhưng vì đã xuất hiện trong giấc mơ của Mạnh Sơ Vũ ba ngày liên tiếp, khiến Mạnh Sơ Vũ sinh ra một cảm giác quen thuộc lạ thường.

Hôm đó chú Giản có nói đến vấn đề này ư?

Cô quả thực không nghe thấy.

“Học thế nào ạ?” Mạnh Sơ Vũ bất chấp nguy cơ bị mắng hỏi một câu.

“Biết ngay là con không nghe mà, đừng tưởng chọn ban xã hội thì không có áp lực gì, khai giảng xong là lên lớp 11 rồi, lo lắng một chút đi.”

Không phải, sao bố lại không nói tiếp?

Câu của cô là câu nghi vấn mà!

Mạnh Sơ Vũ khẽ hắng giọng: “Thế — Anh trai kia học ban xã hội hay là ban tự nhiên ạ?”

“Người ta bây giờ học y, đương nhiên là ban tự nhiên.”

“Ò, giỏi vậy ạ…” Mạnh Sơ Vũ gật đầu, “Thế anh ấy học ban tự nhiên mà tiếng Anh cũng giỏi nữa.”

“Không học đều các môn liệu có thi đỗ được Đại học Nam Kinh không? Con chăm đọc sách người ta đưa cho vào.”

“Con đọc xong rồi, nhưng trong đó chỉ phiên dịch một nửa, phần còn lại con không hiểu.”

“Vậy hôm nào có cơ hội thì hỏi người ta.”

Nhịp tim Mạnh Sơ Vũ bất giác trở nên nhanh hơn.

Một cảm xúc xa lạ chưa từng có đè nén lồng ngực cô, khiến hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp.

Mạnh Sơ Vũ ừng ực uống hết sữa đậu nành, chớp chớp mắt: “Bố, hay là đừng để hôm nào, hôm nay luôn đi ạ?”

Mạnh Chu Bình liếc mắt nhìn cô, lấy làm lạ.

Cô bị nhìn mà chột dạ, nói thêm: “Hôm nay mà không hỏi, để đến hôm nào chắc chắn con sẽ quên luôn chuyện này.”

“Thế thì cũng phải xem người ta có tiện không, làm gì có chuyện tự nhiên đến nhà như thế.”

“Con cũng lười đến nhà lắm.” Mạnh Sơ Vũ bĩu môi, “Hay là bố hỏi chú Giản QQ của anh trai kia cho con được không? Nói là — Tập thơ của anh ấy có vài chỗ con đọc không hiểu.”

Đến tận khi nhận được từ bố mình một tờ giấy viết một chuỗi số, Mạnh Sơ Vũ còn thấy chuyện suôn sẻ này vô cùng không chân thật.

Nhưng ngầm lại, không biết cái gì suôn sẻ.

Dù sao cô cũng không rõ mình muốn phương thức liên lạc của người ta để làm gì.

Chỉ là đột nhiên nghe bố nói vậy, cô có lẽ sẽ có tiếp xúc với người ấy, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Mạnh Sơ Vũ cầm tờ giấy nhìn một hồi lâu, nghĩ nên để lại lời nhắn xin kết bạn thế nào.

Nói thế nào mới trông không có vẻ đường đột đây?

— Chào anh, em là con gái của thầy Mạnh…

“?”

Cô bị làm sao đấy?

— Chào anh Giản Thừa, em là Mạnh Sơ Vũ…

“?”

Điệu quá trẻ con quá, cô cũng chẳng nhỏ nhắn gì nữa.

— Bạn học Giản Thừa, chào anh…

“?”

Thế thì cũng không được già dặn như vậy, người ta dù gì cũng là sinh viên, người trưởng thành, có khoảng cách với cô.

Bạn học Mạnh Sơ Vũ thành tích môn Ngữ Văn năm nào cũng nằm trong top 3 của lớp sau khi thất bại lần thứ mười trong việc sắp xếp câu chữ, ngồi trước máy tính ngẩn người.

Đúng lúc rơi vào bế tắc, bỗng nghe thấy hai tiếng “khụ khụ”.

Cô cầm chuột click vào góc phải phía dưới màn hình máy tính, thấy một lời nhắn xin kết bạn —

“Anh là Giản Thừa.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc